Chương 10

Tóm tắt lại nội dung trước đó cách đây không lâu. Vẫn như mọi hôm, Eri và Kazuma đã rời khỏi nhà từ rất sớm, trước khi những người bạn thân qua nhà đánh thức và kéo lết đến trường. Mục đích của hai người khi chơi trò cặp tình nhân trốn phụ huynh gặp nhau cũng chỉ vì công trình nghiên cứu về Chân Tổ của Kazuma cần được tiến hành và hoàn thiện. Đáng lý ra hôm nay cũng sẽ là một ngày bình thường trong thời gian thực thi trọng trách chung sống hòa bình với con người. Nhưng rồi cái sự bình thường ấy lại trở nên đầy biến động khi xảy ra một chút hiểu nhầm giữa Kazuma và Hiyama, để rồi kết quả cho sự trớ trêu là một cuộc xô xát đánh nhau giữa con người và Chân Tổ đã diễn ra ngay chính giữa khuôn viên ngôi trường họ đang theo học.


Xét về mặt thể lực thì Kazuma hoàn toàn không có cơ hội thắng Hiyama, và cách duy nhất để chàng khoa học gia trẻ tuổi giữ được mạng sống của mình là dựa vào lợi thế ban ngày, sợi dây chuyền thánh giá được đúc bằng bạc nguyên chất 100% do Ayame đưa cho trước khi đi học. Cảm thấy không thể kéo dài thời gian lâu hơn nên Hiyama đã sử dụng một loại năng lực được gọi là “Spejas”, cho phép Hiyama điều khiển dơi tấn công Kazuma từ khoảng cách xa. Nhưng cũng chính vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc đối với Kazuma, giọng hét của Eri đã khiến cho toàn bộ lũ dơi cũng như chính bản thân Hiyama bất động hoàn toàn như tượng đá. Cuối cùng, để kết thúc trận chiến vô nghĩa này, Kozue đã xuất hiện và tặng cho Hiyama một đá cước tuyệt đẹp.


Sau trận chiến đó, cả Hiyama và Kazuma đều bị triệu tập về phòng giáo viên để làm rõ mọi chuyện, bao gồm nguyên nhân, lý do vì sao hai người lại động tay động chân với nhau. Nhưng vì bản tính cố chấp, ngang bướng, cứng đầu cứng cổ và cho rằng phải trả lời câu hỏi của con người là điều không thể chấp nhận được nên Hiyama chỉ nói một câu rất cụt ngủn: “ Chẳng vì lý do gì cả. Thấy ghét thì đánh thôi!” đi đôi cùng thái độ xấc xược, không phù hợp với độ tuổi học sinh khi diện kiến trước giáo viên có tuổi. Nhưng dù cho là như thế, cũng chẳng có bất kỳ một giáo viên nào dám khiến Hiyama phật lòng. Cậu ta là Chân Tổ, là Vampire, là Ma Cà Rồng nổi tiếng trong những giai thoại truyền thuyết về các loài yêu quái. Hơn nữa, nếu có cơ hội theo dõi trận đấu lúc nãy, chỉ cần trông thấy đôi răng nanh sắc như răng hổ thế kia thì chẳng một giáo viên nào dám nặng lời. Nếu chẳng may Hiyama nổi điên rồi quậy phá lên thì hậu quả thật không lường trước được.


Còn về Kazuma. Trước hay sau, sống hay ch.ết, thì nét mặt cậu ta vẫn chẳng thay đổi, vẫn chỉ duy nhất một kiểu chán ngắt từ trước đến nay và có lẽ sau này cũng sẽ mãi mãi dính với hai từ “ chán ngắt”. Nếu như kết quả của cuộc xung đột ban nãy là Hiyama bị bỏng nặng ở cánh tay phải thì Kazuma cũng không có vài một số vết thương ngoài da không phải nhẹ. Thật sự mà nói, cậu ấy đã bị những con dơi của Hiyama cắn và cào trúng khi Kazuma tìm cách thoát khỏi chiếc lồng dơi. Nên có thể nói trên cơ thể Kazuma, từ tay, mặt, hay thậm chí là bộ đồng phục nam sinh đều in hằn vết rách, vết răng của loài dơi. Nhưng cậu ta không hề tỏ ra đau buốt hay đoái hoài gì đến chúng.


Đây thật ra là một bí mật khác về Kazuma mà ít ai biết. Vì chỉ số IQ của Kazuma được đo khi còn là học sinh ở It. Harm Sokyuran là 201.2. Con số 0.2 ở phía cuối hoàn toàn không hề xuất hiện trên thang điểm đo chỉ số thiên tài, mà đó được xem như con số bị thừa ra cho thấy một vài giác quan của Kazuma đã bị liệt hoàn toàn. Giác quan bị liệt của Kazuma chính là “xúc giác”. Kazuma không thể cảm nhận được sự đau đớn, kể cả khi xương mình có bị gãy hay mình bị có bị bỏng nặng đến bao nhiêu. Cậu ấy chẳng cảm thấy gì cả và chấp nhận nó như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mình. Ngoài cơ quan “xúc giác” không thể hoạt động thì đường dây cảm xúc của cậu ấy cũng bị tổn thương nghiêm trọng, để rồi từ đó đến nay, Kazuma không thể cười dù chỉ một lần trong đời. Đó giải thích vì sao lúc nào cậu ấy vẫn chỉ mang mỗi một gương mặt trong mọi trường hợp, mọi tình huống, dù hiểm nguy, buồn bã hay thậm chí là vui vẻ.


Ngay khi giáo viên hỏi sang Kazuma lý do vì sao lại đánh nhau với Hiyama thì cậu ấy chỉ nói rằng đây chỉ đơn thuần là một sự hiểu nhầm nho nhỏ giữa hai người mà thôi. Làm sao có thể tin được rằng đây chỉ là hiểu nhầm dễ dàng xử lý khi cả hai cu cậu lại xông vào đánh nhau căng thẳng như vậy. Nhưng do Kazuma là một học sinh danh dự được cử đến từ ngôi trường chuyên đào tạo nhân tài có tiếng. Nên lời nói của cậu ít nhiều cũng có sức ảnh hưởng không hề nhỏ. Và cũng nhờ vào thái độ không muốn mọi chuyện càng trở nên phiền phức của Kazuma, mà giáo viên đã thả hai người họ về lớp, nhưng đổi lại cả Kazuma và Hiyama đều được nhận một bức thư mời họp phụ huynh để nhà trường làm việc.


available on google playdownload on app store


Thư mời họp vừa chuẩn bị được đặt bút xuống ghi thì bỗng dưng Kazuma lại gãi đầu sồn sột một cách ngu ngốc và nói rằng “ Mai Onee – chan phải đi làm sớm nên chắc sẽ nhờ hiệu trưởng đi thay vậy”. Mà nhắc đến hiệu trưởng It. Harm Sokyuran… họ không dám mở cuộc họp phụ huynh này nữa. Và cứ như vậy, Kazuma lẫn Hiyama đều được trả về lớp, xem như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì trước đó.


