Chương 60
- Chúc mừng nhé Hebi. Sau cùng thì cũng đã đến lúc Hebi tỏa sáng trên sân khấu!
- Chúc mừng He – chan!
Kể cả khi nhóm bạn cùng ngồi quây quần bên nhau tại nhà Eri. Không rõ lắm nhưng có vẻ như phòng khách nhà Eri từ lúc nào đã vô tình trở thành địa điểm họp mặt đầy lý tưởng cho mọi người. Dù sao thì không gian ở đây cũng khá lớn và thoải mái hơn so với những căn nhà khác, có cửa nối liền ra ban công bên ngoài và Makoto – san cũng thường hay thiết đãi nhóm bạn trà và bánh rất ngon. Nên nhìn chung, hễ có việc gì thì tất cả đều kéo sang nhà Eri.
Bánh và trà thì có rồi, hay thậm chí con Cristiano Ronaldo cũng đang ngủ gục trên cành cây cảnh kia. Quay trở lại vấn đề chính… à thì vấn đề chính ở đây vẫn là chuyện vở kịch thôi. Quay đi quẩn lại, trừ vấn đề cơn dịch bệnh kỳ lạ ra thì cũng chỉ còn duy nhất chuyện vở kịch. Xem ra họ đang bàn về nó thật. Hiện giờ thì nhóm bạn đang mừng cho Hebi vì cô ấy đã nhận được vai nữ chính trong vở kịch… chỉ có điều…
- Ừ, cảm ơn các cậu!
Trong lời nói của Hebi có chút miễn cưỡng. Nhưng khó có ai nhìn ra được điều đấy vì bao giờ, Hebi cũng luôn giữ nguyên nụ cười không đổi. Hebi chưa lần nào than vãn hay làm thái độ ủ dột khi gặp phải chuyện gì đó không vừa ý mình nên rất khó để mà nhận biết suy nghĩ thật sự của cô bé. Bây giờ cũng vậy.
Nếu phải tường thuật lại từ đầu thì cơ bản là vì nhóm con trai trong lớp đã đồng loạt hô hào với đạo diễn Kozue rằng muốn đề cử Hebi vào vai nữ chính. Sau khi nghe điều đó từ miệng một cậu nam sinh, Hebi phải bỏ ra ít nhất hơn 1 phút ngơ ngàng ngơ ngác vì đang bận xử liệu thông số từ thông tin mình vừa tiếp nhận trong não. Sau đó thì mới hết hồn, tá hỏa, mắt chữ A mồm chữ O vì quá đỗi ngạc nhiên. Hebi ngay lập tức nhận ra mình thật sự đang vướng vào một rắc rối mà mình không thể nào giải quyết được. Nhưng cô ấy chưa kịp phản kháng từ chối thì lại bị mấy tên con trai kia chặt ngang bằng một màn huyên thuyên về những đặc điểm nổi bật phù hợp với vai diễn.
Về phần đạo diễn Kozue thì phải ngồi gắng tai ra nghe một cách miễn cưỡng. Bởi nếu không nghe thì lại bị cho rằng là không công bằng khi chẳng thèm quan tâm đến ý kiến của bên con trai. Nhưng Kozue lại không hề có ý định chấp nhận Hebi một cách đơn giản chỉ vì mấy câu luyên thuyên tâng bốc đó… Bởi vì mọi người muốn nhận vai diễn thì đều phải làm một việc bắt buộc là thể hiện khả năng trước mặt Kozue. Ngay cả vai nam chính của Kazuma cũng không phải ngoại lệ nên chắc chắn kiểu gì thì kiểu, nếu muốn nhận vai nữ chính thì cảm phiền Hebi ra sàn diễn và cho Kozue thấy Hebi có thể làm được những gì. Nếu thấy ổn, phù hợp thì đương nhiên Kozue sẽ chấp thuận.
Rồi thì bao nhiêu ánh mắt trông mong đầy hy vọng đều đổ dồn về phía Hebi không chừa chỗ cho cô bé rút lui, hay nói đúng hơn là Hebi bị chặn đường không thể trốn. Và sự lựa chọn duy nhất là Hebi buộc lòng phải đến trước mặt Kozue, cầm lấy kịch bản được soạn riêng cho nhân vật nữ chính. Cũng giống như Kazuma, nhiệm vụ duy nhất của Hebi là đọc lại những gì được viết trong ấy là ổn.
Hai tay cầm cuốn kịch bản đầy suy tư. Lo lắng hoang mang là những cảm xúc dồn trên vai Hebi. Cô cảm thấy căng thẳng vì khi không tự nhiên lại rơi vào hoàn cảnh này. Hebi bắt đầu suy nghĩ hay là mình cứ diễn thôi, cứ diễn sao cho thật tệ để mình không được lựa chọn và vai diễn này sẽ giành cho người khác. Nhưng khi Hebi quay đầu lại thì hàng chục con mắt long lanh như đánh bật ý định ấy ra khỏi dòng suy tư của cô. Đó là chưa nói đến chuyện khi Hebi nhìn về phía trước thì phát hiện rằng Kozue đang trừng trừng nhìn mình một cách đầy đáng sợ. Kozue đang theo dõi nghiêm túc… cũng có thể, nhưng Hebi cảm thấy rằng cái nghiêm túc đó chỉ là một phần nhỏ, cái chính là Kozue muốn nói rằng: “Liệu mà diễn hết khả năng của mình cho tôi xem. Nếu không thì đừng có trách”. Dường như Kozue cũng đoán được rằng Hebi đang cố tình tự làm mình không đạt trong mắt Kozue nên đạo diễn đã cảnh báo trước… Con người của khoa học luôn có cái nhìn và suy luận đáng sợ chừng ấy thì Hebi hoàn toàn không thể chạy trốn. Và như thế, cô bé tóc bạch kim buộc phải diễn theo lời thoại và hoạt cảnh trong kịch bản. Kết quả cuối cùng thế nào thì ta không cần phải bàn chi tiết hơn nữa.
………
- Nhưng sự thật mà nói He – chan rất có năng khiếu diễn xuất đấy chứ. Nhân vật nữ chính trong vở kịch không chỉ đơn thuần nhu mì tinh khiết, mà đôi lúc cũng rất tinh nghịch, rất hay làm theo ý mình và trở nên nổi giận khi gặp chuyện không tốt. Thật đáng ngạc nhiên là He – chan có thể thay đổi cảm xúc nhanh như thế trong mọi trường hợp!
