Chương 12

"Cô nói là suốt ba năm cô nộp hồ sơ cho rất nhiều nhà mốt để có thể trình diễn trong show của họ nhưng không bao giờ được chọn đúng không? Lý do đó là cách đi của cô là sự sỉ nhục bộ đồ họ thiết kế. Nào thẳng lưng lên, ngẩng mặt cao lên, đừng có cúi cúi như thể cổ cô bị tật vậy"


Elsa đưng một bên không ngừng chỉ ra những lỗi sai trong cách catwalk của Coco. Suốt hai tiếng đồng hồ tập đi trên đôi guốc mười năm phân cô thực sự rất mệt nhưng không dám mở miệng ra than thở. Dù rằng cách huấn luyện của Elsa hơi khắc nghiệt và cách nói chuyện của cô ta chẳng dễ chịu gì cho cam nhưng vì tương lai của mình Coco liền cố gắng chịu đựng. Cô đang được một người từng giỏi nhất trong nghề này chỉ dẫn vậy nên chỉ được cố gắng, không được than vãn.


"Thả lỏng cánh tay ra, để nó chuyển động tự nhiên theo bước chân, đừng kiểu tung tẩy như vậy. Đúng rồi. Bước chân cao lên một chút. Mắt nhìn thẳng. Điều chỉnh lại ánh mắt đi, đừng kiểu nhìn trừng trừng như thế. Được rồi. Tốt hơn rồi. Thả lỏng cơ miệng ra nào. Tốt hơn rồi. Đến cuối đường tạo dáng như thế nào? Rồi, xoay người chậm một chút, phải để người ta có thời gian nhìn bộ đồ của cô một cách tổng thể. Rồi, giờ xoay người đi. Rồi, tạm nghỉ"


Elsa vừa dứt lời thì Coco ngồi thụp xuống dưới sàn. Cô cởi đôi giày cao gót ra rồi nắn bóp đôi chân đỏ ửng vì phải đi giày cao quá lâu. Elsa đưa cho cô một chai nước suối. Coco mở ra rồi uống một hơi hết sạch chai nước.


"Phải chịu khó thôi! Cô sai cơ bản quá lâu tạo thành thói quen mất rồi nếu không kiên nhẫn tập luyện thì còn lâu mới đi đúng được. Đứng dậy, đi lại một lần cuối cho tôi. Lần này tôi sẽ đặt một cuốn sách trên đầu cô. Nếu đi hết đoạn đường này mà cuốn sách không rơi xuống thì cô có thể về hẹn hò với bạn trai. Còn không thì cứ tập thêm nửa tiếng nữa"


"Tôi biết rồi"
Coco xỏ giày lại rồi đi xuống phía cuối đường. Elsa lấy một cuốn sách rồi đặt lên đỉnh đầu Coco.
"Thả lỏng người ra! Được rồi, bắt đầu đi"


available on google playdownload on app store


Coco bước những bước đầu tiên trên sàn. Cô nhớ mọi lời Elsa chỉ dẫn, giữ thăng bằng phần đầu và cổ, ánh mắt luôn hướng về phía trước một cách tự tin, đánh vai nhẹ nhàng, tay chuyển động tự nhiên theo bước chân, bước chân không được quá dài hay quá ngắn và đến chỗ dừng lại thì bước chậm lại một chút, tạo dáng đơn giản để khoe được bộ đồ trên người rồi mới quay lưng lại. Và điều quan trọng là không để cuốn sách trên đầu rơi xuống.


"Tốt! Cô đi tốt hơn nhiều rồi, giờ chỉ cần cải thiện biểu cảm trên gương mặt thôi. Cô có biết vì sao tôi nói vậy không?"
"Có! Vì lúc đi đầu tôi lúc nào cũng nhẩm đi nhẩm lại những gì chị dạy nó khiến tôi không thể tập trung vào biểu cảm được"


"Đúng! Cô lúc nào cũng nhớ phải đi như thế này để nó trở thành thói quen thế là đầu cô sẽ rảnh và có thể nhớ đến chuyện phải biểu cảm như thế nào. Giờ cô có thể về được rồi"
"Vâng! Cảm ơn chị Elsa"
"Ngày nào về cô cũng cảm ơn tôi như thế này mà không chán à?"


"Không". Coco cười. "Mỗi lần đến chị lại chỉ tôi biết thêm nhiều điều. Nếu không có chị tôi vĩnh viễn không biết mình đã sai ở đâu và phải sửa như thế nào"
Elsa vuốt nhẹ mái tóc của mình rồi lơ đãng cười.


