Chương 14: Chỉ là chút đồ Dùng của phụ nữ!
Anh nghĩ đến chuyện hai người cũng đã kết hôn hơn một năm, cô cứ ở nhà như vậy không giao du với ai, giống như phụ nữ ngày xưa không bước chân ra khỏi cửa một bước, cũng không can thiệp vào chuyện của anh, còn tam tòng tứ đức hơn cả phụ nữ ngày xưa.
Có lẽ cuộc sống khô khan như vậy khiến cô chán ghét, làm cho cô nảy sinh tâm lý phản kháng, cho nên gần đây tính tình của cô mới bất thường như vậy.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Thiên Lăng cảm thấy cần phải giúp đỡ cô.
Nếu không thì không chừng vợ của anh sau này gây ra tiếng xấu, người chịu thiệt chỉ có thể là anh.
Anh đặt tay lên vai cô, khẽ nghiêng người, gương mặt kề sát mặt cô, mỉm cười nói: “Ngày mai có một bữa tiệc, cô đi cùng với tôi được không?”
Đôi mắt Giang Vũ Phi khẽ động đậy.
“Là tiệc gì?” - Cô hỏi anh.
Nguyễn Thiên Lăng thấy cô có chút phản ứng, tự cho rằng suy nghĩ của anh là đúng, nghĩ rằng cô đúng là buồn chán, cho nên muốn ra ngoài đi loanh quanh.
Giang Vũ Phi không biết suy nghĩ của anh, nhưng mà anh nghĩ không sai, chẳng qua đối tượng là một Giang Vũ Phi chưa tái sinh.
Nếu như cô chưa tái sinh, nhất định vui mừng như điên đối với lời đề nghị này, không chỉ vì có thể ra ngoài hít thở không khí trong lành, mà còn là vì lời mời chủ động của anh.
Nhưng cô đã không còn là Giang Vũ Phi ngày trước.
Cô động lòng là vì cô biết bữa tiệc ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.
Nguyễn Thiên Lăng mỉm cười nói: “Là tiệc sinh nhật của thiên kim tiểu thư chủ tịch công ty La thị.”
Một bữa tiệc sinh nhật như vậy, không chỉ để đơn giản chúc mừng sinh nhật, mà còn là một bữa tiệc giao lưu.
Những người có chức có quyền trong thành phố A đều đã nhận được thiệp mời, mọi người đều có mặt, nhân tiện cũng giành chút ít quyền lợi cá nhân.
Giang Vũ Phi chớp chớp mắt, cô gật đầu đáp: “Được! Tôi đi với anh.”
Cô không tỏ ra ngần ngại cũng không thể hiện vui mừng.
Đôi mắt u tối của Nguyễn Thiên Lăng nhìn cô, trong đáy mắt ánh lên vẻ khó hiểu.
Theo lý mà nói thì cô phải vui mừng mới đúng, nhưng phản ứng của cô rất đỗi bình thường, rất điềm đạm.
Anh phát hiện ra mình đúng là chẳng hiểu chút gì về người phụ nữ này.
Ngày xưa cô ngây thơ như tờ giấy trắng, cảm xúc gì cũng biểu lộ trên gương mặt, anh chỉ cần nhìn thôi cũng biết là trong lòng cô đang nghĩ gì.
Bây giờ cô như được che phủ bởi một lớp rèm, lúc ẩn lúc hiện, mờ mờ ảo ảo như mơ, làm anh không nhìn thấu được.
Tung hoành trên thương trường bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên anh không nhìn thấu được một con người.
Mà còn là một người phụ nữ.
“Cô mới đi ra ngoài mua gì vậy?” - Anh cười thuận miệng hỏi một câu, mục đích là muốn trò chuyện với cô, ý đồ muốn đọc vị tính cách của cô.
Giang Vũ Phi hờ hững đáp: “Không mua gì hết, chỉ mua vài thứ đồ dùng phụ nữ.”
Quả thực cô có mua một bịch băng vệ sinh, mục đích dùng để che mắt.
Tất nhiên lúc đó Nguyễn Thiên Lăng cũng nhìn thấy cô có cầm theo một bịch đồ, anh cười cười, lại hỏi: “Tháng sau là sinh nhật của ông nội, cô đã chuẩn bị gì chưa?”
Điều này Giang Vũ Phi đã liệu trước từ rất sớm.
Chỉ là cô thấy kì lạ là sao con người này hôm nay bị sao thế, sao lại có hứng thú nói với cô mấy chuyện cuộc sống ngày thường.
Cô nghiêng đầu ngó anh, bắt gặp đôi mắt đen sáng long lanh.
Lông mi anh rất dài, còn dài hơn của con gái, đôi mày xếch lên mang theo sức hút ch.ết người, cho dù lúc không cười vẫn rất hấp dẫn, nên đôi mắt của anh nhìn rất đẹp.
Cộng thêm đường nét góc cạnh rõ nét trên khuôn mặt cùng với thân hình cao ráo hoàn mỹ, anh đi đến đâu cũng thu hút phái nữ.
Ngày xưa cô cũng bị hấp dẫn bởi ngoại hình của anh, một lòng một dạ yêu anh, bất chấp anh không yêu cô, bên ngoài anh có người phụ nữ khác, cô vẫn không nỡ buông bỏ anh.