- Eri nói không sai. Lần đầu tiên tớ được nhìn thấy một Hebi có chút nghịch ngợm, có chút phá phách, hay cả lúc nóng giận. Mặc dù so với người thường thì sự nóng giận đó vẫn còn quá nhẹ nhàng dịu dàng, giống như Phật trách con bằng hành động chỉ tay lên trán hay gõ vào đầu thật nhẹ và bắt nó hứa rằng lần sau không tái phạm… nhưng như thế cũng được rồi, vì nhân vật nữ chính trong kịch bản tính cách hiền dịu là chính mà. Eri, có phải cậu phác họa nhân vật nữ chính dựa theo hình tượng của Hebi không!
Eri dùng hai ngón tay nhấn vào hai bên trán, nghiêng người sang trái, nghiêng sang phải, miệng ậm ừ như đang nghĩ ngợi một hồi.
- Hình như… đúng là thế thật!
- Này này, thứ cậu viết ra mà chính cậu cũng không biết à? Cậu bị làm sao đấy?
- Xin lỗi nhé, eh hè hè!
Thật lòng mà nói, nghe những lời đấy chẳng khiến Hebi cảm thấy khá hơn. Mặc dù đó là Eri và Hiyama nhưng… Hebi cũng không thể nói rằng mình thật lòng không thích diễn kịch, đặc biệt là vai nữ chính do chính Eri nghĩ ra.
- Mình… từ trước đến giờ nào có thích diễn kịch. Tự nhiên phải nhận lấy vai nữ chính thế này… thật ra mình cũng có chút căng thẳng!
- Ai lần đầu mà chẳng như vậy. Dám đảm bảo rằng cái đám loi nhoi lũ người kia, có đứa sẽ run như cây sậy khi lên sân khấu cho xem. Cậu là một Chân Tổ của làng ta, thì đương nhiên phải giỏi hơn chúng rồi!
- Cái đó thì có hơi… Thế Hiyama – kun và mọi người sẽ đóng vai gì trong vở kịch?
- Tớ không có tham gia. Hay nói đúng hơn là cái con nhỏ đạo diễn ch.ết tiệt ấy còn không cho tớ diễn thử nữa kìa. Sau cùng thì tớ bị đẩy sang nhóm chuẩn bị sân khấu, âm thanh ánh sáng đủ kiểu trên trời dưới đất. Nghĩ mà thấy muốn nản!
Quả nhiên là như thế, đáng lý ra Hebi nên biết trước câu trả lời khi đặt vấn đề với Hiyama. Với mối quan hệ giữa Kozue và Hiyama, sẽ rất khó khăn nếu muốn để cho Hiyama một vai diễn trong vở kịch.
- Tương tự như Hiyama, tớ cũng phải giúp một tay trong nhóm chuẩn bị, cũng như dẫn dắt câu chuyện. Tớ cũng không tham gia buổi biểu diễn! Namehari trả lời tiếp theo.
- Còn mình thì… phải giám sát kịch bản cho đến phút cuối cùng và nhiều chuyện khác. Mình cũng không tham gia buổi thử vai nên chắc là ngồi bên ngoài rồi! Eri cũng lên tiếng.
Hiyama thì có thể hiểu được, vì cậu ấy không khác gì cái gai trong mắt Kozue nên sẽ không có xuất trong vở kịch. Ngay cả Namehari thì cũng có thể châm chước vì bản tính cậu ấy cũng không thích bon chen vào những sự kiện như thế này. Chỉ có mỗi mình Eri thì khác. Phải chăng vì nhận trách nhiệm viết kịch bản nên cô bé không thể làm gì khác ngoài việc dõi theo kịch bản mình dày công ra viết đến phút cuối. Vậy là chỉ có duy nhất một mình Hebi, đại diện cho nhóm bạn Chân Tổ tham gia vào vở kịch này thôi… Vừa mới nghĩ đến nó, Hebi cảm thấy có chút áp lực.
Hebi vẫn giấu nỗi khó khăn về suy nghĩ. Hebi vẫn không chịu chia sẻ nỗi phiền lòng cho mọi người biết. Hebi luôn là như thế mà… âm thầm chịu đựng mọi chuyện vì không muốn bất cứ ai phải phiền lòng. Nếu họ không biết thì họ không cần phải lo. Hebi luon suy nghĩ cho người khác trước rồi mới đến bản thân… hoặc có khi cô bé còn chẳng quan tâm đến bản thân mình.
Có thể qua mặt được Hiyama hay Eri, nhưng Hebi đã lầm hoàn toàn khi nụ cười của mình dễ dàng đánh lừa được Namehari. Dĩ nhiên là không, vì Namehari luôn là người đi phía sau để dõi theo từng nhất cử nhất động của mọi người. Namehari biết khi nào thì Hebi nói thật lòng, khi nào thì Hebi nói dối. Và Namehari cũng biết rõ điều phiền lòng đang chất chứa trong trái tim quá giàu lòng lương thiện đó thực hư như thế nào.
Namehari không hề nói ra một cách sỗ sàng. Nếu như Hebi là hình ảnh người con gái giàu lòng vị tha và thương người, thì Namehari giống như một sự thấu hiểu đầy tinh tế. Cậu ấy vẫn ung dung thưởng thức hương vị từ tách trà để nguội do Makoto – san pha lên môi, nụ cười thường ngày của cậu ấy cũng không hề thay đổi.
- Để lên được sân khấu không phải chuyện đơn giản, có những người cống hiến cả đời nhưng cũng không thể đi trên con đường của một diễn viên, thậm chí họ còn không từ thủ đoạn chỉ vì một vai nhỏ hay không quan trọng cho lắm. Và ngược lại, cũng có những người may mắn thế nào lại trở thành nữ hoàng trên sân khấu dù rằng họ còn chẳng có ước mơ ngay từ đầu. Giống như nàng Christine trong vở “ bóng ma của nhà hát kịch Opera”. Việc cậu được chọn vào vai diễn này, quả là một cơ may không phải ai cũng có được đâu!
- Namehari – kun?
Trước ánh mắt to tròn của Hebi, Namehari vẫn lẳng lặng đặt cốc trà xuống bàn một cách từ tốn.