………………


Mọi thứ trên lớp vẫn diễn ra rất đỗi bình thường. Hay nói đúng hơn là bình thường một cách rất gượng ép. Vì không muốn trở thành tâm điểm chú ý cho Hiyama và cả Kazuma nên Hebi, Namehari cùng với Tora đều hỏi ý kiến lớp trưởng, nhờ cậu lớp trưởng kính cận ra sức khuyên nhủ mọi người cứ hãy tỏ ra bình thường, đừng khơi dậy chuyện vừa xong. Mặc dù phần lớp mọi người đều tán thành, nhưng sau cùng đó vẫn chỉ là một sự gượng ép. Làm sao họ có thể quên đi cuộc chiến giữa Kazuma và Hiyama. Quan trọng hơn, làm sao họ có thể bỏ ngoài tâm trí hình ảnh một Hiyama đáng sợ khi nhe răng nanh và đôi mắt đỏ rực như máu ấy. Họ sợ hãi Hiyama nhiều hơn và gần như né tránh cậu ta để yên thân.


……………………
……………………
Và rồi mọi chuyện vẫn diễn ra trong âm thầm lặng lẽ như không có gì cho đến khi buổi học ngày hôm nay đến đây chấm dứt.


Sau tiết học ngày, khi tiếng chuông trường cất lên từng nhịp thì cũng là thời khắc cánh cổng trường rộng mở, tạm biệt những em học sinh thân yêu và hẹn đến đầu tuần sau thì chúng ta sẽ tái ngộ. Tại sao lại là đầu tuần sau mà không phải là ngày mai? Bởi một lẽ rất đơn giản, vì ngày mai đã là cuối tuần, nhà trường không làm việc, giáo viên không phải đi làm, ngay cả bác bảo vệ cũng chỉ nhận nhiệm vụ đi tuần nửa ngày rồi thì trở về nhà cùng gia đình, thưởng thức một ngày nghỉ trọn vẹn xung quanh những người thân của mình. Một khi không có giáo viên ở trường thì chẳng dại gì học sinh chịu lết thân đến trường. Chỉ trừ một số thành phần cần cù có ý thức thì sẽ thẳng tiến đến những thư viện lớn trong thành phố để tìm thêm nhiều tư liệu tham khảo cho các kỳ thi tuyển hàng năm. Và phần lớn còn lại chỉ đến trường một khi bị bắt buộc, là những ngày trong tuần. Vào những ngày cuối tuần như thế này, không ít thì nhiều sẽ ở nhà nghiền ngẫm các trò chơi hay sở thích riêng. Hoặc cũng có thể, một số thành phần sẽ tụ tập ở một vài tụ điểm nào đó đi chơi chung. Tuổi trẻ mà, chúng sẽ làm bất cứ điều gì để không phải uổng phí tuổi thanh xuân của mình, kể cả khi điều chúng làm sẽ khiến những người lớn không mấy hài lòng hay mang họa vào thân, điều quan trọng là được thể hiện bản lĩnh của mình. Vì đời người không thể tính toán so đo ngang với Chân Tổ, một khi đã bước sang tuổi gọi là trưởng thành rồi, thì sẽ không còn những dịp được vui chơi tự do theo ý mình như thế này nữa đâu.


Tại sao lại đề cập đến chuyện đi chơi hay sở thích muốn làm gì thì làm ư? Vì chắc chắn trong số những đứa trẻ rất ư “bình thường” ấy, sẽ tách biệt ra một trường hợp duy nhất. Phải… là duy nhất và chỉ duy nhất một kẻ dám đánh đổi cả tuổi thanh xuân lẫn tuổi trẻ của bản thân chỉ để lao đầu vào công việc dành cho người lớn như một con thiêu thân là nghiên cứu và nghiên cứu. Hiện giờ, cả ba người bao gồm Kozue, Kazuma và Tora, đang cùng nhau đi trên tuyến đường quen thuộc để có thể trở về nhà sau một ngày học từ sáng cho đến chiều. Không giống với những cô cậu học sinh cùng tuổi bàn tán về ngày nghỉ cuối tuần với đầy sự hào hứng, phấn khởi kiểu như “ngày mai làm gì?” “ Có muốn đi chơi không?”… thì Kozue vẫn còn đang rất hầm hực chuyện cũ, mà cụ thể hơn là chuyện ban sáng nay.


- Gru, cái tên Chân Tổ đó thật đáng ghét. Dám ra tay với chúng ta, những học sinh đến trường It. Harm Sokyuran danh tiếng ư? Đó chẳng phải là hành động mang đầy hàm ý khiêu chiến với toàn thể thế giới con người sao? Dẹp dẹp, dẹp hết đi. Không có giao lưu văn hóa văn kiện gì hết. Đời của nhà ai lại muốn đi kết bạn với cái đám người bặm trợn cà chớn đó không!


Kozue cứ càm ràm suốt từ sáng đến giờ, chỉ mãi duy nhất có một chuyện đó thôi. Thật kỳ lạ, tại sao con gái khi yêu thì sẽ yêu hết mình, dám dành trọn tình cảm cho người đó. Còn khi thù hằn rồi thì ôi thôi, phải nói là dai khủng khiếp, dai còn hơn cả miếng dồi trường lòng lợn còn sống ấy. Hơn nữa, đây là Kozue, người đã cảm gan đối đầu với Chân Tổ không chút khoan nhường nao núng, và đỉnh điểm của sự gan dạ của cô ấy là đá một phát ngay đầu một Chân Tổ rất đẹp rất ngoạn mục. Đối với một cô gái thường hạ cẳng tay cẳng chân như vậy, nếu không biết cách ăn nói ra sao cho hợp lòng Kozue thì xác định bị ăn đấm ngay tức khắc.


Bản thân Kazuma cũng thừa hiểu cái thân phận ruồi muỗi của mình mà lên tiếng ngay bây giờ thì thể nào cũng sẽ bị Kozue quật lại đủ đường. Nặng thì bị thắt cổ, còn nhẹ thì chỉ bị ăn mắng… À không, thật ra thì đã bị ăn mắng một trận rồi đấy thôi. Sau khi được thả về lớp để còn kịp học tiết thứ hai, thì Kozue đã mắng Kazuma một trận lôi đình đến nỗi toàn bộ học sinh trong lớp dù có sợ Hiyama thế nào thì cũng không được phép quên rằng… người đáng sợ thật sự sau cùng vẫn chính là Kozue.


