Chương 3

Suzanne đập mạnh một mẩu cây treo lơ lửng rất cần đến sự cắt tỉa, rồi duỗi dài một cách vương giả trên chiếc ghế của cô. Cô mặc một chiếc đầm lụa màu nhũ vàng và quấn một chiếc khăn màu xanh lục và nhũ vàng quanh đầu giống như một chiếc khăn xếp. Mọi thứ trong phòng – rộng lớn, bồn tắm hình tròn, những chiếc gối, thảm lót sàn lộng lẫy, và giấy dán tường nổi vân lụa – đều màu xanh lục và nhũ vàng.


Lần đầu tiên khi Ivy đi vào căn phòng này trong ngôi nhà của Suzanne, mắt cô mở rộng. Khi đó cô bảy tuổi. Phòng tắm lộng lẫy, phòng ngủ trẻ em tao nhã, và chiếc rương bọc nhung chứa hai mươi sáu búp bê Barbie ngay lập tức thuyết phục Ivy rằng, Suzanne là một nàng công chúa, và Suzanne đã không hành động khác đi. Cô ấy rõ ràng là một công chúa đã vui vẻ chia sẻ tất cả đồ chơi của mình với bản tính tử tế đầy nhiệt tình.


Ngày hôm đó, Ivy và Suzanne đã cắt phăng một mảng tóc lớn của mình để làm những bộ tóc giả cho các búp bê. Hai mươi sáu búp bê đòi hỏi rất nhiều tóc. Ivy đoán rằng cô sẽ chẳng bao giờ được mời đến chơi lần nữa, nhưng chẳng bao lâu sau đó, cô đã được quý bà Goldstein đón đều đều, bởi vì Suzanne muốn chơi cùng với Ivy, thậm chí còn nhiều hơn cô ấy muốn tiền tiêu vặt hoặc một con ngựa nhỏ.


Suzanne thở dài, chỉnh lại khăn đội đầu, và mở mắt. “Cậu có đủ ấm không, Ivy?”
Ivy gật đầu. “Hoàn hảo.”


Sau khi đưa Suzanne về nhà từ bữa tiệc. Ivy đã thay bộ đồ bơi ẩm ướt bằng áo thun và quần sorts. Suzanne cho cô mượn một chiếc đầm hồng bằng satin, thứ thật cần thiết trong ngôi nhà có máy điều hoà nhiệt độ. Nó khiến Ivy cảm thấy giống như là một phần của vở kịch công chúa.


“Hoàn hảo.” Suzanne lập lại, nhấc một chân dài, rám nắng, phô ra những ngón chân của cô. Cô đột ngột đập một cách thiếu thanh nhã vào cành cây đang lửng lơ bên trên chiếc ghế, rồi hạ chân xuống và bật cười. Lúc này những mẩu kem xốp đã được rửa sạch khỏi tóc cô. Cô đã có tâm trạng tốt hơn nhiều.


available on google playdownload on app store


“Anh ấy… hoàn hảo. Nói với tớ sự thật đi, Ivy.” Cô ấy nói. “Gregory có thường nghĩ về tớ không?”
“Làm sao tớ biết được chứ, Suzanne?”
Suzanne quay sang để đối diện với Ivy. “Vậy, Gregory có nói về tớ không?”
“Anh ấy có nói.” Ivy nói một cách thận trọng.
“Nhiều không?”


“Hiển nhiên là anh ấy không nói nhiều với tớ. Anh ấy biết tớ là bạn tốt nhất của cậu và sẽ chuyển nó ngay cho cậu, hoặc ít nhất cậu cũng có được nó bằng cách tr.a khảo tớ.” Ivy cười toe toét.
Suzanne ngồi dậy và giật chiếc khăn ra khỏi đầu. Một suối tóc đen tuyền đổ xuống bờ vai cô.


“Anh ấy là một kẻ thích tán tỉnh.” Cô ấy nói. “Gregory sẽ tán tỉnh bất kỳ ai – ngay cả cậu.”
Ivy không lấy làm phiền với cụm từ ‘ngay cả cậu’. “Dĩ nhiên anh ấy sẽ,” Cô nói, “Anh ấy biết nó sẽ tác động tới cậu. Anh ấy cũng thích giở trò mà.”


Suzanne hạ cằm xuống và mỉm cười với Ivy qua màn tóc ẩm.
“Cậu biết đấy,” Ivy tiếp tục, “hai người các cậu đang cung cấp cho Beth cả tấn tư liệu. Cậu ấy sẽ viết được năm thiên tiểu thuyết diễm tình trước khi chúng ta tốt nghiệp trung học. Nếu tớ là cậu, tớ sẽ yêu cầu một sự phớt lờ.”