- Chuyện đã lỡ như thế thì cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Nhưng tính đi tính lại thì chuyện Hebi đóng vai nữ chính vẫn là nằm ngoài suy đoán của tất cả mọi người. Hebi mà đóng vai chính, thì xem như tổ chuẩn bị sẽ bị mất một nhân lực cực kỳ lớn cho xem!
- Heh? Namehari – kun? Cậu đang nói gì thế? Tổ chuẩn bị thì có liên quan gì đến He – chan?
- Ối chà, xem chừng Eri – chan và Hiyama – kun đã quên mất rồi nhỉ. Gì chứ Hebi là người bận rộn nhất trong bốn chúng ta đấy. Mấy cậu không nhớ rằng Hebi vốn là một thành viên trong tổ đội chuẩn bị trang phục kịch diễn sao? Bây giờ cậu ấy phải đảm nhận vai chính, thì tức là không thể hoàn thành được trang phục rồi còn gì!
Một giây trôi qua… hai giây trôi qua… ba giây trôi qua… Eri và Hiyama không biết phản ứng thế nào ngoài việc quay sang nhìn nhau trong phút chốc… rồi thì chỉ riêng một mình Eri mới há hốc miệng với vẻ kinh ngạc tràn trề. Cô bé ôm đầu một cách khổ sở.
- Thôi ch.ết… chuyện quan trọng như thế mà bây giờ mới nghĩ đến. Đúng là He – chan… hiện đang phụ trách công việc thiết kế trang phục cho các nhân vật kia mà!
- Rồi còn quên béng đi mất Hebi cũng đang nhận trách nhiệm hội phó hội học sinh. Mà đã là hội phó thì việc chuẩn bị cho vở kịch càng tốn nhiều thời gian hơn. Hebi, đến thời điểm này thì cậu đã hoàn thành xong bao nhiêu bộ trang phục rồi?
Tự nhiên quay ngoắt sang Hebi khiến cho cô bé có chút lúng túng.
- Eh… thật ra thì… cũng đã hoàn thành xong một phần ba tổng số trang phục cho nhân vật. Cũng may là có nhiều bạn biết may vá và nhờ thêm sự trợ giúp của Aries – chan nên công việc vẫn thuận buồm xuôi gió. Nhưng mà… Namehari – kun nói đúng, nếu mà tham gia vở kịch với vai nữ chính thì e rằng sẽ phải mất thêm kha khá thời gian nữa thì may ra mới hoàn thành xong hết trước khi lễ hội bắt đầu!
- Vẫn còn nhiều đến chừng ấy sao? Hiyama vừa khoanh tay, vừa cất tiếng thở dài ngán ngẫm - Phải chăng vì số lượng nhân vật quá nhiều nên không thể hoàn thành được xong sớm ư? Oi Eri, có cách nào sửa kịch bản, giảm số nhân vật lại xuống được không?
- Mình đã cố gắng giảm tối thiểu số nhân vật xuống đến mức thấp nhất rồi đấy chứ. Hoàn toàn không thể cắt giảm thêm nữa đâu. Hơn nữa, mọi người đều đã nhận được vai mình thích hợp dưới sự điều phối của Toriyama – san. Nếu bất ngờ thay đổi thì phải viết lại kịch bản hoản chính mới, rồi đưa lên cho Toriyama – san duyệt, rồi phải tuyển vai lại lần nữa… Mình không nghĩ Toriyama – san sẽ tha thứ cho mình đâu!
Tính ra thì trên đời này không chỉ có duy nhất Kazuma là ngán Kozue, mà bản thân Eri hay bất kỳ Chân Tổ nào gan yếu đều rất hãi Kozue. Cứ thử tưởng tượng đến cảnh Kozue tay không đấm hay đá bay Chân Tổ giống như lần đánh nhau với Hiyama thì quả thật… Eri đã trở nên tái xanh mặt mày… thật lòng không hề mong chuyện đó xảy ra chút nào.
Hiyama thì không ngán Kozue. Ngược lại, nếu mà Kozue có nổi trận lôi đình, vung tay vung châm túa lua xua thì Hiyama càng có cớ để đánh nhau. Vẫn chưa phân được một lần thắng bại rõ ràng thì Hiyama tuyệt đối không hề bỏ qua. Nhưng chuyện này có liên quan đến Eri nên cậu ấy cũng quyết định nuốt nước bọt kiềm chế. Dù rằng Hiyama vừa mới chậc lưỡi khó chịu.
- Thôi thì đành vậy, không sửa kịch bản. Vậy thì chí ít mấy bộ quan trọng cũng nên được ưu tiên hàng đầu và sắp hoàn thành rồi chứ nhỉ?
- À, về chuyện này thì các cậu không cần phải lo. Riêng trang phục dành cho nam chính và nữ chính thì đã được ưu tiên làm trước tiên. Có lẽ sẽ hoàn thành sớm thôi. Nhưng chắc là sẽ phải chỉnh sửa đôi chút vì số đo không được giống nhau cho lắm. Mình cũng đâu có ngờ rằng mình lại được chọn trở thành vai nữ chính đâu. Sau cùng thì vẫn phải tốn thêm một chút thời gian để sửa!
- Heh, vậy tức là He – chan phụ trách việc may bộ trang phục cho vai nữ chính à?
- Ừ, vì những bộ khác thì đơn giản nên mọi người trong tổ trang phục có thể chia nhau ra hoàn thành trong thời gian ngắn. Chỉ riêng hai bộ chính thì mình và Aries – chan đảm nhiệm một. Aries – chan sẽ lo cho bộ nam chính, còn mình thì là nữ. Vì trang phục của nữ cầu kỳ, chi tiết hơn theo như bản thiết kế, mình thì sợ không kịp hoàn thành trên trường nên đã xin phép cho mang về nhà làm tiếp. Dù sao thì Chân Tổ chúng mình hoạt động về đêm cũng nhanh hơn và linh hoạt hơn so với ban ngày. Tính ra thì mình cũng làm được gấp 2 lần so với trên trường ấy chứ!
- Hà hà, Hebi, tụi này biết rằng cậu rất có trách nhiệm trong công việc, nhưng cũng vừa vừa phải phải thôi. Đồng ý rằng chúng ta mạnh hơn theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng về đêm, nhưng chúng ta đã thay đổi thói quen sinh hoạt hàng ngày để đến trường mỗi sáng nên cũng chỉ ngủ được vào buổi tối. Cậu nên cẩn thận sức khỏe của mình đấy. Trong thời gian này, cậu mà lăn ra ốm thì sẽ mệt lắm cho xem!
