Chương 47

Đã từng có ai nghe về Tenka Goken chưa? Là về truyền thuyết “ Thiên Hạ Ngũ Kiếm” ấy. Tương truyền kể lại rằng trong lịch sử hào hùng về những tòa thủ phủ cao to kiên cố, nơi các lãnh chúa sinh sống. Những trận chiến đẫm máu của các Samurai luôn gắn liền với hình ảnh thanh kiếm. Vậy thì trong thế giới của những thanh kiếm, có năm thanh được mệnh danh Tenka Goken được những nghệ nhân danh tiếng rèn ra và qua tay những chủ nhân nổi tiếng khác nhau, tạo dựng nên trang sử về các cuộc chiến giữa những Samurai. Trên thế giới tồn tại năm thanh kiếm đứng đầu về thời gian, về chiến tích gặt hái được, hay có liên quan đến những nhân vật gây tầm ảnh hưởng không nhỏ đến đất nước mặt trời mọc. Năm thanh kiếm ấy hợp lại thành “ Thiên Hạ Ngũ Kiếm” và một trong đó, có một thanh kiếm nổi tiếng về nét đẹp thanh tao, nét đẹp tinh tế mà người rèn lên nó muốn truyền đạt cho thời hậu thế. Một thanh kiếm từng được truyền qua tay rất nhiều chủ nhân. Một thanh kiếm mà khi nhìn vào, ta có thể liên tưởng đến hình ảnh của ánh trăng lưỡi liềm màu vàng bạc giữa một màu tím kỳ lạ… Thanh kiếm đó có tên là: Mikazuki Munechika.


Thanh Tachi trên tay hiệu trưởng còn được biết đến với cái tên: Mikazuki Munechika, một trong “ Thiên Hạ Ngũ Kiếm”… phải nhắc lại điều này thêm lần nữa để nhấn mạnh đến sự đặc biệt của nó. Nhưng nghe nói, thanh Mikazuki được đánh giá cao về tính mỹ thuật cũng như chất liệu, là thanh đẹp nhất trong năm thanh còn lại, nên nó đã được xem như một di sản văn hóa quan trọng và chính thức bước chân vào vị trí bảo vật quốc gia. Hiện tại, Mikazuki đang được trưng bày ở Bảo tàng quốc gia Tokyo. Vậy thì làm sao… một thanh bảo kiếm lại nằm trong tay hiệu trưởng Minamiya?


Liệu có phải hàng giả không? Thời nay, bất cứ mặt hàng nào cũng có thể làm giả được với chất lượng mẫu mã giống y như bản gốc. Rất có thể, hiệu trưởng đã tìm đến một thợ rèn và đặt đúc một thanh kiếm giống hệt Mikazuki Munechika. Nhưng… thân là hiệu trưởng của một ngôi trường vang danh khắp nước Nhật, lại mang thân phận công chúa gia tộc Minamiya nổi tiếng. Một công chúa bước ra từ gia tộc lắm tiền mà lại dùng hàng giả sao? Hay là… cũng có thể lắm chứ. Vì là gia tộc giàu có mà… ai biết được bà đã làm gì, dùng thứ gì đánh đổi để có được thanh kiếm quý báu này.


Điều đó không còn quan trọng nữa. Điều đáng lưu ý nhất phút giây này chính là việc hiệu trưởng vút thanh Tachi đó giữa đám cô hồn các đảng. Bà ấy né tránh, xoay người khi có tên nào cố tình tấn công trước. Thật chẳng mấy khó khăn để tránh hết những cú đánh bất ngờ ấy, mặc dù mấy tên liền một lúc cùng xông vào cũng chẳng thể giữ được một nhịp chân của bà. Giống Kozue… phải rồi. Rất giống với Kozue trong khoản quay người, lùi một bước, tiến một bước, nghiêng đầu sang trái một góc 45 độ chỉ để tránh né thôi. Cứ như hiệu trưởng đang khiêu vũ trên bãi cát vàng, trong bộ Kimono truyền thống vậy. Một sự kết hợp giữa cổ truyền phương Đông và điệu múa phương Tây ư? Thật kỳ lạ nhưng cũng không hẳn là tệ hại.


Một lần nữa phải nhắc lại rằng… người phụ nữ có mái tóc đen xinh đẹp ấy… ngày càng trở nên lung linh và đẹp hơn. Bà ấy né tránh… cứ như thể đôi mắt hiệu trưởng cho phép nhìn thấy trước những hành động, cũng như hướng tấn công của bọn chúng trong khoảng thời gian xảy ra ở tương lai. Giống như bà ấy… có thể dự đoán được tương lai.


Dù chúng có tấn công thế nào. Có lên một hay lên cùng một lúc, có bất thình lình thay đổi hướng tấn công hay lập ra bất kỳ chiến luộc nào đi nữa, tất cả đều vô dụng trước đôi mắt xanh thẳm tựa đại dương xa xôi đó. Hiệu trưởng chỉ đứng ngay giữa tâm điểm vòng tròn, chỉ luồn lách né tránh hết 15 phút liên tiếp. Sau 15 phút quý giá đó, đám ô hợp bắt đầu thở dốc vì kiệt sức… trong khi vẫn chưa có một sợi tóc hay một giọt mồ hôi nào rơi xuống từ bà ấy. Một nụ cười thân thiện không thiếu phần thích thú. Thậm chí còn nghe được câu hát ngân nga một cách vui tươi hồn nhiên. Trông bà ấy như đang hưởng thụ nhiều hơn là lo lắng khi bị vây quanh bởi một đám côn đồ.


available on google playdownload on app store


_ Ara ara, đã kiệt sức hết rồi sao? Thiệt tình, trẻ con thời nay năng động hơn thời của mình nhưng sao thể lực lại kém vô cùng. Chi bằng mấy đứa trẻ nhà Kurahashi còn biết khuân hai chồng củi từ trên núi xuống rồi vòng ngược chạy lên núi… A, hiểu rồi hiểu rồi, là vì bọn nhỏ học kiếm thuật. Chuẩn chuẩn, vì theo học Kenjutsu nên mới có được sức khỏe dẻo dai bền bỉ. Cũng vì kiếm đạo không còn được thịnh hành nữa nên lớp trẻ ngày nay không có cơ hội tập luyện, thành thử mau xuống sức cũng phải!


