Chương 29: Em có nhớ anh không?
“Cô không sợ Tất thị sụp đổ, ngay cả vốn liếng cũng mất hết sao?” - Nguyễn Thiên Lăng lạnh nhạt nhướn mày, giọng điệu ngầm dò hỏi.
Giang Vũ Phi nhìn anh, cô đáp trả anh bằng những thông tin có được từ kiếp trước: “Tôi tin rằng Tất thị sẽ không sụp đổ, quy trình sản xuất của Tất thị rất tiên tiến, khách hàng cũ rất nhiều, đây là ưu thế lớn nhất của Tất thị. Chỉ cần dây chuyền tác nghiệp của họ không có vấn đề, chất lượng sản phẩm được giải quyết, Tất thị sớm muộn gì cũng đi lên lần nữa. Vì thế, bây giờ cổ phiếu Tất thị đang rớt giá, đó là cơ hội tốt nhất để mua về.”
Nghe đoạn phân tích của cô, sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng bỗng chốc thay đổi.
Đây có phải là một Giang Vũ Phi không chút kiến thức nào không?
Anh không ngờ cô lại có thể nói ra những lý lẽ như thế. Tuy rằng cô không nói đúng hết tất cả, nhưng những gì cô nói đều là có cơ sở.
Ưu thế lớn nhất của Tất thị là dây chuyền sản xuất tiên tiến, khách hàng cũ nhiều, anh cũng nhìn thấy những điểm đó của Tất thị.
Đương nhiên, người trong ngành thì còn có thể thấy được những ưu thế đó, còn cô không phải là người trong ngành, làm sao cô biết được những điều đó?
“Giang Vũ Phi, có phải ông nội nói với cô chuyện gì phải không?” - Đây là giải đáp duy nhất mà anh tìm được.
Nếu quả thật là ông nội đã tiết lộ tin tức này cho cô thì không có gì đáng ngạc nhiên.
Giang Vũ Phi tắt máy vi tính, đứng dậy đối diện anh: “Ông nội không nói cho tôi biết gì cả! Sao hả, tôi không thể tự mình quyết định mua cổ phiếu sao?
Nguyễn Thiên Lăng khẽ nhíu mày, nếu không phải ông nội nói với cô, không lẽ cô có thiên phú kinh doanh?
Hoặc cô chỉ là mèo mù vớ cá rán.
Hơn nữa, đống cổ phiếu cô vừa mua đối với anh mà nói không đáng để nhắc đến, dù sao cũng chỉ là một con số ít ỏi, không đáng để anh lưu tâm.
Không tranh cãi đề tài này nữa, một tay anh bóp chặt eo cô, một tay nâng cằm, đứng sát cô, cúi người cong môi nở nụ cười mê hoặc: “Em yêu, mấy hôm nay anh vắng nhà, em có nhớ anh không?”
Giang Vũ Phi bất giác tim đập loạn mất nửa nhịp.
Kiếp trước gần như Nguyễn Thiên Lăng không bao giờ ngọt ngào với cô, từ ngày cô tái sinh, thái độ của anh đối với cô thay đổi rất nhiều.
Đây không phải lần đầu tiên anh nói chuyện với cô âu yếm như vậy.
Giang Vũ Phi hoàn toàn không để ý đến những lời tự tình của anh, cô đẩy anh ra, xoay người đi ra trước cửa, lạnh nhạt nói: “Tôi đói bụng rồi, tôi đi xuống ăn cơm trước đây.”
Cô không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh, nhưng thái độ của cô đã nói lên tất cả.
Cô căn bản là chẳng nhớ gì đến anh.
Nguyễn Thiên Lăng khẽ mím môi, trong đáy mắt đen nhánh kia ánh lên một nụ cười nhạt như có như không.
Đúng lúc này, điện thoại anh reo vang.
Là ông nội Nguyễn An Quốc gọi đến, Nguyễn Thiên Lăng nghe xong lời ông nội nói, sắc mặt bỗng u tối.
“Ông nội, ông hiểu lầm rồi. Mấy hôm nay cháu ở bên ngoài làm việc, đâu có bậy bạ bên ngoài với người phụ nữ khác.”
Nguyễn An Quốc thở phì phò nói: “Tiểu tử thối, cháu còn dám giấu ông nội! Cháu cùng với Vũ Phi lập tức dọn về đây ngay! Nghe rõ chưa?”
Dưới yêu cầu bắt buộc của ông nội, Nguyễn Thiên Lăng chỉ còn nước gật đầu đồng ý.
Anh cất điện thoại, đau đầu xoa trán, ông nội muốn bọn họ dọn về bên kia ở, phải làm sao đây.
Giang Vũ Phi đang ăn cơm, Nguyễn Thiên Lăng bước đến ngồi xuống trước mặt cô, gác một chân lên rồi nói: “Ăn nhanh lên, ăn xong về nhà cũ.”
“Sao lại về bên đó?” - Giang Vũ Phi hỏi với vẻ ngạc nhiên.
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng hiện lên không tốt, hình như vẻ không còn lựa chọn nào khác.
“Đâu ra nhiều chuyện vô bổ như vậy, là ông nội kêu chúng ta về.”
Giang Vũ Phi im lặng không hỏi anh nữa, cứ tưởng rằng ông nội nhớ bọn họ nên mới gọi về.
Đến lúc cô cùng với Nguyễn Thiên Lăng về đến nhà cũ, nghe xong những lời ông nội nói, cô dường như ch.ết ngất.