Chương 47

Edit: Ong MD Beta: Vô Phương Vốn tưởng rằng sẽ lấp ɭϊếʍƈ, né tránh vấn đề, nhưng sự thẳng thắn không ngờ của Thanh Huyền khiến Triệu Thịnh kinh ngạc trong giây lát.


Thực ra ngay từ lúcThanh Huyền và Chu Ngưng mới tới, Triệu Thịnh vẫn giữ thái độ đề phòng, mặc dù có danh tiếng của sư phụ nhưng y không hề lơi lỏng, đồng thời cũng có ý muốn lợi dụng. Cho nên, đêm hôm đó, y lấy cớ năn nỉ Thanh Huyền đến sông An Trữ tìm hiểu thật giả chuyện ma quỷ, sau đó âm thầm dùng thuật Ngự quỷ gọi Quỷ hồn đến, hy vọng mượn thân phận người vùng ngoài của Thanh Huyền và Chu Ngưng, xác nhận trong thành Ninh An thực sự có chuyện ma quỷ quấy phá, cũng muốn nhân cơ hội này thử thực lực của Thanh Huyền coi có uy hϊế͙p͙ đến mình hay không.


Thực tế là y không ngờ đêm đó Tố Bạch sẽ xuất hiện trên bờ sông An Trữ, mệnh cách Tố Bạch khác người thường, khi gặp thiên thời địa lợi có thể nhìn thấy những thứ không nên thấy, y cũng biết điều này. Hơn nữa, y hoàn toàn không ngờ Tố Bạch nhìn thấy nữ quỷ áo đỏ y gọi đến bằng thuật Ngự quỷ, và ngược lại nữ quỷ đó cũng cảm nhận được khí tức của Tố Bạch. Từ đó trở đi nếu y tiếp tục dùng thuật Ngự quỷ thì y phải giữ quỷ hồn thật chặt nếu không nó sẽ quấn lấy Tố Bạch.


Nhưng với tu vi của y, muốn không chế Quỷ hồn thật sự không dễ dàng.
Y chẳng nắm chắc điều gì, trong lòng cũng không yên.


Nhìn kỹ đôi nam nữ kỳ lạ trước mắt, Triệu Thịnh không đoán được lai lịch và quan hệ của hai người, lòng càng nghi ngờ và lo lắng. Hai người này chắc hẳn là mới ở đây thân mật, nhưng nếu muốn thân mật sao không tìm địa điểm thích hợp, lại ở đây chàng chàng thiếp thiếp? Chẳng lẽ, vì hành động ân ái của y và Tố Bạch đã kích thích hai người, cho nên bọn họ vừa lén nghe bên góc tường, vừa quấn quýt —


Không thể phủ nhận suy luận này khiến y cảm thấy chán ghét!
“Rốt cuộc các ngươi là ai?” Tuy vẫn giữ khuôn mặt tươi cười không mặn không nhạt, nhưng giọng điệu của Triệu Thịnh đã bắt đầu lạnh lẽo, sắc mặt có phần hung ác: “Tới đây có mục đích gì?”


available on google playdownload on app store


Về vấn đề này, Thanh Huyền nhún vai, thân phận của hắn đã nói trước đó, không có gì để nói nữa, về phần sư phụ thì không đến phiên hắn lắm miệng, hoặc là quan hệ của hắn với sư phụ —


Được rồi, hắn thừa nhận rất muốn nói quan hệ của hắn và sư phụ là tình nhân thực sự, lại sợ sư phụ không chịu thừa nhận, đành phải âm thầm suy nghĩ trong lòng: bây giờ là thầy trò, sau này nhất định là tình nhân, vợ chồng…


Đây không phải là suy nghĩ lung tung đâu, hắn thực sự có kế hoạch và tính toán cho chuyện này!


Thiên Sắc lúc này đã trấn tĩnh lại, nàng nhanh chóng sửa sang lại quần áo, lạnh nhạt lên tiếng, khẽ cúi đầu, mấy lọn tóc rũ xuống che khuất khuôn mặt: “Triệu Thịnh, ta chỉ muốn khuyên ngươi một câu, thuật Ngự quỷ của ngươi tốt nhất không nên dùng nữa, nếu không ngươi định sẽ hối hận không kịp.”