“Mmm” Suzanne cười với bản thân. “Và tớ chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”
Ivy bật cười và đứng lên. “Và bây giờ tớ phải về thôi.”
“Cậu về sao? Đợi đã! Chúng ta hầu như không nói về các cô gái khác trong bữa tiệc.”


Họ đã mổ xẻ tất cả các cô gái khác trên đường về nhà và buông ra hàng tá lời bình luận nanh ác át cả tiếng vòi sen chảy đều đặn trong phòng tắm của Suzanne.
“Và bọn mình vẫn chưa nói về cậu.” Suzanne nói.


“Ồ, về tớ thì thật sự chẳng có gì để nói hết.” Ivy bảo cô ấy. Cô cởi chiếc đầm và bắt đầu gấp nó lại.
“Không có gì sao? Đó không phải là những gì tớ nghe được.” Suzanne đáp một cách tinh quái.
“Cậu đã nghe được điều gì?”


“Ờ, trước hết, tớ muốn cậu biết là khi tớ nghe thấy điều đó…”
“Nghe gì?” Ivy nôn nóng hỏi.
“… tớ đã bảo tất cả bọn họ rằng, vì đã quen biết cậu một thời gian dài tớ nghĩ điều đó không thể nào.”
“Nghĩ rằng điều gì là không thể nào?”


Suzanne bắt đầu chải tóc. “Thậm chí có lẽ tớ đã nói điều đó đặc biệt không thể xảy ra được – tớ không nhớ chắc.”
Ivy ngồi xuống. “Suzanne, cậu đang nói về điều gì vậy?”


“Ít nhất tớ đã nói với bọn họ rằng tớ vô cùng ngạc nhiên khi nghe rằng cậu đã sờ soạng bên dưới cạnh hồ sâu với Eric.”


Miệng của Ivy trễ xuống. “Sờ soạng với Eric á! Và cậu nói với bọn họ rằng điều đó là không thể nào thôi ư? Là hoàn toàn không có khả năng xảy ra thì đúng hơn! Suzanne, cậu biết là tớ không mà.”


“Tớ không biết bất cứ điều gì chắc chắn về cậu nữa rồi. Con người ta làm nhiều điều kỳ lạ khi họ tiếc thương. Họ trở nên cô đơn. Họ cố thử cách khác để tìm quên… Chính xác thì cậu đã làm điều gì vậy?”
“Chơi một trò chơi.”
“Một trò hôn hít à?”


Ivy thở phù qua môi. “Một trò ngu ngốc.”
“Hay đấy, tớ mừng khi nghe điều đó” Suzanne nói. “Tớ không nghĩ Eric thích hợp với cậu. Anh ta quá trác táng, và anh ta đánh bạn với vài kẻ kỳ dị. Nhưng dĩ nhiên cậu nên bắt đầu hẹn hò lại.”
“Không đâu.”


“Ivy, đã đến lúc cậu bắt đầu sống lần nữa.”
“Sống và hẹn hò không phải là những thứ tương đồng.” Ivy chỉ ra.
“Chúng là như thế đối với tớ.” Suzanne đáp. Cả hai cùng cười. “Will thì sao?” Suzanne hỏi.
“Anh ấy làm sao?”


“Ờ thì, anh ấy cũng là người mới đến Stonehill, giống như cậu, và có máu nghệ sĩ – giống như cậu. Gregory nói những bức tranh anh ấy đem đến festival rất tuyệt.”
Gregory đã nói với Ivy điều tương tự. Cô tự hỏi không biết hai người bọn họ có âm mưu cùng nhau để ghép đôi cô và Will hay không.


“Cậu vẫn còn giận về việc anh ấy đã vẽ những thiên thần đó sao, Ivy?” Suzanne hỏi.
Vẽ Tristan như một thiên thần đang vòng tay ôm mình, Ivy thầm lặng chỉnh lại. “Tớ biết anh ấy nghĩ điều đó làm cho tớ cảm thấy tốt hơn.” Cô nói thành lời.


