Chương 4
Vừa quá nửa đêm, Tori bước vào trại của họ, bước chân cô thật êm trên cát. Cô kéo lê cái túi đan bằng tay của mình một cách nặng nhọc và rón rén đến gần cái bóng to lớn của vị thuyền trưởng, vẫn đầy vẻ đe dọa dù anh ta đang ngủ.
Khi cô đứng ngay cạnh anh ta, cô biết cô phải nhanh lên, nhưng cô thấy thỏa mãn một các kỳ lạ khi ngắm anh ta dưới ánh lửa sắp tàn và ánh trăng đầy đặn. Đôi lông mày anh ta nhíu lại trong giấc ngủ, và một lọn tóc đùa giỡn trên mắt anh. Nếu cô khách quan, cô sẽ thừa nhận đây là một người đàn ông rất đẹp trai, với cái cằm khỏe mạnh và những đường nét như được chạm khắc.
Sau một lúc, sự thỏa mãn tan đi và sự tò mò muốn được chạm vào anh ta nổi lên. Không biết làn da của hắn có cảm giác ra sao nhỉ? Cô tự hỏi bởi vì cô đã thấy anh ta chỗ cái hồ. Và cái hàm râu mờ mờ của anh ta? Có phải mặt anh ta thô ráp ở những chỗ mà mặt cô trơn láng? Một cách say sưa, cô nhích đến gần hơn.
Và đá đổ một cái đèn bão.
Cô căng người chuẩn bị chạy. Anh ta lầm bầm cái gì đó trong giấc ngủ, giọng nói lùng bùng trong cổ họng, rồi anh ta trở người, nhưng anh ta không tỉnh dậy. Cô thả lỏng người ra một chút, và nhận ra quyển sách nhét ở bên cạnh anh. Thả cái túi đang cọ quậy xuống, cô nghiêng người về phía trước, băn khoăn không hiểu người như anh ta thì đọc sách gì.
Nhật ký của mình. Thằng khốn đang đọc nó. Cô kéo nó ra, trái tim đập thình thịch khi anh lại lầm bầm lần nữa. Những trang sách mở ra nơi anh đã đánh dấu, và cô đọc, cuốn nhật ký run lên trên tay cô. Chỉ mới như là buổi sáng hôm qua vậy, cô nhớ lại tên thuyền trưởng con tàu kia đang tấn công Cammy, nhớ lại sự giận dữ cô cảm thấy nếu hắn dám làm chị ấy đau. Tori gần như tối mắt vì nó.
Thế nhưng sau cái thử thách đau đớn đó, Tori biết rằng cô và Cammy sẵn sàng làm bất cứ thứ gì để sống sót. Nhận thức đó đã làm cô mạnh mẽ. Nhưng cũng ý nghĩ đó có vẻ đã làm cho Cammy khiếp sợ và yếu đi...
Tori lắc lắc đầu thật mạnh. Nhớ lại lý do cô ở đây, cô xách cái món quà của mình lên và hướng nó ra khỏi cái túi. Khi nói đã cuộn tròn dưới cái chăn của anh ta, cô chạy biến đi, và nghe tiếng thuyền trưởng rống lên ở xa xa. Sau năm phút chạy tiếp, cô tự hỏi không biết có thể chậm lại một chút không.
Cho đến khi tiếng bước chân thình thịch nện trên mặt đất sau lưng cô.
Máu trên mặt cô rút đâu hết, làm cho nó trở nên mát lạnh. Bước chạy của cô trở thành nước rút khi cô guồng tay để chạy nhanh hơn. Hắn không thể bắt được cô. Tất cả những gì cô phải làm là chạy đến nơi có những cái cây đổ. Hắn ta quá to, để có thể chạy luồn bên dưới chúng. Những thân cây nằm ngang lại quá cao để nhảy qua. Đến chỗ những cái cây. Vài giây sau. Cô đã nhìn thấy những cái cây.
Tất cả mọi thứ tối sầm lại.
Không khí chui hết ra từ hai lá phổi cô khi có một sức nặng ép xuống. Mắt cô hé ra và thấy người đàn ông to lớn đang cưỡi trên mình.
"Đừng có nhúc nhích," hắn ta nói, rồi nhíu mày. "A, khỉ thật, cô gái à, cô sẽ thở được ngay -"
Đúng thế. Cô thét lên.
