Chương 42

“Cuộc sống, có ai nào biết trước được định mệnh”. Từ trước đến nay, mọi người đều cho rằng đấy chỉ là một câu nói đùa, bởi chẳng ai mong muốn sẽ có một ngày mình lại là người đứng đây, ngước cổ lên để than thân câu nói ấy. Nhưng thật không ngờ, điều đó đã trở thành sự thật.


Một buổi tối tuyệt đẹp… cũng như bao lần khác thôi. Nếu Nhật Bản từng lập một danh sách liệt kê tất cả những quang cảnh huyền ảo thơ mộng như công viên Hitachi Seaside với hơn 4 triệu bông hoa Nemophila bừng nở từ cuối tháng tư cho đến tháng năm hay rừng tre Sagano, hoặc vườn hoa Kawachi Fuji, thì giờ đây, cái danh sách ấy phải cập nhật thêm một địa điểm thu hút mới nữa đó là rừng nguyên sinh mọc san sát xung quanh đỉnh núi Himako vì bầu trời đầy sao lấp lánh khi màn đêm buông xuống.


Nếu như có cơ hội hay một chút may mắn nào đó “xâm nhập” được vào thị tộc nhỏ nhỏ xinh xinh này, thì hãy dành ra 5 phút... chỉ cần 5 phút và ngước nhìn lên bầu trời ban đêm này. Bạn sẽ thấy khoảng cách giữa mình và ngân hà như đang gần nhau hơn rất nhiều so với khi bạn đứng dưới chân núi. Nói thì đơn giản, đến khi đụng tay vào thực hiện thì mới khó. Chắc gì bạn đã còn sống sót đủ 5 phút để mà dừng lại và chiêm ngưỡng vẻ đẹp thuần túy mà đất trời mang đến ngay trên vùng đất của những con quỷ trỗi dậy, hùng mạnh nhất về đêm nếu không tiếp tục chạy. Có lẽ, đó chính là lý do mà ngày nay, vẫn chưa từng có một sử sách nào đánh giá thị tộc Chân Tổ trên dãy núi Himako sánh ngang với một trong những địa điểm có quang cảnh đẹp nhất đất nước hoa anh đào. Hoặc là đã từng có người lên được đây, nhưng không thể trở về… rất nhiều nguyên nhân mà chúng ta chẳng thể nào biết được.


Tạm thời gác vấn đề cảnh quan hay ý định lập chiến lược du lịch cho khách ghé chơi đi. Khi ngước nhìn bầu trời đêm với những ánh sao sáng nhất vùng, chứng tỏ rằng ta đang có tâm trạng không được tốt cho lắm. Dù là con người hay Chân Tổ cũng thế thôi, đã là những sinh vật có trái tim. Một khi đã có trái tim thì sẽ có những phút giây thăng trầm khác nhau. Eri cũng thế, cũng biết vui biết buồn. Và những khi buồn thì cô bé thường hay đứng một mình và quan sát những vì sao như lúc này đây. Chắc hẳn sao bao nhiêu chuyện khiến cho Eri phải suy nghĩ đến nhiều điều. Suy nghĩ về cách sống của bản thân mình từ trước đến nay. Suy nghĩ về những điều vừa xảy ra xung quanh mình khi bỗng dưng nhận ra rằng chúng được móc nối với nhau một cách rất hợp tình hợp lý… và suy nghĩ về Kazuma nữa. 


……………
- Eri!


Tiếng ai đó rất thân thuộc với Eri vừa cất lên gọi tên cô bé. Quay mặt sang trái một góc 90 độ thì Eri trông thấy Hiyama… Chỉ có thể là Hiyama mà thôi, chỉ có Hiyama là người duy nhất đang ăn dở bữa cơm cùng với ông bố mình không tài nào có thể tìm được tiếng nói chung, chạy thẳng đến đây thật nhanh ngay sau khi Eri hẹn gặp bằng cách cho con Ronaldo mang thư bay đến nhà. Từ khi nào mà Eri đã có thể tận dụng con chim ưng, đại đệ tử yêu quý của Kazuma thành một hình thức phương tiện liên lạc nội bộ ngay trong thị tộc. Một phần cũng không thể hiểu nổi tính khí thất thường của con chim ưng, lúc thì thế này lúc thì thế nọ. Chẳng biết đường nào mà lần. Chắc là con Ronaldo thấy được rằng hôm nay, tâm trạng Eri không tốt nên nó mới xuống nước chấp nhận làm tôi tớ tay sai cho cô bé.


available on google playdownload on app store


Con chim ưng đã mang thư bay từ nhà Eri, phóng như tên bắn, xuyên qua, phá vỡ cả cửa kính nhà Hiyama rồi không ngừng vỗ cánh phành phạch với tiếng kêu đến inh tai. Con ưng này vẫn còn thù Hiyama bởi nó biết Hiyama không có thiện cảm với chủ nó nên nó ghét. Trong khi, Hiyama hoàn toàn không biết con chim ưng này là của Kazuma. Nếu biết, thì chắc cậu ấy sẽ không để cho nó yên ổn sống tại nhà Eri đến thời điểm hiện tại. Hiyama phải khó khăn lắm mới lấy được bức thư được cột vào chân nó. Khi biết đây là thư do Eri viết và cô bé muốn hẹn gặp Kazuma nên cậu ấy đã tức tốc, bỏ dở cả bữa cơm với ông bố rồi phi tốc thẳng đến điểm hẹn. Và bây giờ, Hiyama đang có mặt tại đây.


- Eri, có chuyện gì vậy? Sao bỗng dưng cậu muốn gặp tớ thế? Có chuyện gì à?
Có nhiều vấn đề Eri muốn nói lắm. Tại sao khi nhìn thấy vẻ mặt tự nhiên đó của Hiyama, Eri lại cảm thấy có chút khó xử… khó xử trong suy nghĩ và những vấn đề mình vẫn canh cánh trong lòng.