“Vậy thì hãy cho anh ấy một cơ hội đi, Ivy. Tớ biết cậu đang nghĩ gì. Tớ biết chính xác cậu cảm thấy thế nào. Có nhớ khi Sunbeam ch.ết, và tớ đã nói, ‘dành hết cho Pomeranians (giống chó nhỏ lông dài). Tớ không bao giờ muốn một con chó khác nữa’ không? Thế nhưng bây giờ tớ có Peppermint và…”


“Tớ sẽ suy nghĩ về điều đó, okay?” Ivy biết Suzanne có ý tốt, nhưng việc mất đi Tristan hoàn toàn không giống với việc mất đi một con chó mười bốn tuổi mù dở và điếc đặc. Cô đã chán ngán với việc phải đối phó với những người có ý tốt và nói những điều lố bịch rồi.


Mười lăm phút sau, Ivy trên đường về nhà, chiếc Dodge cà tàng của cô trèo lên con đường dài dẫn lên rặng đồi. Vài tháng trước đây, cô sẽ không tin điều đó là có thể, nhưng cô đã dần dần trở nên yêu mến bức tường đá thấp, những mảng cây xanh và những loài hoa hoang dã mà cô vượt qua – bờ tường và cây cối và hoa của Andrew. Ngôi nhà màu trắng trên đỉnh đồi, với những chái nhà và ống khói đôi, những ô cửa chớp màu đen nặng nề, giờ đây thật sự có vẻ là nhà. Trần nhà cao đã không còn quá cao đối với cô nữa, đại sảnh và lồng cầu thang trung tâm không còn dọa dẫm cô nữa, dù vậy, cô vẫn chuồn nhanh trên những bậc thang phía sau như thường lệ.


Còn một giờ nữa mới đến giờ ăn tối và Ivy có chút ít thời gian cho bản thân trong phòng âm nhạc của cô. Đã bốn tuần từ khi Tristan mất – dù có vẻ như không ai khác nhận ra thời gian – và chính xác đã bốn tuần kể từ khi cô ngừng chơi piano. Cậu em trai chín tuổi của cô, Philip, đã nài nỉ cô chơi cho cậu ấy như cô đã làm trước đây. Nhưng mỗi lần cô ngồi trước cây đàn, cô ch.ết lặng trong lòng. m nhạc đã bị đông cứng ở nơi nào đó bên trong cô.


Mình phải vượt qua trở ngại này. Ivy nghĩ khi cô đưa xe vào trong garage phía sau ngôi nhà.


Lễ hội nghệ thuật Stonehill còn cách hai tuần. Và Suzanne đã đăng ký cho cô như một người biểu diễn. Nếu Ivy không tập đàn ngay, cô và Philip sẽ là một cặp đôi nổi tiếng mất thôi – Ivy ngừng lại bên ngoài garage để quan sát Philip chơi bên dưới ngôi nhà cây. Cậu bé đang chú tâm vào trò chơi của mình nên không nhận ra cô.


Nhưng Ella thì có. Y như thể con mèo đang đợi cô, đôi mắt xanh của nó mở rộng và nhìn chằm chằm đầy hy vọng. Nó đã kêu rừ rừ thậm chí trước khi Ivy vuốt ve vòng quanh tai, điểm ưa thích của nó, rồi nó đi theo Ivy vào nhà.


Ivy cất tiếng chào mẹ cô và Henry, người đầu bếp, đang ngồi bên chiếc bàn trong bếp. Henry trông có vẻ buồn chán, và mẹ cô, người có phần lớn công thức nấu nướng phức tạp copy từ những lon soup, trông có vẻ hoang mang. Ivy đoán rằng họ đang lên kế hoạch về một thực đơn khác về bữa tối cho những nhà hảo tâm thú vị của trường đại học của Andrew.


“Bữa tiệc thế nào, cưng?” mẹ cô hỏi.
“Tuyệt ạ.”
Henry đang bận gạch xóa những chi tiết trong bảng danh sách của Maggie. “Gà theo kiểu vua, bánh nướng chocolate với kem xốp,” Ông nói, khụt khịt với vẻ chê bai.
“Gặp mẹ sau nhé.” Ivy nói. Khi không ai trong hai người ngước lên, cô tiến thẳng về cầu thang phía sau.