"Những gì tôi có thể chỉ cho cô chỉ là một phần. Phần quan trọng hơn là chính bản thân cô phải trải nghiệm mới vỡ ra được. Ba tháng nữa là đến Tuần lễ thời trang Deli, lúc đó sẽ là lúc tôi kiểm nghiệm thành quả của cô. Thôi, đừng có ở đây mà bao la nữa, về nhà nghỉ đi"
"Chào chị ạ"


Coco rời khỏi căn biệt thự cao cấp của Elsa. Trong khu này không có taxi vậy nên muốn bắt xe cô phải đi bộ một đoạn ra ngoài đường lớn. Suốt nhiều ngày cô phải luyện tập trên đôi giày cao gót vậy nên chân của cô thì sưng phồng mà hông thì như sắp lìa khỏi người. Người ta lúc nào cũng nghĩ rằng nghề người mẫu của cô rất sung sướng nhưng nào có ai hiểu nỗi khổ mà các cô phải chịu cơ chứ.


"Pin! Pin"
Tiếng còi ô tô phía sau khiến Coco giật mình. Theo phản xạ, cô lùi về sau mấy bước để nhường đường cho xe đi qua nhưng chiếc xe ấy lại đỗ ở trước mặt cô. Cửa xe mở ra, Coco tươi cười khi thấy thấy người ngồi ở vị trí tay lái.
"Giật cả mình! Xe anh đâu mà lại đi xe này?"


"Mang đi bảo dưỡng nên mượn tạm xe bạn. Vào trong xe đi, tôi có mang đồ ăn cho cô đấy"


Coco hớn hở chui vào trong ô tô. Thời gian này quan hệ của Coco và Henry tiến triển rất thuận lợi. Tuy rằng Henry là một người vô cùng bận rộn (theo như anh nói) nhưng một tuần hai người vẫn dành ít nhất là hai ngày để gặp nhau. Họ thường hay đến những chỗ ít người qua lại, không xô bồ để vừa ngắm cảnh vừa nói chuyện linh tinh. Hay có khi Henry và cô ngồi trên xe đi một vòng quanh thành phố rồi lại về.


Coco thừa nhận ban đầu cô tiếp cận Henry vì nghĩ chắc rằng anh là người có tiền, hơn nữa trông mặt mũi anh cũng điển trai. Quen được một người như vậy thì sau này cô cũng có chỗ dựa để tồn tại ở thành phố này. Nhưng khi tiếp xúc thân thiết hơn thì cô mới biết rằng ở anh còn rất nhiều điều đáng chân trọng và nếu so ra thì tiền bạc hay gương mặt không là gì cả. Ở anh có sự điềm tĩnh của một người đàn ông trưởng thành nhưng ẩn sâu trong đó vẫn có cái sự nổi loạn của một chàng trai. Vậy nên khi ở cạnh anh cô vừa có cảm giác tin tưởng lại vừa thấy thân thiết. Anh không phải tuýp người thích nói nhưng lời hoa mỹ mà là người của hành động. Thời gian này Coco theo học Elsa, có những lúc cô chỉ chăm chăm nghĩ đến việc ghi nhớ và làm theo những gì đã được chỉ dạy mà quên mất việc chăm sóc bữa ăn của bản thân thì thay vì thuyết giảng cho cô một bài về việc ăn uống đúng cách anh sẽ chuẩn bị một bữa ăn đủ chất cho cô. Hơn nữa Henry cũng rất tỉ mỉ, anh biết cô là người mẫu nên chế độ ăn uống sẽ khác người thường vậy nên bữa ăn mà anh mang đến cho cô sẽ cực ít tinh bột và chất béo mà chủ yếu là chất sơ và chất đạm. Hơn nữa mỗi bữa lại có những món khác nhau không hề nhàm chán. Dù rằng Henry luôn nói là đầu bếp nhà mình làm chứ anh có làm được gì đâu. Nhưng nếu anh không dặn dò thì chắc gì nhà bếp đã biết để làm chứ.