- Cảm ơn, mình sẽ cẩn thận mà. Với lại, một Chân Tổ thì làm sao ốm chỉ vì thức đêm được? Cậu lo quá rồi Hiyama – kun!
- Ờ… chắc nhiều khi do tớ lo quá lên thật!
……………….
- Hebi, vậy bộ trang phục thế nào rồi? Có thể cho tụi này xem qua một chút có được không?
Namehari bất ngờ đưa ý kiến như vậy. Và điều đó đã trở thành tâm điểm chú ý nổi bật lóe sáng trong mắt Eri. Ngay lập tức, cô bé tóc hồng trở nên bắng nhắng như trẻ nít.
- Được chứ được chứ He – chan? Mình muốn xem, mình muốn xem trang phục dành cho nhân vật nữ chính trong chính kịch bản trông ra sao? Được chứ được chứ?
Xem ra Hebi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc cho Eri được thỏa mong muốn. Dù sao thì tình yêu thương của người “mẹ” dành cho đứa “con gái” cũng được thể hiện nhiều qua sự nuông chiều.
- Mình hiểu rồi, tuy chưa hoàn thành nhưng để các cậu nhìn qua một chút rồi cho mình xin ý kiến cũng không thành vấn đề. Hiện tại thì mình đang để nó tại nhà nên phiền các cậu ghé qua nhà mình một chút nhé!
…………………………
…………………………
Đáng lẽ là không cần phải rời nhà Eri để qua nhà Hebi làm chi đâu. Nếu như không có ai đó nằng nặc đòi xem qua cho bằng được thì Hiyama cũng không cần phải chấp nhận chiều theo. Họ sang nhà Hebi chỉ cách có vài phút đi bộ, chào hỏi hai bác phụ huynh của Hebi đàng hoàng một cách lịch sự tử tế. Lúc nào cũng thế, lúc nào ghé qua nhà Hebi, ấn tượng đầu tiên đập vào mắt Hiyama, Eri và Namehari chính là người mẹ của Hebi. Chắc mọi người đều không quên mẹ của Hebi là Chân Tổ đến từ Hàn Quốc. Không những chỉ là Chân Tổ ngoại quốc mà còn mang màu tóc bạch kim giống hệt Hebi, nên theo một lẽ tự nhiên nào đó, trông bà ấy vẫn đẹp, vẫn quyến rũ hơn hẳn so với những Chân Tổ nữ khác trong thị tộc. Quả không hổ danh một trong năm bà mẹ Chân Tổ trẻ đẹp nhất thị tộc, chỉ đứng sau nét trẻ trung không tuổi của Makoto – san thôi.
Nói về mẹ Hebi thế là được rồi. Vì ta sẽ không đề cập đến chuyện chỉ vì muốn đón tiếp nhóm ba người bạn nên bà lật đật vào bếp chuẩn bị vài món tráng miệng. Cũng chỉ vì “lật đật” nên bà mới vấp chân phải vào chân trái, suýt nữa thì té đập mặt vào thành bếp, nếu không có bố Hebi kịp thời phóng đến đỡ lấy.
Nhóm bạn lặng lẽ lên phòng Hebi với nỗi lo thấp thỏm không biết bà ấy có ổn không? Nhiều khi chính vì không cần thiết đãi trà và bánh lại khiến họ đỡ lo hơn nhiều.
Vừa mở cửa ra, ấn tượng thứ hai đập vào ba người chính là bộ trang phục được đặt ngay chính giữa căn phòng.
- Hyaa, dễ thương quá chừng, dễ thương quá He – chan…
Eri đã không ngừng hét toáng lên về mức độ dễ thương của nó. Điều này cũng khiến Hebi có chút ngượng.
- Vậy… vậy à, cảm ơn nhé Eri – chan!
Đó là một bộ váy… à không, một chiếc đầm dạ hội thì đúng hơn. Đúng vậy, một kiểu đầm dạ hội thời Tây phương cổ thế kỷ 17 đến 18, nhưng có lẽ ngắn hơn khi vạt áo không dài sát đất như trong sách báo miêu tả. Một vẻ cách tân cũng khá độc đáo khi biết kết hợp vạt áo dài bên ngoài và chiếc váy đen viền nếp nhăn màu hồng phấn nhạt bên trong. Những tựa hoa văn hình nhánh cây và lá cây mọc lên và lượn sóng màu vàng nhạt. Một chiếc nơ đỏ đậm thay thế cho chiếc thắt lưng cùng với viên ngọc trai màu đỏ lấp lánh như màu mắt của Chân Tổ ngay chính giữa. Chiếc áo thun trắng bên trong được giữa nguyên bởi hai dây hai bên nối liền từ mặt trước ra mặt sau của chiếc đầm. Giữa ngực có nếp nhăn và từng sợi dây ruy băng đỏ thắt hình xéo qua nhau. Và hai cánh tay áo rời phần vai, nhích xuống một chút cũng có những chiếc nơ đỏ nhỏ nhỏ xinh xinh. Và cuối cùng, chính là chiếc băng rôn được đan từ những ngọn cỏ xanh như vòng nguyệt quế, không thể thiếu một chiếc nơ xinh xắn màu đỏ khác một bên. Tất cả đều được thiết kế trên hai phông nền chủ đạo là hồng và đỏ nhạt. Ngay cả đôi tất màu trắng và đôi giầy màu đỏ hồng cũng có nét độc đáo của riêng nó… Đây đúng là một chiếc đầm dạ hội cách tân trên cả tuyệt vời.
Hiyama cũng rành một chút về may vá. Vì mọi thứ trong nhà đều do một tay cậu phụ trách nên dĩ nhiên cậu cũng biết đôi chút về nghệ thuật trang phục cũng phải tay chống cằm, gật đầu thừa nhận.
- Đúng là không thể chê vào đâu được. Dùng màu đỏ và hồng làm chủ đạo thì nổi bật rồi. Chắc chắn khi nhìn vào thì mọi người sẽ đều biết đây là nhân vật nữ chính và quan trọng nhất vở kịch. Nhìn thử những nếp gấp này xem, tạo cho người khác cảm giác dịu dàng, nhẹ nhàng như một thiên thần đang mặc nó. Ngoài ra còn biết kết hợp giữa màu trắng và màu đen một cách hợp lý mà không làm giảm đi nét đặc trưng của hồng và đỏ. Đó là chưa nói chất liệu vải cũng nhẹ và giãn nữa, tạo điều kiện thoải mái, thuận lợi cho người mặc nó. Hm hm… tuyệt đấy chứ!
