Chương 34

Kết thúc thêm một ngày khi vẫn chưa thể minh chứng được giả thuyết Chân Tổ sợ nước hay không. Nhưng điều đó không thể nào làm nhụt chí được Aries và con bé vẫn sẽ tiếp tục công trình nghiên cứu dù cho bao nhiêu khó khăn sẽ xảy đến đi chăng nữa. Để tìm hiểu được Chân Tổ không chỉ đơn thuần là nghiên cứu mà còn dính đến nhiều vấn đề phát sinh khác. Một trong những vấn đề phát sinh khác đó chính là Kazuma Kusanagi. Cậu ấy cũng không hề có ý định sẽ để cho Aries tiến hành những cuộc thí nghiệm một cách đơn giản. Chắc chắn là như vậy rồi.


Ngày tiếp theo, con bé vẫn tiếp tục với một kế hoạch khác được vạch ra vô cùng tỉ mỉ cẩn thận sau suốt một đêm. Lần này thì là gì đây?
_ Nào các em. Hôm nay thực đơn của chúng ta sẽ là Gyoza. Các em đã lấy hết những nguyên liệu cần thiết chưa?


Bây giờ đang là tiết gia chánh. Gì chứ tiết gia chánh là tiết mong đợi nhất đối với các bạn nữ vì đây sẽ là thời gian cho các bạn nữ thể hiện khả năng nội trợ của mình với nhau, hoặc cũng là để cho đám con trai, những người mà các bạn đang để ý sẽ tận mắt nhìn thấy nét quyến rũ của một cô gái biết nấu nướng, đảm đang là như thế nào. Chỉ tiếc rằng với những anh con trai thì không có chút hứng thú cho lắm. Đa số những cậu trai thường có xu hướng đùn đẩy trách nhiệm cho các bạn nữ, còn mình thì ngồi chơi hay tụ tập bàn với nhau những đề tài kiểu như sau khi tan trường thì sẽ đi chơi ở đâu v… v… Thế mới nói con trai trung học là một đám vô dụng, vô tâm khi chẳng thèm để ý gì đến các bạn nữ đang cố gắng thế nào hết.


Một phần tiết gia chánh được đánh giá là tiết học đáng mong đợi nhất ngoài đây là cơ hội cho các bạn nữ trổ tài khả năng nội trợ và học hỏi thêm lẫn nhau thì vẫn còn một nguyên nhân khác. Thật ra, rất ít nữ sinh có ý định chuyển lên trung tâm thành phố sinh sống và làm việc. Phần lớn họ vẫn giữ ý định sẽ ở lại nơi thị trấn ven biển yên ắng yên bình này cùng gia đình và người thân. Nhưng một thị trấn ven biển đơn sơ hẻo lánh ít người qua lại thì ngoài việc nuôi trồng đánh bắt hải sản chỉ dành cho cánh đàn ông con trai ra thì chỉ còn việc buôn bán hàng quán là thích hợp với con gái. Chính vì ít việc làm cho con gái nên họ sẽ chú trọng vào việc nội trợ bếp núc ở nhà nhiều hơn. Thế thì, nấu ăn, dọn dẹp không phải là thứ nữ sinh cần ưu tiên hàng đầu để học hỏi sao? Hơn nữa, với sự tài trợ nhiệt tình của hiệu trưởng It. Harm Sokyuran để sắm sủa trang hoàng một phòng học tiết gia chánh không thiếu bất cứ thứ gì này thì đây chính là cơ hội cực kỳ tốt mà các bạn nữ không nên bỏ lỡ.


Giới thiệu sơ qua lợi ích cũng như sự kỳ vọng vào môn học này chỉ đến đấy thôi. Bây giờ, chúng ta sẽ đến với phần cá nhân từng nhóm như lần trước. Vì một số thay đổi bắt buộc nên ngày hôm nay, nhóm bốn người bạn Chân Tổ sẽ tách nhau ra. Hiyama và Namehari bắt với hai bạn nữ khác. Eri và Hebi với hai bạn nữ khác… Are, như vậy chẳng phải giống với tiết gia chánh tuần đầu tiên ư? Nhưng xem ra lần này, những người bạn trong lớp không còn ác cảm với những Chân Tổ của chúng ta. Như thế là được rồi.


Nhìn lên bảng có ghi rõ thực đơn món chính của hôm nay, Namehari gật gù với nụ cười thân thiện không đổi trên môi.
_ Gyoza à. Không thể ngờ rằng Sensei lại cho chúng ta thực hành làm Gyoza. Giờ cậu tính thế nào đây Hiyama – kun?


available on google playdownload on app store


Quay sang Hiyama thì… than ôi, mặt mày cậu ấy vừa cau có, vừa tỏ ra khó chịu khi lâu lâu cứ hắt xì không rõ lý do. Hai bạn nữ khác chung nhóm cứ nghĩ rằng Hiyama bị bệnh nhưng thật ra không phải. Nguyên nhân khiến cậu ấy bị như thế cũng là vì…


_ ch.ết tiệt… sao lại là Gyoza. Rõ ràng mấy tên đó muốn chơi khăm chúng ta đây mà!
_ Đừng nói như thế, tội nghiệp cho Sensei lắm. Đây chỉ là vấn đề của riêng cậu thôi Hiyama – kun. Nhưng kể ra cũng thật đỗi khó khăn khi cậu không thể chịu đựng được mùi tỏi nhỉ!


Phải rồi… chỉ riêng minh Hiyama là Chân Tổ duy nhất trong làng không chịu được mùi tỏi. Không như Eri, món ăn mà cô ấy yêu thích nhất là gan chiên tỏi còn Hiyama thì… bất cứ món nào có dính một chút tỏi trong đó thì cậu ấy không thể nuốt nổi dù chỉ là một ít. Không phải là Hiyama sợ tỏi theo như truyền thuyết giai thoại về Chân Tổ. Chỉ đơn thuần là ghét ăn tỏi giống như mấy đứa trẻ nhỏ thường chừa rau xanh sang một bên vì chúng không thích ấy. 


Không thể tiếp xúc với tỏi nên hầu như Hiyama cũng không thường xuyên làm những món ăn liên quan đến tỏi cho lắm nên thử thách lần này đối với Hiyama thật quá khó khăn. Nhưng tại sao lại là Gyoza với nhiều tỏi? Là vì ngẫu nhiên ư? Một sự ngẫu nhiên trùng hợp đầy kỳ lạ ấy chứ. Giống như nó đã được tính toán sắp xếp theo một khuôn khổ có sẵn vậy. Và nếu như chủ đề của tiết gia chánh hôm nay được sắp xếp có mục đích thì suy đi nghĩ lại, người có khả năng nhất đứng sau giựt dây tất cả chỉ có thể là…


_ Phư phư phư, hoàn hảo hoàn hảo. May mắn cho mình khi hôm nay có tiết gia chánh. Vậy thì mình sẽ tranh thủ thời cơ này để chứng thực một trong những điểm yếu khác của tộc Vampire: “ Tỏi”. Nghe nói Vampire rất sợ tỏi và không thể chịu đựng được mùi tỏi. Chỉ cần nghe phong phanh thấy hương tỏi thì ngay lập tức họ sẽ trốn đi mất hút hoặc sức mạnh bị yếu đi một nửa. Ấy vậy mà trong bản báo cáo gốc của Kazuma – senpai lại ghi rằng Vampire không hề sợ tỏi chút nào. Thậm chí món ăn ưa thích của đối tượng là gan chiên với tỏi. Mình sẽ nhân cơ hội này làm rõ luận điểm ấy xem có chính xác hay không nên thủ thuật cũng đơn giản thôi. Giống như lần trước, dùng chút quyền lực yêu cầu hiệu trưởng thay đổi thực đơn chính của tiết gia chánh, chuyển từ cà ri gà sang Gyoza tỏi. Như thế thì mình sẽ biết thực hư chuyện Vampire sợ tỏi là như thế nào? Và mình cũng không cần phải lo về Kazuma – senpai vì thừa biết quy ước giữa anh ấy và Kozue onee – san!


