Chương 116
Cô không biết bản thân mình như thế nào trở về nhà, đôi chân gần như mất đi cảm giác. Cô đứng ngay trước cổng nhà mình, ngước mắt nhìn lên. Chưa bao giờ cô thấy nó cao đến vậy, xa đến vậy. Cảm giác tuyệt vọng xâm chiếm lấy toàn bộ trí óc cô.
“ Linh Nhi.”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên đằng sau lưng cô.
Cô quay người lại, người đối diện khiến cô có chút ngạc nhiên.
“ Nói chuyện một chút được không?”
Ngồi trong quán café “Góc khuất”, Vũ Linh Nhi cũng không thèm để ý xem xung quanh như thế nào. Cô một mặt cúi đầu, nhìn chằm chằm vào ly nước cam trước mặt. Đôi mắt lại không có tiêu cự, cô cũng chẳng biết là mình đang nhìn vào cái gì nữa. Trong lòng cô giờ đây hoàn toàn là trống rỗng.
Lưu Anh Phương ngồi nhìn cô, chỉ thở dài, một lúc lâu sau, cô gái đó mới lên tiếng.
“ Ngày mai Vũ sẽ sang Mĩ.”
“ Gì cơ?” Vũ Linh Nhi khẽ giật mình, dùng ánh mắt ngạc nhiên mà nhìn người kia.
Vũ sang Mĩ? Đây là việc gì? Sẽ không phải là đùa chứ?
“ Tôi hôm nay đến gặp cậu là để nói chuyện này.”
Lưu Anh Phương cô biết rất rõ lý do mà Vũ ra đi. Nếu nói là bì ba của cậu, đó chỉ là một phần nhỏ. Sự thật, là vì cậu, vì ticnh yêu của cậu dành cho cô gái này. Cậu là bạn thân của cô. Và cô không muốn cậu phải ra đi trong đau khổ. Cô không muốn cậu sau này phải hối hận. Cũng giống như Jung Gyu, cậu ta đã hối hận.
Cô biết cậu không được lớn lên trong tình thương. Cậu lần đầu tiên đem tình cảm dành cho người khác là phải chịu đau khổ sao?
Vậy nên, cô cũng chỉ có cách này. Coi như là làm với tư cách là một người bạn của cậu đi. Cô mong rằng cậu còn có hy vọng.
“ Tại sao cậu ấy lại đi?” Vũ Linh Nhi cầm chặt cốc nước trong tay, trong lòng cô không hiểu sao lại nổi lên chút bất an.
Mấy ngày nay cô dường như đã quên đi sự tồn tại của cậu. Giống như là một phần trong trái tim đã bị giấu đi vậy.
“ Không phải cậu là người biết rõ nguyên nhân sao? Chuyện hôm đó.”
“ Chuyện hôm…”
Nếu nói như vậy… là tại cô sao?
Trong mắt cô hiện lên một chút hoang mang. Cô không biết mình phải làm sao. Đầu óc cô vốn đang rối tung giờ như lại càng rối hơn. Cậu sẽ đi sao? Sẽ rời khỏi cô sao?
Trước đây cô vẫn biết cậu rất quan trọng trong cuộc sống của cô. Nhưng giờ phút này cô lại càng cảm nhận được điều đấy rõ hơn nữa. Cô rất lo sợ. Sợ cậu rời bỏ cô. Nếu hai người cùng rời bỏ cô. Vậy thì làm sao? Còn cô, không phải cô rất ích kỷ sao?
“ Thật ra, Vũ cũng rất đáng thương. Cậu ấy từ nhỏ lớn lên mà không có tình thương của cha mẹ, chỉ có chị An là luôn ở bên cạnh cậu ấy. Cậu ấy vốn có một cuộc sống không có hạnh phúc.”
Vũ Linh Nhi không lên tiếng. Cô biết nói cái gì đây? Cô chỉ có thể lặng nghe mà thôi.
“ Nhìn bề ngoài cậu ấy luôn vui vẻ. Nhưng thật ra trong lòng lại rất cô đơn. Cậu ấy cứ tưởng luôn đeo lên một bộ mặt như thế là tôi sẽ không biết nhưng cậu ấy sai rồi. Tôi quen cậu ấy từ bao giờ chứ? Tôi sao lại không hiểu cậu ấy.”
