Chương 50
Edit: Như Bình Beta: Vô Phương Thanh Huyền dẫn Tố Bạch bước xuống con đường hoàng tuyền chỗ miếu Thành Hoàng.
Mấy năm trước Thanh Huyền đã từng đi qua con đường này với Thiên Sắc, bây giờ quay lại cũng không khác gì, nhưng Tố Bạch thì khác hẳn. Trước kia, mặc dù nàng từng nhìn thấy ma quỷ, nhưng nàng chưa bao giờ ngờ rằng mình sẽ gặp chuyện không tưởng thế này, đương nhiên nàng rất căng thẳng, chỉ qua có một đoạn đường mà phải lúc đi lúc nghỉ.
Thanh Huyền biết trên đường hoàng tuyền, con người rất dễ bị yêu ma quỷ quái bắt lấy hồn phách, mà Tố Bạch không biết Vãn Sinh Chú như hắn năm xưa, cho nên hắn phải vừa đi vừa đọc, rồi bảo Tố Bạch đọc theo, dùng thần chú kiểm soát tâm thần của mình tránh bị yêu ma quấy nhiễu.
Khi qua sông Tam Đồ, vẫn là người chèo thuyền năm xưa. Khi y trông thấy Thanh Huyền và Tố Bạch thì cực kỳ kinh ngạc.
Sự kinh ngạc này không chỉ là nét mặt của người chèo thuyền, mà khi đi ngang qua Y Lĩnh Thụ và Vọng Hương Đài, đám quỷ hồn, Đoạt Y bà và Huyền Y ông đều trợn mắt há miệng. Hai người đi đến điện Huyền Minh, khi Diệu Quảng Chân Quân đứng đầu tầng thứ nhất của Cửu Trọng Ngục trông thấy Thanh Huyền cũng tròn xoe mắt.
“Tại sao ngươi lại mang một người còn sống đến Cửu Trọng Ngục?” Diệu Quảng Chân Quân kinh ngạc nhíu mày, nét mặt chấn động, thậm chí cánh tay cũng vì ngạc nhiên mà đờ ra. “Thanh Huyền công tử, ngươi quả thật là…” Sau một lúc lâu y mới hoàn hồn hẳn, luống ca luống cuống chẳng biết nên đánh giá ra sao với hành động cả gan làm bậy của Thanh Huyền, và cũng không biết phải xử lý việc này thế nào cho phải.
Ai có thể đoán được, thằng nhóc ranh nhút nhát đi theo Thiên Sắc tiên tôn đến U Minh Ti năm xưa, giờ lại dám đơn thương độc mã dẫn một nữ tử… À, không đúng, người này đâu chỉ là phụ nữ, mà còn là một người phụ nữ đang mang thai, không xem ai ra gì xông thẳng vào đây! Rốt cuộc hắn định làm gì? Đừng nói hắn lại ăn gan hùm mật gấu, định quậy một trận ở U Minh Ti như ở Trường Sinh yến lần trước chứ? Nếu nể giao tình của U Minh Diêm Quân đại nhân và Thiên Sắc tiên tôn thì vẫn có thể cho qua, nhưng mà hôm nay…
Diệu Quảng Chân Quân đang ngạc nhiên suy tư, Thanh Huyền giống như không thể chờ thêm nữa. Hắn vội vàng hỏi đáp án mình nóng lòng muốn biết: “Diệu Quảng Chân Quân, tiểu sư bá của ta đâu rồi?”
Diệu Quảng Chân Quân sửng sốt, đáp lời theo bản năng: “Diêm Quân đại nhân đang thẩm vấn một tội hồn âm mưu dùng Ngự Quỷ thuật hại người đảo loạn sinh tử.” Y vốn muốn cản thằng nhóc ranh ngông cuồng này gặp người không nên gặp, chờ đến khi tội hồn kia được phán quyết thì mọi việc dễ xử lý hơn: “Nếu Thanh Huyền công tử muốn gặp Diêm Quân đại nhân, chi bằng đến phòng sau chờ một lát, uống tách trà…”
Nhưng không chờ y dứt lời, Thanh Huyền đã kéo Tố Bạch bước thẳng vào: “Không cần đợi nữa, chính là y.”