Từ chuyện này xọ qua chuyện kia. Bà ấy thật sự chẳng lo lắng lo ngại bất cứ thứ gì. Bà ấy cứ nhìn cuộc đời theo hướng tích cực, an lành hệt như một bà cụ không còn luyến tiếc gì thời gái trẻ, có thể nhắm mắt để số phận đưa đẩy mình đến đâu thì đến. Hiệu trưởng It. Harm Sokyuran bao nhiêu tuổi? Nó vẫn còn là một con số bí ẩn khi có quá nhiều luồng thông tin không ăn nhập với nhau xuất hiện quanh bà. Bề ngoài thì chỉ tầm 25 đến 27 là cao. Nhưng dáng vẻ cũng như khí chất thì nào khác chi một cụ bà sống hơn trăm năm. Bà ấy không phải Chân Tổ. Da bà ấy cũng trắng nhưng không trắng một cách đột biến bất bình thường như Chân Tổ. Thậm chí, đôi mắt của bà cũng là một màu xanh gợn sóng biển rất thực, không phải màu đỏ hồng quyền quý như ai kia. Bà ấy là người bình thường… nhưng cũng không hẳn là người bình thường… thật khó hiểu.


_ Nào nào mấy đứa, nếu không đánh bà già này thêm nữa, thì đương nhiên là đến lượt của Sensei đó nhé!


Dù muốn đánh lắm nhưng dù có tiếp tục thì cũng chỉ phí sức mà chẳng thu được kết quả gì. Bọn ô hợp đó cũng chẳng còn sức mà xông lên khí thế như ban nãy. Và đây chính là bước chuyển tiếp theo để tạo nên một sự thay đổi lớn trên chiến trận. Một minh chứng hữu hiệu nhất để cho những ai còn đứng ngay trên bãi cát này thấy… sức mạnh thật sự của người đã tự ưỡng ngực hào hung xưng là con gái của một Chiến Thần và cháu gái thần biển.


Hiệu trưởng chuyển lưỡi kiếm úp ngược lên. Bà ấy có ý định sẽ tiếp đãi đám này bằng sống kiếm. Vì đây không phải là một trận đánh sống ch.ết giữa các Samurai với nhau, nên mục tiêu hoàn thành trước mắt là đánh cho chúng sợ chạy là được rồi, không cần phải hạ thủ giết chóc nên chẳng nhất thiết phải dùng lưỡi kiếm. Hơn nữa, sẽ chẳng tốt lành gì khi ngày mai báo đài đăng tin giật tít: “Công chúa gia tộc Minamiya xuống tay gây tổn thương nặng với một đứa nhóc bằng Katana”… Nhà Minamiya sẽ chịu không ít tai tiếng. Hiệu trưởng không muốn điều đó xảy ra nên phải vừa đánh chúng, vừa nghĩ cách làm sao đừng để chúng chạm vào phần lưỡi kiếm.


Có ai từng nói rằng tốc độ của bà ấy rất nhanh chưa? Thật sự là nhanh lắm… nhanh như một cơn vũ bão vậy. Khi bà ấy vung kiếm tấn công, là sẽ có một tên bị thổi bay ra mấy mét. Khi bà ấy xoay người quét một vòng tròn, thì hai ba tên cùng lúc bị rời khỏi sân chơi. Cách hiệu trưởng sử dụng thanh kiếm ấy thật tuyệt vời.


_ ch.ết tiệt!


Những tên còm có khả năng chiến đấu thì không còn lựa chọn nào khác ngoài tiếp tục. Tên thì dùng gậy bóng chày trạm đinh sắt vút ngang mặt từ phải sang trái. Nhưng thanh Mikazuki đã được hiệu trưởng dùng tay phải, ngoắc ngược ra phía sau lưng, hướng lên phía trước để cản lại, sau đó, bà tiếp tục tấn công. 


Một tên khác thì bổ thẳng từ trên xuống. Hiệu trưởng chỉ đơn giản lùi chân trái về phía sau một đoạn 2cm rồi phản công. Nhưng cách phản công lần này có hơi đặc biệt. Bà đâm thanh kiếm xuống nền cát, tì tay vào phần chuôi kiếm, nhấc bổng cơ thể mình lên và dùng chân đá thẳng vào ngực, khiến đối phương lăn lông lốc trên cát. Sau khi thực hiện cú đá đó, hiệu trưởng nhẹ nhàng đáp xuống đất nhưng lại có hơi nghiêng ngả đôi chút.


_ Ú chà ú chà, giữ thăng bằng khó hơn mình tưởng tượng nhiều. Vậy mà nghe Mama kể lại rằng hồi xưa, Papa thích dùng đòn này nhất. Không hiểu lúc đó, Papa có trụ được vững hay nghiêng ngả như mình thế này… Hoặc là do mình già cả rồi, không còn dẻo dai như trước!


Tên nữa tấn công, thì bà lại tránh, lại cản, lại phản đòn trong chớp mắt. Cứ như thế từng phút từng giây trôi qua, không một kẻ nào có thể chạm được vào một sợi tóc của bà hay khiến bà phải nhỏ một giọt mồ hôi. Trông hiệu trưởng… cứ như một đóa hoa hồng tím tuyệt đẹp quý phái nhưng lại đầy gai, khiến cho biết bao nhiêu người tư tưởng muốn có mà lại không thể hái được.


……………………
……………………


Hiyama và Kozue… hai người này buộc phải rút khỏi trận chiến ngay từ lúc bắt đầu hiệp hai. Có thể, đây là lần đầu tiên Hiyama được trông thấy hiệu trưởng đích thân ra trận nên khá bỡ ngỡ, ngạc nhiên là điều hiển nhiên. Còn với Kozue, đây đâu phải lần đầu cô bé trông thấy người phụ nữ đó rút kiếm đánh nhau. Nhưng lần nào cũng thế… cứ mỗi khi hiệu trưởng rút thanh kiếm trên tay, là mỗi lần Kozue phải dừng lại theo dõi, sau đó sẽ chìm đắm vào sự choáng ngợp từ trận đấu lung linh như một bức vĩ họa tuyệt đỉnh.


_ Đó… đó có phải là con người bình thường hay không? Một người bình thường… có thể làm được những điều không tưởng như thế sao?


