Chương 53
“ Hôm nay công viên không đông lắm nhì?” Hoàng Thiên Vũ đi đằng sau Vũ Linh Nhi, nắm lấy hai bả vai cô, đẩy cô bước về phía trước.
Vũ Linh Nhi vốn không quen tiếp xúc với nhiều người như thế này, cô luôn có cái suy nghĩ phải về nhà, cả người cũng hơi run rẩy. Nhưng cô lại tuyệt nhiên không biết phải hành động như thế nào.
“ Đừng sợ.” Không biết đây là lần thứ mấy trong ngày cậu nói câu này với Vũ Linh Nhi, chỉ như là buột miệng nói, cũng có khi nó đã tạo nên một thành thói quen. Cậu chỉ cảm thấy, con người nhỏ bé mỏng manh kia đang run rẩy, điều đó khiến cậu muốn bảo vệ hơn bao giờ hết.
Trong công viên giải trí chủ yếu đều là trẻ con, những đứa nhóc chừng 5, 6 tuổi lại chơi đùa thực hồn nhiên. Chúng chỉ đơn giản là mỉm cười chứ không phải là nụ cười bất cứ lúc nào cũng có thể giết ch.ết kẻ khác. Chỉ đơn giản là chúng đang vui vẻ, và chúng cười, thế thôi.
Đây dường như lại chính là điều mà cậu ao ước, được làm những điều mình thích, được sống theo ý mình, lúc vui thì cười, lúc buồn thì khóc, không cần phải gò bó mình trong một thế giới đầy rẫy thủ đoạn.
Nhưng… ước mơ đó có lẽ sẽ mãi không thành sự thực.
Hoàng Thiên Vũ khẽ lắc đầu mấy cái, nhanh chóng gạt bỏ mất cái suy nghĩ kia lại. Cậu đến đây không phải để chơi sao? Vậy thì không cần phải suy nghĩ đến mấy cái chuyện không vui đó.
“ Linh Nhi! Cậu ngồi đây một lát nhé!” Hoàng Thiên Vũ dẫn Vũ Linh Nhi lại gần đài phun nước, để cô ngồi ở đó.
“ Tôi đi chỗ này một chút!” Cậu ngồi xuổm xuống trước mặt cô, chỉ lại cái mũ len trên đầu Vũ Linh Nhi, nhìn cô nói.
Vũ Linh Nhi phải gần một phút sau mới nghe hiểu hết những điều cậu nói. Ở đây rất đông người, ngồi ở đây một mình, cô rất sợ, rất sợ họ sẽ nhìn cô. Đôi vai cô lại khẽ run rẩy, hai tay đặt trên đầu gối hơi siết chặt. Cô cúi đầu im lặng không lên tiếng.
Hoàng Thiên Vũ biết chuyện này đối với cô không dễ, việc dẫn cô ra ngoài thôi đã là phải cố gắng lắm mới làm được. Nhưng mà cậu tin, cậu luôn tin tưởng rằng chính mình sẽ làm được, cậu luôn tin tưởng rằng Vũ Linh Nhi sẽ khỏi bệnh. Và ngày đó cũng sẽ gần đây thôi.
“ Nào! Cậu không cần chú ý đến người khác làm gì. Chỉ cần bịt tai lại thì sẽ không nghe thấy gì nữa.” Hoàng Thiên Vũ cầm lấy hai tay Vũ Linh Nhi áp lên tai cô, ôn nhu nói.
Vũ Linh Nhi khẽ ngước mắt lên nhìn cậu, cô thấy cậu đứng dậy, cười với cô: “ Đừng sợ! Tôi sẽ quay lại mà. Cậu cứ ngồi yên ở đây. Nhớ nhé!”
Nói rồi, cậu ta quay người đi mất. Cô chỉ còn nhìn thấy cái bóng lưng đang hòa vào dòng người đông đúc kia. Một mình cô ngồi ở đài phun nước nhìn đoàn người qua lại tấp nập. Cô vẫn cảm thấy sợ, cực kỳ sợ.