Diệu Quảng Chân Quân nhất thời không biết “y” mà Thanh Huyền nhắc đến là ai, nhưng quan sát thái độ của Thanh Huyền thì cũng biết hắn không định chờ đợi, mà là xông thẳng vào ngay tức khắc. Diệu Quảng Chân Quân hạ lệnh, tất cả quỷ sai trong Cửu Trọng Ngục lập tức xông lên bao vây Thanh Huyền và Tố Bạch!
Thanh Huyền biết rằng trong tình thế này phải tranh thủ từng giây từng phút. Tội hồn mà Bạch Liêm đang thẩm vấn chín phần mười là Triệu Thịnh, cho nên nếu không nắm chắc thời cơ biện hộ cho Triệu Thịnh, dựa theo tính tình nóng nảy của Bạch Liêm có lẽ Triệu Thịnh sẽ phải chịu trừng phạt còn tàn nhẫn hơn cả Cổ Huệ Nương.
Giờ khắc này hắn không kịp nghĩ nhiều, hắn dùng một tay che chở Tố Bạch, một tay còn lại nâng thanh kiếm Càn Khôn lên.
Hắn không có ý định tổn thương quỷ sai mà chỉ muốn dọn đường, nhưng thanh kiếm Càn Khôn dường như không hiểu ý hắn giống như ngày thường, trong chớp mắt thanh kiếm tỏa ra luồng sáng chói lọi tựa như ánh mặt trời chiếu rọi khắp Cửu Trọng Ngục ngàn năm chưa từng có một tia nắng, trong tích tắc nó tạo ra lực sát thương cực lớn.
Chỉ một thời gian ngắn mà tiếng quỷ khóc sói tru vang rất xa, chúng quỷ sai bỏ chạy tan tác, không một ai còn dám cản đường hắn, họ muốn trốn còn không kịp nữa là!
Thanh kiếm đó…
Diệu Quảng đứng trước cửa đại điện Huyền Minh, trơ mắt nhìn Thanh Huyền kéo Tố Bạch xông vào thẳng một mạch, không một ai có thể ngăn cản.
Thanh kiếm kia rõ ràng là thần khí, sao lại vừa tay tiểu tử này như vậy, còn có thể hấp thụ tinh hoa của mặt trời tạo nên sức ảnh hưởng lớn đến thế?
Nên biết, nơi U Minh Ti tối tăm sâu thẳm, có kết giới không gì phá nổi của Bắc Âm Phong Đô đại đế pháp lực vô biên thiết lập. Cho dù là Thiên Sắc tiên tôn chắc chắn cũng không phá nổi kết giới đó, nhưng thằng nhóc này…
Tiểu tử này, quả không phải người tầm thường như bề ngoài.
******
Một mạch xông thẳng vào, rất nhanh Thanh Huyền đã dẫn Tố Bạch đến ngoài cửa điện U Minh. Quỷ sai canh giữ cửa điện rõ ràng đông hơn bên ngoài rất nhiều, trông kẻ nào cũng hung thần ác sát, mặt xanh nanh vàng, vừa trông là biết rất khó chơi.
Bọn họ vừa trông thấy Thanh Huyền tiến vào U Minh Điện bèn lập tức xông tới!
Thanh Huyền kéo Tố Bạch ra sau lưng, tuốt vỏ thanh kiếm Càn Khôn, một luồng sáng chói lòa lan tỏa, đám quỷ sai lập tức tan tác tả tơi, ngã trái đổ phải, kêu rên thảm thiết. Tiếng động rất lớn đã chấn động đến U Minh Diêm Quân Bạch Liêm đang thẩm vấn tội hồn trong U Minh Điện.
“To gan!” Bạch Liêm đứng bật dậy cao giọng trách mắng, góc áo bào đen tung bay theo khí thế sắc bén của y, ngữ điệu rất nghiêm khắc, trong đáy mắt sâu xa tỏa ra tia sáng nghiêm nghị lạnh lùng, sát khí mãnh liệt âm thầm tản ra: “Là kẻ nào không biết sống ch.ết, dám tranh cãi ồn ào, xông bừa vào U Minh điện?”
Giây lát sau, ngoài cửa U Minh Điện loáng thoáng hiện ra một bóng người cao ráo, hình dáng chưa rõ nhưng giọng nói đã truyền tới trước: “Tiểu sư bá, con là Thanh Huyền!”