_ Chẳng rõ, nhưng điều tưởng chừng không thể ấy rút cuộc đã xảy ra một khi bà ấy đưa tay xen ngang vào. “Con gái của một Chiến Thần và cháu gái thần biển”… Lúc nào cũng tự vỗ ngực khoe khoang về bản thân như thế với bất kỳ ai. Nghe thì cứ như bà ấy đang đùa giỡn. Nhưng để rồi khi tận mắt trông thấy những điều phi lý người đó làm được thì mới rõ… nếu như trên đời này tồn tại một vị thần… thì đó ắt hẳn phải là bà ấy… Tsubame Minamiya!


Còn điều gì muốn nói nữa không? Hay chỉ biết đứng đây và trầm trồ thầm ngưỡng mộ đến thực lực của hiệu trưởng. Nhưng ngoài nét đẹp huyền bí của bà thì còn điều gì đáng nói hơn nữa. Trình độ kỹ kiếm cũng trên cả mức bậc thầy lão luyện. Với trình độ đó kết hợp cùng với thanh kiếm báu huyền thoại thì… miễn bình luận thêm nữa.


Mikazuki Munechika… thanh kiếm được rèn lên qua ngọn lửa của nghệ nhân Sanjo Munechika. Riêng cái tên của nó cũng đã nói lên vẻ đẹp thuần túy không kém phần huyền bí. “Tam Nhật Nguyệt”… một cái tên rất đẹp. Vì thanh kiếm được chui rèn vào gần cuối thế kỷ 11 kỳ Heian. Chính vì tuổi đời của thanh kiếm nên nhiều người vẫn thường hay nói đùa gọi Mikazuki là “ Cụ Trăng Khuyết”. Tương truyền còn kể lại rằng Mikazuki chưa từng tham chiến bất kỳ trận nào. Có lời đồn rằng vì cấu tạo của lưỡi kiếm đôi chút đặc biệt kỳ lạ. Hoặc vì là thanh kiếm đẹp nhất nên tốt nhất mang đi trưng bày để bảo toàn giá trị nghệ thuật của nó. Tất cả những lý do trên đều có thể chấp nhận được. Nhưng tôi thiết nghĩ nguyên nhân mà Mikazuki Munechika chưa được dùng trong thực chiến là vì… chưa có một vị chủ nhân nào tận dụng được hết quyền năng ẩn chứa trong Mikazuki. Hay nói đúng hơn là chưa hề có một chủ nhân nào xứng đáng để sử dụng thanh kiếm. Và bây giờ thì Mikazuki Munechika đã gặp được người chủ nhân xứng tầm… đã đến lúc thanh kiếm được tỏa sáng ngay trên chiến trận.


Sanjo Munechika cũng được xem như một nghệ nhân xuất chúng khi khắc thành công hoa văn “uchinoka” hình trăng khuyết trên lưỡi liềm của Mikazuki. Đó vừa là dấu tích chứng tỏ tài năng của người nghệ nhân, đồng thời cũng minh chứng cho biết Mikazuki Munechika là thanh kiếm đẹp nhất trong bộ “ Thiên Hạ Ngũ Kiếm”.


Vì hình ảnh của Mikazuki là trăng khuyết. Nên cứ mỗi lần hiệu trưởng vung một đường kiếm, thì hình ảnh trăng khuyết thoáng hiện lên trong trí tưởng tượng mỗi người. Thật đẹp… Mặt trăng khuyết màu bạc vàng giữa khung trời đêm được tô thêm sắc hồng từ những cánh hoa anh đào rơi theo chiều gió. Dù biết chỉ là tưởng tượng nhưng cũng thật khó để giữ bản thân bình tĩnh trước nét đẹp lung linh đó. Chưa nói đến những âm thanh cắt gió mỗi khi Mikazuki được vung lên… quả là rất sắc bén. Phải chăng, hiệu trưởng đã chăm sóc nó rất kỹ lưỡng và nó là một thanh kiếm quý báu.


………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………


Thật đẹp nhưng cũng thật đáng sợ. Đáng sợ khi một đóa hoa hồng tím đầy gai đã chiến thắng trong cuộc chiến với bầy ong bạo lực sau 30 phút đồng hồ. Nhưng thật tình mà nói thì 30 phút đó tính bao gồm luôn cả thời gian hiệu trưởng nhấn nhá, vừa trả lời điện thoại cho một ai đó với dáng vẻ hơi miễn cưỡng, cứ như thể hiệu trưởng đang nợ nần ai đó và bây giờ thì đang phải nghe người đấy mắng vốn qua điện thoại. Thấy kiểu bà ta phải lựa lời nói sao cho hợp lòng người kia, ắt hẳn đó là người có quyền lực còn hơn bà chăng.


Hiệu trưởng là một người có tính cách loi nhoi, đến độ mà Kazuma chỉ thẳng mặt và nói rằng bà ta quá “nhây và lầy” nhưng lúc nào cũng tỏ ra ngây thơ vô “số” tội. Nhưng tính cách loi choi không khác chi đứa trẻ bị tăng động đó cốt cũng đóng vai trò như một chiếc mặt nạ, hòng che dấu đi nhiều điều bí mật chưa được làm sáng tỏ bên trong. Tsubame Minamiya, một con người gần như hoàn hảo… nhưng lại còn rất nhiều điều bí ẩn đằng sau nét thanh nhã đó.


Sau 30 phút vật lộn mà chẳng tốn một giọt mồ hôi. Vậy mà bà ta cứ làm ra vẻ như mình vừa chạy bộ cả chục cây số khi đưa tay quẹt trán, miệng thở phào cùng cái gương mặt mãn nguyện.


_ Ara ara, lâu lâu mới được vận động mạnh thế này, công nhận thích thật đấy. Nhưng tốc độ của mình không còn được linh hoạt như xưa. Chắc lẽ mình thật sự đã già lắm rồi… Còn bây giờ thì, mấy đứa đã chịu khuất phục bà già này chưa nào? Hay còn muốn đánh tiếp?


Đánh tiếp thì chắc chẳng thể đánh nổi nữa đâu. 30 tên cô hồn các đảng chính thức trở thành 30 tên linh hồn vô đảng. Chúng nằm sấp nằm ngửa, nằm lăn lộn đủ kiểu trên bãi cát vàng, ngay dưới phía chân hiệu trưởng. Nắm đó rên rỉ đau đớn… chúng thật sự chịu đưa tay đầu hàng chứ không tài nào có thể thắng được bà. Chỉ là sẽ có một chút ức chế khi bao nhiêu tên thanh niên trai tráng cùng đồng tâm hiệp lực rồi lại bó gối chấp nhận thất bại thế này.