Tất cả kế hoạch đều do một tay Aries lập nên. Con bé chẳng từ một cơ hội nào để thực hiện nghiên cứu về Chân Tổ dù cho có phải dùng đến quyền lực để thay đổi một số điều diễn ra một cách tự nhiên trong cuộc sống. Trông con bé không hề yêu khoa học một cách điên dại như Kazuma nhưng tinh thần làm việc và trách nhiệm của một nhà khoa học bùng cháy trong Aries thì thật đáng ngưỡng mộ.


Aries có thể hả hê với những gì mình đã làm được vì con bé không cần phải lo ngại đến Kazuma nếu thật sự cậu ấy có ý định bon chen, phá đám tiến trình nghiên cứu của Aries. Con bé hướng đôi mắt hài lòng về phía góc tường sát cuối lớp, nơi Kazuma đang bắt ghế ngồi chổng chơ với cái bảng hiệu đeo trên cổ ghi rõ “ Tôi là kẻ phá hoại. Xin đừng cho tôi động tay vào bếp nấu nướng. Chỉ cho tôi ăn thôi”. Cái bảng đó… chắc chắn là do Kozue đeo vào cho Kazuma để nhắc nhở một tên chuyên môn làm nổ gian bếp nếu chẳng may sớ rớ vào bất cứ thứ gì liên quan đến bếp núc.


_ Vì không thể tham gia tiết học nên Kazuma – senpai sẽ không có cơ hội bon chen đâu. Ôi trời ơi, sao mình phục mình quá đi, phư phư phư!
_ Aries – chan, em sử dụng dao thành thạo quá!
_ Vâng, vì trước đây, em vẫn thường hay giúp Mama bếp núc nên cũng biết được đôi chút nấu nướng ạ!
_ Vậy ư. Cho bọn chị xem với!


Dù cho mọi thứ diễn ra đúng như những gì mình sắp xếp nhưng không vì thế mà Aries lơ là với công việc hiện tại. Để diễn một cách tự nhiên nhất không khiến người khác nghi ngờ thì Aries vẫn phải tỏ ra mình là một cô bé đáng yêu, đảm đang trong mắt các anh chị cùng lớp. Nhưng người đời nói rằng Aries là một cô bé thiên tài, hay chính Ayame cũng phải thừa nhận Aries như một sự hoàn hảo toàn diện không hề sai chút nào. Kỹ năng bếp núc của con bé… hay cụ thể hơn là kỹ năng sử dụng dao để thái nhỏ, băm nhuyễn, phi hành tỏi chảo mỡ và bất cứ việc gì liên quan đến nấu nướng, con bé đều có thể hoàn thành một cách đơn giản như thể con rất thành thạo chuyên môn này. Chuyên môn thì có thể tốt, gần như không có bất kỳ lỗi lầm nào nhưng hà cớ sao thành quả làm ra thì thật… Kazuma đã từng ăn thử thức ăn do Aries làm. Sau lần thử đó, hắn đã đánh giá món ăn của Aries mang một hương vị mà nó vốn dĩ không hề tồn tại trong thế giới này. Kazuma không cho rằng Aries nấu dở tệ nhưng nếu muốn được giống như Kozue hay Ayame thì vẫn còn phải học tập lâu dài.


……………
Giống như Kozue ư? Điều đó thật đáng khuyến khích nhưng cũng thật đáng sợ. Nhưng tạm thời ta sẽ không bàn thêm về vấn đề đó nữa. Điều duy nhất Kazuma suy nghĩ trong tình huống này đó là Aries đang dự tính sẽ làm gì tiếp theo.


_ Chắc chắn con bé đã tính trước đến chuyện mình không thể tự do trong tiết gia chánh vì Kozue. Thể nào Aries cũng sẽ bày ra hình thức nào đó để nghiên cứu về Chân Tổ. Lần này thì là gì đây? Thao túng giáo viên, bắt họ thay đổi chương trình giảng dạy thành Gyoza. Aries tính tìm hiểu về điểm yếu sợ tỏi của Chân Tổ sao? 


Kazuma lặng lẽ hướng đôi mắt quan sát về phía nhóm của Eri và Hebi. Tạm thời tình hình hiện giờ chưa có gì thay đổi nhiều vì hai cô gái họ không sợ tỏi. Hebi thì nấu ăn ở nhà thường xuyên, nấu nhiều món ăn khác nhau và rất nhiều lần Hebi dùng tỏi như một thứ gia vị chủ yếu không thể thiếu. Hebi có kinh nghiệm trong việc bóc tỏi, trộn tỏi hay nhiều khâu đoạn liên quan đến tỏi nên đối với Hebi, tỏi không phải là thứ đáng sợ. Còn với Eri, tuy không trực tiếp tác động đến tỏi nhưng Eri rất thích hương vị của tỏi. Kazuma cũng không bao giờ quên được món ăn ưa thích nhất của Eri là các loại gan chiên với tỏi hương thơm ngất ngây đến ngút ngàn.


Bên hai cô gái thì ổn rồi. Kazuma tiếp tục quay sang nhóm của Hiyama và Namehari. Với Namehari, cậu ấy cũng không ngán ngẫm tỏi. Cậu ấy ăn được tất cả những loại món ăn được làm với tỏi một cách tự nhiên nên không cần bận tâm. Và người còn lại chính là Hiyama. Than ôi… không thể trông mong được gì vào người không thể sống gần với tỏi dù chỉ là một phút một giây. Cậu ấy còn không thể nhìn thẳng vào một củ tỏi vừa nhỏ vừa bé một cách bình thường huống chi là chạm tay đến chúng cho vào chảo phi hành tỏi. Thật khó tin một Hiyama quấn tạp dề, hai tay hai chảo xử lý toàn bộ đống nguyên liệu thô sơ thành những món ăn ngon lành nhất lại không thể giải quyết được một loại hương liệu cực kỳ cơ bản là tỏi. Chuyện đó thật sự rất khó tin nhưng điều khó tin ấy lại là sự thật.


Chỉ có Hiyama là ngại tiếp xúc với tỏi. Nhưng đó chỉ đơn thuần là vì cậu ta không thích tỏi giống như đứa trẻ không thích các loại rau củ quả. Kazuma thiết nghĩ, nếu cứ để yên cho Aries mặc sức nghiên cứu thì cũng chẳng ảnh hưởng gì. Chỉ là Kazuma không muốn những bí mật của Chân Tổ bị xé ra to quá nhiều để rồi Aries phải thất vọng… Aries sẽ thất vọng nhiều khi mọi thứ không xảy ra như những gì con bé nghĩ. Cùng là một nhà khoa học nên Kazuma hiểu rõ điều ấy nhất.