- Xin lỗi vì tự nhiên hẹn cậu ra đây gặp mình thế này. Mình có đang làm phiền cậu không?


- Không, ngược lại, cậu hẹn rất đúng lúc là đằng khác. Tớ không tài nào chịu đựng được cái cảnh ngồi đối diện lão già đó và cắm cúi ăn như không quen biết gì hết. Lão ta nói rằng hôm nay không ăn tối nên tớ mới nấu cơm ở nhà. Nếu biết trước lão bất ngờ đổi ý về sớm thì tớ đã qua nhà Namehari trốn tạm rồi!


- Nhưng… Hiyama – kun cũng rất lo lắng cho bố đúng không? Kể cả khi cậu không muốn đối mặt trực tiếp nhưng mỗi khi bố về muộn, cậu vẫn nấu bữa tối để đợi mà phải không?
- Chuyện đó… 
- Nè, Hiyama – kun, cậu… có quan tâm đến mình không?
- Hả?


Bây giờ thì một Hiyama sắt đá, máu lạnh, tàn bạo đã trở thành một Hiyama luống cuống đến độ đỏ chín cả mặt. Biểu hiện của cậu ấy lúc này đây vô cùng thú vị. Xấu hổ chắc chắn có xấu hổ… xấu hổ vì những lời lẽ bất chợt đó từ Eri. Hiyama từ từ lùi xuống, tay che đi gương mặt không mấy oai dùng của mình và đánh sang hướng khác nhằm tránh Eri.


- Tự dưng… tự dưng… cậu nói gì thế hả? Thì từ trước đến nay như thế nào, bây giờ vẫn vậy có khác gì đâu. Nếu cậu biết ngó trước ngó sau, chịu trưởng thành hơn một chút thì tớ đã không phải vất vả thế này… Tất cả đều do cậu quá ngốc đó hiểu chưa!


Hiyama đang nói gì, chính bản thân cậu ấy cũng không rõ. Chỉ biết rằng Hiyama đã lỡ nói hớ và rất có thể những câu nói vừa rồi sẽ khiến cho Eri phải phiền lòng.


- Uh, cậu nói đúng, mình vốn dĩ đã là một con ngốc mà. Cậu nói đúng đấy Hiyama – kun… đáng lý ra ngay từ đầu, mình không nên quá tự kiêu, ngạo mạn về những gì mình đam mê theo đuổi!
- Eri…
- Hiyama – kun, mình ngốc lắm, nên chắc chắn cậu sẽ không phản bội mình đâu nhỉ?


- Cậu đang nói cái gì thế hả? Dĩ nhiên là tớ sẽ không bao giờ phản bội cậu rồi. Bộ hết câu để hỏi rồi hay sao mà…
- Cậu không bao giờ phản bội mình… Vậy tức là cậu sẽ không giấu diếm bất kỳ một bí mật nào đối với mình phải không Hiyama – kun?


Hiyama thoáng bắt đầu để ý thấy có nét gì đó khá lạ lùng ở Eri. Ý cậu ấy là từ trước đến nay, Eri có bao giờ tỏ ra nghiêm túc tới mức độ căng thẳng bao trùm lấy không gian giữa hai người bọn họ như thế này đâu. Eri luôn lạc quan, luôn sống ung dung và ngây ngô khi không hay không biết gì quá nhiều về những mặt tối của thị tộc Chân Tổ hay xã hội loài người. Hiyama cảm thấy có điều gì đó không ổn ở đây… hoàn toàn không ổn chút nào.


- Eri… từ nãy đến giờ cậu lạ lắm đấy. Chẳng lẽ… mấy tên trong thư viện đã nói điều gì đó với cậu sao? Có cần tớ đi xử…


Hiyama vẫn còn nghĩ chuyện Eri xin về trễ là vì đội thủ thư nhờ Eri nán lại để làm một số chuyện. Mặc dù chuyện đó thật sự có xảy ra nhưng bây giờ vai trò của nó trong vấn đề hiện tại không giúp đỡ được bất cứ điều gì cả. Eri vẫn tỏ ra kỳ lạ với những câu hỏi thật sự không bình thường.


- Hiyama – kun… mình ngốc lắm. Trong nhóm bốn người chúng ta thì mình là đứa ngốc nhất. Nên làm ơn… nên làm ơn hãy nói rằng cậu không giấu mình bất cứ bí mật gì đi. Làm ơn đi, Hiyama – kun…
- Eri… tớ… không có giữ bí mật nào với cậu đâu… không có bí mật nào hết…


Hiyama đã nói dối. Kiểu người như cậu ấy rất ghét những ai nói dối… nhưng giờ đây, chính bản thân cậu ấy phải cắn răng chấp nhận nói dối để xoa dịu Eri. Cái cách cậu ấy trả lời nghe sao thật miễn cưỡng và dường như Hiyama biết rõ điều đó nên mới cố tình làm sao đó để giọng mình trở nên tự nhiên nhất. Nhưng nói dối thì vẫn hoàn nói dối. Mà đã là một lời nói dối thì cái bản chất thật sự của vấn đề sẽ không đúng như vậy. Nếu là người tinh ý thì sẽ nhận ra được ngay. Hiyama vẫn cho rằng Eri quá ngây ngô nên không biết ư? Hiyama đã đi phải một nước cờ quá sai lầm có khả năng thay mối quan hệ giữa hai người họ.


- Nếu vậy… thì chắc cậu cũng không biết rằng thị tộc Chân Tổ chúng ta đang đứng trước nguy cơ bị diệt vong. Xem Chân Tổ chúng ta như thứ dịch bệnh nguy hiểm. Để có thể diệt trừ được hiểm họa ấy thì cần đến vaccine. Nói chung, con người đang thực hiện kế hoạch “ Đồng Hóa Chân Tổ” dựa trên nguyên lý vaccine tiêu diệt mầm bệnh… Hiyama – kun không biết nó đúng không? Làm ơn… nếu cậu nói rằng cậu không giấu mình bất cứ bí mật nào thì làm ơn… hãy nói rằng cậu không biết điều này đi, Hiyama - kun!


