Chương 5
Mia bước ra khỏi phòng thử đồ trong cửa hàng cho thuê váy cưới và bước về phía chiếc bục đặt trước tấm gương ba chiều. Chiếc váy bằng vải sa tanh cứng xoã xuống quanh người cô lắc lư theo mỗi bước đi.
“Đi giày vào sẽ ổn hơn.” Katie nói, tay cầm một đôi cao ba inch từ hàng giày dép dành cho cô dâu đặt phía trước tấm gương.
Mia nhấc chân váy lên rồi xỏ chân vào đôi giày. Chúng quá to, trông cô như thể đang chơi trò chơi thử quần áo, cô lê một vài bước đến chỗ chiếc bục và bước lên. Katie đi vòng quanh cô và điều chỉnh chiếc váy.
“Hai người thế nào rồi?” Người bán hàng hỏi khi bà lướt qua phía trước tấm gương. Bà nghiêng đầu quan sát Mia. “Cô bé trông thật đáng yêu. Chiếc váy thật đẹp.”
Katie đồng ý với bà ta ở cả hai vế. Chiếc váy bằng vải sa tanh không có dây ôm gọn bộ ngực đầy đặn, lồng ngực và eo của Mia trước khi xòe ra quét trên sàn nhà. Lớp vải nặng trịch rủ xuống làm thành đuôi váy. Chiếc váy hơi rộng so với Mia, vì thế Katie với lấy một hộp đựng ghim đặt trên một chiếc giá ở bên cạnh tấm gương bên hông.
“Chúng tôi muốn xem nó sẽ thế nào nếu vừa người.” Cô nói với người bán hàng, “Được chứ?”
“Dĩ nhiên rồi.”
Người phụ nữ đứng nhìn hai chị em một lúc, rồi mỉm cười. “Có vẻ như cô biết chính xác cô đang làm gì. Tôi sẽ để hai người bàn bạc các phương án với nhau.”
Katie xoay Mia một vòng, thắt túm lại một chút ở quanh eo, rồi vuốt phẳng chân váy. “Em nghĩ thế nào?”
Mia nhìn vào mình qua gương. “Em thích kiểu này, nhưng có cái gì đó không ổn.”
Katie gật đầu. Mia trông như một nàng công chúa, mặc dù cô có mái tóc nhuộm hi-light và đôi mắt to tròn. Vải sa tanh trắng làm nổi bật làn da cô, nhưng trông nó vẫn không... hoàn hảo.
“Em muốn nó như thế nào?” Katie hỏi.
Mia nhún vai. “Cái này không có dây, em thích có dây đăng ten buộc.” Cô vuốt tay lên lớp đăng ten được may ngang qua eo kéo lên phía trên ngực. Ở phía chân váy và đuôi váy được trang trí nhiều đăng ten hơn.
Katie nheo mắt nhìn, cố gắng tưởng tượng cô em gái của mình bước xuống lối đi trong nhà thờ, tưởng tượng cái cách cô bé di chuyển và chiếc váy sẽ di chuyển theo cô. Cái cách lớp vải sẽ rủ xuống. Cái cách...
“Vải sa tanh quá nặng.” Cô tuyên bố. “Nó trông không ổn lắm đối với em. Đáng lẽ chúng ta phải nhận ra điều đó từ trước mới phải. Em chỉ cao có 1m61 và mặc dù em có bộ ngực vĩ đại nhất trong gia đình thì trông em vẫn thực sự nhỏ bé. Đứng yên nhé.”
Cô nhanh chóng quay trở lại phòng thử đồ, ở đó họ đã thử mặc vào và rồi cởi ra năm chiếc váy khác nhau. Cô quay trở lại với một chiếc váy phủ bên ngoài bằng vải tuyn và đăng ten. Đó là một chiếc theo phong cách hở vai làm cho cổ của Mia trông to như cổ của một anh chàng hậu vệ. Nhưng vải của nó thì thật hoàn hảo. Lớp đăng ten trang trí kín phần thân của chiếc váy và thưa dần về phía chân váy. Một dải đăng ten được tỉa tót cẩn thận kết thúc ở đường viền chân váy.