_ Xin lỗi vì khiến em không vui nhưng anh không còn sự lựa chọn nào khác. Tha lỗi cho anh, Aries!
Dường như chính bản thân Kazuma cũng có kế hoạch phá đám của mình. Không biết cậu ấy đang dự tính làm gì.
……………………..
……………………..


_ Được rồi các em, thời gian đã hết. Các em nhanh chóng đổi sản phẩm của mình cho những nhóm khác để chấm điểm nào!
_ Vâng, thưa sensei!


Học sinh thời nay tuy quậy phá nhưng nếu cần thì chúng cũng biết nghe lời. Nhưng có lẽ là đối với những bạn nữ cùng lớp và cũng vì đối tượng mà các cô gái muốn mời thử. Cứ ngỡ như không nhưng thực ra lại có đấy. Có những bạn nữ lấm lấm lút lút lấy ra một phần nhỏ trong sản phẩm mình làm ra và lấy hết can đảm mời người mình thích thử. Những cô bạn gái ấy thật đáng ngưỡng mộ khi dám làm điều mà đối với lứa tuổi học sinh thời nay mà nói thì có hơi quá sức đôi chút. Chỉ tiếc rằng, mấy tên con trai ngoài chuyện đi chơi ra thì chẳng quan tâm hay để ý gì đến điều này. Họ chỉ đơn giản nghĩ rằng được ăn thì mình sẽ ăn một cách tự nhiên như ở nhà… Đây, một ví dụ điển hình như ta đang được thấy ngay trước mắt.


_ Kusanagi – kun… anou, nếu không phiền thì cậu có thể…


Phải rồi, nói gì thì nói, Kazuma vẫn là tên đẹp trai đẹp mã nhất còn gì. Trong lớp học này, có hai tên con trai đẹp nhất, một là Kazuma, và hai là Hiyama. Hai con người này tuy không lúc nào hòa thuận được với nhau nhưng chỉ vừa đến ngôi trường này chưa được bao lâu, thì hai tên này được nhiều người bình chọn là hai chàng hoàng tử của lớp… à không, có khi của cả trường cũng nên. Chính vì Kazuma khá nổi tiếng, thành thử chuyện Kazuma được nhiều bạn nữ hâm mộ hay thầm thương trộm nhớ cũng là điều dễ hiểu thôi. Họ thích Kazuma là một chuyện, nhưng lại ngại không dám tiếp cận cậu ấy vì lúc nào cũng có Kozue bên cạnh. Nhiều người trong số họ luôn nhầm tưởng rằng Kozue là bạn gái của Kazuma. Nhưng sau này khi phanh phui ra sự thật rằng hai người chỉ đơn thuần được gắn kết với nhau bởi mối quan hệ bạn thở nhỏ, các bạn nữ không còn ngần ngại hay tội gì mà không “bung lụa” nói hết tất cả những suy nghĩ, cảm xúc chất chứa trong lòng, cũng như lấy hết can đảm ra thổ lộ với Kazuma. Dĩ nhiên, là họ sẽ làm từng bước tiếp cận đơn giản như làm đồ ăn tặng cậu ta. Chứ nếu sỗ sàng đứng trước mặt Kazuma mà nói thẳng thừng ra thì chỉ sợ rằng với sự ngu ngốc của Kazuma, cậu ta sẽ chẳng thể tài nào hiểu được những thứ nằm ngoài phạm vi khoa học nghiên cứu.


Dù có tức đến bao nhiêu khi chuẩn bị mang một phần đến cho hắn thì lại thấy hắn đang được một cô gái khác quan tâm trước, Kozue cũng phải kìm sự phẫn nộ bên trong và tự nhủ rằng mình không có lý do gì để giận hay xông vào phá đám. Bởi một lẽ tự nhiên rằng Kozue không có trách nhiệm, cũng không hề có vai trò dính dáng gì đến chuyện này. Chuyện có một cô gái nào đó thích Kazuma hay Kazuma đem lòng yêu một ai khác… hoàn toàn không liên quan gì đến Kozue.


Về phần Kazuma. Được cho đồ ăn thì cậu ta nhận thôi. Kazuma chỉ buông một lời cảm ơn bình thường đến mức còn chẳng thèm nhìn vào mặt người ta mà nói. Vì điều duy nhất ngay lúc này khiến Kazuma phải quan tâm đó chính là theo dõi nhất cử nhất động tiếp theo của Aries. Bây giờ là thời khắc các nhóm trao đổi Gyoza qua cho nhau. Chắc chắn, Aries sẽ lợi dụng cơ hội này để xem xem Chân Tổ có thật sự sợ tỏi hay không. Nếu sợ tỏi thì họ sẽ không đụng vào Gyoza. Còn ngược lại, thì họ sẽ ăn như người bình thường. Mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi… nhưng không hiểu sao Kazuma lại nghĩ mọi chuyện sẽ chẳng thể đơn giản như mình nghĩ. Kazuma cảm thấy vẫn còn điều gì đó chưa được chính xác lắm nhưng không biết đó là gì.


Kazuma thiết nghĩ, nhất định đây chính là giây phút mà con bé đã chờ đợi từ lâu. Nếu vậy thì Kazuma cũng sẽ bắt đầu hành động.
_ Xin lỗi, tớ đi ra đây một chút. À… cảm ơn nhé vì món Gyoza rất ngon!
_ Kusanagi – kun!


Người ta còn chưa kịp nói lên tình cảm của mình thì hắn đã chặn ngang và bỏ chạy. Dám tự tiện rời khỏi vị trí đặc biệt mà Kozue đã chỉ điểm không được đi đâu khác ngoài việc ngồi ngay tại chiếc ghế này trong suốt tiết gia chánh. Phen này chắc chắn cậu ta sẽ bị Kozue cho ăn no đòn nhưng Kazuma chẳng quan tâm, hay nói một cách chính xác hơn thì cậu ấy đã quên béng đi mất giao kèo giữa hai người trong tiết gia chánh mất rồi còn đâu. Điều duy nhất trong tâm trí Kazuma ngay lúc này là làm sao đó để Aries không đạt được thứ mình muốn.


Một lần nữa xin được phép tóm tắt tình hình cũng như ý định của Aries. Con bé sử dụng tiết gia chánh nhằm mục đích kiểm nghiệm thực hư điểm yếu sợ tỏi của Chân Tổ bằng cách thay đổi thực đơn hôm nay thành Gyoza với hàm lượng tỏi khá nhiều. Và Kazuma sẽ không cho Aries hoàn thành cuộc kiểm chứng ngày hôm nay. Cậu ta… rời khỏi chỗ ngồi đặc biệt nơi góc xó lớp, chạy vụt ngang qua Kozue một cách bất ngờ khiến cho Kozue trở tay không kịp. Không biết Kazuma lấy đâu ra được một cái bao bố lớn bằng nilong. Với cái bao bố đó, cộng thêm khả năng chạy trốn của bản thân, Kazuma lướt ngang qua tất cả các nhóm và tiện tay giựt hết toàn bộ Gyoza cho vào cái bao bố rồi vác lên vai chạy vút đi hệt như một tên trộm… Không phải là “giống”, mà đó thật sự là hành vi ăn trộm rồi còn đâu. Sau khi lấy được toàn bộ Gyoza từ tất cả các nhóm, Kazuma khuân cái bao ấy chạy vút ra ngoài lớp gia chánh với ý định tẩu thoát.