Cây kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra. Giờ thì Hiyama mới hiểu Eri đã biết hết được mọi chuyện và bản thân cậu ấy không thể che giấu được nữa. Nét căng thẳng, phân vân, lưỡng lự kèm theo chút hoảng loạn hiện rõ trên gương mặt Hiyama dẫu cho cả hai đang đứng dưới một vùng trời đêm tối chỉ duy nhất vài cột đèn điện thắp sáng xung quanh. Hiyama đang sợ hãi… sợ hãi vì bí mật cần được giữ im lặng hàng đầu đối với Eri lại được chính miệng Eri nói ra… Hiyama… hoang mang và nhích bước chân lùi lại chút định. Giọng cậu ấy cũng dần mất tự nhiên, tự tin hơn mọi khi và… một vài giọt mồ hôi hột không biết từ đâu xuất hiện trên gương mặt cậu ấy đủ để chứng tỏ rằng Hiyama đang bị đặt vào thế bí trong một ván cờ mà đáng lý ra mình sẽ là người làm chủ ván cờ.


- Làm ơn… nói với mình rằng cậu không biết chuyện đó đi Hiyama – kun...
- Eri… cậu…. cậu nghe được chuyện này ở đâu?


Trong cơn hoảng loạn thì dường như con người ta không còn suy nghĩ được điều gì chính xác. Chính vì vậy nên Hiyama lại vô tình đặt một câu hỏi càng khiến cho nòng pháo hướng thẳng về mình một cách chuẩn hơn. Cậu ấy tự dồn mình vào thế khó trả lời. Nhưng điều tệ hơn… tệ hơn bao giờ hết… tệ nhất trong cuộc đời Hiyama chính là sự đau khổ hiện lên trên gương mặt Eri một cách rất rõ ràng. Sự đau khổ… những giọt nước mắt đọng lên trên khóe mi… những giọt lệ càng minh chứng cho sự đau khổ mà Eri đang phải gánh chịu.


Eri chỉ biết đặt hai tay trước ngực, nơi con tim đang không ngừng buốt lên vì đau đớn… không phải đau về mặt tinh thần, mà đau vì Hiyama đã nói dối, đau về những bí mật được giấu kín mình không được biết… đau vì nhiều nguyên nhân khác nhau.


- Quả nhiên… quả nhiên… Hiyama – kun đã biết chuyện này từ trước… Có khi… cả He – chan và Namehari – kun cũng…
- Eri… mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu. Thật ra…


- Tại sao… tại sao lại như vậy? Mình đã luôn tin tưởng Hiyama – kun… mình đã luôn nghĩ rằng Hiyama – kun sẽ luôn sẻ chia mọi thứ với mình nhưng sau cùng… cậu lại giấu mình rất nhiều thứ. Vì sao thế? Có phải vì mình chỉ biết sống hưởng thụ, chỉ biết sống ung dung tự tại mà không cần phải vướng bận bất cứ điều gì xung quanh ư? Chỉ vì… mình là một con ngốc nên cậu mới giấu mình ư… Hiyama – kun?


- Không… không phải như thế Eri – chan. Tớ giấu cậu không phải vì cậu ngốc hay gì hết. Chẳng qua chỉ là…
- CHỈ LÀ GÌ? NGOÀI NHỮNG LÝ DO ĐÓ RA THÌ CÒN CÓ NGUYÊN NHÂN NÀO KHÁC?


Hiyama đã phải sững sờ như cứng người. Hiyama không biết phải trả lời như thế nào. Lần đầu tiên trong cuộc đời của một Chân Tổ, Hiyama mới được chứng kiến cảnh Eri lớn tiếng nạt lại mình. Eri đâu có như thế. Từ trước đến nay, cô ấy được xem như Chân Tổ hiền lành, nhút nhát cần được bảo vệ. Một đóa hồng non vừa mới xù gai lên đối với người chăm sóc bảo vệ nó ngày đêm đây ư? Eri đang khóc, đang đau khổ, và dường như muốn giãi bày sự đau đớn về mặt tinh thần này lên Hiyama đó sao?


- Eri… tớ…


Hiyama cần phải giải thích. Nhất định phải giải thích, dù bất cứ lời nào cũng được nhưng bắt buộc cậu ấy cần phải nói gì đó để thay đổi tình hình trước mắt. Nhưng đòi hỏi như thế là rất khó khi Eri dường như còn rơi vào thế hoảng loạn, mất bình tĩnh còn hơn cả Hiyama. Ngay khi Hiyama có ý định tiến đến gần thì Eri lại chủ động lùi xuống cùng với số bước mà Hiyama tiến lên. Eri đang tránh xa mình… Hiyama có thể cảm nhận được điều đó ngay trước mắt.


- Eri…
- Đừng lại gần mình Hiyama – kun!
Eri luôn khiến Hiyama đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác không ngừng.


- Đừng lại gần mình… mình không phải… người cậu nên đến gần đâu… Hiyama – kun luôn đúng, cả He – chan, Namehari – kun và mọi người đều luôn đúng… Chỉ có duy nhất một mình mình là sai… Mình… đã luôn sai lầm… 


- Eri… cậu đang nói gì thế hả? Tại sao lại tự hạ bản thân mình xuống như vậy?


