Chương 69: Như thế nào mới gọi là truyền nhiễm?
Cô ngượng ngùng nhìn anh, giận dữ nói: “Anh đừng quên là anh bị bệnh vẫn chưa hết, mau bỏ tôi ra, tôi không muốn bị anh truyền nhiễm!”
Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng tối sầm, cảm giác người đàn bà này sao mà làm mất hứng quá.
Trong bầu không khí đặc biệt như vậy mà cô ta lại có thể thốt ra những lời này…
Nâng cằm cô lên, anh hỏi cô: “Truyền nhiễm? Như thế nào mới gọi là truyền nhiễm?”
Không đợi cô trả lời, anh đã “truyền nhiễm” một cách thực tế cho cô rồi.
Tay vẫn bóp chặt cằm của cô, không để cô động đậy.
Hành động của anh mang hơi hướng ngang ngược, kiêu căng và có chút hưởng thụ.
Giang Vũ Phi không cách nào chống đối, chỉ còn cách tiếp nhận nụ hôn của anh một cách thụ động.
Tim của cô đập nhanh loạn nhịp, đầu óc của cô trở nên mù mờ…
Khi anh buông ra, cô cảm giác như toàn bộ sức sống trong cơ thể đã bị anh hút hết.
Toàn thân rã rời nằm trong lòng anh, bỗng nghe thấy giọng cười đầy giễu cợt của anh: “Như vậy đáng lẽ có thể truyền nhiễm rồi phải không? Vợ à, bây giờ em đã bị anh truyền nhiễm rồi.”
Giang Vũ Phi sắc mặt ửng đỏ, vừa ngượng vừa giận vùng vằng: “Đủ rồi, mau buông tôi ra!”
Thái độ chê bai hắt hủi của cô khiến cho anh rất là không vui.
Sức hấp dẫn của anh kém như vậy sao, anh đã thể hiện như vậy mà cô như thể không có chút cảm hóa nào.
Đôi tay anh như hai gọng kềm càng thêm khép chặt, đột nhiên anh ôm chặt cô tiến về phía trước một bước, để cô bị trói chặt trong bức tường lạnh toát.
Giang Vũ Phi thầm kêu bất ổn, lo sợ la lớn: “Anh làm gì? Mau buông tôi ra!”
“Vũ Phi, em cho rằng trong giây phút này anh có thể buông em ra sao?” - Nguyễn Thiên Lăng cúi đầu, đôi mắt sâu lắng đối diện với ánh nhìn của cô.
Đôi mắt của cô bị hút vào đáy mắt của anh, ánh nhìn của anh âm trầm đáng sợ, như thể có một sự mê hoặc nào đó, quấn chặt lấy cô, làm cô không thể nhìn đi chỗ khác.
Cô đã không còn là một cô dâu trong đêm tân hôn nữa.
Nhưng những rung động mà anh đem đến cho cô trong khoảnh khắc này, còn kịch liệt hơn cái đêm tân hôn ấy.
Cô cảm thấy bản thân mình như thể một cô gái mới lớn chưa từng trải, đối mặt với chuyện này căn bản không cách nào thích ứng được.
“Nguyễn... Thiên Lăng… tốt nhất là anh… đừng có đụng vào tôi, tôi không muốn bị anh lây bệnh…” - Cố gắng trấn tĩnh tinh thần, Giang Vũ Phi lắp bắp cảnh cáo anh.
Người đàn ông cười nhẹ, hình như đang chế giễu sự khỏa lấp vụng về và dáng vẻ hoang mang của cô.
Hai má của cô đã bắt đầu ửng đỏ, hiểu rằng lý do vừa rồi không đủ thuyết phục.
Nhưng mà trừ lý do đó ra, thì cô tìm lý do gì để cự tuyệt anh bây giờ?
Nguyễn Thiên Lăng đưa một ngón tay nâng cằm cô lên, vẻ mặt trở nên nóng bỏng sâu lắng, đôi mắt anh khóa chặt đôi mắt cô, giọng nói trầm đục: “Ngoan ngoãn nghe lời, em không chạy trốn được đâu!”
Đôi mi của Giang Vũ Phi khẽ động đậy, theo đó là cảm giác không thể chấp nhận sự ngang ngược của anh.
Anh nói đúng lắm, đêm nay cô thực sự không trốn chạy được nữa.
Giang Vũ Phi gồng người cứng đơ trong lòng anh, nghiến răng, cơ thể run rẩy.
Nhưng anh quả là một cao thủ, cho dù cô có là một liệt nữ thủ tiết cao thượng đến đâu cũng bị tan chảy thành một vũng nước.
Ánh mắt Giang Vũ Phi lại một lần nữa trở nên mơ màng, đầu óc lại trở nên trống rỗng.
Trái tim, cũng từ từ mụ mị…
Đây không phải kết quả cô mong muốn, cô chỉ muốn sớm rời khỏi anh, hoàn toàn thoát khỏi không gian của anh, sự ám ảnh của anh, sự ảnh hưởng của anh đối với cô.
Tại sao cô đã theo kế hoạch trong đầu mà hành động một cách cẩn thận, nhưng sự việc lại nhất nhất không như mong muốn?
…
Đêm càng về khuya, một đêm thanh bình đã trôi qua như thế.
Sáng hôm sau, Giang Vũ Phi ngủ dậy rất trễ.
Trên giường chỉ còn mỗi mình cô, cô gượng thân hình nhức mỏi của mình, tấm chăn từ trên mình cô tuột xuống, để lộ thân hình thâm tím loang lổ.