Chương 160: Giang vũ phi có tin vui
Tôi ăn thấy rất vừa miệng.” Cô thản nhiên đáp lại anh, rồi lại bỏ thêm một múi nữa vào miệng.
“Thực sự rất chua.” Nguyễn Thiên Lăng vẫn cố gắng nói.
“Chua thì đừng ăn!”
Người làm che miệng cười khẽ: “Thiếu phu nhân, quả quýt này rất chua, cô ăn mà không thấy chua, chẳng lẽ là có tin vui ư.”
Quả quýt trong tay Giang Vũ Phi suýt rơi xuống đất.
“Vũ Phi có tin vui?” Nguyễn An Quốc vội vàng đi tới, vui vẻ hỏi.
“Không có! Ông nội, ông đừng nghe họ đoán bừa.” Cô vội vàng lắc đầu giải thích, người làm nghĩ là cô xấu hổ, tiếp tục cười nói: “Thiếu phu nhân, trước kia tôi mang thai, cũng rất thích ăn chua, cơm thì lại không muốn ăn. Mấy hôm nay cô đều như vậy đúng không?”
Giang Vũ Phi chợt nhớ tới chuyện Nguyễn Thiên Lăng nói ngày hôm qua, thuốc tránh thai chỉ có có thể tránh thai 95%, có lẽ cô chính là 5% may mắn còn lại.
Chẳng lẽ cô thực sự…
Chu kỳ của cô tháng này lặn mất tăm, ăn cơm thì không thấy ngon mà chỉ thích ăn mấy thứ chua chua, chẳng lẽ cô không may lại trúng thưởng sao?
Không thể nào!
Cô làm sao có thể mang thai chứ…
Sắc mặt Giang Vũ Phi trắng bệch, nhận thức được mình có khả năng mang thai, cô không những không vui, mà ngược lại còn là một đả kích lớn với cô.
Ánh mắt Nguyễn Thiên Lăng âm thầm quan sát cô, mặt không lộ cảm xúc nói: “Có lẽ cô thực sự mang thai, lát nữa đi với tôi đến bệnh viện khám xem.”
“Tôi không có mang thai.” Giang Vũ Phi kích động đứng dậy, sau khi qua cơn kích động, cô thản nhiên nói: “Thân thể của tôi, tôi tự biết, không cần đến bệnh viện khám, tôi không có mang thai.”
“Vũ Phi à, hay là cháu nghe lời Thiên Lăng đến bệnh viện khám đi. Cho dù không mang thai, gần đây cháu ăn uống cũng không ngon mà.” Nguyễn An Quốc hiền từ cười với cô và nói: “Đi khám đi, không có thai cũng không sao, chuyện con cái từ từ tính, không cần vội vàng.”
Cô là phụ nữ, ở kiếp trước đã từng có một đứa con. Khi có con, trong lòng cô sẽ có linh cảm chứ.“Ông nội, cháu thật sự không có thai.” Giang Vũ Phi tin tưởng tuyệt đối, kiên định nói.
Thế nhưng lúc này đây, một chút linh cảm cô cũng không có. Trực giác của cô cho biết rằng, cô chắc chắn không có thai.
Có đôi khi trực giác của phụ nữ rất chính xác.
Nguyễn Thiên Lăng đứng dậy, không để cho cô từ chối mà nói: “Cô có mang thai hay không không phải cô nói là được, bây giờ theo tôi đến bệnh viện. Không cần biết có hay không, cô đều phải đi khám.”
“Đi đi, đi khám một lát thôi. Ông đang đợi được bế chắt đây, cháu không đi khám, ông lại cảm thấy không yên tâm.”
Giang Vũ Phi hơi há miệng, cuối cùng cũng gật đầu: “Vâng…”
Đi khám thôi mà, để cho mọi người hết hi vọng, và cũng để cho bản thân yên tâm. Giang Vũ Phi lên lầu thay quần áo, cô mặc một chiếc áo lông vũ ngắn màu hoa hồng, kết hợp với đôi bốt da cổ thấp, đi theo Nguyễn Thiên Lăng ra khỏi phòng khách.
Thành phố A vào tháng mười hai, thời tiết lạnh giá, cho dù có mặt trời, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh buốt.
Ngồi vào trong xe, hệ thống sưởi của xe cũng không xua tan nổi cái lạnh lẽo bên ngoài, cô nắm chặt hai tay nhưng vẫn không khống chế được cơ thể khẽ run rẩy.
Nguyễn Thiên Lăng liếc mắt nhìn cô với ánh mắt phức tạp: “Cô lo lắng sao?”
“Không có, chỉ là hơi lạnh.” Cô nói với khuôn mặt vô cảm, anh không biết hỏi gì thêm đành kêu tài xế lái xe đi.
Giang Vũ Phi hơi dựa vào cửa sổ xe, hơi thở của cô ngưng đọng trên kính xe một lớp hơi nước rất mỏng. Ánh mắt cô vô định, trong lòng có chút lo lắng.
Nhỡ như mang thai thật thì làm sao đây?