- Nhưng đó hoàn toàn là sự thật. Đó là sự thật mà mình phải đối mặt với nó. Vì mình hết đó Hiyama – kun. Tất cả đều do mình mà ra. Vì mình đã tự nguyện trở thành đối tượng nghiên cứu cho Kusanagi – kun… vì mình mà kế hoạch tạo vaccine, Đồng hóa Chân Tổ càng diễn ra một cách suôn sẻ. Vì mình mà không chỉ Hiyama – kun và mọi người… ngay cả bản thân Kusanagi – kun cũng đang phải cố gắng để bảo vệ lấy vận mệnh của thị tộc Chân Tổ. Chính mình đã gây ra tai họa và giáng xuống rất nhiều người thân bên cạnh mình. Đều do mình hết đó Hiyama – kun…


- Eri…


Về chuyện ấy… đâu cần phải nói ra, Hiyama cũng biết. Hiyama đã biết từ trước nhưng không nói một lời nên phần trách nhiệm ấy cũng thuộc về Hiyama. Và sự thật rằng cái kế hoạch ngu ngốc do con người nghĩ ra đó một phần được tiến triển nhanh hơn cũng do Eri. Nhưng điều đó đối với Hiyama không còn mấy quan trọng. Thứ duy nhất khiến Hiyama phải bận tâm chính là hành động bỏ chạy của Eri. Cô bé đã quay lưng bỏ chạy… chạy đi trong nước mắt mà không chịu ngoảnh lại nhìn Hiyama dù chỉ một chút.


- Khoan đã, Eri…


Dù có kêu gọi hay tìm cách níu kéo cũng không mấy tác dụng. Vì bản thân Hiyama hiểu rằng mình không có quyền làm điều ấy. Dù là bất cứ lý do gì có thể cứu cánh được cho Hiyama nhưng suy cho cùng, nói dối vẫn là nói dối. Những kẻ nói dối thì không có tư cách giải thích thêm lời nào. Thế nên Hiyama không thể chạy theo giữ Eri lại. Tất cả những gì cậu ấy có thể làm là đứng đây, dưới ánh đèn mờ nhạt từ cột đèn điện dưới bầu trời đêm đầy sao mà lặng nhìn Eri từng chút từng chút mình rời xa khỏi vòng tay của mình một lần nữa.


Đến bao giờ thì cô ấy mới thôi rời khỏi mình. Đó cũng là một câu đố vô cùng hóc búa mà một thiên tài như Hiyama cũng không thể tự trả lời nhằm thỏa mãn cho bản thân. Khi nào ư? Làm sao mà biết được ngay tại đây, ngay lúc này khi có quá nhiều bất ngờ cùng đổ lên đôi vai cậu ấy. Hiyama tự lưng vào thành đá, từ từ buông lơi cơ thể cho đến khi ngồi bệt hoàn toàn xuống đất. Cậu ấy đã kiệt sức rồi. Vô cùng mệt mỏi, chán nản và chỉ muốn thoát khỏi cuộc đua nghiệt ngã này. Bế tắc… có lẽ, thiên tài Chân Tổ trẻ tuổi nhất trong thị tộc đang bắt đầu thấu hiểu được ý nghĩa đằng sau hai chữ “ Bế tắc” và “ Tuyệt vọng”.


- Từ bây giờ trở đi… mình biết phải làm thế nào đây? Mình biết phải làm gì tiếp theo đây? Tại sao… tại sao… khi mình càng muốn bảo vệ một thứ gì đó thì y như rằng nó đều vụn vỡ… tại sao… mình không thể làm được gì hết? Nếu ngài thật sự có tồn tại… hãy trả lời tôi biết tôi vô dụng đến nhường nào… Đệ Nhất Chân Tổ Shalutia Vlad!


………………………
………………………


Sau những chuyện vừa xảy ra, có lẽ, người chịu ảnh hưởng nhiều nhất vẫn là Eri. Những bí mật nếu không hỏi thì sẽ chẳng bao giờ được bật mí, và sẽ đúng như Kozue nói, Eri chỉ biết sống cho bản thân, chỉ biết sống một cách ung dung tự tại không hay không biết… sẽ chỉ biết sống trên sự bảo vệ của người khác… sẽ chỉ biết sống mà không biết rằng rất nhiều người đang phải chịu đựng gánh nặng để mình được sống. Eri không muốn trở thành một con người chỉ biết dựa dẫm vào người khác như vậy. Eri… mang nợ quá nhiều người nên không muốn bản thân trở nên vô dụng hơn nữa. Nhưng tại sao… mọi người lại không nói cho Eri biết? Không… Eri không trách Hiyama, không trách Kazuma, không trách bất cứ ai. Nếu có trách, thì chỉ trách sao cô bé quá ngây thơ ngu ngốc đúng như Kozue chỉ điểm.


Bất lực ư? Không phải chỉ riêng Hiyama mới có cảm giác đó. Eri cũng vậy thôi. Nếu Hiyama ngồi một chỗ, tự than thở với đời về sự bất lực của mình vì không thể bảo vệ được người mình yêu thương, thì Eri cũng tự căm ghét chính bản thân vì quá yếu đuối và nhu nhược. Phải làm sao đây? Cô bé không biết mình phải làm gì từ giờ trở về sau? Mình phải làm gì khi đối mặt với Hiyama hay Kazuma… Eri hoàn toàn không thể hiểu được.


- A, mừng con đã về Eri – chan. Hôm nay, con có hẹn với Hiyama – kun phải không? Thế nào rồi? Mọi chuyện vẫn tốt cả chứ?


Eri đã về nhà. Chính xác hơn là cô bé đã trở về nhà với tâm hồn trống rỗng và vô thức vì đâu còn nơi nào có thể đi ngoại trừ căn nhà thân yêu vẫn đang chờ đợi mình. Khi về đến nhà thì mẹ cô bé, Makoto – san đón chào con gái mình với nụ cười hiền hòa trìu mến như ngày nào. Trông thấy nụ cười đó, Eri hiểu rằng mình về nhà là lựa chọn vô cùng chính xác. Vì khi ấy, Eri mới có thể chạy đến, thả cơ thể vào vòng tay ấm áp của mẹ mà vỡ òa trong đớn đau đẫm nước mắt.