“Hối hận không kịp?!” Triệu Thịnh không biết thân phận của Thiên Sắc, nghe giọng điệu lạnh lùng hờ hững của nàng, khẽ hừ một tiếng, đôi mắt nheo lại, ánh mắt mang theo sự khinh miệt, nét cười trên mặt tan dần thay vào đó là sự châm biếm càng nồng đậm: “Thật nực cười, ngươi chẳng qua chỉ là một nữ tử, thế mà lại không kiểm soát được hành vi, quần áo không chỉnh tề trốn ở sau lưng một người đàn ông, còn dám giả vờ giả vịt như thế? Dù hối hận không kịp cũng là chuyện của ta, ta sẽ chống mắt lên để chờ xem, liên quan gì đến ngươi chứ?”


Bị Triệu Thịnh mỉa mai như vậy, Thiên Sắc chợt cảm thấy lúng túng, không có lời nào để phản bác. Triệu Thịnh nói không sai, nàng bây giờ đúng là quần áo không chỉnh tề, không kiểm soát được hành vi, hơn nữa tựa như nàng đã thực sự sa chân những ma chướng vừa mới phát sinh, dần dần không thể tự kềm chế được —


Thanh Huyền vốn không muốn nói nhiều, nhưng những lời Triệu Thịnh lại chĩa về phía Thiên Sắc, hắn liền cảm thấy bất mãn, không thể nể mặt được nữa. Nói hắn thế nào cũng được, nhưng đừng bao giờ nghi ngờ cũng như bất kính với sư phụ hắn!


“Triệu huynh, hôm nay ta đến đây không hề có ý định phê phán chuyện âu yếm giữa huynh và Tố Bạch cô nương.” Hắn nhíu mày, sự nhàn nhã vốn có đã bị thay thế bằng sự mạnh mẽ, khí thế này khó có thể nói thành lời, mang theo sát khí sắc bén có thể xuyên qua linh hồn người khác, cũng ngầm có ý cảnh cáo: “Cho nên, phiền huynh nói năng cẩn thận, đừng để lời nói làm tổn thương người con gái ta yêu.”


Cô gái áo đỏ này là người con gái Thanh Huyền yêu?
Nhưng chẳng phải Thanh Huyền là người tu đạo ư, sao có thể —


Triệu Thịnh ngây người, đột nhiên nhớ tới sư phụ đã từng nói đạo gia có thuật “Song tu”, theo đó nếu cô gái áo đỏ này thật sự là người Thanh Huyền yêu thì tất nhiên cũng là người tu đạo, thảo nào giọng điệu lại khó hiểu như vậy.


“Thanh Huyền huynh, ta vốn tưởng rằng huynh là người tu đạo thanh tâm quả dục, không biết si mê tình nhi nữ, không ngờ —” nháy mắt mấy cái, sắc mặt Triệu Thịnh càng mờ ám và ngả ngớn, hơn phân nửa lời thốt ra là châm chích: “Huynh dường như còn thành thạo hơn cả ta.”


Thấy lời nói và cử chỉ của Triệu Thịnh ngày càng quá mực, Thiên Sắc cắn chặt môi dưới, trầm mặc một lát, lúc nàng lên tiếng sắc mặt đã trở nên giận dữ, giọng lạnh như hầm băng: “Triệu Thịnh, bớt lời nhảm nhí đi, sư huynh ta dạy ngươi đạo thuật là để ngươi trừ ma vệ đạo, không phải vì toan tính của bản thân làm hại tính mạng người khác!”


“Sư huynh?” Triệu Thịnh sửng sốt, không đoán được vì sao nàng nói vậy, một lúc sau mới hiểu ra, lúng túng nhìn Thanh Huyền: “Thanh Huyền huynh, nàng ấy là gì của huynh —”


“Nàng ấy là sư phụ ta.” Thanh Huyền ngẩng mặt, khóe môi nở nụ cười, đưa tay ra sau tìm kiếm tay Thiên Sắc nắm thật chặt, không chịu buông ra, thản nhiên nói tiếp: “Cũng là người con gái ta yêu.”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng kéo tay nàng, ngầm bảo nàng đừng nói gì, cứ giao hết mọi chuyện cho hắn xử lý.


Thiên Sắc bị Thanh Huyền cầm tay, giật ra cũng không được, để yên cũng không xong, tâm tình rất phức tạp, không biết nên nói gì đành dùng im lặng đối phó.
Không thể không nói, Triệu Thịnh bị những lời thản nhiên của Thanh Huyền làm cho chấn động.