_ ch.ết tiệt… mụ già… mụ có phải là người không… sao lại có thể…


_ Ara, chẳng phải Sensei đã nói rằng mình là con gái của một Chiến Thần và cháu gái thần biển sao? Không lẽ, mấy đứa thật sự không tin lời của bà già này ư? Thật khiến Sensei buồn hết sức… Nhưng thôi kệ đi, chuyện đó không quan trọng. Sau trận đấu này, Sensei chỉ có đôi lời cuối nói với mấy đứa đây!


Hiệu trường ngồi hỏm xuống, sát ngay mặt một tên đang cố gắng ngước lên.
Bà ấy vẫn giữ nụ cười thân thiện ngày nào nhưng không hiểu sao khi nhìn trực diện thế này, tên đó lại tỏ vẻ hoảng sợ đến tái xanh cả mặt.


_ Làm ơn, đừng có đụng vào mấy đứa nhóc của Sensei được không? Nếu chúng có mệnh hệ gì thì Sensei không biết phải tính thế nào đâu. Cả chúng nó và cả sự an toàn cho mấy đứa luôn đấy!


Tên đó thật sự đang cực kỳ sợ hãi. Đấy cũng chỉ là một nụ cười bình thường nhưng không hiểu sao, nó lại khiến người đối diện cảm nhận được một luồng hơi lạnh lẽo đến rợn người. Hắn còn chẳng thể nói được nửa lời, cảm giác cứ như đang có một con mãng xà uốn thân hình trói chặt lấy cổ họng vậy.


_ Rút… rút thôi bọn bây…


Hm, đó là quyết định vô cùng sáng suốt. Có vẻ như, cái bộ não vượn ngu muội của chúng đã hiểu ra được vấn đề ở đây là gì. Rút lui đôi khi không phải hèn hạ mà là để bảo vệ cho cái mạng quèn của chúng. Sẽ chẳng tốt đẹp gì khi chúng dám dại dột động thủ với người phụ nữ đó thêm lần nữa. Hoặc là chạy trốn, hoặc ở lại xác định đi bán mắm vì Tsubame Minamiya… còn chưa chịu tung ra 10% công lực của mình nữa là.


……………
_ Ara ara, lũ trẻ chạy hết mất rồi. Lạ thật nha. Không lẽ, mặt mình đáng sợ đến độ thấy là chạy ư… Thật shock quá… A, Kozue – chan, không sao đấy chứ. Có cần Mama truyền cho con chút năng lượng Tsubanium không nào!
_ Không, con không cần… Mama tự giữ lấy mà dùng đi!


Kozue không khỏi đỏ mặt. Tính cách Tsundere trông cô bé lại trỗi lên, tạo thành một nét thú vị về Kozue.


_ Mà có điều này quan trọng hơn đây. Mama đang làm gì ở đây thế hả? Tự dưng xuất hiện như ma, bộ tính dọa ch.ết mọi người ở đây sao? Rồi còn dám tự tung tự ý mang Thiên Hạ Ngũ Kiếm ra chơi đùa một cách vô ý thức. Mama còn muốn làm màu mè đến mức nào nữa đây?


Kozue là một người ngay thẳng, nghĩ gì nói đó, không ngại bất cứ thứ gì. Nếu tức giận, thì Kozue sẽ xỏa nỗi tức đó lên thẳng hiệu trưởng bằng cách dùng hai tay nhéo má và kéo sang hai bên. Làm cho hiệu trưởng vừa vỗ tay xin thua, vừa khóc ra nước mắt.


_ Á á, đau đau. Nhẹ tay thôi Kozue – chan. Dạ của Mama trông thế nhưng nhạy cảm lắm!
Thả tay ra, hiệu trưởng vẫn còn ôm má.


_ Chẳng phải Mama đã nói rồi sao. Vì trong lúc rảnh rỗi muốn ghé ngang nhà Kazuma – kun chơi thì nghe Ayame – chan nói rằng Kazuma – kun vừa ra ngoài được vài phút thì Kozue – chan và Tora – kun cũng đến rồi chạy theo. Mama thấy hiếu kỳ nên mới đi tìm mấy đứa, cuối cùng thì lại bị kéo vào cuộc chiến này đấy chứ. Có phải do lỗi của Mama đâu!


_ Đừng có nói như kiểu mình không có phận sự gì hết. Lỗi to lớn nhất của Mama là tự ý chen ngang vào cuộc chiến này đó!


_ Haizz haizz, có con gái ở độ tuổi nổi loạn thật là khó khăn. Nhưng mà này Kozue – chan, con nghĩ rằng chuyện đó bây giờ là thích hợp sao? Chẳng phải, vẫn còn chuyện khác quan trọng trên hết ư?


Kozue chợt nhận ra, đúng thật là còn chuyện đỗi quan trọng hơn việc tìm lời giải thích cho câu hỏi “ Vì sao hiệu trưởng Minamiya lại có mặt ở đây”. Ngay tức khắc, Kozue vụt chạy đi mất mà không nói thêm bất cứ câu nào nữa.


………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………


Đầu tiên là tiếng xe kéo bốn bánh lăn lộp cộp trên sàn gạch trắng tinh. Có hai người phụ nữ diện bộ đồ y tá trắng chạy theo bên cạnh chiếc xe, một người lo giữ yên bịch nước biển phía trên cho thẳng, một người chạy phía trước để ra hiệu cho một người nữa phía sau có nhiệm vụ đẩy chiếc xe. Tất cả bọn họ đều là nhân viên của một bệnh viện nào đó đang làm nhiệm vụ tiếp nhận và chuyển bệnh nhân vào phòng cấp cứu.


Nhưng không chỉ riêng ba nhân viên bệnh viện ấy, hai bên chiếc giường bệnh còn có Eri, Hebi, Namehari, Tora và Ayame nữa.
_ Kusanagi – kun… Kusanagi – kun…


Người nằm yên bất động trên giường, dưới tấm chăn màu trắng kia chính là Kazuma. Hiện tại, hắn đang trong tình trạng hôn mê sâu khi phải thấp thỏm dựa vào chiếc mặt nạ cung cấp oxy. Có thể nói Kazuma… hiện đang trong tình trạng cực kỳ nguy hiểm.