_ Ha… Kusanagi vừa ăn cắp hết đồ ăn của chúng ta kìa!
_ Mau chặn cậu ấy lại. Đừng để cậu ấy thoát!


Nhờ hành động tự phát không đáng khích lệ đó mà Kazuma chính thức trở thành tên tội phạm bị rượt đuổi khắp trường. Trộm Gyoza thì không có gì đáng bận tâm vì sau cùng nó cũng chỉ là đồ ăn và phần lớn các bạn nữ cũng có ý định nhường hết cho Kazuma vì dạo gần đây trông cậu ấy không được khỏe cho lắm, chắc có lẽ là do thức đêm nghiên cứu nhiều nhưng cũng không thể nói do Kazuma thiếu ăn vì hầu như ngày nào Kozue cũng làm bento mang theo cho cậu ấy với số lượng dành cho mười người ăn. Biết là sức ăn của Kazuma tương đương một hạm đội nhưng cũng không đến mức thiếu thốn để rồi phải giở trò đi ăn cắp. Nếu không thì người đời nhìn vào sẽ chỉ trích dòng họ Kusanagi, chỉ trích Ayame không biết khuyên dạy em trai… và có thể sẽ gây ảnh hưởng xấu không hề nhỏ đến thanh danh của hiệu trưởng It. Harm Sokyuran. Thậm chí, những người bạn luôn kề vai sát cánh đóng với Kazuma là Kozue và Tora cũng bị mang tiếng. Chính vì thế, nên tham gia vào nhóm rượt theo Kazuma còn có Kozue đang bốc hỏa nghi ngút vì tức giận nữa.


_ Lần này… lần này… CẬU CHẾT VỚI TỚ, KAZUMA!
Kozue chẳng thèm quan tâm đến cái gọi là gương mặt của It. Harm Sokyuran mà vút chạy đi như cơn bão với mục đích tóm cổ cho bằng được Kazuma.


Nhưng không chỉ có mỗi Kozue, phía bên nhóm không phải người bình thường cũng có kẻ đang bức xúc ức chế không hề nhẹ. Một Chân Tổ luôn có thù hằn sâu đậm với Kazuma, chỉ muốn sống một cuộc sống không hề có dính dáng gì đến Kazuma nhưng chỉ tiếc rằng vào những phút giây tưởng chừng như được yên bình thì cái tên nhà khoa học đó lại giở đủ thứ trò gây phiền hà đến mình. Và cứ mỗi khi hắn lởn vởn làm điều oái oăm thì Hiyama không thể không kìm nén được sự phẫn nộ.


_ ch.ết tiệt… cái tên ch.ết tiệt đó… TỚ PHẢI CHO HẮN MỘT TRẬN!
_ Bình tĩnh, Hiyama – kun!


Ngay cả Hiyama cũng không thể để yên cho qua chuyện này nên chàng ta cũng lao vào cuộc rượt đuổi do Kazuma bày ra khiến Namehari phải chạy theo để ngăn Hiyama lại. Chỉ còn lại Hebi và Eri đứng trơ trơ trong phòng học tiết gia chánh. Hebi càng không thể hiểu nổi Kazuma đang làm trò gì mà cứ thích gây phiền hà hết lần này đến lần khác. Tên Kazuma đó khiến cho Eri không khỏi rơi nước mắt khi cô bé tóc hồng tội nghiệp chỉ mới cầm đôi đũa trên tay, chưa kịp gắp lấy một miếng gan chiên. Trong quá trình làm Gyoza, vẫn còn dư lại khá nhiều tỏi và chút thịt băm nhuyễn nên Hebi có làm một phần gan chiên tỏi cho Eri. Biết Eri thích nhất món gan chiên tỏi nhưng tên đó lại nhẫn tâm cướp mất ngay trước mặt cô bé. Chưa kịp ăn một miếng nên Eri vừa đứng như tượng, hai hàng nước mắt cứ trào ngược ra, buộc Hebi phải an ủi không ngừng và hứa rằng sẽ làm một phần khác.


………


Đó là suy nghĩ chung của tất cả mọi người đều mang hướng tiêu cực về Kazuma. Chỉ riêng Aries thì khác. Vì là những người cùng chung một trận đấu trí không cân sức. Trông bề ngoài thì dường như Kazuma đang trong độ tuổi nổi loạn nhưng thực chất lại không phải. Vì là những nhà khoa học lẫn nhau nên Aries hiểu rõ hành động của Kazuma hoàn toàn có cơ sở chứ không phải do bộc phát nhất thời. Và khi nghĩ đến điều đó, đôi mắt Aries chứa đầy sự suy tư phiền muộn. Cảm giác trong cô bé ngay lúc này có thể sánh ngang với một thứ cảm xúc tiêu cực là “ sự phản bội”. Aries cảm thấy… mình như vừa bị phản bội vậy.


_ Kazuma – senpai… Dù anh có làm gì đi chăng nữa, thì em cũng sẽ không bao giờ từ bỏ đâu. Cứ đợi đấy mà xem!


……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………


Nếu như học sinh được về nhà sau khi tiếng trống tan trường chiều vang lên thì người lớn cũng không khác gì mấy. Cứ hết giờ hành chính thì về nhà thôi. Còn tùy vào số lượng công việc trong ngày như thế nào mà người lớn có thể về trễ hay sớm hơn so với thời gian quy định. Như hôm nay, vì thời gian thương lượng với đối tác vượt ngoài dự kiến, nên Ayame về nhà khá trễ so với mọi ngày. Tuy mệt mỏi vì đến tận tối mới về đến nhà nhưng chí ít thì công việc làm ăn của Ayame rất thuận lợi khi bên đối tác đã chính thức ký hợp đồng lâu dài với công ty Ayame. Thật là một tin đáng mừng. Nhưng đấy chỉ là tin mừng trên công ty, nơi Ayame làm việc, còn khi về đến nhà thì Ayame lại trở về với hình ảnh người chị gái nai lưng làm osin cho cậu em trai quý tử lắm chuyện. Để xem hôm nay, cậu ấy lại bày ra trò gì bắt Ayame dọn dẹp đây.


_ Chị về rồi. Hôm nay em đã ăn… cái gì thế này Kazuma?


Tính hỏi cậu em trai đã ăn gì vào buổi tối chưa nhưng chưa kịp hỏi hết câu thì Ayame buộc phải chuyển sang đề tài khác khi điều đầu tiên đập vào mắt Ayame là một chiếc bao bố lớn như cái bao của ông già noel đặt ngay chính giữa kệ bếp. Từ khi nào mà trong nhà lại xuất hiện một cái bao bố lớn thế. Không lẽ Kazuma tìm được một con vật nào đó đi lạc nhét vào bao bố mang về nhà nuôi chăng? Dù chưa bao giờ có tiền án như thế trước đây nhưng cũng không hẳn là không có.