“Hãy tưởng tượng chiếc váy em đang mặc,” cô tiếp tục, “nhưng với chất liệu vải này. Nó nhẹ hơn nên sẽ rủ hơn, và nó sẽ không nuốt chửng thân hình em. Chị sẽ làm một dải sa tanh ở phía trên thân váy để nó tôn thân hình của em lên, nhưng phần còn lại của chiếc váy sẽ làm bằng loại vải tuyn pha đăng ten này. Em nghĩ sao?”
Mia đá đôi giày ra khỏi chân mình và quay vòng vòng trên bục. “Đúng thế. Đó chính xác là cái váy em thích. Chiếc váy như thế cũng sẽ rất hoàn hảo trong mùa hè. Em thích tất cả những thứ làm bằng đăng ten.” Cô rạng rỡ cười với Katie. “Chị là người tuyệt nhất.”
“Rồi, rồi, chị biết.” Katie không ngăn được nụ cười. “Okay. Nếu em đã chắc chắn thì vào thay váy ra đi và chúng ta sẽ kiếm chút gì đó ăn trưa. Sau đó, chị muốn đưa em đi chọn vải đăng ten.”
Bốn mươi lăm phút sau đó họ ngồi đối diện nhau trong một quán rượu nhỏ ở Beverly Hills. Bởi vì Katie thông thường không đi mua sắm ở khu vực này của thành phố nên cô muốn Mia được đi xem váy cưới càng nhiều càng tốt trước khi đưa ra quyết định.
“Em đã chắc chắn về chiếc váy cưới chưa?” Katie hỏi sau khi họ đã gọi món. “Chúng ta có thể đi xem tiếp.”
Cô em út của cô vén mái tóc dài tới vai ra sau tai. “Em thề, em rất thích ý tưởng của chị về chiếc váy. Mặc dù vậy em sẽ phải bắt tay vào xử lý cánh tay của em để nó có thể sẫm màu đi một chút.”
“Giờ nó cũng đã khá sẫm màu rồi.”
“Cảm ơn chị.” Mia cầm cốc soda của mình lên và uống một ngụm. “Em không thể chờ được đến lúc thấy vẻ mặt của David khi anh ấy nhìn thấy em bước dọc theo lối đi trong nhà thờ. Anh ấy sẽ ch.ết cho xem.”
“Hãy hi vọng điều đó không xảy ra.”
Mia nhăn nhở cười. “Chị biết ý em là gì mà.” Nụ cười của cô nhạt đi một chút. “Katie, chị có ổn không? Hôm nay hình như chị không được tập trung lắm.”
“Chị ổn mà.”
“Thật chứ?”
Katie gật đầu bởi vì không có cách nào để cô có thể nói thật. Những gì Zach đã làm ngày hôm qua vẫn còn làm cô điên tiết mỗi khi nghĩ đến, mà điều đó thì lại quá thường xuyên xảy ra. Okay, anh ta yêu con trai mình và lo lắng cho cậu bé, nhưng điều đó không bào chữa được cho việc anh ta đe doạ cô hay mong muốn cô phản bội lại gia đình mình. Cho dù kế hoạch của anh ta là gì thì cũng vô ích thôi, bởi vì lúc này cô quyết tâm hơn lúc nào hết phải chứng kiến cho bằng đuợc lễ cưới hạnh phúc của Mia và David.
“Chúng ta có phải e sợ chất béo không nhỉ?” Cô hỏi để làm sao nhãng cô em gái của mình.
Mia lắc đầu. “Không một chút nào.”
“Tốt.”
Katie lật chiếc khăn ăn màu trắng phủ lên chiếc rổ đựng bánh mì đặt giữa hai người họ và rên lên khi mùi thơm của những cuộn bánh mì mới nướng xộc vào mũi cô. Cô đưa chiếc rổ cho Mia và cầm lấy một cuộn bánh cho mình. Vỏ bánh mì vỡ ra rơi xuống thành vụn nhỏ khắp nơi khi cô xé chiếc bánh mì làm đôi. Katie đã sẵn sàng cho giây phút thiêng liêng này. Thêm một miếng bơ thơm phức nữa làm cho khoảnh khắc đó trở nên hoàn hảo. Cô cắn một miếng.