Kazuma cũng còn biết sợ nữa là. Cậu ấy sợ nếu chẳng may nói gì đó khiến Kozue nổi đóa lên rồi bắt mình úp mặt vào tường thì nhục còn hơn cả con trùng trục. Nên cách tốt nhất là giả điếc như không nghe không hay không biết gì sất cho đỡ rách việc. Cứ im lặng đọc sách và để người hiểu chuyện là Tora đứng ra giải quyết.


- Thôi bỏ đi Kozue. Chuyện cũng đã qua rồi, nhắc lại làm gì. Kazuma đã nói không sao, và chính bản thân cậu cũng đá được cậu ta một cái. Như vậy thì xem như hòa cả làng rồi còn gì!


Kozue bất thình lình quay ngoắt sang Kazuma với thái độ tất nhiên là không hài lòng. Chắc chắn là mình đã làm sai gì đó rồi đây. Không cần biết mình đã làm gì nhưng Kazuma mặc định ghim trong lòng là cứ mỗi lần gặp Kozue, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, đang không có lỗi tự thấy mình có lỗi.


- Kazuma, nói đi, tại sao cái tên Chân Tổ đó lại thù hằn cậu thế hả? Tớ để ý từ ngày hôm qua, lý do gì mà hắn cứ nhắm mỗi một mình cậu vậy? Cậu lại làm điều gì ngu ngốc chọc giận tên đó phải không?


“ Là vì tớ đã tự ý thực hiện một cuộc thí nghiệm để tìm hiểu thêm về loài Chân Tổ”… Có nên trả lời như vậy không? Ai mà biết sau khi nghe xong, Kozue sẽ biểu hiện thái độ rao sao. Kazuma chỉ sợ rằng Kozue không giữ được bản thân và “lỡ tay” cho mình một đấm thì ch.ết dở. Mà mình thì vẫn còn nhiều công trình nghiên cứu vẫn chưa hoàn thành, còn cả cái giải Nobel chưa kịp lấy nữa. Nếu ngã lăn quay ra, lên nóc tủ ngồi với ông bà xơi xâu hoa nải chuối ngắm gà khỏa thân thì thật quá uổng. Hơn nữa, mình không thích ăn gà luộc tí nào đâu. Bao nhiêu lý do đó thôi thúc Kazuma và hướng dẫn cho cậu ta biết mình cần phải làm gì như một bản năng sinh tồn.


- Thật ra thì… đã xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn… kiểu như… đúng rồi, do tớ ăn nhầm phải đồ ăn của cậu ta. Cũng tương tự như mấy lần tớ ăn đậu phụ mà không cho cậu biết ấy. Thế là cậu ta nổi xung lên dần cho tớ một trận. Gì chứ, ăn trộm đồ ăn là điều không thể chấp nhận được mà!


Nói dối, chắc chắn là nói dối. Kazuma là một nhà khoa học, luôn sống trong thế giới hiện thực. Cậu ấy lúc nào cũng phải chứng minh những điều khó hiểu trở thành một sự việc hiện tượng giải thích được bằng khoa học, đồng thời có trách nhiệm phải đưa ra những bằng chứng chứng minh cụ thể. Một người như vậy, không thể nói dối được như mấy đứa đầu đường xó chợ hay mấy tay lừa gạt được. Nếu có thì cũng chỉ là miễn cưỡng, giống như Kazuma lúc này đây. Sống và chơi thân với nhau từ nhỏ, Kazuma nghĩ Kozue là ai mà không thể nhìn thấu được lời nói dối trẻ con đó. Nhưng chỉ có một nguyên do duy nhất khiến Kazuma nói dối là vì cậu ấy không muốn trả lời mà thôi. Đành chịu… nếu Kazuma đã không muốn thì mình cũng không thể gượng ép. Kozue chỉ biết thở dài ngán ngẫm cho qua chuyện.


- Mà đúng rồi, nghe những người khác trong lớp tường thuật lại rằng trong phút chốc, tên Chân Tổ đó đã không thể chạm được vào người cậu. Tay hắn còn bị cháy xém như thể vừa bị thiêu đốt trong lửa. Rút cuộc, sự việc là thế nào vậy?


Nhớ lại và nhớ lại, đúng là ngay giữa phút lâm chung trước khi bị hút máu, Hiyama không thể chạm được vào cổ, nơi có sợi dây chuyền thánh giá bạc mà Ayame đã đưa cho.


- Có thể nói là nhờ vào Onee chan mà mạng sống của tớ còn nguyên vẹn. Cây thánh giá này được tinh luyện từ bạc nguyên chất 100%. Mà Chân Tổ thì lại không thể chạm được vào bạc nguyên chất. Vậy nên tớ mới thoát ch.ết!


Tora và Kozue cùng nhìn chằm chằm vào cây thánh giá. Nhìn kiểu gì đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là một món đồ trang sức hết sức bình thường. Nó thật sự chỉ là một món đồ rất đỗi bình thường, đâu có được ban phước lành từ những thánh nữ đức cao vọng trọng, rồi khi mang vào người thì kích hoạt được vài đặc tính như kháng lửa hay HP + 50% như trong mấy game RPG. Thật khó tin khi có thể nói rằng một thứ trang sức vừa nhỏ vừa tầm thường như vậy lại có khả năng kiềm hóa sức mạnh cũng như quyết định đến sinh mạng của một Chân Tổ.


- Quả là vi diệu, một thứ đáng lý ra không có gì đáng nổi bật với chúng ta vì sự lạc hậu của nó lại là một con dao giết ch.ết một Chân Tổ hùng mạnh. Xem chừng giai thoại Chân Tổ không thể đến gần bạc là thật nhỉ Kazuma!


- Ừ. Chân Tổ không bị mẫn cảm với tỏi, nhưng họ thật sự không thể chạm được vào bạc. Nhưng phải là bạc nguyên chất 100%. Chỉ cần có 1% tạp chất khác lai vào thì không thể làm hại Chân Tổ được!


- Sợ bạc sao. Té ra là cũng có điểm yếu. Quả nhiên không có cái gì trên thế giới này là hoàn thiện cả. Nếu sợ bạc đến teo người thế thì đâu phải là loài mạnh nhất đâu mà cứ bô bô cái mồm cho lắm vào. Mai đi mua cả đống bạc cho biết mặt!