- Hiyama – kun, cậu nói cứ như thể một nhà thiết kế không bằng ấy. Hiyama – kun tính trở thành nhà thiết kế khi lớn lên ư?
- Ai đời làm ba cái chuyện rỗi hơi đó. Tớ không có muốn dính dáng gì giống như con người đâu nhé!
Bộ trang phục đó đang được mặc vào thân hình của một con ma nơ canh, giống hệt như những chuyên gia thiết kế rồi còn gì nữa. Hình như Hebi nói rằng vẫn đang trong giai đoạn hoàn thiện, thì tức là vẫn chưa xong. Thế nên Hebi mới để ở đó, tiện cho công việc.
- Đây mới chỉ là bộ đầu tiên mà thôi. Vì nhân vật nữ chính trong kịch bản sẽ có bốn hoạt cảnh riêng. Nên sẽ có tổng cộng là hai bộ. Đây chỉ mới là bộ đầu tiên khi tham dự lễ hội, vẫn còn một bộ nữa hiện đang được các bạn nữ trong lớp phụ làm nên không sao. Nhưng mình cũng không thể dõi theo tận mắt mà điều chỉnh được. Kể ra cũng hơi khó!
- Are? Vai nữ chính có hai bộ trang phục sao?
- Oi Eri, tại sao kịch bản của cậu, cốt truyện của cậu, nhân vật của cậu mà chính cậu lại không rõ là thế nào?
- Có đấy, cả hai nhân vật nam chính và nữ chính đều có hai bộ, một trong lúc họ bắt đầu gặp nhau và một trong lúc họ tham dự vũ hội. Không chỉ riêng gì mình, mà Aries – chan cũng đang cố hết sức để hoàn thành cho xong trước hạn chót. Hình như bộ của nam dễ thiết kế hơn vì độ tinh tế cũng vừa phải, không quá đỗi phức tạp!
- Nếu ngay từ đầu đã biết như thế thì thay vì ôm dồn hết thế này thì cậu nên phân chia công việc mới phải, cứ tranh hết phần khó khăn về mình bộ vui lắm hay sao? Vậy… dự định ban đầu cậu nghĩ ai sẽ nhận vai nữ chính? Cậu may trang phục dựa trên chỉ số của ai thế Hebi?
Hebi lăm lăm cốc trà trên tay mình, ánh mắt cô bé trông thật hiền dịu, thật nhẹ nhàng, mỹ miều giống như một hình tượng Yamato Nadeshiko. Thậm chí, nụ cười của Hebi cũng đủ khiến làm chảy trái tim biết bao tên con trai nếu trông thấy cô ấy cười mỉm một lần.
- Bây giờ dù nói ra thì có lợi ích gì, dù sao thì mình cũng đã trở thành “nàng Christine” như Namehari – kun đã so sánh. Thay vì cứ nghĩ ngợi đến những điều đó, sau cùng, mình vẫn phải cố gắng hoàn thành nó trước khi vở kịch được bắt đầu!
- Định giấu không cho chúng tớ biết à. Cậu bắt đầu hay giữ bí mật rồi đó Hebi!
- Thì ai ai mà chẳng có một vài bí mật riêng trong lòng. Không phải là “bắt đầu” gần đây mà chỉ là từ trước đến giờ, mình không thể hiện ra mà thôi!
Eri vẫn cứ xuýt xoa, không dứt mắt ra khỏi bộ đầm dạ hội trước mặt. Có mà cái vẻ long lanh lấp lánh lập lòe lung linh hiện rõ trong đôi mắt đỏ hồng của Eri vẫn chưa bớt đi phần nào. Cô bé có vẻ như rất thích bộ trang phục ấy.
- Nhưng mà… đẹp thật đó. Trang phục tự chính tay He – chan thiết kế, tự chính He – chan mặc nó… He – chan He – chan, hay là cậu mặc thử cho chúng mình xem đi!
- Chưa được đâu Eri – chan. Mình chỉ mới may thêm một số họa tiết và gắn thêm vài hạt kim tuyến, rồi còn vẽ thêm chút mực màu nên bây giờ vẫn chưa có khô. Không thể mặc liền bây giờ đâu!
- Eh… thật à? Tiếc quá đi!
- Thôi nào, đừng có mè nheo như con nít được không? Hebi đã nói không được thì không được rồi. Chịu khó đợi chờ thêm chút nữa xem nào!
- Nhưng mà… biết đợi đến bao giờ…
……………
- Với tốc độ này thì thời gian dự kiến hoàn thành sẽ là bao lâu vậy Hebi?
- Thiết kế, may vá, chỉnh sửa, trang trí, tính luôn cả hai bộ thì chỉ mất 3 tuần là tối đa. Mình sẽ cố gắng hoàn thành nốt bộ này nội trong tuần và sẽ bắt đầu giúp đỡ cho nhóm phụ trách bộ thứ hai. Thời gian dự định là như vậy nhưng… không ngờ, mình lại trở thành nữ chính nên chắc có lẽ thời gian sẽ bị giãn ra thêm một chút nữa!
Hiyama thở dài.
- Lấy thời gian may vá để mà tập diễn và ghi nhớ lời thoại, quả nhiên cậu đang bị ôm xô quá nhiều việc đây rồi. Có cần chúng tớ giúp cho cái gì không?
- Không cần đâu, mọi người vẫn còn việc của mọi người kia mà. Như ở tổ chuẩn bị sân khấu dụng cụ cũng đang điên đầu vì thiếu phụ kiện, thiếu người có tay nghề sửa chữa cũng như bảo quản đúng không? Có khi lại cần phải tính toán xem nên chi thêm kinh phí để mua dây điện hay những vật dụng cần thiết khác hay không. Hiyama – kun và Namehari – kun mà bỏ đi lúc này, thì mọi chuyện càng thêm khó khăn đấy. Nên đừng có lo cho mình!
Namehari đặt tay lên vai Hiyama, bản thân cậu ấy cũng thở dài ra một hơi.