Cô như ngồi bất động tại đó, cả người dường như cứng đờ, cái không khí ồn ào lọt hết vào tai cô, tràn vào trong trí óc cô. Thứ không khí khiến cô phải sợ hãi. Vũ Linh Nhi khuôn mặt lại trở nên trắng bệch, cả người không ngừng run rẩy.
Cô nghĩ, nhưng người xa lạ kia có lẽ đều nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái. Hay thương hại?
“ Cậu nhớ lần trước tôi nói gì không? Chỉ cần bịt tai lại sẽ không nghe thấy gì.”
“ Bây giờ sẽ không còn ai nhìn thấy cậu, không còn ai để ý đến cậu nữa. Cậu cũng không càn phải chú ý đến họ. Cậu sống là vì cậu chứ đâu phải là vì người khác.”
Những lời nói đó vang vọng trong đầu cô, không ngừng… giống như một giai điệu ru cô vào giấc ngủ. Nhưng, cô không thẻ ngủ được. Bởi vì cô… lại là vì người khác nên mới phải tồn tại…
“ Nhi Nhi!”
***
Vũ Linh Nhi ngồi ở đây không biết đã bao lâu, cô vốn đã không có khái niệm về thời gian. Đột nhiên, có người đứng ở trước mặt cô, gọi cô hai tiếng “ Nhi Nhi”
“ Nhi Nhi!”
Vũ Linh Nhi hơi ngẩng đầu lên, đứng trước mặt cô là một con gấu trúc. Không, chí xác hơn là một người nào đó mặc bộ đồ hình con gấu trúc.
“ Xin chào! Tôi là gấu trúc!” Con gấu trúc đó đưa cáo tay tròn tròn phủ đầy lông ra vẫy vẫn, sau đó chủ động cầm lấy tay cô: “ Bắt tay!”
Vũ Linh Nhi có hơi giật mình, cựa quậy muốn rút tay ra. Con gấu trúc liền thả tay cậu ra, rồi đưa ra trước mặt cậu một quả búng bay màu trắng.
“ Cho cậu này! Bóng bay của gấu trúc.”
Vũ Linh Nhi nhìn quả bóng bay, rồi nhìn lên con gấu trúc kia, không có bất cứ phản ứng gì. Không hiểu sao cô lại không cảm thấy sợ người này.
“ Ashiii! Cậu cầm lấy đi! Cầm lấy!” Con gấu rất mất kiên nhẫn, dúi ngay sợi dây buộc quả bóng vào tay cô.
Vũ Linh Nhi vô thức cầm lấy, nhìn quả bóng đang lơ lửng trên đầu mình.
Con gấu trúc đột nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, cái đầu to đùng vướng víu cũng bị tháo xuống. Hoàng Thiên Vũ trong bộ đồ gấu trúc chỉ chừa ra được cái đầu ngồi than vãn.
“ Đội cái này cậu có biết là khó thở lắm không? Thế mà không biết cảm ơn người ta một tiếng.” Hoàng Thiên Vũ ôm cái đầu gấu trúc ở trước ngực, bĩu môi nhìn con người vẫn đang bất động kia.
“ Thích không?” Hoàng Thiên Vũ ghé vào mặt cô, miệng cười toe toét hỏi.
Vũ Linh Nhi cầm quả bóng trong tay, lại không nhìn cậu.
“ Cậu không nói nghĩ là thích rồi đấy.” Cậu ngồi thẳng người dậy, đắc chí tự mình đưa ra phán quyết. Nếu bây giờ cậu ta mà mọc được ra cái đuôi, có lẽ đã vẫy không ngừng rồi.
Đột nhiên, có một cô bé chừng 6, 7 tuổi tiến đến gần hai người bọn họ, trên tay còn cầm theo một quả bóng màu xanh lá.
“ Chị xinh đẹp! Tặng chị!” Cô bé đó giơ quả bóng ra trước mặt Vũ Linh Nhi cười cười.
Hoàng Thiên Vũ ngồi bên cạnh cười cười, nháp mắt với cô bé đó.