Y cũng thừa nhận, mặc dù chính bản thân y từ nhỏ đã phóng đãng không chịu vào khuôn phép, không ngờ có ngày lại thích Tố Bạch đến mức nhất định phải lấy làm vợ. Nhưng vẫn phải e ngại dư luận thế gian, hai người xa cách về thân phận địa vị, khi gặp gỡ cũng luôn lén lút, không dám cho mọi người nhìn thấy, càng đừng nói đến chuyện công khai tâm sự. Còn chàng trai trước mặt thua y đến mấy tuổi, nhưng hoàn toàn không bận tâm đến luân thường lẫn miệng lưỡi thế gian, thản nhiên thừa nhận người mình yêu, sao không khiến người ta khâm phục được?


Nhìn vẻ mặt vừa rồi của Thanh Huyền, thẳng thắn không chút quanh co, đội trời đạp đất, cho dù để hắn đứng trước toàn thiên hạ, hắn cũng sẵn sàng thừa nhận không chút kiêng dè?!
Triệu Thịnh chợt cảm thấy kính phục chàng trai trước mắt một cách khó hiểu.


“Thì ra, Thanh Huyền huynh và sư phụ mình —” Triệu Thịnh ho khẽ mấy tiếng, ánh mắt xin lỗi nhìn Thiên Sắc đang im lặng sau lưng Thanh Huyền: “Khụ khụ, Thanh Huyền huynh, vừa rồi Triệu Thịnh đắc tội, xin đừng trách.”


Tuy rằng quan hệ giữa Thanh Huyền và Triệu Thịnh không sâu, nhưng có thể nhận ra bản tính Triệu Thịnh vốn không thâm hiểm lươn lẹo nên cũng không so đo với y. Thanh Huyền chỉ khẽ gật đầu, mỗi lời nói ra cũng không bỏ sót biểu hiện trên mặt y và cử chỉ Tố Bạch: “Triệu huynh, mệnh cách của Tố Bạch cô nương kỳ lạ, huynh và nàng ấy vốn không có duyên, cứ gắng sức giành lấy là tự tạo quả đắng, hại người hại mình, bất luận thế nào cũng mong huynh cân nhắc kỹ hậu quả.”


Quả nhiên, cụm từ “vốn không có duyên” vừa thốt ra khỏi miệng, Tố Bạch căng thẳng nhích lại gần Triệu Thịnh, kéo vạt áo của y, có vẻ hơi khẩn trương.


“Cái gì gọi là vốn không có duyên?” Triệu Thịnh nheo mắt lại, cố ý lảng tránh ánh mắt thẳng thắn của Thanh Huyền, cảm giác được Tố Bạch căng thẳng kéo vạt áo mình, liền xoay người nhẹ nhàng trấn an. Một lúc sau mới xoay người lại nhìn Thanh Huyền chằm chằm, những đốm lửa lóe lên trong đôi mắt đen, giọng trầm thấp, rầu rĩ khó hiểu: “Nói cho cùng thì số mệnh rốt cuộc do ai định ra?”


Thanh Huyền đã lăn lộn Đông Cực ở mấy năm, đương nhiên biết “Số người do thần định, số thần do trời định”, nhưng lúc này hắn biết nếu nói thẳng như vậy sẽ tạo kết quả ngược: “Số mệnh do ai định đoạt không quan trọng.” Hắn cân nhắc trái phải nặng nhẹ, dừng lại một lát, ánh mắt chợt thoáng hiện ánh sáng, chỉ chớp mắt nhưng vẫn thấy rất rõ ràng: “Chẳng qua là mệnh ta như thế nào ta cũng không thuận theo người khác, nhưng ta không thể liều lĩnh, bất chấp hậu quả như Triệu huynh.”


“Số mệnh của bản thân cũng không làm chủ được, mỗi bước đi đều phải dựa theo ý tứ chỉ thị của một người nào đó không biết, vậy con người khác nào một con rối?” Khóe môi Triệu Thịnh khẽ cong lên, sự kiêu ngạo nhanh chóng lan tỏa trên khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt sáng như đốm lửa nhỏ, sâu thẳm trong đó là sự bí hiểm: “Triệu Thịnh bất tài, Thanh Huyền huynh trách bất chấp hậu quả hay liều lĩnh cũng được, tóm lại, Triệu Thịnh không muốn làm đồ chơi như vậy!”