- Gwahhh… Mama… mama… con… con… làm hỏng mất rồi… gwahhh…


Là một người mẹ, đôi lúc, không cần nói quá chi tiết cũng có thể hiểu được. Con mình sinh ra, nuôi nấng, chẳng lẽ lại không hiểu rõ ư? Nhưng không cần phải buồn, không cần phải lo lắng gì quá mức. Khi một đứa trẻ bỗng dưng òa khóc sau khi đi chơi cùng bạn bè, tức là giữa chúng đã xảy ra điều gì đó vượt ngoài mong muốn. Chuyện giữa chúng thì chỉ có chúng mới giải quyết được với nhau. Phận làm mẹ thì chỉ có thể ngồi ở nhà chờ đợi đứa con tâm sự, và trách nhiệm của mình là vỗ về an ủi để nó có thêm tự tin vào bản thân, tự tin vào những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai.


Vẫn như thế, Makoto – san… người mẹ Chân Tổ hiền lành luôn là chỗ dựa tinh thần cho Eri những khi cô bé vấp ngã. Đừng quá buồn phiền khi mọi chuyện không như ý muốn. Đó là những gì bà muốn truyền đạt qua cái ôm ân cần, qua cái vuốt ve mái tóc tìm hồng ấy một cách nhẹ nhàng, qua nụ cười dịu dàng trìu mến không thay đổi.


- Vậy ư, con lỡ làm hỏng mất rồi ư? Nhưng không thành vấn đề. Nếu như lỡ làm hỏng thì con cũng có thể sửa chữa và làm lại được mà. Không ai trách người biết cố gắng sửa sai cả. Thế nên, đừng quá đau buồn vì nó nhé Eri – chan. Nếu muốn khóc thì cứ khóc cho thỏa thích. Nhưng sau đó, thì hãy luôn tươi cười như mọi khi. Mama thích trông thấy Eri – chan cười trong hạnh phúc nhiều hơn là rơi nước mắt một cách đau khổ thế này… Cố lên, Eri – chan!


- Mama… gwahhhh…
Có lẽ, khóc là cách duy nhất để Eri giải tỏa nỗi lòng. Cô bé chỉ biết gục mặt thật chặt vào vòng tay của mẹ để nhận chút hơi ấm an ủi và khóc cho đến khi nào nước mắt không thể rơi thêm được nữa.


Có lẽ… nhiêu đó là đủ cho một buổi tối diễn biến nhiều vấn đề mà cả hai, Eri và Hiyama không thể giải thích được hết. Những ngôi sao… vẫn tiếp tục tỏa sáng trên bầu trời đêm lung linh vĩnh hằng như vốn dĩ nó đã từng.


………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………


Gọi thị tộc Chân Tổ là một vùng núi bình yên đã đành. Nhưng sự bình yên đó chỉ dành tặng cho những con người vất vả xứng đáng được thưởng khoảng không gian yên ắng để thư giãn hay những tên siêu thông minh nhưng thực chất cũng rất ngu ngốc đần độn và luôn tìm cách để sống sao cho an nhàn an lành từ giờ cho đến khi hết thở. Còn với một số người làm việc căng về thể chất hay thậm chí là mệt mỏi với tinh thần như những nhà bác học không ngừng nghiên cứu hay những nhà chính trị gia luôn phải suy nghĩ tìm cách giao tiếp với các đại sứ nước khác sao cho mamg thật nhiều lợi nhuận cho nước nhà thì họ còn chẳng được hưởng lấy một phút, một giây của sự yên bình.


Lý do vì sao tôi lại nói như vậy? Là bởi vì ngay tại thời điểm hiện tại, thời gian mà đáng lẽ ra mọi người đã có thể trở về nhà sau một ngày làm việc vất vả, được chung vui bên bữa ăn cùng các thành viên trong gia đình, thì một cuộc họp mang tầm chính trị đang được diễn ra bên trong một cơ quan đại diện nào đó thuộc bộ phận nào đó tuy bí ẩn nhưng cũng cực kỳ quan trọng không kém. Một cuộc họp bàn giữa những nhân vật chóp bu có tầm ảnh hưởng không nhỏ với vận mệnh của đất nước xứ hoa anh đào nở này chăng? Không rõ nữa. Chỉ biết rằng đây là một gian phòng không quá nhỏ cũng không quá lớn, với một chiếc bàn dài hình chữ O, năm đến bảy người cùng ngồi chung trên chiếc bàn ấy vòng quanh nhau cứ như hội nghị bàn tròn của vua Arthur của nước Anh xa xưa. Vì là gian phòng tối nên khó lòng có thể nhìn rõ được mặt ai với ai, là đàn ông, hay đàn bà, chỉ có những người ngồi ở đó thì mới biết nhau sẵn từ trước. Nhưng ta có thể hiểu đây chính là một phiên họp nhờ vào thứ ánh sáng xanh xanh mờ mờ hiện hữu lên từ màn hình Slide phía chính diện với duy nhất một chữ A biểu tượng kiểu cách cực lớn ở đó. Và ta có thể nghe xem chuyện gì đang diễn ra ở đây.


- Bắt đầu báo cáo!
Đó là giọng nói của một người đàn ông trung niên. Nhưng chính xác thì giọng nói ấy cất lên từ người nào trong số những người ngồi đây thì khó lòng mà kiểm định được. Tiếp theo đó, là những giọng nói khác lần lượt cất lên.


- Về tình hình chung thì không có gì mấy khó khăn. Công cuộc nghiên cứu vẫn đang diễn ra theo đúng như kế hoạch. Tốc độ tiến triển cũng không gặp phải vấn đề gì với số lượng thông tin chúng ta thu thập được trước đó!


- Số lượng thông tin…có phải là lượng thông tin báo cáo của Kazuma Kusanagi đã gửi đến?


- Phải, là do Kazuma Kusanagi đã gửi đến. Nhưng, với lượng thông tin đó thì tiến trình vẫn diễn ra bình thường cho đến thời điểm hiện tại. Đến một lúc nào đó, chúng ta vẫn sẽ rơi vào tình trạng bị thiếu thông tin. Nên nếu nói một cách chính xác hơn, chúng ta cần nhiều thông tin hơn nữa cho tương lai về sau!