_ Ô, mừng chị về, Onee – chan!
Trong khi nhân vật chính đáng ngờ nhất ở đây thì lại đang ung dung ngồi bắt chân lên ghế sofa, tay cầm điều khiển mở kênh thời sự trong nước và quốc tế và tận hưởng thời gian xả hơi xả stress một cách ung dung tự tại.
_ Kazuma – kun… cho chị hỏi cái gì thế kia?


_ À, cái này là… quà từ mấy người bạn cùng lớp của em đó Onee – chan. Họ làm nhưng ăn không hết nên cho em trong giờ gia chánh đó. Em cũng tính ăn rồi nhưng thiết nghĩ đợi Onee – chan về rồi ăn cùng cho vui. Cũng vừa hay Onee – chan vừa về không kịp nấu nướng gì. Lấy cái này thay cho bữa tối thật quá phù hợp!


Bạn bè trong lớp tặng. Ayamae không nghĩ rằng sau khi chuyển qua ngôi trường mới, Kazuma lại được nhiều bạn bè thân mến đến mức tặng cả đồ ăn. Đó là thông tin đáng mừng nên Ayame chẳng có ý kiến gì, chỉ là sau khi Ayame liếc mắt vào bên trong cái bao bố dày cộm kia. Điều đầu tiên là hương vị nồng nặc của tỏi xộc thẳng lên mũi khiến Ayame vừa bất ngờ vừa có chút khó chịu. Ayame không ghét tỏi nhưng mùi vị của nó thật chẳng dễ chịu chút nào. Nhất là sau khi đã trải qua gần một ngày từ sáng đến tối như thế này.


_ Là Gyoza đó Onee – chan. Hôm nay tiết gia chánh chúng em làm món Gyoza. Vì làm nhiều quá nên em mang về thay bữa tối luôn một thể cho đỡ phí!


_ Kazuma, ăn Gyoza vào bữa tối thì không thành vấn đề. Nhưng Gyoza mà để từ sáng đến giờ thì làm sao mà ăn được nữa? Em xem… Ít nhất thì cũng nên mang Gyoza ra đĩa, bọc giấy bạc lại cho vào tủ lạnh. Tối về thì chỉ cần mang ra cho vào lò vi sóng khoảng chừng 1 phút là xong. Em để nguyên chúng vào bao bố thế này, gió làm Gyoza mềm nhũn và yểu hết rồi!


_ Phải cho chúng vào tủ lạnh sao? Nhưng từ trước đến nay Kozue không cho em bước chân vào bếp, thì làm sao em dám bước vào lấy đĩa rồi cho vào tủ lạnh này nọ được? Onee – chan không còn cách nào chữa cháy sao ạ?


Ayame cất tiếng thở dài. Tiếng thở dài này không phải vì Kazuma quá ngu ngơ khù khờ đến những thứ căn bản còn không biết. Mà tiếng thở dài này là để than với đời vì có quá nhiều điều vô lý xảy ra khiến cho con người chúng ta không biết đường nào mà lần. Chẳng thể nào trách Kazuma vì thằng bé không được phép bước chân vào bếp. Cũng không thể trách Kozue vì để bảo vệ mạng sống của người khác. Không biết trách ai nên chỉ có thể than thở với đời thế thôi.


_ Hầy, được rồi được rồi. Để chị cố gắng thử xem thế nào. Nói thật, chị cũng chưa từng chữa Gyoza yểu như thế nào nên cũng không dám chắc. Hy vọng vẩy ít nước và cho vào lò vi sóng hâm một chút là ổn!


Dáng đứng của Ayame khi quay lưng về phía Kazuma tìm cách chữa đống Gyoza bị yểu vì gió khiến Kazuma xuất hiện một vài suy nghĩ có hơi lạ lùng chút đỉnh. Kỳ lạ là vì lần đầu tiên Kazuma nghĩ rằng tất cả những người phụ nữ đảm đang, biết làm chủ gian bếp trong mọi gia đình, mọi căn nhà thì đều sở hữu một vẻ đẹp duyên dáng khác hẳn so với ngày thường. Là do Kazuma tưởng tượng hay sao? Chẳng rõ nữa, chỉ biết lúc này trong đầu Kazuma hiện lên suy nghĩ Ayame thật đẹp.


_ Onee – chan…
_ Gì thế Kazuma?
_ Bỗng dưng hôm nay trông chị đẹp hơn ngày thường!
_ Heh, Kazuma biết nói đùa rồi đấy chứ nhỉ. Những câu vừa rồi có phải do Tora – kun dạy em không hả?


_ Không, em nói thật với những gì mình đang thấy trước mắt. Chị ăn diện, trang điểm hơn so với bình thường dù chị có đi làm hay không. Giống như… chị vừa mới đi gặp một ai đó trong buổi hẹn hò chẳng hạn!


_ Quả nhiên, không thể xem thường con mắt quan sát của một nhà khoa học kiêm bác sĩ thú y. Phải, lý do hôm nay chị về trễ hơn ngày thường là vì sau khi kết thúc công việc, chị được mấy người bạn trong công ty mời đến quán thịt nướng làm vài ly xem như chúc mừng việc ký thỏa thuận bên đối tác thành công. Ngoài mục đích đó ra, họ cũng tạo cho chị cơ hội tìm kiếm một người bạn trai đi chung với mình suốt nửa phần đời còn lại. Đi xem mặt mà ăn mặc xuề xòa ngày thường thì không được. Nên chị đành phải nán lại công ty, tắm rửa, thay quần áo, trang điểm lại mới dám đi gặp người khác!


_ Đi xem mắt… giống mấy kiểu trên ti vi thường hay chiếu. Hai bên gia đình gặp gỡ nhau để bàn về chuyện hôn sự cho hai người yêu nhau ấy ạ?
_ Uhm, cũng tương tự như thế. Nhưng cũng không hẳn là như vậy. Dù sao thì đây cũng chỉ là một buổi gặp mặt để hai bên biết nhau thôi. Chị vẫn chưa quyết định gì hết!


_ Tại sao? Onee – chan vừa đẹp, vừa giỏi thế này. Tại sao chị không tiến đến với người đó luôn đi?


_ Liệu có được không? Em thật sự ổn khi chị hẹn hò với người ta chứ? Nếu bọn chị trở thành một cặp thì sẽ phải gặp nhau nhiều hơn, sẽ về nhà trễ hơn và cũng không thể nấu cơm cho em như hôm nay. Em có thể tự chăm sóc bản thân mình trong thời gian chị không có nhà không Kazuma?


Một câu hỏi khiến cho Kazuma phải bận tâm suy nghĩ trong phút chốc. Hắn thì không giỏi việc nhà, điều này là chắc chắn. Và đặc biệt là Kazuma tuyệt đối không được phép bước chân vào gian bếp dù chỉ nửa mét vì tay nghề nấu nướng của câu ta quá ư “ý ẹ”. Nhưng Kazuma hiểu một điều rằng trước sau gì thì giây phút này cũng sẽ đến. Sẽ có một ngày nào đó, Ayame sẽ tìm gặp, yêu một người con trai khác. Ayame không thể cứ ở mãi bên chăm lo cho Kazuma từng bữa ăn, từng cái áo. Và Kazuma, cũng không thể cứ sống bám hay dựa dẫm vào Ayame mãi. Cậu ta muốn bản thân cần phải trưởng thành hơn để trả lại tự do cho Ayame làm điều mình thích. Chính vì vậy, dù biết khó khăn nhưng Kazuma đã có quyết định sau cùng.