Chái tây của ngôi nhà, nơi đặt phòng ăn tối, bếp và phòng sinh hoạt, là khu vực thường xuyên được sử dụng. Một phòng tranh hẹp xếp hàng bởi những bức tranh thông phòng sinh hoạt chung đến chái nhà dùng làm văn phòng của Andrew ở tầng trệt và phòng ngủ của Gregory trên tầng hai. Ivy theo một cầu thang nhỏ dẫn lên trên từ phòng tranh, rồi đi ngược xuyên qua lối đi dẫn trở lại sảnh chính của ngôi nhà, vào hành lang với phòng của cô và Philip. Ngay khi cô đi vào phòng, cô ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt – Cô hổn hển trong nỗi ngạc nhiên. Trên bàn viết của cô, cạnh tấm hình của Tristan trong chiếc nón lưỡi trai bóng chày ưa thích của anh và chiếc áo khoác học sinh cũ, là một tá hoa hồng tím. Ivy tiến thẳng đến chúng. Nước mắt nhanh chóng dâng đầy mắt cô, y như thể những giọt nước mằn mặn đó đã có sẵn ở đó từ lâu rồi mà cô không hay biết.


Tristan đã tặng cô mười lăm đóa hồng tím vào ngày sau khi họ tranh cãi về niềm tin của cô với các Thiên thần – mỗi đóa hoa cho một bức tượng Thiên Thần của cô. Khi anh thấy cô yêu màu sắc khác lạ của chúng nhiều như thế nào, anh đã mua cho cô nhiều hơn, tặng chúng cho cô trên đường đến bữa tối lãng mạn của họ vào đêm xảy ra tai nạn.


Có một ghi chú bên cạnh những bông hoa. Chữ viết tay nghuệch ngoạc của Gregory không bao giờ dễ giải mã, và càng không dễ dàng khi xuyên qua màn lệ. Cô lau mắt và cố đọc lần nữa.
“Anh biết đây là bốn tuần khó khăn nhất trong cuộc đời của em.” Mảnh giấy viết.


Ivy lấy xuống một chiếc bình hoa và áp nhẹ gương mặt của cô vào những cánh hoa thơm ngát. Gregory đã ở đây vì cô, trông chừng cho cô, kể từ đêm tai nạn. Trong khi mọi người khác khuyến khích cô nhớ lại đêm đó và nói về tai nạn – bởi vì, họ nói, nó sẽ giúp cô hàn gắn vết thương – anh ấy để cô có đủ thời gian để tự tìm ra cách của riêng cô trong việc hàn gắn vết thương lòng. Dĩ nhiên là do mất mát riêng của anh, vụ tự vẫn của mẹ anh, đã khiến cho anh thấu hiểu đến thế.


Mảnh giấy ghi chú bay là đà trên sàn. Ivy vội khom người và nhặt nó lên. Nó bay xuống lần thứ hai. Khi cô cố nhặt nó lên lần nữa, tấm giấy bị xé rách một chút trong những ngón tay của cô, y như thể nó bị giữ bởi một thứ gì đó. Ivy cau mày và nhẹ nhàng vuốt lại mảnh giấy. rồi cô đặt nó trở lại trên bàn, trượt một góc giấy vào bên dưới chiếc bình hoa nặng.


Bất chấp những giọt nước mắt, lúc này cô cảm thấy thanh thản. Cô quyết định thử chơi piano, hy vọng là cô có thể tìm thấy được âm nhạc ở bên trong cô. “Đi nào, Ella, lên lầu nào. Tao cần luyện tập.”


Con mèo theo sau cô xuyên qua một cánh cửa trong phòng ngủ che dấu những bậc thang dẫn đến tầng thứ ba của ngôi nhà. Phòng âm nhạc của Ivy, nơi có một mái dốc và một cửa sổ trên mái nhà được Andrew trang bị như một món quà tặng dành cho cô. Vẫn còn khó khăn đối với Ivy để tin rằng cô có một cây đàn riêng của cô, một cây đàn nhỏ loại có cánh với những phím đàn sáng bóng, không vết nứt, trong tình trạng hòa âm hoàn hảo. Cô vẫn còn ngạc nhiên với âm thanh của hệ thống CD, cũng như chiếc máy hát dĩa cổ điển có thể chơi bộ sưu tập nhạc Jazz thuộc về cha cô.


Thoạt đầu, Ivy lúng túng với những món quà hậu hĩ đắt tiền mà Andrew tặng cho cả cô và Philip. Cô đã nghĩ điều đó làm Gregory giận dữ. Nhưng bây giờ, dường như đã lâu lắm rồi, những ngày tháng khi cô nghĩ rằng Gregory ghét cô vì đã xâm nhập vào cuộc đời của anh ấy tại nhà và trường học.