Kozue đưa tay tính chạm vào thử thì Kazuma chợt nhớ đến lời chị hai dặn: “ Đừng để Kozue đụng vào nó”. Không hiểu lý do vì sao nhưng Kazuma đã tự cài hệ thống trong bộ não siêu việt của mình rằng lời nói của Ayame luôn luôn đúng. Chính vì thế nên như một thói quen, Kazuma giựt phăng sợi dây sang một bên nhằm tránh Kozue.


Thấy làm lạ rồi nhưng Kozue vẫn làm phép thử khác. Cụ thể hơn khi Kozue cứ cố tình muốn đụng vào sợi dây thì Kazuma lại điều khiển tay chuyển sao ngược hướng với Kozue. Để rồi Kozue bắt đầu cảm thấy khó chịu.
- Vậy là sao? Cậu tránh tớ như vậy là ý gì hả?


- Chẳng có ý gì cả. Tớ chỉ không muốn bùa hộ thân Onee – chan đưa cho mình trở nên nát bét sau khi vào tay cậu thôi!
- Nói vậy là sao? Muốn tớ đập cậu một trận về Ayame nee – san nhận không ra không hả?


Kozue sấn sổ muốn lao đến Kazuma như con chó xổng chuồng muốn lao vào kẻ lạ mặt. May mắn thay Tora đã kịp thời ngăn lại.


- Nào nào, thôi thôi… Kazuma, nghe nói trong trận xung đột vừa rồi, cậu Kinozuka đó điều khiển được dơi phải không? Thường thì dơi đâu có xuất hiện vào ban ngày. Hơn nữa, tớ không nghĩ trường mình lại có tổ nuôi dơi đâu. Thực hư là thế nào vậy? Tớ muốn nghe đó!


- Về chuyện này thì… Tớ chỉ có thể nói rằng là lũ dơi đó không phải cậu ta gọi lên từ nơi nào. Mà chính bản thân cậu ta đã biến thành dơi!
- Biến thành dơi… Không nhầm đó chứ. Điều đó có thể xảy ra sao?


- Dù sao thì vẫn còn rất nhiều điều mà chúng ta chưa hề hay biết gì đến Chân Tổ còn gì. Có khi đó là một trong những cái được gọi là “Linh Lực” mà trong những giai thoại truyền thuyết về Chân Tổ thường đề cập đến!
- “Linh Lực”… Supernatural Power. Ý cậu là vậy ư Kazuma?
Kazuma khẽ gật đầu.


- Telekinesis, Enchance Power, Poison Resistance, Mind control… những khả năng tiềm ẩn, những sức mạnh siêu nhân giúp cho loài Chân Tổ trở nên hùng mạnh trong lịch sử loài người. Tuy chưa thể kết luận được điều gì ngay lúc này nhưng xem ra… Chân Tổ đúng thật là chủng loài có khả năng phát triển vượt trội hơn so với con người. Thật đáng ngưỡng mộ!


- Chờ một chút đã. Tớ biết cậu muốn tìm tòi cho bằng hết những bí ẩn xung quanh Chân Tổ nhưng làm ơn quay trở lại luận đề lúc nãy một tẹo. Chân Tổ thực sự có thể sử dụng được thứ sức mạnh siêu nhiên ư? Cái cậu Kinozuka đó tự biến thành dơi… Cậu không nghĩ rằng đó chỉ là mấy chiêu trò tiểu xảo giống mấy tay ảo thuật gia thường hay làm sao?


- Tớ cũng có nghĩ đến nhưng thấy sắc xuất họ giở trò rất thấp. Dẫu sao thì đã từng có một khoa học gia chứng minh được rằng bộ não của chúng ta chỉ mới hoạt động 10%. 90% còn lại dành cho những năng lực tiềm ẩn đang ngủ yên tron mỗi người. Đối với loài sở hữu trí tuệ vượt bậc như Chân Tổ thì việc đánh thức được những năng lực đó sớm không khác gì đứa trẻ nhai kẹo!


Nhưng chẳng phải lúc đó, Hebi đã hét lên Hiyama không được sử dụng “Spejas” gì gì đó sao. “Spejas” theo ngôn ngữ Latvia còn có nghĩa là Ability. Vậy là Hiyama… Không chỉ mỗi Hiyama mà có lẽ Hebi và những người còn lại cũng biết khai triển “Spejas”.


Đúng rồi, giữa lúc lâm chung, giọng hét của Eri đã cứu sống Kazuma khi toàn bộ lũ dơi và chính bản thân Hiyama trở nên bất động như tượng đá. Điều này chứng tỏ Eri cũng có thể sử dụng được năng lực đặc biệt. Nếu thế thì Kazuma khuynh hướng đến vấn đề: Có lẽ tất cả Chân Tổ trong thị tộc Chân Tổ đều đã vượt qua giới hạn của bản thân. Đây chắc chắn sẽ là một phát hiện lớn, man đầy sức ảnh hưởng đến cả nhân loại.


Kazuma lại tỏ ra đăm chiêu nữa rồi. Lúc nào cũng vậy, cứ mỗi lần nhắc đến nghiên cứu hay thứ gì đó liên quan đến khoa học và đặc biệt là Chân Tổ, cậu ấy đều có cái kiểu suy nghĩ đến đáng sợ. Trận đánh nhau với Hiyama sáng nay, không cần tr.a khỏi gì nhiều, Kozue cũng thừa biết là do cái tật thích tìm tòi soi mói vào đời sống người ta nên mới bị dọa đánh chứ gì. Thiệt tình, chỉ cần nói ra thì Kozue sẽ giúp đỡ hết trong khả năng có thể mà.


Cái cách Kozue nhìn về Kazuma, Tora hiểu rõ, vì đằng sau mỗi bước đi của hai người họ luôn xuất hiện sự theo dõi, quan sát của Tora, nên cậu ấy biết Kazuma đối với Kozue như thế nào và ngược lại. Nhưng cậu ấy sẽ không nói ra bằng lời đâu. Tại sao ư? Vì đó là lý do chỉ một mình Tora mới hiểu. Không ai có thể đoán được suy nghĩ của chàng Newton trẻ tuổi này.


- Mà này Kozue, tại sao cậu luôn giữ thái độ thù ghét Chân Tổ đến tận xương tủy thế nhỉ? Họ đã từng làm gì cậu ư?
Kozue đảo mắt lên trên, xuống dưới, qua phải, sang trái suy nghĩ một lúc.