“Là thằng nhóc ranh nhà ngươi ư?” Bạch Liêm nheo mắt lại trông thấy có một nữ tử đứng sau lưng Thanh Huyền, nhất thời y vui mừng quá đỗi, đôi môi hơi cong cong một nụ cười thoáng qua. Nhưng khi y phát hiện người đó không phải là người mình muốn gặp, y hơi kinh ngạc, bất giác ngồi xuống híp mắt lại, không những nét cười đã biết mất tăm mất tích mà cả giọng điệu cũng lạnh đi rất nhiều: “Có chuyện gì chờ một lát nói sau, đợi bản Diêm Quân nhốt tội hồn này vào mười tám tầng địa ngục đã.”
“Tiểu sư bá, không được…” Thanh Huyền tiến lên trước, lập tức trông thấy tội hồn đang quỳ trước đại điện tay đeo gông, chân mang xiềng chính là Triệu Thịnh. Hắn cũng không quanh co, lòng vòng mà chỉ thẳng vào Triệu Thịnh: “Lần này Thanh Huyền đến đây là vì tội hồn này.”
“Là vì y?” Bạch Liêm hơi ngẫm nghĩ tức thì hiểu ra ngay đầu mối.
Khi Bạch Liêm nghe bẩm báo Triệu Thịnh dùng thuật Ngự Quỷ, y đã hơi nghi ngờ. Triệu Thịnh này chưa biết chừng chính là đồ đệ mà một trong đám sư huynh đệ của y thu nhận ở nhân gian. Nếu là thường ngày y cũng sẽ không so đo quá mức, chừa lại chút thể diện cho sư huynh sư đệ mình. Hơn nữa, nay đến cả Thanh Huyền cũng chạy đến U Minh Ti biện hộ cho Triệu Thịnh thì có thể thấy rằng Triệu Thịnh cũng có chút dây mơ rễ má với Thần Tiêu phái.
Chỉ tiếc rằng giờ đã khác xưa, lúc trước Hoa Vô Ngôn đã đến tố giác chuyện này với ông già nhà y là Bắc Âm Phong Đô đại đế. Xưa nay Bắc Âm Phong Đô đại đế đã không vừa ý với các tôn thần, tiên tôn của Cửu Trọng Thiên, Trường Sinh yến lần này lại khiến đôi bên trở mặt. Trong lúc lửa giận bừng bừng, ông đã ra lệnh phải nghiêm khắc tr.a rõ vụ việc lần này. Y làm con chỉ có thể thầm than khổ trong lòng, đành phải từ bỏ ý định tha cho Triệu Thịnh.
Bạch Liêm hắng giọng, y liếc Triệu Thịnh rồi chuyển qua nhìn Thanh Huyền, nghiêm trang bảo: “Ranh con, ta khuyên ngươi đừng lo chuyện bao đồng. Ngươi cũng biết tội hồn Triệu Thịnh này dùng thuật Ngự Quỷ làm hại mạng người. Nếu y thực hiện thành công, sổ sinh tử ở Cửu Trọng Ngục chẳng biết sẽ rối loạn ra sao và sinh tử của biết bao nhiêu người sẽ lệch khỏi quỹ đạo?
Dùng thuật Ngự Quỷ hại tính mạng con người, đây là dùng sức mạnh của chính U Minh Ti để gây rối với U Minh Ti, việc này là trọng tội. Nếu không nghiêm khắc trừng trị, chẳng phải U Minh Ti đã tự tát vào mặt mình?
Nếu việc này truyền ra ngoài, chỉ e U Minh Ti sẽ trở thành trò cười trong lục giới, mãi mãi chẳng thể ngóc đầu lên nổi.
“Tuy y có ý định dùng thuật Ngự Quỷ để hại người nhưng vẫn chưa hành động cơ mà.” Thanh Huyền chớp chớp mắt nở nụ cười, từng suy tính lướt qua đầu cực nhanh, hắn lập tức lựa lời hòa giải: “Tiểu sư bá có thể mắt nhắm mắt mở để con mang hồn phách y quay về hay không?”
“Ngươi nói dễ quá, y đã phạm tội nếu không trừng phạt làm gương cho kẻ khác, chẳng lẽ bất kỳ ai cũng có thể cưỡi lên đầu lên cổ của U Minh Ti hay sao?” Trông thấy điệu bộ và miệng lưỡi trơn tru hòa giải của Thanh Huyền, không hiểu vì sao Bạch Liêm chợt nghĩ tới hành vi của thằng nhóc này tại Trường Sinh yến, lòng y cực kỳ bực bội, giọng nói cũng nặng nề thêm vài phần: “Ngươi cho là U Minh Diêm Quân ta dễ bị người chèn ép vậy sao?”