Đến trước cửa phòng cấp cứu. Cô y tá chặn tất cả mọi người theo sau lại.
_ Đến đây, cảm phiền người nhà bệnh nhân đợi bên ngoài!
_ Không, em muốn vào cùng cậu ấy… bác sĩ… làm ơn…
_ Bình tĩnh Eri – chan…
_ Không… Kusanagi – kun…


Hebi phải là người đứng ra cản Eri lại vì cô bé cũng muốn được ở bên cạnh Kazuma.
Dễ chịu lắm ư? Không hề chút nào. Hebi không thể nào cảm thấy vui nổi khi ôm Eri trong tay và lặng lẽ lắng nghe tiếng thút thít từ Eri.
_ Kusanagi – kun…


Trông thấy những giọt nước mắt như từng hạt trai lấp lánh rơi xuống từ khóe mi, bản thân Hebi cũng không thể kìm lòng nổi. Một nỗi đau đớn xâm chiếm lấy toàn bộ con tim mình khi phải đứng nhìn người bạn thân thiết nhất đau khổ nhưng lại không thể làm được gì. Biết rằng Kazuma thật sự quan trọng với Eri nhưng…


_ Eri – chan…
…………


Hộc hộc hộc… lần này lại đến tiếng thở dốc vì hết hơi một lúc một gần hơn. Đánh mặt sang trái thì đó chính là Kozue. Cô bé tóc đuôi ngựa đã chạy một mạch từ bãi biển đến thẳng bệnh viện bằng đôi chân của mình mà không hề biết mỏi mệt là gì. Điều đầu tiên khi Kozue đến trước cửa phòng cấp cứu là hỏi Tora.


_ Kazuma… Kazuma… thế nào rồi?
_ Cậu ấy vừa được đưa vào phòng cấp cứu cách đây vài giây thôi!
…………
Ngay cả Hiyama cũng vừa chạy đến hội tụ cùng nhóm Chân Tổ.
_ Hiyama – kun! 
_ Eri sao rồi? Mọi chuyện vẫn ổn chứ?
_ Ừ, mọi thứ vẫn ổn, nhưng Eri – chan…


Không cần phải giải thích hơn nữa khi Hebi lặng nhìn xuống cả cơ thể nhỏ nhắn đó đang run lên từng đợt sau tiếng khóc ấy. Vì Eri đứng quay lưng lại với Hiyama nên cậu ấy không thể thấy được gương mặt đầy sự đau khổ và từng giọt nước mắt ấy. Nhưng sâu trong trái tim Hiyama như mách bảo rằng… chắc chắn… Eri đang rất đớn đau… đớn đau vì tên loài người đó.


Ngay lúc này đây, Hiyama rất muốn là người an ủi Eri nhưng… như có một sợi dây trói buộc nào đó đã không cho phép đôi chân Hiyama tiến thêm bước nữa.
…………


Đúng lúc ấy, Kozue bỗng dưng quay ngoắt lại. Đôi mắt hầm hực phản ánh rõ sự phẫn nộ đang dấy lên như ngọn lửa khó có thể dập tắt. Cái nghiến răng tỏ sự khó chịu không sai vào đâu được. Và bao nhiêu sự phẫn uất đó đều dồn tất cả về một hướng duy nhất… về cô bé có mái tóc hồng bồng bềnh đang rũ mặt kia.


Kozue tiến đến gần Eri với sát khí không ngừng tỏa ra nghi ngút.
_ Tất cả là tại cô. Chung quy của mọi chuyện đều do cô mà ra. Nếu không phải vì cô, thì Kazuma đã không…


Eri không thể tìm được bất kỳ lời lẽ nhằm phản biện. Vì Kozue nói đúng mà. Kazuma bị thương như thế chẳng qua chỉ muốn bảo vệ cho mình. Nên dù có truy đi truy lại như thế nào thì… nguồn gốc cũng là từ Eri mà ra.


Nhưng dù cho bất cứ lý do gì, nếu Kozue thật có ý định làm hại Eri thì Hiyama nhất quyết sẽ không để Kozue tiến thêm một bước, kể cả khi có phải nổ ra một trận tử chiến nữa ngay trong bệnh viện này.
Hiyama đứng ra phía trước, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng đón nhận những điều tệ hại nhất sắp xảy đến.


Đó là Kozue, người được so sánh ngang với Nữ thần. Một khi Kozue đã nổi giận hay mất kiểm soát thì sẽ xảy ra vô số nhiều điều đáng sợ phía sau. Trong trường hợp đó, sẽ có hai sự lựa chọn buộc bạn phải chọn lựa. Một là đánh bại Kozue, cho Kozue ngất đi một thời gian thì xem như hậu quả được giải quyết xong. Nhưng xin nhắc lại thêm một lần nữa, đấy là Kozue… là Kozue với huyền thoại một thân xử lý ổ cô hồn các đảng xung quanh It. Harm Sokyuran. Ngay cả Hiyama là một Chân Tổ mạnh mẽ cũng đang bất phân thắng bại. Thế nên, hãy dẹp bỏ ngay tư tưởng đó nếu bạn thật sự có nghĩ đến.


Sự lựa chọn thứ hai thì đơn giản hơn nhiều. Đó là viết sẵn một tờ giấy di chúc cho ai đó và chấp nhận trở thành nạn nhân cho Kozue xả hết mọi cơn giận. Nếu may mắn thì sẽ nhanh gọn lẹ, ít đau đớn hơn. Còn nếu xui xẻo lắm thì… thật sự không dám nhắc đến.
…….


Làm sao có thể không tức giận khi tận mắt trông thấy tên dở dở ương ương nhưng lại là người cực kỳ quan trọng của mình được đưa vào phòng cấp cứu. Khó có thể trách Kozue trở nên manh động như vậy.


Nhưng rồi một bất ngờ khác đã xảy đến… Một sự bất ngờ mà khó ai tưởng tượng ra nó thật sự lại xảy ra. Ngay khi Kozue vẫn còn chìm mê trong sự phẫn nộ và Eri còn đặt nặng sự tội lỗi lên đôi vai bé nhỏ của bản thân, thì một vòng tay êm ấm, gửi đến cả hai người họ, Eri và Kozue một cái ôm nhẹ nhàng.