Đến bây giờ cô vẫn không thể hiểu hết được con người cậu ấy. Hóa ra Vũ là người như thế, cậu ấy luôn là người làm cho cô cười, thế nhưng có khi trong lòng lại đang khóc. So với cuộc sống của cậu, thì những gì cô trải qua có tính là gì?
Lòng cô đột nhiên quặn thắt lại. Cậu là một con người như thế sao? Một người như cậu, đánh ra sẽ không phải chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa. Vậy mà… dường như cô lại làm tổn thương cậu… Nhưng… cô biết làm gì đây?
“ Nếu cậu thật sự yêu cậu ấy thì đừng để cậu ấy phải chịu đau khổ. Đừng để cậu ấy ra đi.” Lưu Anh Phương đột nhiên nắm chặt lấy ta cô, ánh mắt có chút cầu mong mà nhìn cô. Những người mà cô quan tâm đều đua khổ. Vậy thì làm sao cô có thể hạnh phúc đây?
Trong lòng Vũ Linh Nhi trở nên rất hoang mang. Cô? Yêu cậu sao?
Ánh mắt của cô tràn đầy khó xử. Cô dảo mắt nhìn quanh. Quán café này kể từ lần cô đến đây với Vũ vẫn vậy. Kể cả… bức tường du nhất mang một màu sắc khác cũng thế, trên bức tường có những tấm ảnh đã cũ dần theo thời gian.
“ Cậu biết bức tường đó là bức tường tình yêu chứ? Vũ, thật sự rất yêu cậu.” Lưu Anh Phương nhìn theo hướng nhìn của cô, nói.
“ Là… như vậy sao?”
Thế nhưng… bây giờ bức ảnh cô chụp với cậu đã không còn ở đó nữa rồi. Có phải thật sự tất cả đã kết thúc rồi không? Tình yêu trong cô. Là cái gì đây?
Lời tác giả: Đó là tất cả những gì mà Lưu Anh Phương có thể nói ra. Cô mong là mỗi người có thể nhìn rõ được trái tim của mình, để có được một kết thúc thỏa đáng nhất. Vai trò của cô, chỉ đến đây thôi. Vai trò của một người dẫn chuyện cũng đã đến lúc dừng lại. Để cho các nhân vật khác tự quyết định số phận của mình.
Có thể một phần của cuộc đời cô chưa từng trải qua tình yêu, thứ tình cảm trừu tượng đó cô sẽ không thể hiểu được. Nhưng… nhanh thôi, nó sẽ đến với cô. Nó có thể sẽ không giống những cuốn tiểu thuyết mà cô đã từng viết trước đây. Nó đúng hơn chính là cuộc đời. Nơi mà kết thúc không phải bao giờ cũng như người đọc mong muốn.
***
… 8.AM…
Sân bay vẫn như vậy nhiền người qua lại, có người ra đi, cũng có người lại đến. Chỉ là bầu không khí thực ồn ào, trong đó không hiểu sao lại có chút buồn. Có lẽ là cậu ta thực sự cảm thấy như vậy.
Hoàng Thiên Vũ kéo theo chiếc valy màu đen trong tay, đứng ngẩng ra nhìn đám đông người đang không ngừng qua lại. Cậu tư hỏi liệu mình tồn tại có phải là một điều thừa thãi không. Giống như là một hạt cát giữ đại dương bao la. Dù cậu có thật sự biến mất cũng sẽ không có ai để tâm. Cậu quyết định rồi, cậu thật sự sẽ rời khỏi nơi này.
“ Vũ.”
Từ phía đám đông dường như có người đang gọi cậu. Cậu nghe thấy rất rõ ràng, quay lại, hóa ra là Hoàng Thiên An.
Thế nhưng, đằng sau cô lại có một người khác. Một người mà cậu không hề ngờ tới.
“ Chị hai. Ba.”
Đúng vậy, người đó chính là Hoàng Minh Thành.
“ Chi và ba đến tiễn em.” Hoàng Thiên An cười nói, trong lòng cô lại có chút không nỡ. Không biết hôm nay Vũ sang Mĩ, bao giờ mới có thể gặp lại nó. Thằng bé này dù lớn nhưng vẫn cứ là một đứa trẻ.
“ Em cũng sắp phải lên máy bay rồi.” Cậu nhìn Hoàng Thiên An, đôi mắt lại không tự chủ được nhìn về phía người đàn ông kia.
Cậu không nghĩ là người này sẽ đến, người mà cậu vẫn gọi là ba ấy.