Hắn có vẻ bối rối với tiếng gào của cô đến mức cô nghĩ có thể đánh hắn và lăn ra chỗ khác.
Cô cũng có thể lấy một hòn đá nện hắn.
Hắn tóm hay bàn tay nắm chặt của cô và đẩy chúng lên quá đầu, đè hai cánh tay cô xuống trong khi cô giãy dụa bên dưới hắn.
"Khốn kiếp! Tôi muốn giúp cô." Hắn ta thở cũng nặng nề như cô trong khi giữ chặt cô xuống. "Tôi đến đây để cứu cô."
Cô lườm hắn. "Tôi không cần ai cứu, nhất là bởi những người như anh."
Anh ta há hốc miệng cứ như là cái ý tưởng anh ta là kẻ xấu đã xúc phạm đến anh. Cũng đúng lúc đó, anh ta rời mắt khỏi gương mặt cô và nhìn cái tư thế của họ - anh ta đang cưỡi lên người cô và cúi về phía trước để giữ chặt hai tay cô. Chuyển hai nắm tay cô sang một tay, anh ta nghiêng vai bên kia để nhìn xuống bộ ngực phập phông của cô. Hơi thở anh ta phả ra. Anh ta chửi thề và lôi cô đứng dậy, bàn tay to đùng của anh ta nắm chặt hai cánh tay cô, và nhìn xuống cô bằng một cái nhìn làm cô như muốn xỉu.
Tất cả âm thanh như biến mất. Cô chưa bao giờ nhìn lên một người to lớn như anh ta. Cô đúng là ngốc khi đã không chạy nhanh hơn.
Gương mặt anh ta căng thẳng, như thể anh ta đang cố điều khiển sự giận dữ của mình. "Chỉnh lại quần áo đi."
Cô kéo cổ áo mình lên, cố kéo chúng sát nhau hơn, nhưng có vẻ việc này chỉ làm anh ta giận dữ hơn.
"Thôi kệ đó," anh ta ra lệnh. "Tôi có quần áo tử tế hơn cho cô ở trên tàu."
Quần áo tử tế?... "Tôi không quay về tàu của anh. Tôi không biết anh là ai."
"Tôi là thuyền trưởng Grant Sutherland. Tôi được ông cô cử đế đưa cô trở lại nước Anh." Anh dừng lại để xem phản ứng của cô và thấy cô nhướng đôi lông mày về phía anh. "Cô không tin tôi? Tôi biết tên cô là Victoria Dearbourne. Tôi biết tên cha mẹ cô."
"Điều đó chẳng chứng minh gì cả." Cô thêm vào với một giọng kinh tởm, "Trừ việc là anh biết đọc."
"Đúng, tôi đã đọc nhật ký của cô," anh ta nghiến răng, "nhưng việc đó không thay đổi thực tế là tôi được cử đến đây vì cô."
"Tại sao anh đuổi theo tôi?"
"Bởi vì cô quăng một con rắn vào giường với tôi," anh gắt.
"Không, lần đầu tiên."
Anh mở miệng định nói, rồi lại ngậm lại, trông có vẻ thực sự lúng túng. "Tôi không biết tại sao. Cô đã mất tích gần một thập kỷ, và cô đã ở trong tầm tay. Tôi không muốn để cô biến mất khỏi tầm mắt."
"Nếu anh đã đọc nhật ký của tôi, thì anh cũng biết tại sao tôi khó có thể tin anh."
Đôi lông mày của anh nhíu lại. "Đúng, tôi biết. Và tôi ước là tôi có thể có đủ thời gian cần thiết để giải thích với cô, nhưng chúng ta không có được sự xa xỉ ấy. Chúng ta sẽ nói chuyện trên tàu."
Những câu này có vẻ khó khăn lắm anh mới nói được. Vẻ mặt người đàn ông này cho thấy anh ta không hay phải giải thích về việc làm của mình. "Tôi chẳng có gì cả ngoài thời gian."
"Nếu tôi không cho tàu của mình ra khỏi khu vực này trước khi một cơn bão đến, tất cả chúng ta sẽ cần được giải cứu đấy." Anh bắt gặp cái nhìn của cô. "Cô Scott đâu?"