_ Được rồi hai đứa!
Một cái ôm vô cùng ấm áp đầy tình yêu thương. Một tình thương yêu đủ mạnh mẽ để xóa đi cảm giác tội lỗi cũng như sự phẫn nộ. Theo sau đó là giọng nói dịu dàng ngọt ngào lắng đọng.


_ Eri – chan, Kozue – chan, một Chân Tổ và một Khoa Học Gia. Dù hai đứa đi trên hai con đường số mệnh khác nhau, nhưng cả hai đều là những người bạn quan trọng đối với Kazuma – kun. Cùng đến trường, cùng học chung một lớp, hay thậm chí là cả hai cũng đã từng cùng Kazuma vượt qua nhiều vấn đề nữa. Vì là bạn học nên chắc chắn Kazuma đang nằm trong kia, cũng mong ước “ cả hai cùng hòa thuận thì thật tốt”. Chị hiểu thằng bé hơn ai hết… nếu nó mà biết bạn bè xích mích chỉ vì mình, chắc sẽ buồn lắm!


_ Ayame nee – san…
_ Không sao đâu… 
Ayame khẽ thì thầm bên tai hai cô gái trẻ.


_ Đây không phải lần đầu tiên thằng bé bị vướng vào những chuyện như thế này. Kozue – chan, có nhớ lần tất cả chúng ta, bao gồm Kazuma – kun đã từng du lịch ở Ai Cập không? Em có nhớ cái lúc một bà đồng từng bói rằng “ thằng bé bị sao chiếu mệnh đè nặng lên vai, mang theo rất nhiều xui xẻo khó tránh được trên đường đời. Nhưng vì được nữ thần Bastet yêu thương nên Kazuma – kun sẽ nhận được rất nhiều lời chúc phúc cũng như sự bảo hộ từ người. Khi Kazuma – kun trở nên lạc lối, thì những con linh vật, dưới quyền nữ thần Bastet sẽ dẫn đường cho nó”… Thế nên Kazuma – kun sẽ không sao đâu!


Bastet là tên của nữ thần mèo trong thần thoại Ai Cập đúng không? Nhắc lại chuyện đó thì đúng như Ayame nói. Trong một chuyến du lịch theo ba mẹ nuôi công tác ở thủ đô Cairo thuộc đất nước Ai Cập. Ayame được giới thiệu đến một bà Đồng nổi tiếng nên có rủ theo Kazuma và Kozue đi chung cho vui. Đúng là sau khi bà Đồng nhìn tướng Kazuma, bà ta có nói rằng số hắn không hề tốt chút nào. Từ giờ cho đến hết cuộc đời sẽ gặp không biết bao nhiêu rắc rối, vận xui có khi đến mức mất mạng. Nhưng không hiểu vì một nguyên nhân nào đó, vị thần Bastet đã để ý đến Kazuma và quyết định bảo hộ cho hắn tai qua nạn khỏi. Và lời khuyên chân tình nhất dành cho Kazuma là ở nhà nên nuôi mèo. Vì nữ thần Bastet còn được biết đến như “ Thần Mèo”, loài động vật mà người Ai Cập cực kỳ sùng bái và tôn trọng. Nuôi càng nhiều mèo càng tốt. Phải chăng vì Kazuma không nuôi mèo, chỉ nuôi chó và vài con vật khác không thuộc họ nhà mèo… nên nữ thần Bastet mới không cứu nguy cho hắn lần này?


Ayame… cũng từng là học sinh bước ra từ It. Harm Sokyuran… Cũng từng là một nhà khoa học với niềm tin vào những thứ đã được con người chứng minh bằng học thuyết. Ấy vậy mà Ayame lại nương tựa vào thần linh, vào đường dây số mệnh, vào những thế lực tâm linh, đi ngược lại với con đường của một nhà khoa học. Thật đỗi kỳ lạ.


Nhưng bây giờ, chuyện đó làm sao có thể quan trọng bằng việc sự an nguy của đứa trẻ yêu dấu đang nằm sau cánh cửa kia với sự thấp thỏm không biết tính mạng của thằng bé như thế nào. 


Đôi bàn tay mảnh dẻ thon thả chẳng có chút sức mạnh nào, nhưng lại chứa đựng rất nhiều hơi ấm từ tình cảm chân thành. Trong vòng tay ấy, Eri không biết làm gì ngoài việc cứ để cho hai hàng nước mắt tuôn rơi trên gương mặt xinh xắn đáng yêu. Còn Kozue… ai nói rằng nữ thần thì không biết khóc. Mặc dù không vỡ òa như Eri nhưng chí ít, những giọt lệ vương trên khóe mi ấy cũng đủ nói lên rằng nỗi đau Kozue phải gánh chịu khi không thể nào đoán được điều gì đang diễn ra ngay sau cánh cửa ấy.


………………


Liệu có ai để ý thấy không? Nếu là người tinh ý thì sẽ thấy, giống như Hebi. Đứng ở bên ngoài, đồng thời cũng là người luôn dõi theo người khác, Hebi đã trông thấy những giọt nước mắt khi không thể kìm nén được cảm xúc của Eri. Những giọt nước mắt nghẹn ngào khi Kozue phải cố gắng điều khiển lý trí. Và cả… hai tay đang ôm lấy hai người họ từ Ayame… cũng đang run lên từng đợt nhè nhẹ.


Ayame cứ như một người đứng giữa, phá tan đi sự hỗi hận và sự phẫn nộ từ cả hai. Một con người trưởng thành luôn giữ bình tĩnh, không để tình cảm điều khiển bản thân, luôn tìm và đưa ra những hướng giải quyết tốt nhất. Nhưng… chính Ayame mới là người chịu nhiều đau khổ hơn ai khác. Chỉ có hai chị em họ mang chung dòng máu. Nếu chẳng may có điều gì xấu xảy ra với Kazuma thì chắc lẽ, Ayame sẽ không thể nào sống được nữa. Sự bình tĩnh của chị ấy cốt cũng như chiếc mặt nạ hòng che nỗi đau trong thâm tâm. Vì Ayame luôn nghĩ rằng nếu như mình không thể điểm cột trụ vững chắc cho những đứa nhóc này thì ai mới có thể làm được điều ấy…


_ Sẽ ổn cả thôi… Kazuma – kun sẽ không sao hết. Hãy tin chị lần này nhé… Tin vào Kazuma – kun nữa!