- Đó cũng là điều mà chúng ta cần phải suy nghĩ đến nhiều nhất. Mặc dù Thủ tướng vẫn chưa lên tiếng chính thức. Nhưng ta có thể thấy trước một điều rằng Kazuma Kusanagi, đang có ý định ngưng thu thập dữ liệu về loài Chân Tổ và báo cáo cho cấp trên. Rất có thể cậu ta… đang muốn gây trì hoãn cuộc nghiên cứu này lâu nhất có thể!


Một phút suy ngẫm hiện lên bao trùm lấy không gian hội họp.
- Kẻ phản bội, kẻ tạo phản, kẻ bán đứng đất nước… Nên đặt cho cậu ta một cái tên nào cho đúng đây nhỉ?


- Chẳng có cái nào hợp lý hết vì về căn bản, chính Kazuma Kusanagi cũng không biết rằng mục đích thật sự của việc thu thập thông tin về loài Chân Tổ là gì. Ngay từ đầu, cậu ấy đã bị buộc phải tìm hiểu về loài Chân Tổ mà không biết lý do vì sao. Nên ta không đủ thẩm quyền để quy mọi trách nhiệm cho cậu ta!


- Bây giờ, điều chúng ta cần bàn không phải Kazuma Kusanagi phản bội hay không. Cái ta cần chính là nguồn cung cấp thông tin về Chân Tổ. Chính vì Kazuma Kusanagi không còn tham gia vào cuộc nghiên cứu này nên Thủ tướng Chính phủ đã cử một nhà khoa học khác, lấy lý do giám sát chỉ là cái cớ, mục tiêu chủ yếu là thay thế cậu ta tiếp tục nghiên cứu và báo cáo lên cho chúng ta. Chúng tôi nghĩ rằng đã đến lượt cô lên tiếng nói gì đó rồi, Aries Hermandez!


Tất cả những con người ngồi đây đều đồng loạt hướng mắt lên màn hình chiếu Slide có biểu tượng chữ A in hoa rất lớn ngay chính giữa.


Vậy… chữ A đó là viết tắt cho cái tên Aries sao? Điều này đồng nghĩa với việc, Aries cũng tham gia phiên họp bí ẩn này nhưng không ra mặt chính thức, mà chỉ thông qua màn hình máy tính, được kết nối trực tiếp với tổ chức qua đường truyền internet đặc biệt. Rất có thể, cô bé đang ở nhà, hay đang ở một địa điểm nào đó mà tham dự.


- [Heh, ngài muốn tôi lên tiếng nói gì đó ư? Vậy cho phép tôi được nói nhé: Tất cả các vị ngồi đây đều là những nhân vật có học thức, có trí thông minh vượt trội hơn những cá thể bình thường, nên nếu được thì làm ơn đừng có bôi nhọ thanh danh của Kazuma – senpai được không? Tôi tin chắc một trong số các vị đây, không ai muốn nghe người khác nói xấu người mình yêu thương, đặc biệt là vị hôn phu tương lai của mình đâu nhỉ!]


Bắt đầu từ đây, một làn sóng không mấy thân thiện trỗi lên. Những người đang ngồi đây đều cho rằng Aries thật quá ngạo mạn. Chưa một ai biết chính xác Aries như thế nào, trông ra sao. Chưa một ai nhìn thấy được mặt Aries. Tất cả những gì họ biết về cô bé chỉ là một nhà khoa học được toàn thể nước Mỹ công nhận khi mới chỉ là một học sinh tiểu học. Một đứa trẻ tiểu học mà dám lên tiếng chỉ trích bao nhiêu người xứng tầm tuổi cha mẹ thì thật bất kính. Nên chỉ ngay từ cái ấn tượng đầu tiên của Aries đã không tốt thì sau này khó lòng mà làm việc hợp tác chung.


Nhưng Aries cũng đâu phải đứa trẻ dạng vừa. Con bé đủ thông minh thông thạo để hiểu rằng tốt hơn hết đừng cố gắng làm thân với những kẻ chỉ biết ngồi phía trên, chỉ tay xuống mà đùn đẩy trách nhiệm cho người khác. Nên về cơ bản, Aries không cần phải tạo thiện cảm đối với những người này… đặc biệt là những kẻ dám nói xấu Kazuma thì tuyệt đối không. Đó giải thích vì sao con bé cứ nhất quyết giữ thái độ được cho là xấc xược đến cùng.


- A, thành thật rất xin lỗi vì đã vô phép, cô Hermandez. Nhưng dù cô có ra sức bảo vệ Kusanagi – kun thế nào đi nữa thì cô cũng không thể lẩn tránh sự thật rằng cậu ấy đang cố tình muốn rút khỏi dự án của chúng ta. Hành động ngưng cung cấp thông tin qua các bản báo cáo là minh chứng cho điều đó nhất. Cô có điều gì muốn giải thích không? Thưa cô Hermandez!


- [Đúng là tôi không có ý kiến gì về chuyện anh ấy tự ý rút khỏi cuộc nghiên cứu này. Nhưng như thế thì đã sao? Miễn rằng tiến trình không bị gián đoạn thì các vị cũng không thể quy hết mọi trách nhiệm cho anh ấy được. Chắc các vị hiểu tôi muốn nói gì chứ nhỉ!]