"Anh không thực sự nghĩ là tôi sẽ nói cho anh biết đấy chứ?"
"Cô sẽ giúp đẩy nhanh một điều không thể tránh khỏi thôi. Bởi vì nếu cô ấy vẫn ở trên đảo, tôi sẽ tìm ra và đưa cả hai cô trở lại Anh." Anh ta kéo cô về phía trại của anh một lần nữa. Cô mặc kệ, đợi cho anh ta nới lỏng sự cảnh giác. Khi có cái gì đó vọt qua lối mòn, thu hút sự chú ý của anh ta, cô nâng cánh tay đang bị anh ta giữ và đưa bàn tay anh ta lên miệng để cắn.
Tay anh ta kéo giật xuống. "Đừng," anh ta nói với giọng đe dọa, "có mà nghĩ đến việc đó. Tôi khuyên cô không nên làm tôi tức giận hơn mức cô đã làm."
Làm hắn ta giận? Cô mới là người nhếch nhác, bị hành hạ và đang điên tiết lên đây. "Không thì sao?" Cô hỏi lại thách thức.
"Không thì tôi cho cô một gối vào đít," anh ta nói hoàn toàn không biểu lộ chút cảm xúc nào, trước khi tiếp tục đi tới.
Chúa ơi, hắn dám lắm. Cô đã từng huênh hoang răng hắn sẽ chẳng thể bắt được cô, thế mà giờ thì hắn đang lôi cô đi xềnh xệch. Cô phải có một kế hoạch. Nghĩ đi nào. Họ sắp đi qua cái hồ.
"Thuyền trưởng? Thưa ngài? Tôi bị đau." Cô dựng lại và chỉ vào đùi. "Tôi phải rửa vết thương trên chân."
Mắt anh ta mở to. Anh ta nắm phía sau đầu gối cô và nâng chân cô lên cao đến mức cô phải nhảy lò cò trên chân kia. Anh ta vén cái váy lên đủ cao để thấy đoạn đầu của vết cứa, rồi lại cao thêm nữa. Tori bắt đầu run rẩy nhẹ như là bị lạnh, nhưng cô chẳng lạnh tí nào. Da cô nóng bừng lên và trở nên nhạy cảm với những vết chai sần trên những ngón tay của anh ta.
Bỗng nhiên anh ta kéo cái váy xuống. "Cô bị cắt," anh nói với một giọng khác với lúc nãy. Bây giờ tiếng nói có vẻ lùng bùng trong cổ.
Đúng là cô bị thế. Từ mấy ngày rồi, nhưng anh không thể biết được chỉ với ánh trăng thế này. Cô thề là anh ta cảm thấy tội lỗi. Cô hấp háy mắt và nói nhẹ nhàng, "Xót lắm. Tôi cần một chút nước." Khi anh lưỡng lự, cô bồi thêm. "Nếu anh thực sự là người đến cứu tôi, đây là một cách khởi đầu tốt đấy."
"Tất nhiên." Anh ta húng hắng, và rồi nói với một giọng nghiêm túc, "Chỉ tôi đi đường nào."
"Đi qua cái cây mít bột to, rồi lẽ vào cái lối bên trái."
Một lúc sau: "Chẳng có lối nào cả."
"Cái đó không phải cây mít bột."
"Được rồi, cô dẫn đường." Anh ta đẩy cô ra phía trước. "Nhưng đừng có thử làm trò gì đấy."
Cô đi tiếp, hướng sang trái cho đến khi họ đến cái hồ mà anh đã tắm hôm trước.
Anh ta có vẻ đã lúng túng, nhưng cuối cùng đưa hai cổ tay cô sang một bên tay. "Tôi, ừm, không có miếng vải nào để rửa vết thương."
Gã khổng lồ thực sự cảm thấy có lỗi. Có thể hắn không đáng sợ đến thế. "Tôi bẩn hết cả rồi. Từ lúc anh vật ngã tôi," cô nhắc hắn. "Tôi xuống đây."
"Tôi nghĩ là không," anh gắt. "Giờ thì rửa chân đi."
Khi cô nhìn xuông hai tay, anh chợt thả cô ra.
