Chương 8
Chiếc máy in nhả giấy ra từng tờ từng tờ một. Mia liếc nhìn David, lúc này trông cũng thiểu não y hệt như cô. Người phụ nữ ăn vận hoàn hảo trong
Phòng Đăng kí quà cưới (Bridal Registry Department) mỉm cười trong lúc chị ta xé một cái gì đó trông như một bản danh sách dài vô tận.
(Bridal Regisstry: cái này ở Việt Nam không có. Đây là một dịch vụ do các cửa hàng bán lẻ cung cấp nhằm giúp đỡ các cặp trai gái đã đính hôn trong việc cung cấp thông tin về các món quà yêu thích cho các vị khách được mời đến đám cưới. Cô dâu chú rể đến và lựa chọn những mẫu hàng hóa từ một cửa hàng được lựa chọn, sau đó lên một danh sách các mặt hàng mà mình ưa thích và giao lại cho cửa hàng đó. Bản danh sách đó sẽ được gia đình của cô dâu chú rể hoặc chính cửa hàng đó cung cấp cho các vị khách được mời đến đám cưới. Khi những mặt hàng trong bản danh sách đó đã được ai đó mua, bản danh sách quà tặng cũng ngay lập tức được cập nhật. Ngoài việc cung cấp những thông tin quý giá đến người mua, dịch vụ này cũng giúp tránh được tình trạng mua lặp các món quà hay là mua dính món quà không được trông đợi, giúp tiết kiệm thời gian và công sức cho cả người tặng lẫn người được tặng.)
“Đây chỉ là một vài gợi ý. Dĩ nhiên hai người không cần phải đăng kí cho tất cả mọi thứ có trong bản danh sách này.”
Mia cầm lấy tờ giấy được đưa ra cho cô. “Okay. Tuyệt. Chúng tôi sẽ, ừm, đi xem loanh quanh một chút đúng không?”
“Chính xác. Viết lại những lựa chọn của mình khi cô quyết định. Tôi sẽ có mặt ngay nếu như cô có bất cứ câu hỏi nào.” Chị ta lại mỉm cười, gương mặt được trang điểm hoàn hảo của chị ta gần như không nhúc nhích. “Cô có cần bút chì không?”
Mia vỗ vào chiếc túi xách nhỏ đeo trên vai mình. “Tôi có rồi, cám ơn.” Rồi cô túm lấy cánh tay David và nhanh chóng bước ra khỏi đó.
“Chị ta thật đáng sợ.” Mia lẩm bẩm khi họ đã ra ngoài tầm nghe. “Không phải là gương mặt thường sẽ phải chuyển động khi người ta nói hay sao?”
Nhưng David không chú ý. Thay vào đó anh nhìn chằm chằm vào khu vực trưng bày đồ sứ rộng lớn với vẻ nhiệt tình của một người ăn chay đang đối mặt với một bữa tối toàn thịt nướng.
“Vậy là chúng ta phải chọn hàng à?” Anh hỏi, sự tuyệt vọng bao trùm giọng nói của anh.
“Về cơ bản là thế.” Cô liếc qua bản danh sách. “Ôi Chúa ơi. Chỉ riêng về mục chén bát - mà họ gọi là đồ sứ - cũng đã được chia làm nhiều mục con khác rồi. Đĩa, tô, đĩa phẳng, đĩa đựng đồ tráng miệng, fruit nappies.”
(Fruit nappy: đĩa đựng trái cây.)
David trố mắt nhìn cô. “Fruit nappy là cái ch.ết tiệt gì?”
Mia cười khúc khích. “Người Anh không gọi tã lót là nappy à? Có lẽ nó là một loại tã lót trái cây kỳ quặc nào đó.”
David đảo tròn mắt. “Ồ, đúng thế.”
Cô tiếp tục liếc qua bản danh sách. “Đồ dùng trong ăn uống. Giờ chúng ta chuyển qua các loại đồ dẹt. Em nghĩ đó là những thứ kiểu như dao hay nĩa. Ồ, còn có cả đồ gốm hoặc sứ dùng hàng ngày nữa, về cái này em đoán nghĩa là chúng ta sẽ phải có hai bộ.” Cô nghĩ về gian bếp có kích thước như một con tem thư của mình. “Em không nghĩ là chúng ta có đủ chỗ để cho tất cả những thứ này.”
David giật lấy bản danh sách. “Cốc uống nước, ly uống rượu, ly highball, cốc vại. Highball là cái gì?”
“Một thể loại cocktail.” Cô hít vào một hơi thật sâu. Vì một lý do nào đó cô đã nghĩ rằng đi chọn hàng cho danh sách quà cưới sẽ vui vẻ hơn thế này. “Okay, hãy bắt đầu với mục đồ sứ. Chúng ta không có chỗ cho một bộ đầy đủ chứ đừng nói là hai, vì thế chúng ta có thể tìm mẫu hàng mà chúng ta thích và sẽ chỉ sử dụng mẫu đó mà thôi. Sau này, khi chúng ta có nhà hay cái gì đó tương tự, chúng ta sẽ tính đến chuyện hai bộ sau. Như thế được không?”