_ Không thành vấn đề. Em sẽ ổn nếu Onee – chan có đi với người khác. Dọn dẹp nhà cửa hay những thứ linh tinh gì đó, chỉ cần em học hỏi theo Kozue là xong ngay. Onee – chan cũng biết em học tập khá nhanh mà. Nên chỉ cần trong thời gian ngắn là em có thể tự làm được mấy thứ việc nhỏ trong nhà rồi. Còn về phần nấu nướng thì… em không biết cái duyên số gắn với nhà bếp của mình như thế nào nhưng em sẽ cố gắng tập luyện. Còn nếu cố mà vẫn không được thì… em sẽ ra ngoài ăn. Nói chung, em hoàn toàn có thể tự lo được cho bản thân. Vậy nên Onee – chan… cứ làm những gì mình mong muốn đi!


_ Cảm ơn Kazuma. Em là người thứ hai nói với chị rằng nên làm những thứ mình muốn đó!
_ Heh, đã từng có một người trước em nói với chị như vậy sao? Người đó là ai vậy?


_ Hiệu trưởng It. Harm Sokyuran, Tsubame Minamiya. Tuy đôi lúc chị không bằng lòng với cách ứng xử của bà ấy nhưng vào giây phút chị quyết định từ bỏ hết mọi cống hiến mình mang về cho trường, từ bỏ mọi cơ hội tốt mà bà ấy tạo điều kiện cho chị… vào phút giây cuối cùng khi chị quyết định từ bỏ con đường của một nhà khoa học và rời khỏi trường. Minamiya – sensei không những không tìm đủ mọi lời lẽ hay thỏa thuận để níu giữ chị ở lại. Mà bà ấy còn khuyến khích chị nên đi theo con đường chị muốn đi, nghe theo trái tim mình mách bảo. Bà ấy… cũng nói giống hệt như những gì mà Kazuma – kun vừa mới nói với chị vừa xong… Cảm giác thật thân thương quá chừng!


_ Minamiya – sensei… phải công nhận bà ta không phải người, mà là loài sinh vật gì nhoi như dòi khiến người khác gặp không ít phiền phức. Nhưng có lẽ lời xa tiếng gần về bà ấy là hoàn toàn chính xác. Minamiya – sensei luôn xem tất cả học sinh trong trường như con bà. Và bà thì rất yêu thương những đứa con của mình. Chẳng thể hiểu nổi đứa con thật sự của Minamiya – sensei là ai. Và cũng chẳng người nào biết bà ấy đã kết hôn hay chưa. Tuy có hơi phiền phức thật nhưng chắc lẽ em phần nào hiểu được cảm giác của bà. Cả Minamiya – sensei và em… đều mong muốn Onee – chan được hạnh phúc. Chỉ đơn thuần là như thế thôi!


Hôm nay trên kênh truyền hình có đăng tin thời sự hay lắm. Là về việc bầu cử tổng thống Mỹ và có phần căng thẳng không hề nhỏ nên Kazuma cũng tập trung theo dõi. Và cũng vì mãi lo theo dõi tình hình bấp bênh trong cuộc bầu cử nên Kazuma không để ý rằng Ayame đã đứng phía sau lưng mình từ lúc nào. Cậu ta cũng không ngờ rằng Ayame lại vòng đôi tay ôm lấy mình thật nhẹ nhàng dịu dàng.


_ Cảm ơn Kazuma – kun… Thật sự, chị thật may mắn khi có được một người em trai đáng yêu tốt bụng như Kazuma – kun. Chị thật lòng không biết nói gì ngoài câu cảm ơn em như thế này!


Kazuma tự hỏi, tại sao Ayame lại phải nói lời cảm ơn trong khi Ayame xứng đáng nhận được những điều gì tốt nhất. Từ khi hai chị em bị bỏ rơi, được trại trẻ mồ côi nhận về nuôi và cùng được đôi vợ chồng tốt bụng nhà Kusanagi nhận làm con. Hay thậm chí từ lúc hai chị em họ dọn ra ở riêng đến bây giờ. Ayame lúc nào cũng bên cạnh đùm bọc bảo vệ cho Kazuma. Chính vì thế, một chút cái gọi là mong ước cho Ayame được tự do, được sống hạnh phúc vẫn còn là quá nhỏ bé đơn giản.


………
_ Onee – chan, hôm nào chị dắt người đó về nhà cho em gặp thử xem. Để em xem tướng tá của người đó thế nào rồi còn báo cho hai con người kia về lo làm đám cưới cho chị nữa!


_ Cần gì gấp quá vậy Kazuma – kun? Chị còn chưa đi chơi hẹn hò chính thức với người ta nữa. Tính đến chuyện cưới hỏi thì có hơi… Thôi được. Để khi nào có thời gian, chị sẽ sắp xếp một cuộc gặp mặt cho Kazuma – kun và người đó gặp nhau. Chị nhờ Kazuma – kun xem giúp xem minh và người ta có hợp nhau không nhé!


_ Em có phải là thầy bói xem tướng số đâu mà biết se duyên. Nhưng chí ít thì em cũng có thể biết được anh ta như thế nào chỉ qua vài ba câu trò chuyện thông thường!


_ Kazuma – kun, hứa với chị một điều. Ngay sau khi chị đã tìm được hạnh phúc của mình, thì đến lượt em tìn hạnh phúc mà bản thân em đang theo đuổi nó. Hãy yêu một cô gái và dắt về cho chị gặp nhé Kazuma – kun!


Có thể, chuyện tìm yêu một người đối với Ayame không khó khăn vì trong độ tuổi cũng như hoàn cảnh cuộc sống hiện giờ, Ayame hoàn toàn có thể tìm một người đàn ông để đem lòng yêu, lập một gia đình êm đềm yên ấm hạnh phúc chu toàn như bao người phụ nữ đến tuổi cập kê khác. Còn với Kazuma, thì đây dường như là một lĩnh vực quá đỗi khó khăn. Miệng thì có thể nói rất hay, nhưng về bản chất, Kazuma vẫn chưa thể hiểu được thế nào là thích một người… thế nào là yêu một người, Kazuma không hiểu vì sao con người có thể yêu nhau một cách đơn giản như trên các phim bộ truyền hình tình cảm hay những lần vô tình bắt gặp vài cặp trong trường học. Chỉ cần có tình cảm với nhau thì hai con người đó sẵn sàng trao cho nhau tất cả, nguyện sống ch.ết vì nhau… Nghe thì có vẻ đơn giản nhưng từ trước đến nay, Kazuma chưa từng trải qua cảm giác đó. Nên, cậu ấy không biết phải trả lời Ayame thế nào trừ câu…


_ Vâng… Onee – chan!
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………


Nghiên cứu của Aries vẫn chưa kết thúc. Có lẽ phải rất lâu mới kết thúc được nếu như con bé chưa cảm thấy thỏa mãn với những gì mình thu thập được. Chắc chắn con bé sẽ còn nghĩ ra nhiều chiêu trò mới lên nhóm bốn người bạn Chân Tổ. Và Kazuma sẽ còn phải đấu trí với Aries dài dài nếu như cậu ấy vẫn giữ nguyên quan điểm cũ. Lần này thì con bé sẽ bày trò gì đây?


_ Kobayashi – san… anou, mình có thể làm phiền bạn một chút được không?