- Nghĩ đi nghĩ lại thì họ cũng đâu có làm gì tớ. Nhưng chẳng hiểu vì sao cứ mỗi lần trông thấy Chân Tổ thì ruột gan tớ cứ sôi ùng ục lên không ngừng. Giống như kiểu tớ chỉ muốn lao đến tẩn cho chúng một trận nên thân bất chấp mọi nguyên do nào. Có khi chỉ muốn tử chiến cho đến ch.ết thôi!


- Cậu kỳ lạ quá đó. Một cô gái của khoa học thì không nên hạ cẳng tay cẳng chân trước khi nói lý lẽ thương thuyết như vậy đâu!


……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………


Sau một ngày học rất đỗi bình thường thì một lẽ cũng rất tự nhiên rằng các Chân Tổ của chúng ta sẽ trỡ về ngôi làng thương trên đỉnh núi thân thuộc nơi chôn rau cắt rốn trước khi ánh mặt trời biến mất hoàn toàn đằng xa chân trời, nhường lại cho thế giới một màn đêm sâu thẳm. Nhưng thành thật mà nói, hôm nay đã xảy ra một biến cố chấn động có sức gây ảnh hưởng không được tốt đến mối quan hệ hữu nghị giữa hai chủng người. Chính vì lẽ đó, ngay sau khi trở về thị tộc, một cuộc triệu tập khẩn cấp đã được gửi tới cả bốn nhân vật của chúng ta. Và hiện ngay lúc này, Hiyama, Eri, Hebi, Namehari đều diện kiện năm vị bô lão quyền lực nhất thị tộc ngay giữa đại điện thần. Chung quy thì các ngài cũng sẽ chỉ hỏi sâu hơn về một chuyện.


- Chúng ta sẽ không đi lòng vòng lôi thôi. Hiyama, cái cuộc xung đột trẻ trâu của ngươi với con người sáng nay là thế nào hả? Mau trả lời đi tên nhãi!


Khi bị người lớn quở trách, cách tốt nhất là đừng cố trả lời. Hãy cứ cúi mặt im thin thít chịu nhận hết mọi tội lỗi di cho xong. Chỉ là cái thái độ của Hiyama thật khiến Eri và Hebi phải đỗi lo lắng. Hiyama có thể là một Chân Tổ thiên tài trong độ tuổi còn nhỏ so với thước đo tuổi riêng của loài Chân Tổ. Nhưng dẫu sao cậu ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ khó răn đe, háu thắng và còn giữ lối suy nghĩ như một đứa trẻ 14 tuổi người thường. Thế nên sẽ không dễ dàng khuất phục được cậu ấy… dù rằng Hiyama là người hiểu chuyện đi chăng nữa.


Vết cháy xém trên cánh tay Hiyama đã được Hebi mượn hộp sơ cứu ở phòng y tế trường băng bó cẩn thận tỉ mỉ. Nhưng nó vẫn trở thành tiêu điểm cho buổi diện kiến hôm nay khi một vị bô lão chỉ thẳng vào đó.


- Kết cục cho kẻ chỉ biết sử dụng vũ lực để giải quyết vấn đề bao giờ cũng chỉ biết mang thiệt thòi vào thân. Không chỉ đi gây chiến với con người, mà còn để bị một vết thương chí tử như vậy. Trông ngươi bây giờ thật thảm hại!


Một vài câu khiêu khích kiểu đó chỉ có thể kích vào lòng tự ái của Hiyama chút đỉnh thôi. Nguyên nhân thứ yếu dẫn đến sự bất mãn trong Hiyama vẫn là vì cậu ấy đã để thua Kazuma. Không những thua tên ẻo lả đó mà còn bị ăn một đá từ Kozue đến sái cả cổ. Con gái con đứa gì mà bạo lực còn hơn cả quái vật. Thật là nhục nhã.


- Quan trọng hơn, Hiyama, ta nghe nói trong phút bồng bột, ngươi đã triển khai “Spejas”. Điều này có đúng không?
- Hờ hờ, nhanh quá nhỉ. Mới có nửa ngày mà chuyện đó cũng đến được tai các ngài. Thông tấn xã con rùa bò của các ngài vẫn đang làm việc rất tốt đấy chứ!


- Đừng quên Hiyama. “Spejas” là một trong những năng lực đặc biệt…
- Arghh, lại nữa, bài trường ca về “Spejas” đây mà!


- Được truyền lại cho các thế hệ Chân Tổ sau. Khi xưa, Đệ Nhất Chân Tổ Shalutia Vlad được biết đến như cơn ác mộng kinh hoàng trong màn đêm vì Spejas của ngài mang đến những cơn ác mộng xuyên suốt thế kỷ. Và rồi dòng máu của ngài được di truyền lại cho các thế hệ con cháu, mang theo biết bao nhiêu loại Spejas khác nhau. Chính vì thế, Spejas là một phước lành Đệ Nhất đã ban tặng cho chúng ta. Nó không phải một món đồ chơi thích thì đem ra sử dụng. Hơn nữa, Spejas còn được xem như lá át chủ bài cuối cùng của thị tộc Chân Tổ chúng ta. Nay ngươi đã phô trương phước lành đó trước toàn thể con người. Ngươi giải quyết chuyện này thế nào đây?


Giải quyết thế nào là giải quyết thế nào. Hiyama chỉ là “vú em” cho cô bé Eri kia thôi, đâu phải một nhà chính trị kiêm chiến lược gia được trang bị đầy đủ kinh nghiệm sống như các bô lão, làm sao có thể đứng ra giải quyết một vấn đề mang tầm vĩ mô như vậy.


- Nếu không thể thì đừng làm điều thiếu suy nghĩ nữa Hiyama. Chúng ta không có ở không chỉ để giải quyết mớ rắc rối bòng bong do ngươi bầy ra. Hoàn thành tốt nhiệm vụ được giao đi Hiyama!


- Anou… hôm nay, không chỉ có mỗi Hiyama – kun, mà ngay cả con cũng đã lỡ triển khai Spejas trước mặt mọi người. Vì thế… con xin được nhận phạt ạ!
Quỳ bên cạnh Hiyama, Eri nhanh chóng cúi đầu cầu xin các bô lão trừng phạt nếu họ đưa ra quyết định sẽ xử lý Hiyama.


- Ngẩng đầu lên đi Eri, chúng ta không có ý định phạt con và thằng nhóc này. Trường học của các con đã gửi thông báo đến thị tộc Chân Tổ sẽ không làm lớn chuyện này lên. Nhìn chung thì vấn đề đã được giải quyết nên không còn gì đáng bận tâm. Việc con sử dụng đến Spejas cũng chỉ để ngăn tên trẻ trâu đang ngồi bên cạnh kia. Trường hợp của con được xem như ngoại lệ, có ý do chính đáng nên con không cần phải xin lỗi đâu Eri!