Thấy y nói năng ngông cuồng như thế, tuy rằng Thanh Huyền không đồng ý, không phản bác chỉ ngầm hỏi tránh đi: “Huynh có từng nghĩ nếu cứ khư khư cố chấp, cuối cùng sẽ có kết cục như thế nào không?”


“Dù làm trái ý trời thì đã sao, ch.ết không tử tế thì thế nào?” Nghe đến đây, dường như Triệu Thịnh cũng nhận ra điều gì đó, đột nhiên nhắm mắt lại. Ánh nến hòa cùng ánh sao khiến cả người y toát lên vẻ bi thương không thể nói nên lời. Y lẳng lặng nhắm mắt giống như đang chợp mắt, sắc mặt xanh trắng, không nói được lời nào. Thật lâu sau, mới nghe chất giọng khàn khàn, lạnh nhạt vô cùng cô đơn của y: ” Triệu Thịnh ta nhất ngôn cửu đỉnh, đã nói sẽ cưới Tố Bạch làm vợ thì nhất định sẽ cưới! Dù ch.ết không chỗ chôn thây, cũng chỉ cưới duy nhất mình nàng!”


Khoảnh khắc đó, Tố Bạch gần như ch.ết lặng tại chỗ, chỉ cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, xung quanh trở nên mơ hồ, ngày càng nặng nề như đè lên trái tim nàng. Lại cảm thấy trong ngực như một chảo dầu sôi, thiêu đốt khiến trái tim nàng run rẩy, ngay cả ánh nến lập lòe kia và khuôn mặt y cũng không thể nhìn rõ.


Nàng vẫn nghĩ rằng, y chỉ nói mà thôi, hoàn toàn không ngờ y thật sự muốn kết hôn với nàng!
Y thật sự muốn…


Lúc này, không phải chỉ mình Tố Bạch cảm nhận thâm tình và sự kiên quyết của Triệu Thịnh, mà ngay cả Thanh Huyền cũng xúc động. Hắn có thể giải thích được vì sao Triệu Thịnh lại liều lĩnh vì người con gái mình yêu như thế, bởi vì hắn cũng từng vì sư phụ mà có cùng tâm trạng.


Bây giờ bảo thay đổi lập trường, hắn thật sự chấp nhận hành động vì giữ tính mạng mà chia rẽ uyên ương sao?
Dù cuối cùng sẽ thật sự bảo vệ được tính mạng của Triệu Thịnh, nhưng phá vỡ một mối nhân duyên tốt đẹp thì rốt cuộc là tích đức hay gây nghiệp chướng?


“Triệu huynh, huynh cũng biết thuật Ngự quỷ của huynh không điều khiển được nhiều Quỷ hồn, một khi tu vi của huynh không khống chế được, không thể đưa những Quỷ hồn này về Âm ty sẽ biến thành hung tàn, chẳng còn gì trói buộc, đi khắp nhân gian, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi!” Tuy tính tình Thanh Huyền nhẫn nại, nhưng chính bản thân hắn cũng cảm giác rõ ràng ngày càng lo lắng.


“Thế gian này vốn đã như đám yêu ma rối loạn, vì quyền, vì danh, vì lợi, thủ đoạn hung tàn, chém giết lẫn nhau, có khác gì cầm thú hay Quỷ hồn đâu?” Triệu Thịnh cười thản nhiên, đôi mắt bí hiểm chẳng chút lo lắng vì sóng gió sắp tới, cứ thế nói ra hết: “Gọi Quỷ hồn đến làm bạn với chúng, chẳng phải rất đúng lúc sao?”


Đúng như vậy sao?


Nếu không phải thì tại sao Hữu tướng một lòng muốn củng cố quan hệ họ hàng với hoàng gia, để bảo đảm sau này có bị thất thế cũng không bị liên lụy vì tai bay vạ gió, nhưng vì sao lại chọn Ninh An vương phủ? Ninh An vương đời trước là anh họ của của thiên tử đương triều, và là thanh mai trúc mã của Cửu công chúa. Mặc dù đã sớm qua đời nhưng vẫn đảm bảo cho người vợ góa của mình ngồi trên ngôi cao, con trai độc nhất thừa kế tước vị, bổng lộc không hề suy giảm, đủ thấy sức ảnh hưởng trong hoàng tộc. Về phần thiên kim nhà Hữu tướng, y đã sớm biết, tự nhận thấy bản thân không thể nào chịu đựng nổi cái tính điêu ngoa kia. Còn thiên tử đương triều, chẳng phải là do nhìn thấy tầm ảnh hưởng của Hữu tướng với triều thần cho nên mới ngự bút tứ hôn, như vậy chẳng phải là kết một đôi uyên ương sao?