Thiên đường. Thực sự là thiên đường. Ai cần đàn ông khi mà thế giới vẫn còn những chiếc bánh mì Pháp hoàn hảo thế này cơ chứ?
Và nói về đàn ông...
Hình ảnh Zach nháng qua trong đầu cô. Biến đi, cô nói với hình ảnh đó. Cô phản đối chuyện thừa nhận anh ta là người hấp dẫn sau tất cả những gì anh ta đã làm. Anh ta không đẹp trai, không quyến rũ, và tuyệt đối không phải là mẫu người của cô.
Một trong ba điều đó, cô nghĩ một cách mỉa mai. Lợi thế không tồi lắm. Anh ta là một tên khốn, và cô đủ khôn ngoan để quên anh ta đi. Chỉ có một vấn đề - một số điều mà anh ta đã nói ra thực ra là có lý. Ồ, cô không muốn thừa nhận chuyện đó, nhưng đúng là nó có tồn tại. Những cuộc hôn nhân của những người trẻ tuổi thường không thành công lắm.
“Em có bao giờ nghĩ thật là lạ lùng khi mà ba má cứ luôn luôn ép bọn mình phải kết hôn quá sớm thế không?” Cô hỏi Mia.
Mia nhún vai. “Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó. Thực ra thì không phải là ba má, chủ yếu là do nội Tessa và Lorenzo. Đó là truyền thống Italy mà.”
“Đúng thế, và cả chuyện họ muốn có một người đàn ông để thừa kế nhà máy rượu nữa.”
Mia bật cười. “Ngoại M cũng có tư tưởng như vậy. Em không thể tin được ngoại có vẻ rất thất vọng khi em nói là em không có thai. Hầu hết các bậc ông bà khác sẽ nhẹ nhõm khi nghe điều đó.”
“Nhưng không phải ông bà của chúng ta.”
Katie nghĩ về tất cả những lời gợi ý bóng gió tế nhị và cả không tế nhị chút nào mà cô đã nhận được trong suốt những năm qua. Về chuyện cô sẽ hạnh phúc hơn nhiều như thế nào nếu như cô kết hôn và có những đứa con của riêng mình - trong đó con trai được ưu ái hơn.
Mia chồm về phía cô. “Tại sao họ không để lại nhà máy rượu cho Brenna nhỉ? Chị ấy rất quan tâm đến chuyện sản xuất rượu và những thứ liên quan đến nó.”
“Brenna sống ở LA. Điều đó gây khó khăn trong việc điều hành công việc hàng ngày. Chị thì có công ty riêng của chị, Francesca thì đang theo học tâm lý học và xã hội học, và...”
“Và em thì đang lên kế hoạch thống trị thế giới.” Mia nhẹ nhàng nói. “Brenna là người hợp lý nhất, nếu như chị hỏi ý kiến của em. Giờ khi mà Jeff đã tốt nghiệp trường Y, anh ấy có thể tìm chỗ thực tập ở đâu đó gần trang ấp. Hơn nữa, lúc đó chúng ta sẽ có thể gặp họ nhiều hơn.”
“Ý hay. Chị tự hỏi không biết bọn họ đã thảo luận về chuyện này chưa. Hay là liệu Jeff có hứng thú với chuyện đó không?”
“Em không biết.” Mia chống khuỷu tay lên bàn. “Đó là một điểm mà em thích ở David. Anh ấy rất công bằng với em. Anh ấy biết em thông minh và có khả năng, và rằng em có những mục tiêu của riêng mình. Anh ấy không phàn nàn gì về chuyện đó cả.”
Những lời của Zach trôi lững lờ qua đầu Katie. Cô có thể nghe thấy tiếng anh nói rằng Mia và David còn quá trẻ để có thể kết hôn.
“Em đã có một quyết định khá quan trọng.” Cô nói, mặc dù cô ghét khi phải là người đưa ra vấn đề này trước. “Hôn nhân là chuyện cả đời. Chị ghen tị vì em biết được rằng chuyện đó với em là đúng.”
Nụ cười của Mia nhạt đi và cô rướn người lên nắm lấy tay Katie. “Có phải nói chuyện về tất cả những thứ liên quan đến đám cưới này làm chị nhớ đến Greg không?”