- Dạ… vâng…
………….


- Hiyama, Spejas của ngươi là “Biến Bức”. Bố ngươi có thể điều khiển được dơi, mẹ ngươi lại có khả năng giao tiếp với chúng nên sinh ra ngươi mang năng lực biến thành dơi. Những con dơi chính là một phần thân thể của ngươi. Nếu chẳng may chúng có mệnh hệ gì thì tính mạng của ngươi cũng rất khó bảo toàn. Thế nên, lo mà biết thân biết phận mình đi, tiểu tử!


- Chậc, biết rồi, không cần nhắc, lão già!
- Mà chúng ta cũng thắc mắc, đã từ lâu rồi không thấy ngươi sử dụng đến Spejas. Được bao nhiêu năm kể từ lần cuối ngươi biến thành dơi rồi?
- Nhiều chuyện quá đó mấy lão!
- Hiyama – kun!


Lo là lo cho cái thái độ xấc xược của Hiyama kìa. Trong thị tộc chỉ có duy nhất là như vậy thôi. Nhưng thật ra, tất cả đều có nguyên dó của nó. Có lẽ từ khi Hiyama không còn chung sống với mẹ cậu ấy nữa nên Hiyama mới thay đổi tính nết như vậy. Lần cuối cùng Hiyama sử dụng đến năng lực ư? Không biết là bao lâu nhưng xem chừng theo lời các vị bô lão thì có vẻ như là rất lâu rồi thì phải.


- Eri là Telekines, có thể thao túng được mọi vật trong bán kính nhất định. Thật tuyệt vời khi trong thị tộc chúng ta lại có một đứa trẻ mang khả năng Telekines, một dạng Spejas cực kỳ hiếm hoi trong khi Spejas của Makoto lại là “Định vị”. Nhưng cũng chính vì là Spejas hiếm nên con càng phải chăm chỉ luyện tập để làm chủ được nó, hiểu không Eri!


- Dạ vâng, con xin nghe!
- Của Namehari là “Cường hóa”, gia tăng sức mạnh về thể chất. Đây tuy không phải là loại Spejas hiếm, nhưng nếu biết cách làm chủ được năng lực của mình thì ngươi sẽ trở thành một Chân Tổ mạnh mẽ!
- Vâng vâng, xin đa tạ các ngài!
- Và đương nhiên cả Hebi. Spejas của ngươ…


Vị trưởng bối bỗng dưng trở nên lặng im một hồi và người chỉ hướng ánh mắt đầy sự uy nghi đó về Hebi. Bản thân hebi cũng vậy, cô bé tóc trắng chỉ biết ngồi một chỗ, cúi gầm mặt xuống, khép nép không dám ngước lên đối mặt với ngài như ba người còn lại.
- Hebi, Spejas của ngươi…
- Dạ…


Ngay lúc ấy, Namehari đã nhanh chóng đưa một cánh tay ngang phía trước Hebi. Và cậu ấy đã thay Hebi đối mặt với vị bô lão cùng nụ cười thân thiện nở trên môi.


- Tóm chung là mọi xích mích trên trường đã được giải quyết, Hiyama không cần phải chịu trách nhiệm nữa. Nhiệm vụ của chúng thần ngoài việc tạo mối giao hảo với con người, còn phải chăm chỉ luyện tập Spejas của mình trở nên hoàn thiện hơn. Đồng thời cũng không nên triển khai Spejas trước mặt con người quá nhiều. Các ngài còn muốn dặn dò gì nữa không ạ?


Nụ cười của Namehari chỉ đóng vai trò như một chiếc mặt nạ che giấu đi suy nghi thật của mình thôi. Nhưng rõ ràng đó cũng không phải là một lời khiêu chiến với các bô lão. Namehari chỉ đơn thuần muốn buổi triệu tập này nhanh chóng kết thúc để còn được về nhà cùng gia đình. Những người sống rất lâu năm, tích lũy được nhiều kinh nghiệm sống ở cuộc đời này để rồi mang trên mình danh vọng nhà chính trị của thị tộc Chân Tổ như các vị bô lão ắt sẽ hiểu hàm ý của Namehari.


Về cơ bản thì thật sự nguyên nhân chính dẫn đến buổi diện kiến tối nay cũng đã nói xong rồi. Các vị bô lão cũng biết bọn trẻ đã phải vật lộn cả một ngày dài trên trường. Đối với một đứa trẻ bình thường thì chuyện đi học buổi sáng và tan trường vào chập chiều là rất đỗi bình dị, dễ hiểu. Nhưng sự bình dị ấy thì không thể áp dụng đối với những đứa trẻ Chân Tổ được. Dẫu cho Chân Tổ được sinh ra với sức đề kháng và thể lực tốt. Mặc dù Chân Tổ đã sở hữu một hệ miễn dịch với ánh nắng mặt trời, song, ban ngày vẫn không phải là địa thế sân nhà dành cho giống loài mang tên Chân Tổ. Ắt hẳn chúng đã rất mệt mỏi và cần phải được nghỉ ngơi gấp.


- Các ngươi có thể lui được rồi!
- Vâng, xin cảm tạ các ngài!


Được cho phép rồi, bốn người bạn của chúng ta từ từ đứng dậy khỏi sàn nhà lạnh buốt và tính rút khỏi đây càng nhanh càng tốt. Cái không gian đầy nghiêm trang, căng thẳng như thế này họ đã trải qua không biết bao nhiêu lần, mà lần nào cũng cảm thấy rùng mình. Nhưng trước khi rời khỏi đại điện thần, các vị bô lão có nhắc nhở.


- Chúng ta biết nói điều này không quan trọng. Chúng ta chỉ muốn nói ngày mai các ngươi không đến trường, vậy nên cũng không bắt buộc phải tuân theo giờ giấc của con người đâu!


Thoạt đầu thì chẳng ai hiểu câu nói của các ngài. Sau đó một vài giây thì Namehari đã nhận ra hàm ý hết sức thâm thúy. Cậu ta thay mặt cả nhóm cúi đầu cảm ơn.
- Dạ vâng, chúng thần xin phép cáo lui!
………………………..
………………………..