- Cái này thì không thể trốn chạy được đâu Hiyama – kun. Hebi là hội phó hội học sinh, vừa quản lý những vấn đề trong học sinh nội bộ, vừa giải quyết những vướng mắc của họ, bao gồm cả đơn xin thêm chi phí từ các CLB hay các nhóm tổ chức. Nói cho chính xác thì Hebi biết chính xác tình trạng của đội chuẩn bị khâu dụng cụ đấy!
- Nếu đã biết như thế thì cảm phiền cậu ký đơn chấp nhận cấp thêm cho tụi này thêm kinh phí mà hoàn thành nhiệm vụ xong cho lẹ đi. Cứ nghe tụi kia than thở, tớ chỉ muốn bỏ quách về thôi cho xong!
- Cái đó thì phải hỏi ý hội trưởng và các ban thành viên khác. Mình không có quyền tự quyết định vấn đề quan trọng như thế đâu Hiyama – kun!
……………………..
…………………….
Ngồi chơi và tán dóc với nhau thêm nửa giờ đồng hồ nữa thì nhóm Hiyama buộc phải rời khỏi nhà Hebi. Cậu ấy kéo theo Eri vẫn còn tiếc nuối khi phải rời xa bộ trang phục kia bởi rằng theo đúng như thời khóa biểu thì tối nay, ba người vẫn phải đến Đại Điện Thần theo lời căn dặn của các bị trưởng bối. Nỗi lo lắng chờ đợi họ ở Đại Điện Thần đã không còn nghiêm trọng, nhưng điều đấy không đồng nghĩa với việc nó hoàn toàn chấm dứt. Nâng cao đề phòng lẫn thận trọng đều vô cùng cần thiết.
Sau khi tiễn ba người rời đi, Hebi quay trở lại căn phòng riêng của mình. Cô ngồi dựa lưng vào thành chiếc giường, vừa ngước lên nhìn bộ đầm dạ hội vẫn đang trong giai đoạn chưa hoàn thành với tâm trạng đầy suy tư.
- Hà, có vẻ như Hiyama – kun nói không sai… liệu phải chăng mình đang ôm dồn nhiều thứ quá không? Làm sao mình có thể nói ra được điều đó trước mặt Hiyama – kun… cũng như làm sao dám nói rằng bộ dạ hội này mình thiết kế dựa trên tiêu chuẩn của Eri – chan được? Vai nữ chính… mình ư? Tại sao không phải là Eri – chan mà lại là mình… thật kỳ lạ!
Hebi lặng lẽ đưa tay vào chiếc túi đi học nằm kế bên cạnh bàn và lấy từ trong đó ra cuốn kịch bản. Hebi lật ra từng trang, dõi theo từng hàng từng dòng chữ được ghi trong ấy. Tâm trạng phiền muộn nay càng muộn phiền hơn.
- Nhân vật nữ chính này… thật sự chính là Eri – chan rồi còn gì… Thiệt là… khó hiểu quá đi!
………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
Nỗi khó hiểu từ Hebi bắt nguồn từ sự tín nhiệm của những bạn nam trong lớp. Và người chấp nhận lời tín nhiệm ấy sau khi trông thấy tài năng diễn xuất của Hebi cũng phải thừa nhận một điều rằng “A, đây chính là nhân vật nữ chính mà mình đang tìm kiếm”, và buộc lòng phải đưa vai nữ chính cho Hebi không ai khác ngoài ngài đại diễn Kozue. Hiện giờ Kozue đang làm gì? Công việc của một đạo diễn không chỉ dừng ở khoản tìm lọc diễn viên, đào tạo khả năng diễn xuất cho họ mà thi thoảng cũng nên để ý và giúp đỡ những người khác thuộc bộ phận khác. Không biết trên trường thì như thế nào, nhưng ở nhà, khi bỏ vị trí cái ghế đạo diễn và vở kịch bản sang một bên thì Kozue cũng trở lại thành cô gái nội trợ thôi.
Tối nay Ayame sẽ về trễ, chỉ vì có ai đó nằm viện, khiến cho Ayame phải nghỉ phép nhiều ngày để còn dễ bề chăm sóc, nên bây giờ, Ayame phải làm bù lại cho số lượng công việc còn đang dang dở, một tuần trở lại đây thì hết năm ngày Ayame về nhà trễ nên Kozue phải thế chỗ Ayame, làm đầu bếp cho Kazuma. Kể ra thì cũng đã lâu kể từ lần cuối cùng Kozue trổ tài nấu nướng, thành thử Kazuma trông vô cùng phấn khích.
Nhưng trong thời gian chờ bánh mỳ được nướng trong lò chín tới thì có việc khác cho cả Kozue và Kazuma làm đây.
- Đứng yên, đừng có mà nhúc nhích tên siêu ngố. Cậu mà còn cử động loay hoay là coi chừng tớ!
Tay cầm thước đo, miệng ngậm cai bút bi khi trong túi còn có một cuốn sổ nho nhỏ. Kozue hiện đang lấy số đo chính xác từ Kazuma, sau đó thì ghi lại vào sổ. Kozue cũng bắt đầu dùng kim chỉ, kéo tỉa và một vài dụng cụ cần thiết khác để chính sửa lại bộ trang phục cho Kazuma. Kỹ năng nội trợ nói chung, bao gồm nấu nướng hay may vá nói riêng của Kozue thực chất không hề thua kém gì Hebi, đương nhiên rồi. Những lần Ayame về trễ thì Kozue luôn phải lo lắng, săn sóc Kazuma như con đẻ đấy thôi. Từng món hắn ăn, từng cái áo hắn mặc bị bung chỉ, cũng do một tay Kozue luồn kim chắp vá như mới. Kozue tuy có hơi nóng tính, nhưng làm vợ thì cực kỳ tốt. Đáng lý ra hắn nên trân trọng từng phút giây mà Kozue còn bên cạnh mình mới đúng.
Nhưng tại sao Kozue lại chỉnh chu trang phục cho hắn? Đồng ý hắn diễn vai nam chính và dĩ nhiên sẽ phải mặc bộ trang phục ấy nhưng không phải người nhận trách nhiệm chuẩn bị phục trang cho Kazuma là Aries sao? Vậy thì hà cớ gì bộ trang phục lại nằm tại nhà Kazuma và trong tay Kozue?
- Thiệt tình, nếu như không phải con bé Aries bận chút việc gia đình mà nhờ tớ làm nốt khâu còn lại thì giờ khỏe biết bao!