Ella chạy trước cô vào trong phòng và nhảy lên trên chiếc đàn piano.
“Vậy là mày chắc chắn rằng tao sẽ chơi hôm nay.” Ivy nói.
Con mèo vẫn gương rộng đôi mắt, và bắt đầu nhìn thẳng qua khỏi Ivy, kêu gừ gừ.


Ivy lấy quyển sách nhạc của cô ra, cố quyết định xem sẽ chơi bản nhạc nào. Bất kỳ bài nào, bất kỳ bài nào, chỉ để cho đôi tay của cô lướt đi. Với lễ hội, cô sẽ chơi thứ gì đó từ một trong những bản độc tấu trong quá khứ của cô. Khi cô lựa chọn qua những bảng tổng phổ nhạc cổ điển, cô đặt sang một bên quyển sách những bài nhạc từ nhạc kịch Broadway. Đó là loại nhạc cổ điển nhẹ nhàng duy nhất mà Tristan, một kẻ ái mộ nhạc rock, từng biết.


Cô tìm Liszt (*) và mở bản tổng phổ. Đôi tay cô run rẩy khi chúng chạm vào những phím đàn trơn láng và cô bắt đầu những hợp âm. Những ngón tay cô thích cảm giác quen thuộc của việc duỗi rộng ra; sự luyến láy tăng và giảm của các nốt nhạc xoa dịu cô. Cô nhìn lên những dòng nhạc của bản “Liebestraum”(**) và ép buộc bản thân chơi. Đôi tay cô lướt trên phím đàn, và y như thể cô chưa bao giờ ngừng chơi. Trong một tháng qua cô đã giữ mình quá chặt, bây giờ cô trao tặng nó cho âm nhạc đang khuấy đảo quanh cô. Giai điệu muốn mang cô đi, và cô cho phép nó làm thế, để nó mang cô đến bất kỳ nơi nào nó dẫn đến.


(*) Frank Liszt : Nhạc sĩ, nhà soạn nhạc piano người Hungary, nổi tiếng vào XIX với ngón đàn điều luyện như nước chảy, ngày nay ông vẫn còn được tôn vinh là nghệ sĩ piano lớn nhất thời đại.
(**) Liebestraum : một bản nhạc được soạn bởi F.Liszt, tiếng Đức có nghĩa là “Giấc mơ yêu”


“Anh yêu em, Ivy, và ngày nào đó em sẽ tin anh.”
Cô ngừng chơi. Nhận thức về anh chôn vùi cô. Ký ức quá mạnh mẽ - anh đang đứng đàng sau cô trong ánh trăng, lắng nghe cô chơi đàn – cô không thể tin anh đã ra đi. Đầu cô gục xuống trên phím đàn. “Tristan! Em nhớ anh quá, Tristan!”


Cô khóc như thể có người vừa nói với cô rằng anh đã ch.ết. Điều đó không bao giờ dễ dàng hơn được. Không bao giờ.


Ella trườn đến sát bên đầu cô, dụi mũi vào cô. Khi nước mắt của Ivy ngừng rơi, cô vươn tới con mèo. Rồi cô nghe thấy một âm thanh : ba nốt nhạc rõ rệt. Chân của Ella hẳn đã trượt lên. Ivy nghĩ. Hẳn là nó đã bước trên những phím đàn piano.


Ivy chớp mắt ngăn những giọt lệ và cuộn con mèo vào trong cánh tay. “Tao sẽ làm gì nếu không có mày đây, Ella?”


Cô ôm con mèo cho đến khi hơi thở của cô bình thường trở lại. Rồi cô nhẹ nhàng đặt nó trên chiếc ghế dài và đứng lên để rửa mặt. Ivy đi được nửa đường ngang qua căn phòng, với cây đàn piano phía sau lưng cô, cô lại nghe thấy ba nốt nhạc tương tự lần nữa. Lần này ba tiếng nhạc giống hệt được đánh hai lần.


Cô quay nhìn con mèo đang chớp mắt nhìn cô. Ivy mỉm cười qua đôi dòng lệ mới tuôn. “Hoặc là tao đang điên, Ella, hoặc là mày đang chơi đàn.” Rồi cô đi xuống thang đến phòng ngủ của cô.


Lúc này, cô muốn kéo rèm cửa và ngủ, nhưng cô không cho phép bản thân. Cô không tin nỗi đau sẽ giảm bớt, nhưng cô phải tiếp túc sống, tiếp tục tập trung vào những người quanh cô. Cô biết rằng Philip đã từ bỏ việc lăng xăng quanh cô. Cậu bé đã ngừng yêu cầu cô chơi cùng cậu cách đây ba tuần. Bây giờ cô nên ra ngoài và yêu cầu cậu bé.