Buổi diện kiến kết thúc, bốn người bạn của chúng ta thẳng hướng về ngôi nhà thân quen của mình. Thật đỗi kỳ lạ, họ nhớ rất rõ rằng khi vừa mới đặt chân vào lãnh phận thuộc thị tộc Chân Tổ và nhận được thư triệu tập từ các bô lão là độ khoảng 16h30, tức là thời gian trời vẫn còn mập mờ sáng. Họ ngồi nói chuyện chưa được bao lâu mà giờ trời đã tối mịt mất rồi. Thiệt tình, về đến làng, còn chưa kịp về nhà cất cặp thay quần áo, phải mang nguyên bộ đồng phục trường thế này vừa nóng vừa vướng víu lại vừa khó chịu vô cùng.


- Oh Hiyama, mới từ đại điện thần về đấy à? Làm gì mà cái mặt cau có khó coi thế? Rồi… kiểu này là lại bị các bô lão mắng cho một trận té tát nữa đúng không? Thôi bỏ qua đi, những lời các bô lão nói nghe được thì tiếp thu, không thì thôi. Đi chè chén một chập cho sướng nào Hiyama!


Hiyama vốn dĩ nổi tiếng thế mà. Cậu ấy nổi tiếng với thành tích giết được một con gấu núi khi độ tuổi còn quá nhỏ. Nên việc đi một bước chân long nhong trong làng rồi ngay lập tức có người đến rủ đi chén chú chén anh với nhau làm chầu nhậu là điều rất đỗi dễ hiểu. Tuổi tác đối với Chân Tổ không phải điều quan trọng, hay nói chính xác hơn thì tuổi tác không có nghĩa lý gì với Chân Tổ. Trông Hiyama không khác chi một đứa trẻ 14 tuổi nhưng biết đâu được tuổi thật của cậu ấy lại lên đến ba con số thì sao. Makoto – san, mẹ của Eri trông chẳng khác gì Eri là bao khi nét trẻ đẹp cũng như chiều cao chỉ ngấp ngưỡng với Hiyama chút xíu, nhưng thực chất cô ấy đã quá 650 tuổi đời rồi. Nếu tính theo khoảng thời gian của con người thì Makoto – san đã sống được hơn 650 năm.


Hiyama nổi tiếng là thế. Rất nhiều ông bác cao tuổi trong làng thi thoảng vẫn hay rủ rê Hiyama đi làm vài chén. Cũng vô cùng hợp lý khi mai là ngày nghỉ, Hiyama và mọi người không phải đến trường nên có làm vài chén hay thậm chí là vài chum cũng không thành vấn đề. Nhưng thực sự mà nói, bốn người bạn của chúng ta đã quá mệt mỏi sau khi trải qua một ngày đầy biến động. Lúc này đây họ chỉ muốn về thẳng nhà, cởi bỏ đi bộ đồng phục dính đầy hương âm của một ngày vô cùng vất vả và phi thẳng lên chiếc giường êm nệm ấm đánh một giấc mà không cần dùng bữa tối. Nói đúng hơn thì họ còn chẳng có tinh thần để ăn uống nữa.


- Xin lỗi, nhưng để khi khác nhé!
- Hả, không đi sao? Nam nhi đại trượng phu thì phải biết dùng rượu giải quyết nỗi buồn. Cứ chèn ép nó trong lòng thì không hay đâu!
- Đây chưa muốn nát rượu như mấy ông bác. Thôi, mấy người đi nhậu vui vẻ đi. Tụi này thì chắc… về ngủ sớm!


- Èo, tuổi trẻ gì mà… chán quá đó. Vậy thì về ngủ sớm cho khỏe đi mấy đứa!
………………


Dẫu cho có được xem như Chân Tổ thiên tài trẻ tuổi. Dẫu cho có nổi tiếng đến mức trong cái thị tộc nhỏ này, Hiyama vẫn cảm thấy thật sáo rỗng. Tiền tài, danh vọng, Hiyama không cần và cảm thấy rất vô nghĩa khi trong mắt người đặc biệt nhất đối với mình thì mình vẫn chưa phải là gì cả… Người đặc biệt đối với Hiyama ư…


Eri thì chẳng nói gì cả… chính xác hơn là cô bé không dám mở miệng nói bất cứ lời nào kể từ lúc bốn người họ rời khỏi đại điện thần. Vì Eri tự nhủ rằng mọi hiểu nhầm, mọi nguyên do dẫn đến cuộc xô xát giữa Kazuma và Hiyama, thậm chí là vết thương trên cánh tay cậu ấy đều bắt đầu từ mình mà ra. Eri rất muốn nói lời xin lỗi nhưng rồi cô lại nghĩ một lời xin lỗi đơn điệu đơn giản thì làm sao đủ để sửa chữa những lỗi lầm mình gây ra. Chính vì vậy mà Eri càng rụt rè, càng cảm thấy dằn vặt lương tâm hơn. Lần đầu tiên Hiyama không thèm quan tâm đến mình, lần đầu tiên bước theo sau Hiyama, Eri lại thấy tấm lưng đã che chở mình ngày nào nay thật lạnh nhạt. Eri cảm giác mình vừa đánh mất thứ gì đó rất đỗi quan trọng.


Lặng bước theo sau vẫn còn Hebi và Namehari. Lo lắng cho mối quan hệ giữa Eri và Hiyama trở nên xấu đi, nhưng chính bản thân Hebi cũng không biết phải làm gì để giúp đỡ cho họ. Lúc còn ở phòng y tế trường nhận trách nhiệm băng bó cho vết thương của Hiyama, Hebi có hỏi lý do vì sao lại xảy ra cuộc xung đột giữa Hiyama và Kazuma thì cậu ấy chỉ trả lời một cách rất nửa vời: “ Nhìn mặt thấy ghét nên muốn đánh thôi”. Cái cách trả lời chẳng cần phải quan tâm đến cảm giác của người khác rất giống với cách cậu ấy trả lời trước các thầy giám thị. Cho đến khi Hebi đề cập đến nguyên nhân xâu xa có phải vì Eri hay không thì ngón tay Hiyama giật lên một lần. Từ đó, Hebi hiểu rằng Hiyama đã làm tất cả vì Eri, thậm chí chỉ là có làm tổn thương chính bản thân mình cậu ấy cũng sẽ không từ.


Bạn bè thuở nhỏ xích mích với nhau, nhưng cũng chỉ vì hai người họ quan tâm đến nhau thành ra mới giận hờn vu vơ. Biết là cả Hiyama lẫn Eri đều tỏ ra hối hận rồi, nhưng thiết nghĩ nên để mọi chuyện tiếp tục diễn biến theo một cách tự nhiên. Phải để Eri và Hiyama chủ động hơn trong cách xử lý sự hiểu nhầm này thì sợi dây liên kết giữa họ mới trở nên bền vững. Một cuốn sách Hebi từng đọc đã nói rõ như thế.