Không những thế, nhớ tới sự thiên vị và che chở của Thiên Sắc với thằng ranh này, Bạch Liêm càng khó kềm chế cơn ghen ghét dữ dội bùng lên trong lòng, ngay cả cuống họng cũng chua lè chua lét.
Thằng thỏ con ranh ma, giả heo mà ăn thịt cọp, bây giờ lại trở thành tình địch số một của Bạch Liêm y.
Thanh Huyền không hề biết Bạch Liêm càng nhìn hắn thì càng ngứa mắt, nên vẫn tiếp tục cầu xin: “Xin Tiểu sư bá bớt giận!” Dừng một lúc, hắn cất tiếng rất đúng mực, dáng đứng thẳng như ngọc tạc lẳng lặng nhìn Bạch Liêm, dường như chỉ trong tích tắc đôi con ngươi đã hóa thành sương giá, nhưng vẫn cố nhỏ nhẹ giải thích: “Thanh Huyền không có ý đó, nhưng con hy vọng chuyện lớn có thể biến thành nhỏ, nên trừng phạt nhẹ để răn đe y là được. Nói thế nào đi nữa, y chỉ vì bị ma ám nhất thời mới có ý định sai trái, tin rằng sau bài học lần này y nhất định không tái phạm…”
“Bị ma ám?” Bạch Liêm hừ lạnh, đôi mắt giá buốt như băng tuyết, y vỗ bàn rồi đứng bật dậy, nắm chặt bàn tay phải, dường như y đang cố hết sức kềm chế cơn giận của mình: “Nếu không phải có người đem chứng cứ phạm tội và âm mưu của y báo với Cửu Trọng Ngục, e rằng U Minh Ti sẽ gặp phải rất nhiều phiền phức! Sao có thể vì đôi ba câu của thằng nhóc như ngươi mà bỏ qua được chứ? Y nhất định phải xuống mười tám tầng địa ngục, vào chảo dầu, qua lồng hấp, tới cối giã, đến cối xay đá rồi chìm trong huyết Trì ở địa ngục, mãi mãi không thể siêu sinh!”
Tố Bạch đứng một bên cúi đầu, ghi khắc lời dặn của Dụ Lan “Nói ít, khóc nhiều, giả vờ đáng thương”, cho nên từ nãy tới giờ vẫn chưa dám lên tiếng. Nhưng tới lúc này, nàng thấy hy vọng Triệu Thịnh được hoàn dương ngày càng xa vời, cho nên không thể tiếp tục nhẫn nhịn nữa.
“Diêm Quân đại nhân, cầu xin người tha tội cho chàng!” Nàng quỳ xuống không hề do dự, nhỏ giọng khóc lóc cầu xin, mím chặt môi, nước mắt lã chã trông thật điềm đạm đáng yêu khiến người ta khó lòng từ chối: “Tất cả đều là tội lỗi của tiểu nữ, tiểu nữ bằng lòng chịu phạt thay chàng, chỉ mong Diêm Quân đại nhân rộng lòng tha thứ.”
Chỉ tiếc, Bạch Liêm đã quá quen với tình cảnh này nên không thể sinh ra lòng thương xót nỗi, y cười khẩy rồi nhắm ngay đầu mâu vào Thanh Huyền: “Ranh con, ngươi cho là mang một nữ tử đến đây khóc lóc ồn ào một phen là có thể muốn gì được nấy ư?”
Trên thế gian có rất nhiều nữ tử cuồng si, sự sinh ly tử biệt của người phàm y chứng kiến quá nhiều. Nếu ai ai mà y cũng thương xót, chẳng phải mọi người đều trường sinh bất lão hay sao, vậy còn cần U Minh Ti làm gì nữa?
“Tiểu sư bá, đây là người vợ kết tóc của tội hồn Triệu Thịnh.” Thanh Huyền hạ thấp giọng, đưa mắt nhìn Tố Bạch đang cúi đầu cầu xin, dường như hắn hơi do dự, nhưng không nhẫn tâm bỏ mặc nên đành phải lên tiếng, theo sự thật mà bày tỏ: “Bây giờ nàng đang mang thai lại còn theo con vào Cửu Trọng Ngục, vợ chồng họ thâm tình như vậy, chẳng lẽ tiểu sư bá không thể tác thành cho họ hay sao?”