Bắt đầu một ngày mới bằng sự kiện Namehari được một bạn nữ khá xinh trong lớp nhờ một chút chuyện nhỏ. Thật hiếm khi có một người bình thường tiếp xúc với Chân Tổ ngoài Kazuma. Nhưng điều đó chứng tỏ rằng khoảng cách giữa con người và Chân Tổ bắt đầu có dấu hiệu tích cực hơn… Có thể là như vậy.


Là một người con trai lịch lãm, Namehari không cho phép mình trả lời “không” trước lời đề nghị của một cô gái.
_ Được thôi, cậu cần tớ làm gì nào?


Công việc cũng không có gì nhiều hay lớn lao, chỉ có đôi chút phức tạp vì phải phân biệt một số thứ trong khi chẳng có chút manh mối nào để nhận biết. Cô bạn vừa rồi đến nhờ Namehari thực chất không học cùng lớp với Namehari. Hai người họ vô tình biết nhau trong một lần dành thức ăn dưới căn tin vào giờ nghỉ trưa. Căn tin trường thì ai cũng biết, gọi là căn tin nơi học sinh có thể mua chút đồ ăn cho bữa sáng trưa chiều hay thậm chí là tối nếu có học sinh nào đó phải ở lại hoạt động CLB hay hội học sinh. Nhưng vô tình chung nó đã biến thành một cái chợ khi hàng trăm học sinh cùng đổ dồn vào đấy như những con dã thú bị bỏ đói lâu năm. Ngày nào cũng vậy. Cứ đến giờ nghỉ thì căn tin đều trở thành cái khu náo động và đáng sợ nhất trong trường học. Chỉ những kẻ nhanh chân, có sức chịu đựng tốt, giỏi trong khoản giằng co về sức lực thì mới mong có được thứ để nuôi sống bao tử. Còn kẻ yếu thì sẽ chẳng được bất cứ thứ gì vì ngay khi đến lượt mình, đảm bảo không còn chút đồ ăn nào hết. Hiyama và Namehari có xuống căn tin một hai lần nên rất rõ giây phút kinh hoàng đó.


Cô bạn nữ này cũng từng là một nạn nhân của trận giành giựt đồ ăn không cân sức. Cô ấy bị loại ra ngay khỏi vòng gửi xe vì không thể cạnh tranh nổi với mấy tên con trai háu đói. Và cho đến khi mình chen được vào rồi thì chẳng mua được thứ gì. Đứng trước nguy cơ phải nhịn bữa sáng cho đến buổi trưa, thì ngay lúc đó, cô bạn đã được Namehari cứu một bàn thua trông thấy. Namehari đã lấy một phần bữa sáng của mình bao gồm một ổ bánh dưa gang và một hộp sữa dâu cho cô bạn. Kể từ đó, hai người họ bắt đầu biết nhau và thi thoảng vẫn hay gặp nhau trò chuyện dăm ba câu. Đối với Namehari mà nói thì đây là người bạn bình thường đầu tiên của cậu ấy cũng không phải là sai.


_ Thế… vì sai sót của CLB khoa học nên số lượng lọ hóa chất được chuyển đến trường quên dán nhãn. Và cậu muốn tớ giúp cậu phân loại sắp xếp những lọ hóa chất này cho lên tủ kính!


_ Thành thật xin lỗi Kobayashi – kun. Mình biết thật không phải khi làm phiền cậu nhưng… mình không còn sự lựa chọn nào khác. Mình xin lỗi!


Không biết vì nguyên nhân gì mà cô bạn ấy cứ không ngừng xin lỗi. Chuyện này cũng bình thường thôi thì có gì mà phải xin lỗi. Nhưng thật sự mà nói, sẽ hơi mất thời gian và có đôi chút vất vả khi phải phân loại từng lọ hóa chất mà chẳng biết cái thứ dung dịch chứa đựng bên trong cái lọ thủy tinh ấy là gì. Ngộ nhỡ thò tay vào phải một lọ axít thì xác định. Có khi nào… cô bạn đó biết Chân Tổ là sinh vật bất tử mang khả năng hồi phục nhanh hơn con người, không bị tác động bởi bất cứ thứ gì trừ bạc nguyên chất nên mới muốn nhờ Namehari làm con chuột bạch thí nghiệm chăng?


Biết rằng cô bạn ấy đến từ CLB khoa học nhưng… như thế cũng quá sai sót khi không thể phân biệt được lọ hóa chất nào với lọ nào. Trong trường hợp cần thiết, cùng lắm, Namehari phải thò tay vào thử mới biết được thật. Hoặc cũng có thể trích mỗi lọ một ít cho tác dụng với những chất khác. Dựa vào phản ứng hóa học xảy ra thì ta sẽ biết được lọ hóa chất đó là gì thôi? Cũng tương tự như bài toán nhận biết các chất trong bộ môn hóa học mà học sinh được giảng trên lớp ấy.


Nhưng thôi, làm thế còn mất nhiều thời gian hơn, còn phải lấy giấy bút ra ghi lại mất công lắm. Namehari tự nhủ cứ làm những gì trong khả năng của mình thôi.


Namehari khá vô tư khi giúp đỡ mà không biết rằng cô bạn nữ ấy đang nhân lúc Namehari mải mê chăm chú vào mấy lọ hóa chất ấy, cô bạn đang hướng ánh mắt về phía cậu ta với chút ngại ngùng, thấp thỏm kèm một sự xấu hổ nhẹ nhàng giống như bạn nữ đó đối với Namehari đang…


_ Kobayashi – kun. Cậu lúc nào cũng tốt với mọi người như vậy ư?
_ Hm? Ý cậu là sao?


_ Mình thấy trong bốn người các cậu thì Kobayashi – kun là người dịu dàng, hiền lành và biết lắng nghe người khác nhất. Mình cũng thấy rất nhiều lần Kobayashi – kun giúp đỡ mọi người dù là nhỏ nhất ngay khi thấy họ cần giúp. Kobayashi – kun… tốt thật đấy. Mình thì… mình chỉ là một đứa con gái khá nhút nhát nên… cũng có chút ghen tị với Kobayashi – kun khi cậu có thể trò chuyện với mọi người một cách tự nhiên như vậy!


_ Tốt ư? Tớ không nghĩ mình tốt như cậu nói đâu. Thật sự là vậy đấy!
_ Nhưng… trông Kinozuka thì bao giờ cũng đáng sợ. Hoshimiya thì lúc nào cũng rất lạc quan. Ngay cả Shimikaze cũng rất trưởng thành. Nên mình thấy Kobayashi… lúc nào cũng tốt bụng cả…


_ Cảm ơn, nhưng thật sự mà nói, tớ không tốt đâu, hoàn toàn không. Chân Tổ chúng tớ có những bí mật không thể tiết lộ với con người, nên đôi lúc, cách tốt nhất để che giấu những bí mật đó là phải mỉm cười hay giả như hòa đồng với con người. Nhiều khi, trông thấy tớ như thế này, biết đâu được… tớ lại đang có một lối suy nghĩ mà sau khi nghe xong sẽ khiến cậu hoảng sợ thì sao?