"Ăn xong có muốn đi đâu không? Tranh thủ đi, chiều mai tôi phải đi công tác một thời gian rồi?"
"Anh đi đâu?"
"À đi bàn chuyện làm ăn ý mà hơn nữa lúc về cũng sẽ hơi bận sợ không gặp nhau được"


"Công việc của anh cũng vất vả nhỉ? Tôi thấy cứ một thời gian là phải đi công tác. Bay đi bay lại mệt ch.ết đi được"
"Ừ thì công việc mà, mệt cũng phải chịu thôi. Như cô ý, ngày nào cũng đi đi lại lại trên cái đôi giày cao lênh khênh như cái cà kheo ấy rồi chân bị thương có ngày"


"Đôi này á?". Coco cúi xuống nhìn đôi giày mình đang đi, đó là một đôi giày cao năm phân. Elsa cấm cô không được đi những đôi thấp hơn năm phân. "Thế là còn thấp chán đấy. Mỗi lần đến tập với Elsa đều phải đi đi lại lại trên đôi giày cao mười mấy hai chục phân kia kìa"


"Kinh khủng! Tôi không hiểu sao phụ nữ lại có thể thích tự hành xác mình như vậy"
"Anh không hiểu được cảm giác của một cô gái đi trên đôi giày cao đâu. Nó khiến mọi cô gái trở nên uyển chuyển, tự tin hơn rất nhiều"


"Logic của hai phái khác nhau thật. Nhưng mà cô đã cao đến mét bảy sáu rồi, đi đôi năm phân đã gần bằng tôi rồi, nếu cô mà đi đôi mười mấy hai chục phân kia chẳng phải sẽ dìm hàng tôi lắm sao"
"Thôi xin! Tôi thấy anh tha không dìm hàng người khác thì thôi chứ không ai dìm được anh đâu"


"Câu này nghe hợp lý này"


Henry dừng xe ở một bến cảng nhỏ- nơi chỉ chủ yếu neo đậu cano và những du thuyền cỡ nhỏ. Hai người xuống xe đi bộ trên chiếc cầu gỗ nhỏ dẫn ra cảng. Đến nơi, Coco cởi đôi giày đang đi ra và ngâm chân xuống dưới nước. Dòng nước mát lạnh khiến đôi chân sưng phồng của cô dịu đi rất nhiều.


"Tôi nghĩ cô sẽ làm tốt thôi"
"Vì sao?"
"Chẳng biết nữa! Tôi chỉ luôn có cảm giác cô sẽ làm tốt mọi công việc của mình mà thôi"
"Câu này nghe hợp lý đấy"


Coco nói xong câu này cả hai liền quay sang nhìn nhau rồi bật cười. Ban nãy anh nói với cô như thế và giờ cô đáp trả y chang. Đột nhiên Henry đứng dậy. Anh cởi giày, tiếp đó là áo sơ mi ném xuống đất rồi cởi thắt lưng. Coco trố mắt nhìn anh.


"Ê! Sao tự dưng trước mặt phụ nữ lại lột đồ như vậy? Anh tính làm gì hả?"
"Đừng có mà đầu óc đen tối! Tôi chỉ muốn bơi một lúc thôi. Ngày xưa hồi trong quân ngũ tôi từng giành giải nhất tại đại hội bơi lội toàn quân đấy. Hôm nay tự dưng nhớ nghề nên muốn làm vài vòng"


Henry cởi xong quần dài. Lúc này trên người anh chỉ còn độc chiếc quần đùi màu đen. Anh bắt đầu khởi động cơ thể trước khi bơi. Coco dù rằng đã từng có bạn trai và có quan hệ thân mật, đã từng chụp ảnh cùng mẫu nam bán khỏa thân nhưng lúc này cô vẫn phải ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác. Henry cười cười xoa đầu cô một cái rồi nhảy ùm xuống nước. Nước bắn đầy lên tóc, lên mặt và quần áo cô. Coco hét lên mấy tiếng mắng Henry nhưng đáp lại cô chỉ là tiếng cười vui vẻ của anh. Sau đó anh bơi một mạch ra xa. Ánh sáng từ đèn hai bên cầu không đủ mạnh nên chỉ một lát sau cô đã không còn nhìn thấy anh nữa. Dù rằng Henry nói anh bơi rất giỏi nhưng cô vẫn thấy không yên tâm khi không thấy anh đâu. Coco đứng lên gọi ra xa.