Oops. Đó không phải là điều mà cô muốn hướng cuộc nói chuyện này đến. Vị cựu hôn phu của cô phải được quên đi. Cô siết nhẹ những ngón tay của Mia. “Chị ổn với chuyện của Greg. Chân thành mà nói, chị không hề thấy tiếc nuối gì về chuyện bọn chị đã không kết hôn. Chị không nghĩ là cuộc hôn nhân đó sẽ thành công. Chị quan tâm chỉ bởi vì em còn cả cuộc sống rất dài ở phía trước. Chị chỉ muốn biết chắc là em kết hôn với David bởi vì đó là những gì em mong muốn chứ không phải bởi vì áp lực của gia đình hay là vì cảm giác của em cho rằng đã đến lúc phải kết hôn.” Cô cười toe. “Xét cho đến cùng thì sẽ dễ dàng hơn cho em nhiều trong việc điều hành thế giới nếu như em còn độc thân.”
“Em nghĩ là em có thể xử lý được một cuộc hôn nhân và cùng lúc đó cai trị thế giới. Em là một người đa năng tuyệt hảo.” Mia quan sát cô. “Katie, em yêu anh ấy. Anh ấy là tất cả những gì mà em từng mong muốn. Về vấn đề áp lực gia đình thì chúng ta không thể nào thoát được. Chị biết rồi đấy, chị đã luôn bị quấy rầy mỗi khi chị bước qua cánh cửa về nhà mình.”
“Chị cũng thấy thế. Chị thề là chị đã từng hẹn hò với tất cả các anh chàng độc thân ngoài độ tuổi hai mươi trong vòng bán kính năm mươi dặm. À, ngoại trừ những vị linh mục đã được phong chức.”
“Nếu nội Tessa không nghĩ đó là tội lỗi, nội cũng sẽ lôi cổ họ về nhà cho chị cho mà xem.”
“Một ngày nào đó chị sẽ tìm được người đàn ông của chị.”
Mia mỉm cười. “Chàng hoàng tử đẹp trai của riêng chị chứ gì?”
“Chắc chắn rồi.”
“Em hi vọng thế. Em đã tìm được chàng hoàng tử của em.”
Katie nhìn vào khuôn mặt xinh xắn của cô em gái út. Sự mãn nguyện toát ra từ vẻ mặt của cô bé và niềm hạnh phúc làm đôi mắt cô sáng bừng.
“Dĩ nhiên là em sẽ hạnh phúc với David rồi.” Katie nói, trong lòng tự hỏi vì sao cô lại từng suy nghĩ khác đi. Zach có thể có lý do riêng của anh để mà lo lắng - dựa trên quan điểm của anh về công việc, ai có thể đổ lỗi cho anh đây? Nhưng những con số thống kê là dành cho những người khác. Những cuộc hôn nhân của gia đình Marcelli luôn kéo dài mãi mãi.
***
Mia lấy thư, là một bản copy về Cosmo bằng tiếng Pháp, và chạy lên cầu thang về căn hộ của mình. Cô đã nhìn thấy chiếc xe tải của David đang đỗ trên đường, vì thế cô biết là anh đang chờ cô. Cô xông ào vào từ cửa trước.
“Bọn em đã chọn được mẫu váy rồi.” Cô thông báo và quăng lá thư và ba lô lên sàn nhà rồi sập cánh cửa đóng lại phía sau lưng. David đang nằm duỗi người trên ghế sô pha. Anh nhăn nhở cười với cô và ra hiệu cho cô tới gần. “Chào em.”
“Chào.”
Cô đá đôi giày Nikes ra khỏi chân và lao tới ngồi dạng trên người David, rồi cúi xuống hôn anh. Cánh tay anh ôm quanh người cô.