- Ha ha, đương nhiên đương nhiên, đó chỉ là những gì chúng tôi nói chuyện với nhau, chứ đâu thể nào tìm đến tận nhà và bắt cậu ấy được. Một đứa trẻ còn đang được chăm sóc dưới sự bảo hộ của cung chủ gia tộc Minamiya, Tsubame Minamiya, thử nghĩ, thân phận thấp kém của chúng tôi làm sao có thể chạm vào một sợi tóc của cậu ấy. Hơn nữa, cô Hermandez nói chính xác, miễn sao không làm chậm tiến độ thì Kazuma Kusanagi không cần phải đứng ra nhận lấy bất cứ trách nhiệm nào. Chúng tôi đã nhận được bản báo cáo từ cô Hermandez nhưng xin mạn phép được hỏi: So với khoảng thời gian Kusanagi – kun ngưng cung cấp thông tin cho tổ chức thì lượng báo cáo cô Hermandez đây gửi đến… không phải có hơi khiêm tốn sao?


Được voi đòi tiên ư? Không, hỏi như thế là muốn đòi luôn cả thần rồi còn gì. Con người, dường như lòng tham là vô tận nhỉ. Chính vì những kẻ như thế này mà Aries mới ghét và chỉ muốn ngắt liên lạc đi cho xong. Chỉ có điều, nếu làm như thế thì đồng nghĩa với việc Aries chấp nhận chịu thua trước lý lẽ của họ… Hừm, mọi chuyện đâu có đơn giản như vậy.


- [À phải à phải, nếu như quý ngài đây không nhắc thì chắc tôi cũng không để ý. Nhưng mà này thưa các ngài, là những người biết tư duy biết suy nghĩ, chắc các ngài không quên vị trí giữa các ngài và chúng tôi đâu nhỉ. Việc của các ngài chỉ là ngồi yên một chỗ rồi đóng duyệt dự án nên tiếp tục hay không. Còn chúng tôi thì phải nai lưng ra tìm từng Chân Tổ một mà lôi móc thông tin. Biết nói thế nào đây nhỉ, chúng tôi cũng là con người nhưng hoàn toàn không nhận được chút quyền lợi của một người làm công ăn lương, chẳng có bảo hiểm, chẳng có phúc lợi vân vân. Không biết các ngài có biết không chứ khi tôi trực tiếp đến gặp Kazuma – senpai và tự thân mình hành động thì mới hiểu rõ, Chân Tổ, là sinh vật không phải dễ dàng đối phó. Nếu không cẩn thận, thì sẽ mất mạng như chơi. Chúng tôi đang phải gánh lấy một nhiệm vụ mà sự an nguy đến tính mạng lại không hề được đảm bảo. So với những điều tôi vừa liệt kê ra, thì tôi xin hỏi ngược lại các ngài đang thiệt thòi hay là chúng tôi mới là kẻ đang phải chịu thiệt thòi!]


Miệng lưỡi của một nhà khoa học đã từng có kinh nghiệm nói chuyện trước công chúng thật đáng sợ. Nhưng thiết nghĩ điều đáng sợ hơn bao giờ hết là không thể ngờ rằng những lời lý sự ấy lại được cất lên từ một đứa nhóc tiểu học. Thật may mắn khi Aries chưa lộ mặt trước những nhân vật chóp bu này. Nếu không thì họ sẽ ghim mãi chuyện này trong lòng và Aries sẽ khó sống cực kỳ. Có lẽ, vì biết trước được điều này nên Aries mới chủ ý sử dụng biểu tượng chữ A in hoa đầy kiểu cách đó làm avatar đại diện. Một chữ A in hoa đầy kiểu cách vừa thể hiện được sự quyền uy cực lớn, vừa biểu diễn được một sự kiêu ngạo đầy kiêu hãnh. 


Một lời nói từ một đứa trẻ buộc người lớn phải chịu thua. Bởi nếu không chịu thì cũng đâu làm được gì khác.


- [À a, xin các vị đừng mấy bận tâm. Báo cáo vẫn sẽ được lên đều đặn nhưng sẽ không được nhiều nhặn phong phú cho lắm thôi. Sẽ không ảnh hưởng gì đến tốc độ công việc nên các vị cứ yên tâm. Miễn là thay vì sấn cổ đứng ngồi không yên, nếu các vị chịu cho chúng tôi thêm chút thời gian để moi móc thêm thì thật tốt. Mới đây, tôi mới nghĩ ra nhiều chiêu trò hay lắm, nên muốn được tiến hành nó ngay, không biết điều thú vị sẽ xảy ra nên chung quy tôi sẽ cần rất nhiều thời gian đó. Nếu các vị cảm thấy hơi lâu thì trước mắt sao không nghiên cứu sâu hơn về những gì tôi báo cáo trước đó nhỉ. Như thế sẽ bớt nhàm chán hơn là ngồi yên một chỗ mà chờ đợi!]


- Hm hm, thôi được, chúng tôi đã hiểu ý của quý cô Hermandez. Chúng tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu sâu hơn về Chân Tổ qua những kết quả lần trước. Phần còn lại, xin được trông đợi vào những ý tưởng táo bạo mang tầm quốc tế của Dr. Hermandez. Về vấn đề thời gian, chúng tôi cần phải hội bàn với nhau để đưa ra quyết định sau cùng. Nhưng trước mắt, tốc độ nhận báo cáo cứ như thời điểm hiện tại là tốt nhất. Chúng tôi sẽ hỗ trợ quý cô Hermandez hoàn thành nhiệm vụ càng sớm càng tốt!


- [Nếu được thế thì còn gì bằng. Tôi rất cảm kích nếu các vị nghĩ được nỗi khó khăn mà chúng tôi đang phải trải qua nó gian truân gian khổ thế nào… Cũng đã trễ rồi nên tôi xin phép lui trước. Ngày mai tôi vẫn phải lên lớp như bao đứa trẻ bình thường khác và không được phép thức quá giờ giới nghiêm. Thế nên, tôi đành phải nói lời chào tạm biệt quý vị tại đây vậy!]


- À vâng, xin lượng thứ vì đã làm phiền quý cô Hermandez. Cảm ơn vì đã dành chút thời gian quý báu tham dự phiên họp của chúng tôi. Chúc Dr. Hermandez có một buổi tối tuyệt vời!
- [Lời chúc đó, tôi xin ghi nhận. Chúc quý vị một đêm bình yên và ngon giấc. Tạm biệt, hẹn gặp lại!]