Victoria ngồi bên mép nước, kéo váy lên và vốc nước lên vết thương. Grant nuốt khan thật mạnh. Anh biết, nước lạnh buốt và cô ấy rùng mình, thở ra một hơi dài. Tiếng nước thôi thúc cái gì đó sâu thẳm và làm anh cứng lên như thép.
Anh là một quý ông lịch sự, khốn kiếp thật. Nhưng trước hết anh là một người đàn ông, và bây giờ trong một khu rừng hoang, anh đang ở một mình với một cô gái xinh đẹp, mềm mại, trẻ trung, với quần áo mỏng như băng y tế. "Thế là đủ rồi."
Cô xoay người để lườm anh, và chiếc váy cô lại kéo cao hơn trên đôi chân hơi dang. Cô ấy có cặp chân dài, thon, kéo dài đến bất tận. Một người đàn ông sẽ tưởng tượng. Đã lâu lắm rồi anh mới thấy làn da trơn tru trên đùi một người đàn bà...
Bằng cả nghị lực, anh quay mặt đi. Anh liếc thấy đôi tay mình đang run run.
Anh nghe thấy cô trườn xuống nước và quay lại. "Ra khỏi nước. Ngay lập tức!"
Bơi như thể cô sinh ra để làm vậy, cô lướt ra xa hơn.
"Tôi nói là ra khỏi nước ngay!" Anh không thể nhớ mình đã giận dữ như thế bao giờ chưa. Thế mà sao anh vẫn đang cương cứng một cách không thể chịu được vậy trời.
"Có vẻ là anh sẽ phải ra đây tóm tôi lại thôi," cô chế diễu.
Đồ phù thủy nhãi. Trong vài giây, Grant đã lột đôi ủng và cái áo sơ mi ra. "Đến đây nào." Anh căng người vì nước lạnh khi lội xuống. Tự nhắc mình không được bóp cổ cô. "Tôi nói, đến đây," anh nghiến răng.
Cô cười khẩy và vẫy tay về phía anh, các ngón tay cụp cụp về phía bàn tay, cái kiểu vẫy chào tạm biệt của trẻ con. Anh sẽ bóp cổ cô. Từ từ. Cô chìm xuống dưới nước. Cái quỷ gì vậy?
Anh bơi ra chỗ cô vừa rồi. Ngay cả với ánh trăng và nước thì trong vắt, anh cũng không thể thấy cô. Một phút sau, anh lặn xuống, quơ tay mò mẫm. Lại một phút nữa trôi qua. Đầu anh bắt đầu kêu thình thịch cùng với tiếng tim đập. Hết lần này đến lần khác, anh hít không khí và lại lặn xuống.
Rồi anh lại trồi lên một lần nữa, vừa lúc đang hít một hơi thật sâu, anh nghe thấy, "Nếu anh đúng là người như anh nói, thì chứng minh đi. Còn nếu anh không phải đến đây giải cứu, thì tốt nhất anh bỏ cuộc sớm đi, thuyền trưởng Sutherland ạ."
Grant quay phắt đầu về phía bờ. "Cô," anh hỏi với vẻ bình tĩnh bắt đầu lung lay, "đang làm gì với quần áo của tôi thế?"
"Tôi," cô nhái lại giọng anh, "đang nhặt chúng lên."
"Thả cái đám quần áo khốn nạn đó xuống"
"Rất sẵn lòng!"
Anh chỉ có một thoáng để phân vân trước lời nói của cô trước khi cô chạy biến.
"Khốn kiếp!" Anh hất một sợi tóc ra khỏi mắt. "Khốn kiếp, khốn kiếp!"
Ở đâu đó phía trên cao, cô nói, "Ồ, thuyền trưởng, tôi sẽ giữ cái áo của anh. Và một cái ủng."
Anh quay phắt về phía giọng nói, nhìn thấy cô trên một mỏm núi nhô ra bên trên cái hồ. Sự sợ hãi bỗng chợt bò dọc sống lưng anh, và anh bắt đầu toát mồ hôi ngay khi ở trong nước. Cô ấy đứng trên cao quá. Nếu cô ấy trượt chân...
Anh chỉ có một giây suy nghĩ trước khi một cái ủng rơi tõm xuống, bắn nước tung tóe, cách đầu anh có vài inch.