Cô thích nhìn vào gương mặt anh. Đôi mắt xanh biếc, sâu thẳm của anh làm cô tan chảy từng chút một bên trong con người cô mỗi khi cô nhìn vào chúng. Trong vòng tay của anh cô cảm thấy chắc chắn và an toàn. Trong khi tất cả mọi người trên trái đất này đều nghĩ rằng cô thông minh và có khả năng, họ lại không thấy một điều là cô luôn cảm thấy sợ hãi chuyện mình chỉ là một đứa trẻ con. Cô đã là một đứa trẻ con trong suốt quãng đời đã qua của mình, tự mình thoát ra khỏi chuyện đó và lớn lên không phải là chuyện dễ dàng. Khi có David ở bên mình, cô không phải lo lắng quá nhiều về điều đó.
“Kể cho em nghe về ngày hôm nay của anh đi.” Cô nói và lại cúi xuống lướt trên môi anh một lần nữa để cảm thấy hơi nóng như lấp đầy cơ thể cô.
Anh nhấm nháp môi dưới của cô. “Kể cho anh nghe về chiếc váy đã.”
“Em không thể. Anh biết điều đó mà. Nó phải là một điều ngạc nhiên. Nhưng nó rất đẹp và bọn em đã chọn xong chất liệu vải và đăng ten. Katie sẽ vẽ mẫu dựa trên một vài mẫu khác nhau. Trong lúc đó, bọn em sẽ bắt đầu xâu chuỗi.”
“Chuỗi gì?”
“Tất cả diềm đăng ten sẽ được xâu lại bằng tay. Những cánh hoa sẽ được viền bên ngoài bằng hạt ngọc trai và may đầy bên trong bằng những chuỗi đăng ten nhỏ. Đó là những gì bọn em sẽ làm. Anh biết đấy - là truyền thống rồi.”
“Tuyệt.” Anh hôn lên cằm cô. “Thế Robert Anderson là ai?”
Cô ngẩng đầu lên. “Ai cơ?”
“Anh hỏi trước. Hắn ta gọi khi em ra ngoài. Có một tin nhắn. Chuyện gì đó về chuyện hắn ta tới LA trong một vài tuần tới và muốn biết là em có muốn đi ăn tối cùng không.”
Mia nhảy ra khỏi ghế sô pha, đứng thẳng dậy và phóng về phía máy điện thoại. Rõ ràng là ánh đèn đỏ đang nhấp nháy một cách đều đặn.
“Ông ấy đã gọi!” Cô bi bô. “Ông ấy đã gọi, ông ấy đã gọi, ông ấy đã gọi.”
David từ từ ngồi dậy. “Mia, người đàn ông đó là ai?”
Cô xuay vòng và rồi nhìn anh cười toe toét. “Ôi, đừng nhìn em bằng ánh mắt như thế. Cái này không có gì riêng tư cả. Đó là về sự nghiệp của em. Robert Anderson là người đàn ông mà em đã gặp mùa hè năm ngoái ở khóa học tiếng Ả rập ấy. Anh nhớ không? Ông ấy cũng đến Georgetown. Bọn em đã trao đổi qua email và ông ấy nói nếu ông ấy đến đây, bọn em có thể gặp nhau. Ông ấy sẵn lòng viết cho em một bức thư giới thiệu đến cả Georgetown và Văn phòng Chính phủ.”
“Ừm, đúng rồi.” David trông không có vẻ gì là bị thuyết phục.
“David, đừng có như thế. Người đàn ông này đã hơn bốn mươi tuổi rồi. Ông ấy có một cô con gái gần bằng tuổi em. Hơn nữa ông ấy đã kết hôn và em đã gặp vợ ông ấy, họ là một đôi cực kỳ tuyệt vời. Họ đã dẫn em đi ăn tối một vài lần.”
David trông vẫn không có vẻ gì là bị thuyết phục.
Cô nhanh chóng bước về phía chiếc ghế sô pha và chui vào lòng anh. “Anh là người mà em yêu.”
“Anh không thích cái ý tưởng em đi ăn tối với gã nào đó khác.”