- Cũng cả khoảng thời gian dài từ lúc con bé đến đây mà không thèm liên lạc gì về cho gia đình, nên con bé phải dành thời gian báo cáo tình hình hiện tại cho gia đình. Dù gì thì bố Aries cũng là công tố ủy viên cảnh sát, những việc thế này không được rõ ràng là dễ sinh ra rắc rối về sau lắm!
Kozue cất tiếng thở dài. Không hiểu hôm nay là ngày gì mà sao thấy ai cũng thở dài. Kozue cảm thấy từ khi Aries xuất hiện thì vốn dĩ đã thêm rắc rối rồi. Cả Aries và Kazuma… có khác gì nhau đâu, chỉ biết gây thêm phiền phức là giỏi.
- Nhưng mà kể từ dạo đó, con bé không còn luyên thuyên mình là vợ sắp cưới của cậu nữa. Có cho vàng tớ cũng không tin trong một thời gian ngắn, người như con bé đó lại học được tính khiêm tốn. Có phải cậu… lại dùng bùa mê thuốc lú gì tẩy não con bé không hả!
- Tớ là một nhà khoa học kiêm bác sĩ thú ý chứ có phải thầy pháp đâu mà luyện được bùa. Mà cậu cũng đừng hằn học với Aries quá. Con bé đã trải qua biết bao nhiêu chuyện nên hình thành lòng khiêm tốn hay thay đổi suy nghĩ trong Aries cũng bình thường thôi. Con người… đặc biệt là trẻ con, chịu tiếp thu học hỏi nhanh hơn người trưởng thành rất nhiều lần đấy. Hơn nữa, bây giờ Aries cũng đang cố gắng hết sức giúp đỡ cho vở kịch được tiến hành thuận lợi. Cậu không thể bỏ qua cho Aries sao?
- Nếu có thể đơn giản như vậy thì nói làm gì nữa. Thôi bỏ đi… mà này, liệu con bé… có còn được phép ở lại Nhật nữa không đấy?
- Hm… cũng chẳng rõ nữa. Nếu như còn hạn tạm trú thì muốn đi muốn về lúc nào là quyền quyết định của con bé… Sao cậu lại thắc mắc chuyện đó?
- Chẳng phải con bé đến Nhật Bản cũng vì nhiệm vụ được giao sao? Mục đích của con bé là thu thập thêm thông tin để tiến hành cái thứ vaccine ấy theo lệnh từ chính phủ. Vì nhà Kusanagi đã gầy dựng được nhiều cống hiến cho xã hội, vì thành tích của cậu từ trước đến nay gây ảnh hưởng không nhỏ trên khắp các tổ chức toàn thế giới, và cũng vì có Minamiya – sensei chống lưng đỡ cho nên cậu tạm thời chưa bị truy tố trách nhiệm. Nhưng còn Aries, nếu con bé thất bại thì chẳng phải sẽ mất tư cách ở Nhật Bản ư? Kiểu gì đi chăng nữa, thì con bé… sớm muộn cũng sẽ bị đưa về Mỹ!
Hắn cũng đang suy nghĩ đến vấn đề khác… mà chính xác là nghĩ về Aries. Đến khi Kozue đề cập thì Kazuma mới để ý, đúng là một vấn đề đáng lưu tâm.
- Kozue… Aries sẽ ổn thôi phải không?
- Tớ vừa mới đặt câu hỏi cho cậu sao tự dưng lại hỏi ngược lại tớ là thế nào? Nhìn chung thì cũng khó nói bởi rằng Aries… trông đơn giản nhưng ngay từ đầu là đã không hề đơn giản rồi. Con bé là khoa học gia bên Mỹ được cử đến theo lời mời của chính phủ, cốt lõi ở chỗ con bé không hề mang quốc tịch Nhật Bản nên đó đã là cái khó trước tiên rồi. Nhưng mà cũng không cần phải quá lo lắng. Tớ dám đảm bảo rằng người phụ nữ đó sẽ không khoanh tay đứng nhìn không đâu. Bởi vậy đối với người “đó” đâu còn gì gọi là vui nữa!
Kazuma biết Kozue đang muốn ám chỉ với ai. Đúng là thế thật. Với tính cách của người đó thì chắc chắn sẽ không đứng yên khoanh tay một chỗ. Bởi rằng như thế thì đâu còn gì vui nữa. Kazuma cũng cảm thấy yên tâm được phần nào nhưng… cũng khó nói lắm.
- Con bé đó… tuy không muốn thừa nhận nhưng nó còn thông minh và lanh lợi hơn cậu gấp chục lần. Nếu phải lo lắng thì cậu đáng bận tâm hơn nhiều đấy Kazuma. Tự nghĩ cho thân mình trước đi rồi hẵng nói người khác. Còn ba tuần nữa là đến lúc lên sân khấu. Nội trong ba tuần này thì ráng mà học cho thuộc hết lời thoại trong kịch bản đi!
- Ba tuần thì… chắc là đủ để thuộc kịch bản. Nhưng mà Kozue… tớ nghĩ rằng nếu để người khác nhận vai nam chính thay vì tớ thì sẽ tốt hơn đấy!
- Cậu nghĩ sao mà lại nói như vậy?
- Bởi là nếu không phải tớ thì tốt hơn nhiều!
- Đang giỡn mặt với tớ đó hả? Nói rõ lý do vì sao coi nào!
- Kể ra thì cũng hơi dài dòng chút đỉnh… Quan hệ giữa tớ và Shimikaze không được tốt đẹp cho lắm. Nếu tớ mà nhận vai nam chính thế này thì tức là phải diện mặt với Shimikaze liên tục. Mà cậu ấy lại ghét tớ hệt như cậu và Kinozuka. Vậy nên là liệu có ổn không nếu như tớ nhận vai nam chính thế này? Có khi nào cậu suy nghĩ lại phân vai đi Kozue!
À à, thì ra là thế. Giờ thì Kozue đã biết thì ra Hebi rất không ưa gì Kazuma. Vậy thì Kozue càng đỡ lo lắng hơn về nhiều thứ.
Kozue cất tiếng thở dài lần thứ n.
- Ra là vậy, ăn ở làm sao để người ta ghét mình thì tự đi mà chịu. Tớ càng có lý do để giữ Shimikaze trên sân khấu và càng không thể đưa vai nam chính cho ai khác ngoài cậu. Thế nên là ráng chấp nhận đi nhé Kazuma!