“ Cầm lấy đi!” Cậu chủ động cầm lấy quả bóng kia, dúi vào tay Vũ Linh Nhi, còn vẫy tay chào cô bé hoàn thành nhiệm vụ đang đi ra chỗ khác kia.
Vũ Linh Nhi lại một lần nữa nhìn hai quả bóng kia, trong lòng lại không biết là đang có cảm giác gì.
Rồi như vậy cứ một người, một người rồi lại một người. Trong tay Vũ Linh Nhi rát nhanh chóng có cả một chum bóng bay đầy màu sắc. Hoàng Thiên Vũ nghiêng người sang nhìn cô.
“ Thả đi.”
Vũ Linh Nhi quay sang nhìn cậu, đôi mặt màu nâu khói dường như giống một đứa trẻ hiếu kỳ.
“ Thả bóng bay đi.” Hoàng Thiên Vũ gỡ cái tay đang cầm chùm bóng bay kia ra, từng quả, từng quả nhiều màu khác nhau đều bay lên trời.
Bầu trời bây giờ đã ngả dần sang tối, những quả bóng bay lơ lửng trên không trung như tô điểu thêm cho sắc trời hoàng hôn.
Vũ Linh Nhi nhìn bầu trời kia đến ngơ ngác. Gần chỗ cô, có một cô bé cầm tay mẹ vui vẻ nói:
“ Mẹ ơi, bóng bay kìa.”
Vũ Linh Nhi nhìn theo những quả bóng, chúng cứ bay xa, xa dần rồi đến lúc cô không còn nhìn thấy chúng nữa. Chúng được tự do, chúng được bay đến bất cứ nơi nào mà chúng thích, chúng đã không còn nằm trong tay cô nữa. Giống như những cánh chim tự do, cuộc sống của chúng không là do chúng tự quyết định, không cần phải phụ thuộc vào bất cứ thứ gì.
“ Những quả bóng bay đó đều có thể bay lên bầu trời. Nếu cậu chứ cầm nó mãi, rồi đến một ngày nó cũng sẽ phải xẹp dần đi và cuối cùng sẽ không còn không khí nữa.” Hoàng Thiên Vũ nhìn lên bầu trời đã không còn thấy quả bóng bay nào, chậm rãi nói.
“ Cũng giống như con người, nếu nắm giữ một cái gì quá chặt hoặc để một điều gì đó quá lâu trong lòng thì càng không giải quyết được vấn đề gì. Phải biết buông tay. Đó chính là đạo lý của cuộc sống. Một nhà triết học đã từng nói như thế đấy.” Cậu quay sang nhìn chăm chăm vào Vũ Linh Nhi, đôi mắt nghiêm túc quan sát từng biểu hiện trên mặt cô.
“ Hiểu chứ?”
***
Mấy ngày sau,
“ Cậu đi thì đi một mình đi, tại sao lại kéo tớ đến mấy chỗ này.” Hà Vi Băng nhíu mày nhìn cả hàng người dài dằng dặc đang đứng đợi ở ngoài sân vận động kia.
“ Thừa vé thì mới rủ các cậu đi cùng chứ. Đi một mình chán muốn ch.ết.” Phương Phương trong lòng đang cảm thấy háo hức không vì một câu nói như tạt gáo nước lạnh vào người mà trở nên bực bội.
Hôm nay là show diễn của mấy “oppa” thần tượng bên Hàn mà cô bạn này cực kỳ yêu thích, nếu không phải nói là cuồng. 8 giờ tối mới bắt đầu diễn mà cô ta đến từ 6 giờ chỉ để “gác cổng” ngoài này.
“ Chứ không phải là cậu cố tình mua thừa vé đấy chứ?” Chan Jung Gyu nói móc một câu.
“ Hôm nay bản cô nương tốt tính tha cho ngươi.” Lưu Anh Phương phẩy phẩy tay, không thèm để ý.
“ Không phải đang ở nhà viết tiểu thuyết sao?” Hoàng Thiên Vũ đứng gần 2 tiếng ngoài này, không khỏi cảm thán. Vì cái gì mà cậu cũng bị kéo vào cái vụ này?
“ Viết xong rồi.”
(hết chap 53)