………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………


_ LŨ KHỐN CÁC NGƯƠI ĐÃ LÀM GÌ THẾ HẢ? TẠI SAO CÁC NGƯƠI DÁM CHẠM VÀO MỘT SỢI TÓC CỦA KAZUMA – SENPAI!


Trong căn phòng của mình, Aries không ngừng gào hét qua chiếc điện thoại đang áp trên tai. Con bé đang vô cùng tức giận thì phải. Trông thấy nét hung dữ trên gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu thường ngày đó thì thật sự là con bé đang cực kỳ phẫn nộ.


Con bé siết chặt cái điện thoại như muốn bóp nát nó. Con bé nghiến răng nghiến lợi, chậc lưỡi liên tục vài giây rồi lại hét toáng qua đầu dây bên kia.
_ DÁM TẤN CÔNG CẢ KAZUMA – SENPAI. CÁC NGƯƠI MUỐN SỐNG HẾT PHẦN ĐỜI CÒN LẠI TRÊN GIƯỜNG BỆNH ĐÚNG KHÔNG?
………


Và đầu dây bên kia, người tiếp chuyện với Aries chính là một trong những tên cô hồn đã gây sự với nhóm Hiyama lúc sáng. Sau khi được hiệu trưởng dần cho một trận nhớ đời, chúng nhanh chóng rút lui để bảo toàn lực lượng. Nhưng rồi lại đánh điện báo cáo cho cấp trên. Quả nhiên, đâu phải tự dưng lại xuất hiện một đám ô hợp chẳng đâu vào đâu ngay tại thị trấn ven biển đơn sơ hẻo lánh nhưng lúc nào cũng yên bình thế này. Còn tìm đúng ngay Eri mà kiếm chuyện. Chắc chắn, chúng hành động dưới mệnh lệnh của một ai đó. 


Xét lại tính dẫn dắt của sự việc thì Eri gặp rắc rối với đám người này là từ sau khi Tatsumaki mang thư được viết bởi Aries đến. Vậy thì người đứng sau cuộc tấn công bất ngờ này, không ai khác ngoài Aries. Tất cả đều là chủ đích của con bé… Chỉ có điều dường như, đã xảy ra một chút vấn đề ngoài ý muốn nên con bé mới giận dữ thế này.


_ Chị Đại thông cảm. Bọn em đã làm đúng theo như lời chị Đại, chỉ cần dọa cho con nhỏ Chân Tổ đó hoảng sợ thôi, ai ngờ… phát sinh thêm chuyện đâu. Tại con nhỏ đó làm chúng em bị thương trước nên bọn em mới trả đũa, rồi tự dưng thằng nhóc đó xuất hiện làm anh hùng cứu mỹ nhân nên…


_ IM NGAY, LŨ CÁC NGƯƠI KHÔNG BIẾT TRỜI CAO ĐẤT DÀY LÀ GÌ HẾT. NHIỆM VỤ ĐƯỢC ĐƯA RA CHỈ LÀ KHIẾN CÔ TA BỊ THƯƠNG, CHỨ KHÔNG HỀ ĐẢ ĐỘNG GÌ ĐẾN KAZUMA – SENPAI. TÔI TRẢ TIỀN CHO CÁC NGƯỜI MÀ LÀM ĂN NHƯ THẾ ĐÓ HẢ?


Con bé trông thế nhưng khi nổi giận lên thì cũng thật đáng sợ. Chỉ mới qua điện thoại thôi mà tên kia đã khiếp đảm lắm rồi. Nếu như gặp tận mặt thì không biết Aries còn trông kinh khủng đến nhường nào. Không biết con bé đã chi bao nhiêu tiền để lũ này tôn sùng tôn bái lên làm chị Đại… rồi thậm chí còn sợ co khúm núm như con rùa rụt cổ, khác xa với hình ảnh ban nãy ngoài bãi biển. Nhưng xem ra sau khi bị ăn mắng… chúng có vẻ hối lỗi hơn nhiều thì phải…


_ Chị Đại… chúng em…
_ Đừng có nói gì vào lúc này hết, tôi không muốn nghe bất cứ điều gì… À mà khoan đã, các người có nói rằng trong lúc giao chiến, có một đám người khác bất ngờ nhảy ra ứng cứu hai người họ đúng không?


_ Dạ vâng… một đám người khác cùng với một đám Chân Tổ. Trong đó, có hai đứa khủng khiếp như trâu bò, một đứa con gái cột tóc đuôi ngựa và một thằng nhóc Chân Tổ. Hai đứa đấy tuy bá đạo nhưng cũng không thể bằng một góc của một mụ mặc Kimono áo blouse trắng được!


Đầu dây bên kia chợt yên ắng trong phút chốc. Cứ nghĩ là do bị mất kết nối nhưng thực chất là do Aries đang suy nghĩ đến một vài vấn đề chung. Dựa theo những chi tiết tên này miêu tả thì người đã cứu lấy đối tượng nghiên cứu và Kazuma đích thị là Kozue và Hiyama của thị tộc Chân Tổ. Không những thế, chúng còn phải chạm trán với người sở hữu một trong Thiên Hạ Ngũ Kiếm, Samurai mạnh nhất thế giới trong thời đại mới này. Aries suy nghĩ, lũ tạp nham ấy thua cũng là lẽ hiển nhiên.


_ Chị Đại…
_ Cầm lấy số tiền còn lại và biến đi. Đừng có lảng vảng đến gần những người đó nữa!
_ Hả… khoan khoan đã… chị Đại… nghe chúng em…
Aries dập máy giữa chừng. Thế là cuộc giao dịch giữa con bé và nhóm ô hợp chấm dứt từ đây.


……………………………
…………………………..


Một mình trong phòng, Aries đã ném thẳng chiếc điện thoại xuống đất mạnh đến độ pin từ bên trong rơi thẳng ra bên ngoài. Có khi, phải đi mua cái điện thoại mới nếu muốn tiếp tục dùng. Aries còn đập hai tay xuống bàn rất mạnh, con bé còn có ý định ném chiếc laptop đang hoạt động xuống đất để xả bớt cơn giận nhưng rồi lại nghĩ, mình mà làm điều dại dột ấy thì bao nhiêu dữ liệu thu thập được từ đó đến nay sẽ không cánh mà bay nên con bé… cố gắng kiềm bản thân xuống.