Trong mắt người khác là kim ngọc lương duyên, ông trời tác hợp, nhưng với y mà nói chẳng khác nào khổ hình. Không phải y chưa từng nghĩ đến chuyện dẫn Tố Bạch bỏ trốn, chỉ là sao y nỡ nhẫn tâm để cho mẫu thân ở góa nhiều năm bị triều đình giận cá chém thớt?


Hoặc là nói, trong trò đấu trí này y có đi không có về.


Để phá vỡ hôn lễ vua ban kia, nếu có thể dọa cho thiên kim Hữu tướng hoảng sợ bỏ cuộc là tốt nhất. Bằng không, y dẫn Quỷ hồn đến, còn sống hay ch.ết sẽ phó mặc cho tạo hóa. Để cưới Tố Bạch mà phải phạm tội lớn ngập trời thì đã sao? Y sống không được bao lâu nhưng cũng coi như để cho Tố Bạch một con đường lui, sau này nàng không phải lo áo cơm, không cần xuất đầu lộ diện, cũng không cần phải chịu nhiều lời đồn đãi thế này.


Nếu có thể để lại cho nàng một đứa con thì có thể mẹ sang nhờ con, thừa kế gia nghiệp Ninh An vương phủ, y ch.ết cũng có thể nhắm mắt.
Nghĩ vậy, Triệu Thịnh xoay người sang chỗ khác, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc lòa xòa bên má Tố Bạch, nụ cười ấm áp đó chính là sự an ủi và trấn an tốt nhất.


Rõ ràng đã biết Triệu Thịnh sẽ không đổi ý, Thanh Huyền vẫn hỏi một câu cuối cùng: “Huynh thật sự không dừng tay sao?”


Hơi nhíu mày, không hề nhăn mặt, giọng điệu nhẹ nhàng, khóe môi có chút cố chấp, chỉ lạnh nhạt đáp lại: “Thanh Huyền huynh, huynh và sư phụ huynh yêu thương lưu luyến, tình cảm êm đềm, đương nhiên không thể hiểu được những khó khăn của ta và Tố Bạch khi ở bên nhau. Nếu có một ngày, huynh và sư phụ huynh gặp những ngăn trở của thế tục, hy vọng huynh vẫn có thể bình tĩnh nhã nhặn như thế.” Xoay người sang chỗ khác, y đóng cửa phòng lại, kéo Tố Bạch vào trong. Phía sau bức vách truyền đến mấy chữ kiên quyết —


“Bây giờ xin tạm biệt.”
Nhìn cánh cửa đóng kín Thanh Huyền thở dài, không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình, vừa lo lắng cho đôi tình nhân vừa khâm phục sự kiên trì và quyết tâm của Triệu Thịnh.


“Sư phụ, sợ là Triệu huynh sẽ không dừng tay. Người xem bây giờ phải làm sao?” Nắm lấy tay Thiên Sắc, hắn bình tĩnh hỏi, lòng bàn tay nóng rẫy khiến người khác giật mình.


Ánh sáng nhàn nhạt lọt qua khe cửa, giống như một con bướm trong suốt, quyến rũ bay bổng trong không trung. Thiên Sắc ngước mặt lên, đôi mắt trong suốt như gương: “Bây giờ đành phải đi bước nào tính bước đó, dù sao bảo vệ tính mạng của y vẫn quan trọng hơn.” Cuối cùng, cánh bướm nhanh chóng lướt qua, như chưa từng xuất hiện, chưa từng gây ra tiếng động nào. Giờ phút này, giọng nói cũng như vẻ mặt của nàng vô cùng bình tĩnh, nhưng khóe môi thoáng chút ấm áp: “Về phần thành toàn cho y và Tố Bạch, vi sư có thể nghĩ đến một biện pháp khác.”