Cõ lẽ, hắn đã nghĩ chuyện lần này quá đơn giản, vì trong ấn tượng của hắn Bạch Liêm không phải là dạng người thờ ơ, lạnh lùng, chẳng lẽ trong chuyện này còn có ẩn tình gì sao?
“Đừng hòng dùng cái cách chán ngấy đó đánh động bản Diêm Quân!” Bạch Liêm không nương tình từ chối dứt khoát, một tia nham hiểm lấp lóe trong đôi mắt, y nở một nụ cười lạnh lùng: “Ngươi cứ xem như bản Diêm Quân lần này dầu muối không tiêu, không nhận lục thân, cho dù sư phụ ngươi đến đây, kết quả vẫn như vậy!”
“Thật không? Những lời hôm đó ở Trường Sinh yến của tiểu sư bá, Thanh Huyền vốn tưởng rằng tiểu sư bá là người thấu tình đạt lý, thật không ngờ…” Bạch Liêm kiên quyết từ chối khiến cơn giận của Thanh Huyền bùng phát, một tia sáng lóe lên trong mắt Thanh Huyền nhưng không dễ để ai nhận ra, hơi lạnh tụ trên môi hắn, từng lời lạnh lẽo tựa như mưa đá trút xuống mặt đất: “Hóa ra tiểu sư bá chỉ nói chơi mà thôi, hành vi bây giờ và lời nói hoàn toàn trái ngược nhau, chẳng phải càng ghê tởm hơn Ngọc đế Hạo Thiên không thấu hiểu tình kia sao?”
“Láo xược!” Nghe thấy những lời ngông cuồng, phách lối của Thanh Huyền, Minh Lý Chân Quân ngồi một bên ghi chép văn thư rốt cuộc không nhịn thêm được nữa. Y đặt bút trong tay xuống một cái “cạch”, đứng dậy nghiêm khắc trách mắng: “Ngươi dám đứng ở điện U Minh nhục mạ Diêm Quân đại nhân, phải chịu tội gì?”
“Ta nói sai sao? Nếu tiểu sư bá quả thật là người có cá tính thì hôm nay người sẽ tác thành cho hai người họ. Thanh Huyền sẽ tôn kính người như một nam tử hán, nếu không Thanh Huyền xem như chưa bao giờ quen biết người.” Thanh Huyền không xem những lời khiển trách của Minh Lý Chân Quân ra gì, mà chỉ chăm chú nhìn Bạch Liêm, hắn nở nụ cười chua chát mỉa mai, một nét kiêu ngạo thoáng vương trên góc mày nhướng cao kèm theo chút khinh thường: “Tóm lại, hôm nay dù đầu có rơi xuống đất, phải mất cả tính mạng, Thanh Huyền nhất quyết phải đem hồn phách Triệu Thịnh đi!”
“Giỏi cho một câu người có cá tính!” Bỗng có tiếng vỗ tay và giọng nói trầm thấp già nua vang lên từ phía sau: “Có điều, ngươi không nên dùng phép khích tướng để ép Bạch Liêm, việc này nó không thể làm chủ, ngươi nói gì cũng vô dụng thôi.”
Thanh Huyền xoay người lại, trông thấy một ông cụ mặc áo bào đen tương tự Bạch Liêm, đôi mắt sắc bén sáng ngời trên khuôn mặt gầy gò khiến người ta khiếp sợ mà không thể trốn tránh: “Ông là…” Hắn hơi ngạc nhiên, hắn có cảm giác ông lão này trông quen quen, nhưng không thể nhớ nổi đã gặp được ở đâu.
“Phụ quân.”
Cho đến khi Bạch Liêm đứng dậy cung kính hành lễ, Thanh Huyền mới chợt tỉnh ngộ, hóa ra đây chính là chúa tể của cõi U Minh…
“Ngài chính là Bắc Âm Phong Đô đại đế!”
Thanh Huyền bật thốt ngạc nhiên, ông lão bật cười.
Bắc Âm Phong Đô đại đế nhìn Triệu Thịnh và Tố Bạch đang quỳ rạp trên đất, nụ cười trên khuôn mặt ông trông thật ôn hòa, nhưng sâu trong đôi mắt âm u lại hiện lên vẻ như cười như không lạ lùng. “Ngươi muốn dẫn hồn phách Triệu Thịnh đi, không phải là không có cách.” Giống như đang thừa nước đục thả câu, ông dừng lại một lát, sau đó mới ung dung nhướng mày, lạnh lẽo lướt nhìn Thanh Huyền, từng lời không mặn không nhạt: “Nếu ngươi thật sự có gan, có dám cược với bản đế quân một ván không?”