_ Mọi chuyện đáng lẽ xảy ra rất bình thường. Hà cớ sao Kazuma – senpai lại xuất hiện đúng lúc như thế? Theo mình biết thì hôm nay, anh ấy phải ở lại phòng khám vì số lượng bệnh nhân vào ngày thứ bảy bao giờ cũng đông. Việc mình hẹn cô gái đó cũng là bí mật. Tại sao anh ấy lại có thể…


Bao giờ cũng phải tìm cho bằng được nguyên nhân của mọi vấn đề chính là điều cần làm đầu tiên của một nhà khoa học. Sau nhiều phương án khác nhau, Aries nghĩ ra ngay một điều được cho là thích hợp nhất.


Con bé chạy ra khỏi phòng, xuống phòng khách, mở tung cửa chạy ra ngoài vườn và nhìn thẳng vào cái chuồng chó ở ngay giữa hai bụi cây kiểng. Aries chậc lưỡi khó chịu.


_ Quả nhiên… do mình quá bất cẩn nên đã để Tatsumaki chạy mất. Chắc chắn, nó đã leo cây bật tường ra bên ngoài rồi đến báo tin cho Kazuma – senpai… Thật không ngờ chỉ không gặp mới có nửa năm, mà nó đã tự đổi chủ nhân trung thành luôn… Giờ thì… mình chính thức trở thành kẻ xấu rồi còn đâu… Thiệt là…


………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………


Lũ tạp nham kia vẫn còn đang trốn chui trốn nhủi ở một xó nào đó.
_ Đại Tỷ cúp máy mất rồi. Xem ra… chúng ta thật sự đã làm hỏng việc lớn của chị Đại!
_ Giờ tính sao đây Đại Ca?


_ Còn sao trăng gì nữa, nghe theo lời chị Đại, lấy số tiền và rút khỏi đây. Thật sự ra, tao chẳng muốn lấy tiền của chị Đại khi mà chưa hoàn thành nhiệm vụ như thế này. Thật mất mặt!


_ Vậy thì làm một cuộc thương lượng nho nhỏ thì sao nhỉ? Nếu các người chịu chu cấp thông tin một chút thì xem như các ngươi đã làm tốt nhiệm vụ của mình rồi đấy!


Một giọng nói kỳ lạ khác cất lên từ phía sau con hẻm khiến đám ô hợp phải ngoảnh lại nhìn. Trong thứ ánh sáng nắng vàng ấy, chúng đã thấy một cô gái trẻ… một cô gái trẻ với mái tóc màu trắng bạch kim như viên platinum được cột thành đuôi gà gọn gàng phía sau trong một bộ trang phục tiểu Miko kimono trắng, Hakama đỏ và tất Tabi trắng, trên vai còn khoác thêm một chiếc áo choàng cỡ lỡn màu đen có in chữ “ Tsuchimikaido” sau lưng. Và đặc điểm đáng chú ý nhất chính là thanh Katana mà cô ta đang chống xuống đất ngay phía trước mặt bằng hai tay.


Đám cô hồn bất ngờ khi chỗ ẩn nấp bị phát hiện. Nhưng rồi chúng kịp nhận ra rằng mình không việc gì phải sợ khi đó chỉ là một đứa con gái. Nếu nói đến vũ khí thì chúng cũng có mà.
_ Oi, con nhỏ kia, nếu còn muốn sống thì biến khỏi đây đi. Đừng có làm phiền chúng tao!


_ Hầy, lũ trẻ thời nay thật sự hỗn hào như thế sao? Nói chuyện với người xứng đáng là bà nội mà không trên dưới gì hết. Xem ra, cần phải dạy cho chúng biết chút lễ nghĩa mới phải đạo!


Ngay khi lời người đó vừa dứt. Ngay tức khắc, từ trên trời rơi xuống bao nhiêu người mặc đồ vệ sĩ đen, đeo kính đen, có cả đàn ông lẫn phụ nữ đều ra sức khống chế hết đám ô hợp. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, một đám tụ tập số lượng ba mươi đã phải chịu nằm phục dưới đất, bó gối chịu thua mà còn chưa hay chưa biết cái quái gì vừa mới xảy ra.


_ Các ngươi…
_ Im mồm. Cung chủ chưa cho phép, ai cho mày lên tiếng!
Khiếp sợ nhất cái cảnh một người phụ nữ áo đen kính đen thẳng tay đấm vào bụng tên nói chưa thành câu. Cái này còn hơn cả xã hội đen rồi còn gì.


_ Dừng tay, không được làm đau họ. Chúng ta không có quyền gây thương tích cho người khác. Như thế là đi ngược lại với chủ trương của nhà Tsuchimikaido!
_ Vâng, xin Cung chủ thứ tội!


Người phụ nữ tóc trắng đó bước đến gần tên vừa bị đánh. Chỉ là những bước chân đơn giản nhẹ nhàng nhưng sau cũng đủ khiến kẻ đối diện phải cảm thấy một khí chất uy quyền mạnh mẽ toát ra từ người phụ nữ trẻ đó. Tuy không thể sánh bằng, nhưng nếu so sánh theo một phép tắc nào đó, thì cái cảm giác khi đối diện với người này… cũng giống như khi đối mặt với người sử dụng một trong “ Thiên Hạ Ngũ Kiếm”


_ Tôi hứa sẽ không khiến cậu và đồng bọn bị thương. Chỉ cần cậu cho tôi biết ai là người đứng sau cuộc tấn công vừa rồi ngoài biển thôi. Yên tâm, tôi cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm người đó đâu. Chỉ đơn thuần là muốn biết bởi lẽ… dù sao thì vịnh Kyuushi này, cũng thuộc quyền giám sát của nhà Tsuchimikaido mà!


_ Có thật… có thật cô sẽ không làm hại chúng tôi… và không truy cứu… Đại Tỷ không?
_ Không sai. Trên danh nghĩa là Cung chủ đương nhiệm gia tộc Tsuchimikaido. Tôi xin thề những điều mình nói không có chút gian dối!






Truyện liên quan