…………………


Sau khi ngắt liên lạc với đám người đó, Aries mới có thể tựa đầu vào thành ghế với tiếng thở dài đầy mệt mỏi chán chường. Một cô bé tiểu học mà lại thở dài thì thật không đúng chút nào, nhưng do đặc thù nghề nghiệp nên Aries phải như thế và gần như đã bước quá sâu vào thế giới đỗi phức tạp của người lớn. Đó là cái giá phải trả khi đi trên con đường của một thiên tài khoa học quá sớm mà Aries còn không có quyền lựa chọn… Thật khổ thân, đôi lúc… lại thấy Aries đáng thương hơn là đáng trách. Những gì con bé đang cố gắng làm từ đó đến nay, cũng chỉ vì muốn bảo vệ người quan trọng đối với mình mà thôi.


Hiếm khi thấy Aries tỏ ra bất mãn hay bức xúc. Nếu có thì cũng hiếm khi thấy con bé thể hiện chúng trước một ai khác. Aries tựa đầu lên thành ghế, dùng tay che đi đôi mắt trong khi đôi môi cứ nghiến chặt tỏ vẻ tức giận không ngừng. Nghiến… thể hiện sự ganh ghét một cái gì hay một ai đó giống như Hiyama vậy.


- Sẽ hỗ trợ ư? Làm như tôi sẽ tin các người không bằng. Thay vì cứ ngồi đó mà nói như đúng rồi, sao không thử xách cái thân xuống đây mà làm thử đi cho khắc biết. Con người… thật quá giống nhau. Phải chăng vì thấy được điều đó mà Kazuma – senpai mới lựa chọn bên phe những sinh vật không phải con người chăng? Nếu đúng là như thế thì anh ấy thật vĩ đại. Còn nếu không thì Senpai quả thật rất ngốc!


Aries cứng đầu cứng cổ và quá thực dụng trong vấn đề trách nhiệm của một nhà khoa học ư? Điều đó có thể đúng nhưng cũng có thể sai. Có những chuyện không thể cứ nhìn theo hướng thông thường và phán xét một ai khác mà không chịu tìm hiểu rõ nguyên nhân. Mệt mỏi ư? Căng thẳng ư? Hay thậm chí là đang phải chơi cái trò đùa cợt với tử thần? Aries… một đứa trẻ tiểu học hoàn toàn phải gồng mình gắng chịu lấy hết những phút giây ấy, chứ đâu có an nhàn phè phỡn như tên ngu ngốc đần độn nào đó hết ăn không ngồi rồi lại nằm chây lười trên ghế, mắt nghiền ngẫm, tay bấm bấm cần điều khiển game… Một đứa trẻ nhỏ nếm trải có lẽ không phải lần đầu tiên cái cảm giác nặng nề từ áp lực công việc…


- Đúng ngay trong hoàn cảnh này mà mình lại bắt đầu có ý định buông xuôi thì không được. Hoàn toàn không được chút nào hết… hoàn toàn không… Mày không được từ bỏ, gắng lên nào, Aries!


Bằng cách tự dùng hai tay tát chan chát vào mặt, Aries ngậm một viên kẹo ngọt để lấy lại tinh thần cũng như năng lượng đã mất và tiếp tục cắm đầu vào công việc trên máy tính.


………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………


- Ara ara, buổi sáng tốt lành, Hiyama – kun, Hebi – chan, Namehari – kun!
- Chào buổi sáng, Makoto – san!


Cũng như bao ngày bình thường khác, một buổi sáng yên bình hiền hòa diễn ra trên toàn vẹn lãnh thổ của thị tộc Chân Tổ. Nói là yên bình vì đây là khoảng thời gian Chân Tổ kết thúc một ngày làm việc, sinh hoạt bằng giấc ngủ sâu dưới các căn phòng không có ánh mặt trời làm phiền của từng ngôi nhà một. Chẳng phải điều này vốn dĩ rất bình thường sao? Bình thường còn hơn cả mức bình thường khi chuyện có một vài Chân Tổ phải thức dậy vào sáng sớm vì vài nguyên nhân khách quan khác nhau cũng là một vấn đề ngày đầu thì bất thường nhưng xét cho đến thời điểm này thì cũng bình thường nốt rồi.


Như bao ngày khác, bộ ba người bạn thân cùng hẹn nhau đến nhà để hội đủ Eri trở thành bộ tứ siêu đẳng và cùng đến trường. Điều này vẫn thường xảy ra suốt từ lúc họ chưa nhận lệnh xuống học chung với con người nữa cơ. Chỉ tiếc rằng hôm nay…


- Ara ara, Eri – chan đã đến trường từ sáng sớm rồi. Không phải, con bé hẹn đi chung với mới đứa đi sớm là để trực nhật hay gì đó sao?
- Eh, trực nhật ư? Nhưng hôm nay đâu phải đến lượt của Eri – chan? Phải không Namehari – kun?


- Đúng rồi, đâu phải của Eri – chan. Nếu nhớ không nhầm thì phiên trực nhật hôm nay là dành cho cô bé nhà khoa học tên Aries Hermandez phụ trách kia!
- Ô ya, không phải Eri – chan ư? Vậy thì con bé đi sớm là có dụng ý gì thế nhỉ?


Dường như chưa một ai biết thì phải. Xét theo phản ứng của từng người một thì chắc chưa ai để ý. Cũng đúng thôi vì chuyện xảy ra tối qua chỉ có hai người hiểu. Nếu Hiyama đã không nói thì chỉ còn lại Eri. Nhưng xem ra thì Eri cũng không muốn tiết lộ gì nhiều. Sau nhiều điều không mong muốn xảy ra buộc Hiyama phải dừng lại và suy nghĩ thật cẩn thận… suy nghĩ xem, từ nay trở đi, mình cần phải làm gì.






Truyện liên quan