Từ cửa sau cô trông thấy Philip đang biểu diễn kiểu nghi lễ pháp thuật giả mạo bên dưới hai cây thích lớn và căn nhà trên cây mới của cậu bé. Những cành cây được xếp thành một đống và một cái nồi điện cũ nằm trên đỉnh.


Chỉ là vấn đề thời gian, Ivy nghĩ, trước khi cậu bé quyết định thắp sáng một trong những đống này và để ngọn lửa lan đến sân vườn của Andrew. Cậu bé đã hoàn thành xong những bức vẽ bằng phấn trên lối vào.


Cô quan sát cậu bé với một ít thích thú, và khi cô làm điều đó, sáu nốt nhạc truyền đến tai cô. Bô ba lập đi lập lại đã quen thuộc với cô, từ một bài hát mà cô đã nghe cách đây lâu rồi. Đột nhiên từ ngữ bật lên cùng với những nốt nhạc. “Khi em đi qua một cơn bão…”


Nhớ ra lời nhạc một cách chậm rãi. Ivy hát. “Khi em đi qua một cơn bão… hãy giữ cho đầu em ngẩng cao.” Cô ngừng lại. “Và đừng e sợ bóng tối.” Bài hát từ quyển Carousel, cô không thể nhớ được nhiều để hát, ngoại trừ vào lúc kết thúc, người đàn ông đã ch.ết quay trở lại trong dáng vẻ một Thiên Thần để đến với người mà anh ta yêu thương. Tựa đề bài hát bập bềnh trong trí óc cô.


“Em sẽ không bao giờ đi một mình.” Cô nói to thành lời.
Cô đặt bàn tay lên trên miệng. Cô điên rồi, khi tưởng tượng Ella đang chơi chính xác những nốt nhạc, tưởng tượng các cung bậc với một thông điệp. Tuy vậy, Ivy cảm thấy đôi chút khuây khỏa qua việc nhớ lại bài hát đó.


Bên kia bãi cỏ, Philip đang cầu kinh với bài hát êm ái của riêng cậu bên trên một bình rau dại. Ivy im lặng tiến gần cậu bé. Khi cậu bé ngước nhìn lên và vẫy cây đũa phép vào cô, cô có thể cảm thấy cậu bé đang hóa thân cô thành một nhân vật trong trò chơi của cậu. Cô chiều theo.


“Ngài có thể giúp được tôi không, thưa ngài?” Cô nói. “Tôi bị lạc trong rừng đã nhiều ngày. Tôi ở cách xa nhà tôi mà không có gì để ăn.”


“Ngồi xuống đi, cô gái nhỏ,” Philip nói bằng giọng của một ông già hào hiệp. Ivy cắn nhẹ môi để ngăn tiếng cười khúc khích. “Ta sẽ cho cô ăn.”
“Ngài không phải… ngài không phải là phù thủy, đúng không?” Cô hỏi với vẻ thận trọng giả tạo.
“Không đâu.”


“Tuyệt.” Cô nói, ngồi xuống bên “đám lửa trại”, giả bộ hong ấm đôi tay.
Philip đem bình cỏ dại cho cô. “Ta là một pháp sư.”
“Eiiiii!” Cô nhảy dựng lên.
Philip bùng nổ tiếng cười, rồi nhanh chóng lấy lại nét nghiêm nghị, ra vẻ pháp sư trở lại. “Ta là một pháp sư thiện.”
“Phù.”


“Ngoại trừ khi ta có ý định.”
“Tôi biết.” Ivy nói. “Tên Ngài là gì, thưa pháp sư?”
“Andrew.”


Sự lựa chọn khiến cô sửng sốt trong một lúc, nhưng cô quyết định không nói gì về điều đó. “Đó là nhà của Ngài sao, pháp sư Andrew?” Cô hỏi, chỉ vào ngôi nhà cây phía bên trên họ. Philip gât đầu.


“Cô có muốn ghé thăm nơi ẩn náu của ta chăng?” Lúc này Philip đang yêu cầu cô. “Cô sẽ được an toàn khỏi tất cả những con thú hoang dã, cô gái nhỏ à.”


Cậu bé chạy vụt đến sợi thang dây và cô đi theo sau, thích thú với nỗ lực thể chất, với sự thô nhám của sợi dây tỳ vào lòng bàn tay cô, với cách gió và chuyển động của chính cô làm cho chiếc thang dây đu đưa. Họ trèo lên hai cấp độ từ sàn chính, rồi dừng lại nín thở. “Ở đây thật đẹp quá, pháp sư.”