Bước đi bên cạnh Hebi còn có Namehari. Phải rồi… vừa nãy, Namehari đã cứu Hebi trước sự dò xét từ các vị bô lão. Mình phải cảm ơn cậu ấy đàng hoàng tử tế.


- Namehari – kun, khi nãy các bô lão có đề cập đến Spejas của mình… Xin lỗi vì đã khiến cậu gặp phiền phức… và cũng rất cảm ơn vì đã bảo vệ mình!


- Về chuyện đó ư. Nếu không phải là tớ thì Hiyama cũng sẽ làm giống như những gì tớ đã làm. Nhưng đó là khi Hiyama không vướng vào rắc rối do chính cậu ấy tự gây ra… ha ha. Cậu không cần phải nói lời cảm ơn tớ đâu Hebi!


Hebi nhẹ nhàng đặt lòng bàn tay trước ngực. Nụ cười cô ấy nhạt dần, cùng với ánh mắt đỗi xa xăm đầy phiền muộn.


- Mình biết rằng Spejas của mình khác biệt hơn so với mọi người trong làng. Trước đây, khi chúng ta còn nhỏ, cứ mỗi khi nhắc đến Spejas, thì các ngài luôn nhìn mình với ánh mắt như vậy. Mình hiểu mà… chính các ngài còn nói Spejas của mình… có vẻ như không phải là một phước lành mà ngài Đệ Nhất Shalutia – sama ban tặng!


- Phước lành sao. Theo ngôn ngữ của thị tộc chúng ta thì Spejas còn được hiểu là phước lành Đệ Nhất để lại. Còn nếu giải thích theo khoa học mà Eri đã từng tìm hiểu thì Spejas của chúng ta giống như những khả năng bí ẩn con người chưa phát hiển ra. Vì chúng ta là Chân Tổ mang sức mạnh lẫn trí tuệ vượt xa con người, nên mơi có thể đánh thức được khả năng tiềm ẩn của bản thân mình sớm. Chúng ta giống con người nhiều hơn chúng ta nghĩ đó!


- Ừ… con người và Chân Tổ giống nhau rất nhiều!


- Còn về Spejas của cậu thì tớ nghĩ… dù tốt hay xấu, dù tích cực hay tiêu cực, tớ vẫn nghĩ rằng tất cả đều do ý muốn của đức ngài. Chắc chắn ngài ban cho cậu Spejas đó hẳn phải có lý do riêng. Bây giờ cậu cứ chê và thiếu tự tin vào chính bản thân mình. Tớ chỉ lo rồi mai mốt sau này, cậu lại cảm ơn Spejas của mình ấy chứ!


Namehari có một biệt tài thiên bẩm là cậu ấy có thể làm dịu đi nỗi lo lắng, phiền muộn của mọi người bằng cách lắng nghe, thử đặt bản thân mình vào vị trí của họ để thấu hiểu, rồi từ đó sẽ đưa ra lời khuyên vừa hữu ích, vừa phù hợp với hoàn cảnh từng người. Chỉ cần nghe Namehari nói như vây, Hebi cảm thấy thật ấm lòng đến nỗi cô bé mái tóc bạch kim đã có thể nở nụ cười dịu dàng như mọi khi.


- Ừ, cảm ơn cậu, Namehari – kun!
……………….
- He – chan…
Bỗng dưng Eri bất ngờ từ phía trước chạy ngược về và ôm chầm lấy Hebi. Eri còn ụp mặt mình vào lòng Hebi rồi khẽ thút thít nhẹ.
- Có chuyện gì vậy Eri – chan?
- Hiyama… Hiyama – kun… sụt sịt… ngốc lắm…


Số là trong lúc Hebi đang nói chuyện với Namehari, Eri cảm thấy không thể cứ im lặng như thế này mãi được, mình cần phải là người chủ động vì dù sao nguyên nhân của mọi vấn đề cũng do mình mà ra. Với suy nghĩ ấy, Eri đã bắt chuyện với Hiyama để xin lỗi cậu ấy. Nhưng bởi do Hiyama cảm thấy ngượng, cả thấy khó xử vì cậu ấy không nghĩ rằng Eri lại chủ động đến nói lời xin lỗi. Hiyama còn dự tính sẽ tì thời điểm thích hợp để làm hòa với Eri trước, nên Hiyama cứ ngập ngừng không trả lời. Cũng chính vì không trả lời Eri nên cô bé mới nghĩ rằng Hiyama còn để bụng và không chịu tha thứ cho mình. Thành ra Eri mới cho rằng Hiyama là đồ cứng đầu, khó ưa và chạy đến chỗ Hebi nhõng nhẽo.


Về Hiyama thì cậu ấy… đang gãi đầu, miệng thở dài, mặt đầy vẻ hối lỗi vì lối hành xử trẻ con của mình thật không thể chấp nhận được. Mình đã có ý định sẽ nói lời xin lỗi nhưng chắc lẽ bây giờ… còn khó nói hơn nữa. Thật là ngốc quá chừng.


- He – chan… sụt sịt… Hiyama – kun… ngốc lắm. Cậu ấy là một kẻ cực kỳ ngốc nghếch đó He – chan…
- Ừ ừ, mình cũng phải công nhận rằng đôi lúc Hiyama – kun rất ngố và đầu đất. Cậu ấy không hiểu gì về tâm tư con gái chúng mình đâu. Nên đừng bận tâm về cậu ấy nữa nhé!


Phải công nhận rằng đôi khi Hiyama cũng rất khó hiểu vì hay thường làm nhiều chuyện chẳng ai có thể ngờ đến. Có lẽ vì làm những chuyện chẳng giống ai nên mới sinh ra một Hiyama thiên tài như mọi người trong làng thường hay nói. Không ai có thể phủ nhận sự thông minh lanh lợi của cậu ấy nhưng cái tính khó khăn khó bỏ, dễ nổi nóng luôn khiến cậu ấy trở gặp không ít thuận lợi trong cuộc sống. Đáng lý ra Hiyama đã có một cơ hội tốt để giảng hòa với Eri… nhưng cuối cùng thì cậu ấy lại đánh mất cơ hội ấy.


- Eri – chan, tối nay sang nhà mình ngủ đi!
- Eh, qua nhà He – chan ư?
- Ừ, cũng lâu rồi chúng ta chưa ngủ chung với nhau đúng không? Cả mình cả cậu đều có rất nhiều điều muốn nói đó. Tối nay qua nhà mình nhé!






Truyện liên quan