Mia thực sự, thực sự muốn đảo tròn mắt, nhưng hành động đó sẽ không bao giờ có ý nghĩa đối với một người khác giới. Cô cũng muốn táng một phát vào đầu David - một ý tưởng tồi tệ khác. Thay vào đó, cô hôn lên gương mặt anh và liên tục thì thầm những từ như là “con bồ câu bé bỏng” hay “thương thương”... Cách đó thường vẫn có hiệu quả, nhưng hôm nay thì không. Anh nhấc cô ra khỏi lòng mình và đặt cô ngồi trên chiếc ghế sô pha ở bên cạnh anh. David có thể cao và gầy, nhưng chắc chắn là anh có thể bế cô đi vòng quanh mà không đổ một giọt mồ hôi nào, đó là một trong những điều mà cô thực sự ghét về chuyện mình quá thấp.
“Mia, anh nghiêm túc đấy.” Anh nói.
Cô thở dài. “Em cũng nghiêm túc, David. Robert Anderson là một người có thể giúp đỡ em. Em đã là sinh viên năm thứ ba rồi, điều đó có nghĩa là em sẽ phải nộp hồ sơ vào trường cao học sau mùa hè này. Đến được Georgetown không phải là một chuyện đã chắc chắn. Robert có thể giúp. Nếu anh quá lo lắng là chuyện này có thể có cái gì hơn thế nữa thì hãy đi ăn tối cùng bọn em. Em không ngại chuyện đó.”
Ngay lập tức mặt David sáng bừng lên. “Em không phiền khi có anh ở đó à?”
“Như người ta vẫn nói ở Thung lũng, đúng thế. Dĩ nhiên là anh được chào đón. Bữa tối đó sẽ khá tẻ nhạt, nhưng nếu anh thích đến đó, vậy thì cứ đến.”
“Okay, tuyệt lắm.”
Anh giơ tay với lấy cô, nhưng thay vì ngã vào trong vòng tay anh, cô đứng dậy và bước về phía cửa sổ. Một khi đã đến đó, cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài đường phố và những tòa nhà trong tầm mắt của cô.
“Em không biết vì sao anh không tin em.” Cô nhẹ nhàng nói, hai tay khoanh trước ngực. “Anh sẽ phải vượt qua chuyện đó, David, hoặc nếu không chúng ta sẽ gặp rắc rối.”
“Anh thực sự tin em mà.”
Mia không nói gì. Mặc dù cô và David bằng tuổi nhau, thi thoảng cô cảm thấy mình già hơn. Có lẽ tất cả những câu chuyện rác rưởi về chuyện con gái trưởng thành nhanh hơn con trai không hoàn toàn chính xác là rác rưởi như cô đã từng nghĩ.
“Em biết mọi thứ đối với anh có sự khác biệt.” Cô nói, trong lòng không muốn tranh cãi. “Anh mới học năm thứ nhất đại học. Anh thậm chí vẫn còn chưa chọn chuyên ngành cho mình.”
“Rất nhiều người vẫn chưa chọn.”
“Em biết.” Cô quay lại đối mặt với anh. “Em không có ý định chỉ trích. Ý em là, những cô cậu nhóc con thường không biết họ muốn gì khi họ mới bước chân vào trường đại học. Ngẫu nhiên em lại là một trong những người biết điều đó.”
“Em cũng đã bắt đầu học đại học khi em mười sáu tuổi. Tất cả những chuyện này là cái gì thế?”
Anh nhăn nhở cười khi anh nói, nhắc cho cô nhớ rằng đó là một phần quen thuộc trong những cuộc thảo luận của họ. Anh buộc tội cô là quá thông minh trong khi cô gọi anh là một kẻ vô công rồi nghề lười biếng, một người không thể chọn được một chuyên ngành học cho bản thân mình.
Nhưng sẽ thế nào nếu như họ không đùa bỡn?
Mia không biết ý nghĩ đó xuất hiện từ đâu. Cô cũng không hề thích nó.
“Em yêu anh.” Cô nói một cách nghiêm túc.
David đứng dậy và bước ngang qua căn phòng. Khi anh đến chỗ cô, anh kéo cô lại gần. “Anh cũng yêu em. Anh muốn được ở cùng em trong suốt quãng đời còn lại của mình.”
Cô tựa vào người anh, hé môi ra trước nụ hôn của anh. Khi anh bế cô lên và đưa cô vào trong phòng ngủ, cô nhận ra rằng thi thoảng cô cũng khá thích thú cái sự thật là anh to lớn hơn cô đủ để có thể bế cô đi vòng quanh.