“An toàn nữa.” Philip đáp. “Trừ phi con rắn bạc đến.”


Cách họ năm mươi yard là bức tường đá thấp đánh dấu ranh giới của điền sản nhà Bains. Từ đó, mặt đất tách khỏi con dốc trở thành đất bằng lởm chởm đá, những bụi rậm lộn xộn và cây cối khẳng khiu cong oằn một cách kỳ dị để giữ chặt bản thân vào đá. Xa bên dưới điền sản Bains là trạm xe lửa Stonehill bé li ti, nhưng từ ngôi nhà trên cây có thể nghe rõ tiếng còi của xe lửa khi chúng chạy giữa con sông và cây cầu.


Xa hơn về hướng Bắc, Ivy có thể thấy một mảnh xanh biếc uốn lượn giống như một giải ru-băng cắt ra từ bầu trời và rơi xuống giữa những rặng cây, và bên cạnh nó, một chiếc xe lửa đang trườn men theo, lóe sáng ánh đèn.
Cô chỉ vào đoàn xe. “Đó là gì vậy, pháp sư Andrew?”


“Con rắn bạc.” Cậu bé đáp không lưỡng lự.
“Nó sẽ cắn sao?”
“Chỉ khi cô đứng chắn đường của nó thôi. Lúc đó nó sẽ nuốt trộng cô và khạc vào con sông.”
“Eo ôi!”
“Thỉnh thoảng nó trèo lên đồi vào ban đêm.” Philip nói, gương mặt cậu bé hoàn toàn nghiêm túc.


“Không thể nào.”
“Nó có đấy.” Cậu bé khăng khăng. “Và cô phải cẩn thận. Cô không được làm cho nó nổi giận.”
“Được rồi, tôi sẽ không nói một lời nào đâu.”


Cậu bé gật đầu ra vẻ hài lòng, sau đó cảnh báo. “Cô không nên để cho nó biết là cô sợ. Cô phải nín thở.”
“Nín thở ư?” Ivy nghiên cứu cậu em trai.
“Nó sẽ thấy cô nếu như cô di chuyển. Nó quan sát cô ngay cả khi cô không nghĩ là nó đang quan sát. Ngày và đêm.”


Cậu bé có được những thứ này từ đâu vậy nhỉ?
“Nó có thể đánh hơi thấy cô nếu cô sợ.”


Cậu bé đã thật sự đấu tranh với thứ gì đó, hay đây chỉ là một trò chơi? Cô băn khoăn. Philip luôn có một sự tưởng tượng phong phú, nhưng với cô, dường như chúng đã trở nên quá tích cực và u ám hơn. Ivy ước chi cậu bạn Sammy của cậu bé quay lại từ trại hè. Bây giờ em trai cô đã có mọi thứ cậu bé có thể muốn, nhưng cậu bé quá cách biệt khỏi những đứa trẻ khác. Cậu bé sống quá nhiều trong thế giới riêng của cậu.


“Con rắn sẽ không bắt được chị đâu, Philip.” Cô bảo cậu bé, gần như nghiêm nghị. “Chị không sợ nó. Chị không sợ bất cứ gì hết.” Cô nói, “Bởi vì chúng ta an toàn ở trong nhà của chúng ta. Đúng không nào?”


“Đúng rồi, cô gái nhỏ, cô hãy ở lại đây,” Cậu bé nói. “Và đừng cho ai vào nhà nhé. Ta sẽ vào một ngôi nhà khác của ta và lấy cho cô ít quần áo phép. Chúng sẽ biến cô thành vô hình.”


Ivy cười nho nhỏ. Cô sẽ chơi trò vô hình thế nào đây? Rồi cô nhặt cây chổi mòn vẹt và bắt đầu quét sàn.


Bất thình lình cô nghe Philip thét lên. Cô quay người và thấy cậu bé đang loạng choạng trên cạnh của một tấm ván hẹp cách mặt đất mười sáu feet. Cô buông cây chổi và lao về phía cậu bé, nhưng cô biết cô sẽ không bắt được cậu bé kịp lúc.


Rồi cũng đột ngột y như thế, cậu bé giữ được thăng bằng trở lại.