“ Được rồi. Chị có việc phải đi trước. Nhớ thường xuyên gọi điện về cho chị.” Hoàng Thiên An nhìn hai người họ. Cô chỉ mong cuối cùng gia đình này sẽ được êm ấm. Như vậy, cô cũng sẽ không cảm thấy lạnh lẽo.
Cậu nhìn theo bóng dáng của người chị rồi sau đó lại nhìn người đàn ông kia. Cả hai người đều im lặng, không khí có chút ngột ngạt.
“ Con thật sự sẽ từ bỏ công ty này sao?” Cuối cùng, người lên tiếng trước lại là Hoàng Minh Thành. Với ông ta, vẫn là một vẻ điềm tĩnh đó.
“ Con không muốn tiếp tục sống như thế.”
“ Vậy được. Người ba này sẽ chờ khi con đường đường chính chính đứng trước mặt ba để cho ta thấy ta đã sai như thế nào.” Ông ta cuối cùng cũng không thể làm gì khác ngoài việc từ bỏ.
Từ khi đứa con đó ra đi, ông đã suy nghĩ rất nhiều, về cả cuộc đời cùng sự nghiệp của mình. Ông chỉ có thể chấp nhận nó ra đi, bởi vì đó là điều nó thích. Lần đầu tiên ông thật sự nghĩ về một thứ mà con mình thích. Và chợt, ông phát hiện ra dường như những điều ông bắt nó làm chưa bao giờ đã là điều nó thích. Có phải vì thế mà nó thà lựa chọn cách rời khỏi gia đinh này còn hơn là ở với ông không. Vậy, ông sẽ nhìn nó ra đi. Và đến khi nó trở về nó sẽ khẳng định với ông rằng nó có thể sống dù không cần đến tiền của ông.
“ Ba…” Cậu có chút ngạc nhiên không nói lên lời. Cậu không nghĩ ông sẽ nói ra những điều đó với cô.
“ Có thể ba chưa phải là một người ba tốt thế nhưng cũng đừng nên hận ta được không? Cứ ra đi theo ước mơ của con.” Gần như là lần đầu tiên trong cuộc đời, ông cười với cậu. Nó là một nụ cười tuy có chút gượng gạo nhưng lại ấm áp.
Và cậu nghĩ. Người đứng trước mặt cậu đây đã thay đổi rồi. Nếu như ông đã là một người như vậy thì cuộc đời của cậu có khi đã không như thế này. Nhưng… bây giờ liệu có phải đã muộn không?
Không! Nếu cuộc đời không diễn như đúng ban đầu của nó… thì cậu… sẽ không thể gặp được cô. Và cậu, chưa bao giờ hối hận khi đã gặp cô.
“ Một cái ôm tạm biệt được không ba?” Cậu khẽ cười, bởi vì trong lòng cậu dường như đã không còn gì vướng bận nữa.
Và cậu nghĩ… cậu đã có một người ba mới. Có lẽ không phải là một người ban hoàn hảo nhưng có lẽ cũng là một người ba khiến cậu ấm áp hơn trước đây. Và đến một ngày nào đó, cậu tin ông sẽ là một người ba tốt của hai chị em cậu.
Cậu ôm lấy người đàn ông đó, cảm nhận cái ôm hiếm hoi từ ông. Và cậu… sắp dời khỏi đất nước này.
Lời tác giả: Hoàng Minh Thành – người đàn ông đó có lẽ sẽ chưa nhận ra hết được những thiếu sót trong cuộc đời mình. Tiền bạc đôi khi là một thứ gì quá quan trọng, nó khiến cho tình cảm của con người bị lu mờ. Khi trải qua một cuộc sống quá nghèo túng và cơ cự, nơi mà đồng tiền có thể cứu một người sắp ch.ết đói. Thì thứ cảm xúc tồn tại một cách tự nhiên sẽ dần bị mất đi. Họ dần trở thành nô lê của quyề lực và của cải. Người đàn ông đó cũng vậy. Và ông ta cũng không hề biết mình đã làm tổn thương đến những người xung quanh.
Và nếu khi đó chưa quá muộn thì hãy học tập cách bắt lại từ đầu. Không phải là bắt đầu từ lúc kết thúc, mà hãy quay lại điểm xuất phát của nó. Và nơi xuất phát của tình yêu, là từ trái tim.
(hết chap 116)