Mới nói có mấy câu mà trông cô bạn nữ ấy trở nên sợ hãi rõ rệt. Con người là thế mà, thật quá dễ để đoán. Dù sao đi nữa thì giữa con người và Chân Tổ luôn có một thứ rào cản vô hình khiến họ sẽ chẳng bao giờ đến được với nhau một cách hoàn chỉnh. Nhưng như thế cũng chẳng sao. Có lẽ các vị trưởng lão nói đúng… sẽ chẳng bao giờ được đâu, con người và Chân Tổ…


Bỗng dưng, cô bạn nữ đó tiến đến gần Namehari và cũng bắt đầu vào công việc. Và đây là lần đầu tiên Namehari được chứng kiến một đôi mắt hạ quyết tâm, vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân từ một cô gái người thường.


_ Con người và Chân Tổ thì đã sao? Mình cảm thấy Kobayashi – kun cũng không khác con người là bao và bản thân mình cũng không khác Chân Tổ là mấy. Mình chỉ nghĩ vì chúng ta mang hình dạng con người nên chắc chắn sẽ thấu hiểu được nhau vào một lúc nào đó. Chính vì vậy… mình mong rằng Kobayashi – kun sẽ không nói những câu tiêu cực như thế!


Một hai giây cho Namehari chỉ biết tròn mắt nhìn cô bạn nữ ngay bên cạnh mình. Cậu ấy còn chẳng để tâm đến chuyện khoảng cách giữa hai người lại gần đến bất thường như bây giờ. Còn bạn nữ đó, sau khi nói ra những lời bộc phát trong suy nghĩ, cô bạn không khỏi đỏ mặt xấu hổ vì nhận ra rằng mình thật sự đã làm một việc không nên.


_ Xin lỗi xin lỗi Kobayashi – kun… mình lỡ nói nhiều quá rồi… xin lỗi Kobayashi – kun!
_ Ha ha, có gì mà phải xin lỗi. Cậu… đôi lúc cũng đừng xin lỗi nhiều quá. Chính cậu vừa nói với tớ không nên suy nghĩ những điều tiêu cực đó sao? Cảm ơn nhé… cậu thật sự vô cùng thú vị đó chứ!


_ Eh… Kobayashi – kun…
_ Nào, quay trở lại công việc thôi. Chúng ta cần phải hoàn thành xong đống này trước khi giờ nghỉ trưa kết thúc!
_ À phải… nhưng… biết làm thế nào đây? Nếu dùng cách nhận biết thông thường như ta đã học thì sẽ mất thời gian lắm!


_ Không thành vấn đề. Cứ để cho tớ. Ba chuyện này cũng đơn giản thôi mà!
_ Kobayashi – kun… cậu định…


Namehari không ngu ngốc dại dột gì mà uống thử hay cho tay vào mấy cái lọ hóa chất đó đâu. Cách mà Namehari dùng để nhận biết phân loại các chất ấy chính là “mùi”. Tuần trước, lớp của Namehari có tiết thực hành nghiên cứu nên phải đến phòng hóa học. Trừ việc Hiyama vô tình làm sùi bọt thí nghiệm ra thì Eri lại rất rành trong lĩnh vực khoa học thế này. Chính vì thế, nên Namehari có cơ hội tiếp cận những lọ hóa chất cơ bản và vô tình nhớ được mùi của từng loại dù mùi hương không được rõ ràng cho lắm. Khứu giác của Chân Tổ bao giờ cũng nhạy hơn so với người bình thường… có khi còn tốt hơn cả của loài chó. Những gì Namehari làm là chỉ cần nghe một chút mùi hương tỏa ra từng lọ hóa chất. Ghi nhớ chúng và so sánh với bản gốc. Ngay lập tức, Namehari biết được ngay lọ này là gì.


_ Cái này là dung dịch sắt. Cái bên kia là đồng hai oxit, cái kia là muối natri clorua. Còn hai cái bên này là axit sunfuric và axit clohiric. Còn cái kia…


Cô bạn nữ nhanh chóng dùng bút ghi tên vào mấy miếng dáng nhỏ bằng đốt ngón tay và dán lên thành những lọ thủy tinh Namehari chỉ. Và chẳng mấy chốc, chỉ với hai người họ đã hoàn thành được nhiệm vụ một cách xuất sắc.
……….
_ Phew, cuối cùng cũng xong. Nhanh hơn tớ nghĩ chứ nhỉ!


Giờ thì tủ kính trưng dụng để cất những lọ hóa chất đã được lấp đầy một cách đẹp đẽ ngăn nắp. Chắc chắn vào tiết thực hành tiếp theo, tất cả học sinh sẽ bị thu hút trước sự lôi cuốn từ cái thủ kính này cho xem.


_ Cảm ơn Kobayashi – kun. Nhưng làm thế nào cậu lại nhận biết được từng lọ một mà không cần thử như thế?


_ Cũng chẳng có gì đặc biệt đâu. Tớ chỉ đơn thuần là ghi nhớ được mùi vị của chúng từ trước nên chỉ lấy ra so sánh một chút. Nói chung, là nhờ vào khứu giác hơi nhạy của tớ mà thôi. Dù sao thì Chân Tổ chúng tớ… có khứu giác khá nhạy hơn người bình thường chút đỉnh. Tớ vẫn thường hay dùng khứu giác để đoán xem Hiyama – kun nấu món gì trong ngay khi đứng cách xa nhà cậu ấy khoảng chừng 10 mét trở lên. Không ngờ nó cũng có ích lợi trong việc này!


_ Kobayashi – kun… Chân Tổ thật tuyệt vời…
………………


Khoe một chút về khứu giác loài Chân Tổ tốt hơn so với người bình thường cũng không thành vấn đề. Chỉ là Namehari đã quá khinh suất không nhận ra rằng tất cả đều do một người khác sắp đặt. Không phải quá lạ lẫm ư? Tại sao các lọ hóa chất được chuyển đến lại không có dán nhãn và các thành viên khác trong CLB khoa học lại không có mặt, chỉ để duy nhất Namehari và một cô bạn xử lý vấn đề? Câu trả lời hợp lý nhất chính là tất cả, đều do bàn tay sắp xếp của một người. Và mục đích của người ấy chính là dụ Namehari rơi vào tròng theo đúng ngụ ý của mình. Chỉ vì Namehari quá vô tư nên không thể nhận ra được điều ấy… Vì Namehari không biết rằng mình vừa bị Aries lợi dụng.


Nấp trong một căn phòng nhỏ ở dãy phòng học phía đối diện. Con bé vừa dùng ống nhòm quan sát nhất cử nhất động của Namehari, tai thì đeo dây nghe còn tay thì cầm bút ghi sột soạt trên mặt giấy. Aries đã lắp một thiết bị nghe lén mini ngay trong phòng nghiên cứu hóa học nên bao nhiêu câu chữ từ cuộc đối thoại giữa Namehari và cô bạn kia đều lọt hết vào tai con bé. Và đương nhiên, Aries sẽ ghi chép lại những điều cần thiết cho cuộc nghiên cứu của mình.


_ Phư phư phư, vậy là khứu giác của Vampire rất tốt. Có thể đánh hơi được trong phạm vi hơn 10 mét. Đồng thời cũng ghi nhớ được mùi hương của đối tượng dù là nhỏ nhất. Phư phư phư, trùng khớp với bản báo cáo của Kazuma – senpai. Thật hoàn hảo!






Truyện liên quan