Cậu bé hạ xuống trên cả tứ chi và nhìn qua vai về phía sau. Biểu hiện chăm chú trên gương mặt cậu bé làm Ivy ngừng lại giữa đường. Cô đã thấy dáng vẻ đó trên gương mặt cậu bé trước đây : Sự kinh ngạc, bừng sáng hài lòng, miệng cậu hé mở trong một nụ cười bẽn lẽn.


“Điều gì xảy ra vậy?” Ivy hỏi, lúc này cô đang chầm chậm tiến về hướng cậu bé. “Em bị vấp chân sao?”
Cậu bé lắc đầu, rồi kéo lên một đầu tấm ván bị long ra.


Ivy nghiêng xuống để nghiên cứu nó. Chiếc cầu được xây dựng như một lối đi lót ván thu nhỏ, với những tấm ván được gắn chặt giữa hai cây, và một nhóm những tấm ván ngắn nằm bắt ngang qua chúng. Những tấm ván ngắn nằm cách nhau vài inchs. Tấm ván cụ thể này chỉ được đóng đinh một cách lỏng lẻo ở một đầu – Ivy có thể kéo cây đinh ra khỏi tấm ván chỉ bằng tay cô; trên một đầu khác, có một cái lỗ, nhưng không có cây đinh nào.


“Khi em bước vào đây,” Philip bày tỏ, “cạnh bên kia bật lên.”
“Giống như một tấm ván bập bênh.” Ivy nói. “Thật tốt khi em không bị mất thăng bằng.”


Philip gật đầu. “Thật tốt khi Thiên Thần của em ở ngay đây.” Ivy hít vào một hơi thở. “Vì thỉnh thoảng anh ấy cũng vắng mặt. Dù anh ấy thường hiện diện mỗi khi chị ở bên em.” Ivy nhắm mắt và lắc đầu. “Bây giờ anh ấy đi rồi.” Philip nói.


Tuyệt thật. Ivy nghĩ. “Philip, chúng ta đã bàn về điều này trước đây rồi. Không có điều gì như thế về các Thiên thần hết. Tất cả những gì em có là một nhúm những bức tượng…”
“Tượng của chị.” Cậu bé cắt ngang. “Em đang nói đến sự chăm sóc tốt bụng của họ cơ.”


“Chị đã bảo em.” Cô nói, cổ họng cô thít chặt và đầu cô bắt đầu đập rộn ràng, “Chị đã bảo em rằng nếu em muốn giữ những bức tượng đó, em không bao giờ được nói với chị về các Thiên thần lần nữa. Chị không nói với em điều đó hay sao?”
Cậu bé cúi thấp đầu và gật


“Em đã không hứa sao?” Cậu bé gật đầu lần nữa.
Ivy thở dài và kéo mảnh gỗ lên. “Bây giờ hãy theo sau chị nhé. Trước khi em đi xa hơn, chị muốn kiểm tr.a từng tấm ván một.”


“Nhưng, Ivy à,” Cậu bé nói. “Em đã trông thấy Thiên Thần của em mà! Em thấy anh ấy chụp lấy tấm ván ở đầu kia và kéo nó xuống để em không bị ngã. Em đã nhìn thấy anh ấy!”


Ivy ngồi xuống trên gót chân. “Đừng nói với chị. Để chị đoán nhé. Anh ấy đang mang một đôi cánh và khoác áo choàng đêm, và có một vầng hào quang trên đầu chứ gì.”


“Không. Anh ấy chỉ sáng lên thôi. Anh ấy lấp lánh. Em nghĩ anh ấy có một phần hình hài, nhưng luôn khó để em nhìn thấy. Thật khó để em thấy mặt anh ấy.” Philip nói, gương mặt trẻ thơ của cậu bé thành khẩn.


“Ngừng lại đi.” Ivy nói. “Ngừng lại. Chị không muốn nghe thêm bất kỳ lời nào về điều đó nữa. Giữ nó lại cho đến khi Sammy trở về nhà, được không?”
“Được.” Cậu bé nói, khóe miệng cậu đanh lại và căng thẳng. Cậu bé đi lướt qua cô.


Ivy bắt đầu xem xét những tấm ván và có thể nghe thấy em trai đang đang quét căn nhà cây phía sau cô. Rồi cây chổi ngừng lại. Cô liếc nhìn qua vai. Gương mặt của Philip hạnh phúc và bừng sáng lần nữa. Cậu vẫn túm chặt cây chổi, nhưng cậu đang đứng nhón trên đầu ngón chân, vươn người lên cao.


“Cám ơn anh.” Cậu bé nói rành rọt không thành lời.






Truyện liên quan