Trong bóng tối, nàng nhìn khuôn mặt của Thanh Huyền, chợt phát hiện, đôi mắt hắn kiên cường không hề khác Triệu Thịnh.
Đây là lần đầu tiên, nàng băn khoăn tự hỏi có nên vui vẻ nắm chặt tay hắn, không bao giờ buông ra nữa.
******


Nói chuyện với Triệu Thịnh xong, đương nhiên Thanh Huyền không trở về Ninh An vương phủ, tìm một khách điếm nhỏ ở cùng Thiên Sắc.


Ngày hôm say, toàn bộ thành Ninh An bắt đầu ồn ào, đầu đường cuối ngõ đều bàn chuyện Cửu công chúa đích thân đến mừng hôn lễ, kiệu hoa đưa thiên kim Hữu tướng sắp vào thành.
Đúng lúc này, Tố Bạch lại tìm đến.


“Vị công tử này —” đến cửa phòng khách điếm, nàng thấy hai thầy trò đang châm trà đối ẩm trong phòng, nhớ tới chuyện đêm qua, nàng ngập ngừng cảm thấy xấu hổ khó nói nên lời: “Công tử có thể nói chuyện với Tố Bạch một lát không?”


Lúc ấy, Thanh Huyền vốn vừa châm trà vừa suy nghĩ làm sao cho sư phụ bỏ thói quen chỉ uống nước không ăn.
Đúng vậy, sư phụ rất gầy, người gầy như vậy, sau này nếu có thai chỉ sợ sẽ hơi vất vả —


Vốn đang suy nghĩ miên man, đầu óc mơ màng, thấy Tố Bạch đến Thanh Huyền cũng ngạc nhiên, không biết vì sao nàng lại đến. Nhìn qua Thiên Sắc thấy sắc mặt nàng thản nhiên, hắn liền đứng dậy, nhã nhặn hỏi: “Tố Bạch cô nương, cô nương có chuyện gì sao?”


“Tối hôm qua, công tử và Thịnh —” Tố Bạch ấp úng một lúc lâu, mới lấy lại tinh thần hỏi tiếp: “Thịnh, có phải huynh ấy làm chuyện gì không tốt không?”


Chuyện đêm qua nàng chưa hiểu rõ cũng không hoàn toàn hiểu được, sau đó hỏi Triệu Thịnh thì y không chịu nói gì khiến nàng cả đêm không ngủ. Trời vừa sáng, Triệu Thịnh trở về Ninh An vương phủ, nàng cũng nghe nói kiệu hoa của thiên kim kia Hữu tướng sắp vào thành, lòng lại càng bối rối.


“Việc này, cô nương không nên hỏi thì hơn.” Thanh Huyền lắc đầu, lúc này cũng không định nói sự thật cho nàng biết, chỉ khuyên bảo: “Dù nói thì cô cũng không giúp được gì đâu.”


Thấy Thanh Huyền không chịu nói rõ, trái tim Tố Bạch hoảng sợ. Mắt mở to, một sự chua xót không nói nên lời dâng lên từ đáy lòng, viền mắt nóng lên: “Ta và chàng thực sự không có duyên sao? Chàng cưới ta sẽ phải bỏ mạng sao? Cố lấy lại dũng khí, tuy rằng đã nói ra nhưng nụ cười trên môi lại trở nên bi thương, nét mặt rũ xuống, hiện rõ sự mệt mỏi khôn kể: “Thật ra, ta có thể giúp được, ta có thể khuyên chàng, nếu không ta sẽ rời khỏi chàng —”


Nàng chưa dứt lời, một bóng người lao vào, kêu rối rít: “Thanh Huyền sư phụ, lớn chuyện rồi! Lớn chuyện rồi!”
Người đó là tiểu hoa yêu Chu Ngưng!
Thiên Sắc đặt cái chén trong tay xuống, vẻ mặt hờ hững, cũng không ngẩng đầu chỉ hỏi một câu: “Là tân nương tử sắp vào thành xảy ra chuyện gì sao?”


“Tân nương tử không sao!” Chu Ngưng chạy vội vàng, lúc này vừa vỗ ngực vừa thở hổn hển, một lúc cũng chưa hết mệt, đành phải nói đứt quãng: “Là Triệu Thịnh… Y đột nhiên ngất… Ngã xuống đất không dậy nổi… Bây giờ, bây giờ chỉ có hít vào không thấy thở ra… Sợ không xong rồi!”


Hết chương 47






Truyện liên quan