- Quả nhiên là không được. Cũng đúng nhỉ. Nếu bây giờ mà tìm người thay thế tớ thì sẽ gây ra nhiều rắc rối lắm. Xem ra không còn cách nào khác!
Hắn chấp nhận số phận một cách đơn giản. Thì bởi một khi Kozue đã quyết định thì chẳng thể nào lay chuyển được cô ấy trừ khi đưa ra một lập luận khác logic hơn. Vì không ai có thể hợp vai nam chính hơn Kazuma, cũng như Hebi, điều đó là chắc chắn. Nhưng nguyên nhân chủ yếu khiến cho Kozue không thay đổi suy nghĩ là vì mối quan hệ giữa hai người họ vốn khôn g được tốt. Đây chỉ là lý do cá nhân… nó hơi ích kỷ một chút nhưng… Kozue vẫn chấp nhận bị xem như một đứa con gái ích kỷ.
- Đúng rồi đấy, nếu bây giờ mà thay đổi thì xảy ra nhiều phiền phức lắm. Tớ không có cực nhọc hoàn thành trang phục để rồi vô ích đâu!
- Chắc… để tớ cố thương lượng với Shimikaze. Hy vọng mọi việc trở nên suôn sẻ!
………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
- Ms Hermandez, tôi tin rằng cô có lời giải thích đích đáng lần này!
Cũng cùng thời gian đó, nhưng ở một địa điểm nào đó không biết là xa hay gần, bóng tối bao trùm lấy một gian phòng khi có một chiếc bàn hình mắt xích ở chính giữa, và xung quanh có sự tham gia của rất nhiều thành phần không rõ mặt. Phía chính diện là màn hình Slide lớn với một chữ A kiểu cách hiện ra duy nhất. Một giọng nói đàn ông cất lên, phá tan đi sự yên tĩnh đầy kỳ bí trong căn phòng.
- Những báo cáo của cô dạo gần đây đã chậm tiến trình một cách rõ ràng và đến tuần cuối cùng thì chúng tôi hoàn toàn không nhận được thêm bất cứ thứ gì nữa. Liệu… cô có thể cho chúng tôi biết một lời giải thích hợp lý được không. Ms Hermandez?
Và từ phía màn hình Slide có chữ A hoa kia cất lên tiếng nói già dặn như một người phụ nữ trưởng thành.
- Quá trình thu thập thông tin gặp phải tình trạng gián đoạn. Và vì sự cố ngoài ý muốn đó, tôi tạm thời không thể tiếp tục nghiên cứu trong một thời gian. Còn chi tiết sự cố đó là gì thì tôi nghĩ… chắc các vị cũng thừa sức biết có hay không đặt mình vào vị trí của tôi, thay vì chỉ biết ngồi yên một chỗ và ăn nói như đúng rồi trong khi mình chẳng làm gì cả!
Lời nói của Aries đả động không nhỏ đến lòng tự trọng của một số người gây nên một sự bất mãn âm ỷ trong lòng. Điều đó đồng nghĩa với việc Aries đã vô tình tạo ra thêm kẻ thù cho chính bản thân mình.
Nhưng những người này biết làm thế nào được bây giờ, bởi lẽ họ chưa từng trông thấy mặt Aries, không biết thân phận thật sự của Aries như thế nào. Không có một chút thông tin gì, ngay cả tài khoản cá nhân được bảo mật bởi hằng mật mã đáng sợ không cách nào phá giải. Nhiều khi thông tin bên trong cũng toàn giả nốt. Những gì họ biết được về Aries chỉ đơn thuần là tiếng nói phụ nữ trung niên qua chữ A to tướng kia.
- Vậy bây giờ, kế hoạch tiếp theo của Ms. Hermandez đây là như thế nào? Chúng tôi tin rằng Ms. Hermandez đã có dự tính khác trong trường hợp ngoài ý muốn này!
- Có hay không thì bây giờ tôi không thể tự do hành động. Hay đúng hơn là tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tạm hoãn nhiệm vụ được giao này trong một thời gian. Chỉ là một thời gian thôi nên các vị không cần phải quá đỗi lo lắng… Từ giây phút này trở đi, tôi… chính thức xin được nghỉ thai sản một thời gian. Tuy biết rằng có hơi vô trách nhiệm nhưng phần việc còn lại, xin nhờ cậy hết vào các vị. Cảm ơn vì đã dành chút thời gian mời tôi đến tham dự phiên họp. Bây giờ, tôi xin phép được cáo lui!
Đó là những lời sau cùng được cất lên trước khi chữ A trên màn hình Slide trở thành một đường sóng mất kết nối hoàn toàn.
……………………………….
……………………………….
Nơi Aries đang đứng là vách đá ngoài biển khơi, nơi đón nhận những cơn sóng dữ dội khi thủy triều đưa lên dưới mặt trăng tròn trên cao kia. Đêm nay, mặt trăng không những tròn đều mà còn rất sáng nữa, như thể nữ thần Tsukiyomi đang cố gắng tỏa sáng rõ hình bóng nhỏ bé của Aries đứng trên vách đá kia. Nhưng câu hỏi được đặt ra là con bé đang làm gì ở chốn này? Chẳng phải đã quá giờ giới nghiêm rồi sao?
Aries tắt nguồn chiếc điện thoại di động cảm ứng trên tay, nhẹ nhàng tháo hai dây phone hai bên tai ra và không ngần ngại ném chiếc điện thoại đó xuống biển. Con bé không tiếc đồ hiện đại đắt tiền mà bỏ luôn như vậy ư? Phải chăng… con bé có lý do nào đó? Chỉ biết rằng đôi mắt Aries không hề tỏ ra hối hận, trái lại, đó là một sự kiên định và chắc chắn hành động của mình hoàn toàn không hề sai lầm. Cũng đã từ lâu rồi mới trông thấy dáng nghiêm túc không thiếu phần đáng sợ này xuất hiện trên gương mặt trẻ thơ ấy.
- Vậy là... mình chính thức trở thành cái gai trong mắt bọn chúng. Mọi thứ đang ngày càng trở nên phức tạp hơn nhỉ? Cái cuộc sống êm đềm này… không biết khi nào nó sẽ kết thúc và khi mình quay trở về với thực tại, điều gì đang chờ đón mình ở phía trước… Mặc kệ…