“Đánh cược?” Thanh Huyền hơi do dự, hắn không dễ mắc lừa nên cảnh giác cất tiếng hỏi: “Người muốn đánh cược thế nào? Đặt cược cái gì?”
Bắc Âm Phong Đô đại đế như chẳng hề nghiêm túc cá cược, mà ông cười khà khà chậm rãi nêu ra điều kiện cược hấp dẫn: “Nếu ngươi thắng, ta sẽ cho ngươi mang hồn phách Triệu Thịnh đi. Nhưng nếu ngươi thua…”
“Thua thì sao?” Thanh Huyền phì cười, đương nhiên hắn đã nhận ra sự tự tin chắc thắng một trăm phần trăm của Bắc Âm Phong Đô đại đế.
“Nếu ngươi thua…” Bắc Âm Phong Đô đại đế nửa cười nửa không nhướng mày rồi nở một nụ cười tàn khốc, đôi con ngươi u ám chằm chằm nhìn Thanh Huyền lấp lóe một tia sáng cực mảnh rất lạ lùng, giọng nói không cao nhưng ngữ khí lại rất kiên quyết: “Vậy thì để ba hồn bảy phách của ngươi ở lại Cửu Trọng Ngục thôi.”
******
Đã qua ba ngày ba đêm, cây đèn chong ở đầu giường của Triệu Thịnh đang dần tàn mà Thanh Huyền vẫn chưa trở về. Hơi thở Triệu Thịnh càng lúc càng mỏng manh, Thiên Sắc ngày càng lo lắng, những suy đoán không lành cứ quấy rầy suy nghĩ của nàng từng giờ từng khắc.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà tới giờ Thanh Huyền vẫn chưa về?
Đúng vào lúc nàng cố dồn nén nỗi khủng hoảng bất an trong lòng, để khiến mình giữ lại sự trấn tĩnh cuối cùng thì giọng nói chọc điên người của Hoa Vô Ngôn chợt vang lên ngoài cửa…
“Thiên Sắc cô nương, nàng đừng đợi nữa, tiểu đồ đệ tâm đầu ý hợp của nàng không về được đâu!”
Thiên Sắc kinh hoàng, đứng bật dậy đẩy cửa bước ra, quả nhiên nàng bắt gặp Hoa Vô Ngôn trắng toát toàn thân thong dong đứng dựa lan can, nét mặt hớn ha hớn hở.
Thiên Sắc không đáp chỉ dùng nét mặt không chút biểu cảm nhìn gã, Hoa Vô Ngôn vẫn phe phẩy cây quạt, ngôn hành cử chỉ càng thêm đắc ý hả hê: “Nàng cho là có một sư huynh làm U Minh Diêm Quân thì mọi chuyện đều suôn sẻ muốn làm gì thì làm sao? Nàng đừng quên, chủ nhân chân chính của U Minh Ti chính là Bắc Âm Phong Đô đại đế…”
“Chu Ngưng!” Còn chưa kịp nghe hết lời Hoa Vô Ngôn huyên thuyên, Thiên Sắc đã dứt khoát gọi.
“Tiên tôn?” Chu Ngưng nghe tiếng bèn chạy tới, trông thấy Hoa Vô Ngôn nàng ngẩn ngơ, không hiểu vì sao cái gã hồ yêu này lại xuất hiện ở đây, nàng theo bản năng lập tức đề phòng gã.
Thiên Sắc dùng ánh mắt sắc bén chằm chằm nhìn Chu Ngưng, chậm rãi ném ra một câu làm người ta hoảng hốt: “Canh giữ cơ thể Triệu Thịnh, không được tự ý bỏ đi!” Dứt lời, nàng lại đẩy Chu Ngưng vào phòng ngủ của Triệu Thịnh rồi thi triển pháp thuật thiếp lập tiên chướng không một ai có thể xâm nhập xung quanh phòng ngủ.
Sau đó, nàng kiên quyết xoay người, nắm chặt thanh Lục Tiên kiếm, lòng nàng đã quyết!
Bất luận là ai, nếu tổn thương Thanh Huyền, nàng nhất quyết không buông tha!
Lần này đến U Minh Ti, gặp kẻ nào xử kẻ đó!
Hết chương 50