"Henry, anh đâu rồi. Có nghe thấy tiếng tôi không thì trả lời"
Đáp lại cô chỉ có tiếng nước vỗ dưới chân cầu.
"Henry, trả lời đi, đừng làm tôi lo lắng"


Vẫn im lặng. Đến lúc này cô bắt đầu lo lắng thực sự. Cô từng đọc một mẩu tin rằng ở dưới nước thường có những tai nạn mà ngay cả người biết bơi cũng không thể nào ứng phó được. Nãy giờ cô không nhìn thấy và cũng chẳng nghe thấy tiếng anh. Cô sợ anh gặp chuyện. Cô cởi áo ngoài rồi cởi quần ra. Lúc này trên người Coco chỉ còn bộ đồ lót màu đen. Cô bước xuống nước. Cũng may nãy giờ Coco ngâm chân dưới nước nên không bị cảm thấy quá chênh lệch nhiệt độ. Cô từ từ bơi ra xa, vừa bơi vừa gọi tên Henry. Bơi được chừng mười mét thì dưới nước đột ngột Henry từ dưới nước trồi lên khiến Coco giật mình hét ầm lên. Thấy cô la hét, anh bật cười sung sướng vì đã hù được cô. Thấy mình lo lắng không đâu, Coco hắt một vốc nước vào mặt anh rồi hậm hực bơi về nhưng liền bị Henry giữ lại.


"Bơi một lúc đã! Nước ở đây còn sạch hơn ở bể bơi đấy mà lại còn miễn phí nữa"
"Còn lâu"
"Được rồi! Tôi xin lỗi vì đã làm cô lo lắng. Tôi chỉ là muốn ôn lại mấy kỹ năng thời đi lính thôi. Đã xuống nước rồi thì bơi vài vòng cho thoải mái. Hôm nay trời cũng hơi oi mà"


Vậy là Coco lại xiêu lòng không giận nữa. Cô và anh bơi dưới nước chừng hơn nửa tiếng. Đến khi thấy da tay đã nhăn nheo lại cô liền giục anh vào bờ. Hơn nữa cũng không còn sớm nữa mai cả hai còn phải đi làm.


Lên trên bờ rồi cả hai gặp phải một tình huống khá ngại ngùng. Vì người cả hai đều ướt nhẹp nên không thể mặc quần áo ngay được mà phải đi ra chỗ đỗ ô tô vì Coco có mang theo khăn mà khăn của cô ở trong túi xách còn túi xách thì để trong xe. Cả hai người, một người thì mặc mỗi quần đùi còn người kia mặc bộ đồ lót đi cạnh nhau đều cảm thấy ngại ngùng. Cả hai đều cảm thấy ngượng nhưng Henry lại có có chút hí hửng, thi thoảng anh lại quay sang nhìn cô rồi lại quay về rồi mím môi nín cười.


"Cười cái gì mà cười"
"Tôi không cười mà". Anh lại quay sang nhìn cô.
"Đừng có mà liếc ngang liếc dọc nữa. Mắt nhìn thẳng cho tôi"
"Được rồi! Được rồi! Tôi không dám nhìn nữa"


Cuối cùng thì cả hai cũng thấy xe của Henry. May mà anh đỗ xe không xa chỗ cầu cảng lắm vậy nên giờ chỉ cần mở cửa xe lấy khăn lau người rồi mặc đồ là có thể về nhà được rồi.


"Ái chà chà! Bắt được một đôi trẻ đến tận đây để hú hí với nhau. Con bé kia người ngợm ngon phết đấy. Ngoan ra đây chiều chuộng các anh chút nào. Thằng kia không việc gì thì té ra chỗ khác"


Từ đâu có ba tên ma cô mặt mày đỏ gay, mồm toàn mùi rượu xuất hiện. Chúng nhìn cơ thể của Coco chằm chằm rồi thốt ra mấy lời rác rưởi. Ngay lập tức Henry kéo cô đứng phía sau lưng mình.


"Thằng này ghê nhỉ? Mày định bảo vệ con bồ à? Tao nói rồi, khôn hồn tránh ra cho chúng tao hành sự, xong tao trả nếu không ấy à". Một tên cười bỉ ổi nói."Đừng trách mấy hôm sau xác mày lại nổi trên mặt nước"


Ở phía sau lưng anh, Coco run lên vì sợ. Cả đời cô đây là lần đầu tiên gặp phải tình huống đáng sợ như thế này. Anh dùng một tay nắm nhẹ lấy tay cô để cô yên tâm rồi lạnh giọng nói.
"Muốn đụng đến bạn gái tao? Để xem các người bản lĩnh đến đâu đã"
~ Hết chương 12 ~






Truyện liên quan