“Tuyệt.” Anh liếc nhìn bức tường đang trưng bày hơn một trăm mẫu hàng khác nhau. “Em thích cái gì?”
Hai mươi phút sau đó Mia đã sẵn sàng để siết ch.ết vị hôn phu của mình. Cô thích hoa, anh thì không. Cô thích màu sắc sặc sỡ, anh lại nghĩ màu be là đã đủ sặc sỡ cho bất kỳ ai rồi. Rồi anh chọn một mẫu hàng với ba loại quả đơn giản làm cho cô chỉ muốn nôn ọe. Họ phát hiện ra rằng đĩa đựng trái cây về cơ bản chính là loại tô có kích thước bằng hộp ngũ cốc, và rằng cả hai bọn họ cùng ghét những thứ có viền vàng, nhưng ngoài chuyện đó ra, họ không thể tiến đến một sự đồng thuận nào cả.
Thay vì phải đổ máu ngay giữa gian hàng đồ sứ, Mia đề nghị một sự thỏa hiệp. “Hãy bắt đầu với một thứ gì khác đi.” Cô nói, rồi cuộn bản danh sách xuống phần có tiêu đề ‘Trang trí nhà bếp.’ “Những dụng cụ đơn giản trước nhé?”
“Nghe có vẻ hay đấy.”
Họ bước về khu vực dụng cụ nhà bếp và băng qua khu vực đồ dẹt. Nếu họ đã không thể chọn được đồ sứ, Mia cho rằng tốt hơn hết họ nên tránh tất cả các quầy hàng có chứa những con dao sắc nhọn. Tuy nhiên, đồ dùng nhà bếp lại bao gồm cả dao. Nó cũng chứa hàng tá thứ dụng cụ mà cô chưa bao giờ thấy trước đây, và cô cũng không có bất kỳ ý tưởng nào về mục đích hay ích lợi của các loại dụng cụ đó. Cô đứng lại phía trước một dụng cụ được xếp thành nhiều tầng được cho là dùng để sấy khô hoa quả.
“Ai ăn hoa quả sấy?” David hỏi.
“Em.” Mia quan sát chiếc máy. “Sẽ đơn giản hơn là phải đi mua về ăn.”
“Hay ăn bim bim đi.” David chọc chọc vào một chiếc hộp to đùng chứa một chiếc máy làm pasta. “Bố không nấu nướng gì nhiều. Anh chắc chắn là không học được gì từ ông ấy.”
“Đừng có nhìn em thế. Ở nhà em hai bà luôn luôn làm công việc bếp núc.”
Anh choàng một cánh tay quanh người cô và nhăn nhở cười. “Em sắp trở thành một người vợ, Mia. Anh cho là em sẽ phải học.”
Cô nhún vai và thoát ra khỏi vòng tay của anh. “Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu. Đừng có nghĩ là bởi vì em là đàn bà nên em sẽ phải chăm sóc cuộc sống cho anh. Theo như những gì em biết thì công việc nhà cửa sẽ được chia đôi 50-50, trong đó bao gồm cả nấu nướng nữa.”
Đột nhiên David không còn cười nữa. “Anh sẽ không học nấu nướng đâu.”
“Vì sao?”
“Anh còn bận học.”
“Còn em thì không ư? Trong khi anh vẫn còn cố gắng tìm ra chuyên ngành học của mình thì em đã nộp hồ sơ vào trường cao học, nhận lớp học thường xuyên, và làm việc bán thời gian tại một trong những tòa lãnh sự quán, đó là giả sử như em được nhận vào trong cái chương trình thực tập nội trú đó.”
“Mia, anh là đàn ông.”
Cô nhìn trừng trừng về phía khu vực trưng bày dao ở bức tường gần đó. Nhưng như ba cô vẫn thường nói, bạo lực chỉ là một cách để bào chữa cho sự thiếu năng lực.
“Em đoán là nếu anh không nấu ăn và em cũng không thì chúng ta sẽ phải gọi đồ ăn ngoài rất nhiều.” Cô nhẹ nhàng nói.
“Anh thì ok thôi.”
“Tin tốt là có hàng loạt các cửa hàng đồ ăn sẵn ở gần trường đại học. Và khi chúng ta chuyển đến D.C rồi thì sẽ có những cửa hàng hoàn toàn mới để chúng ta thử xem sao.” Cô nhìn thấy một quầy chứa máy pha cà phê. “Này, em có thể cần một cái mới. Anh nghĩ sao?”
Nhưng David không bước theo cô đến quầy hàng đó. Thay vào đó anh đứng ở giữa lối đi, hai chân chạng ra, tay đút trong túi quần, một lọn tóc bướng bỉnh rơi xuống vắt ngang trán.
Cô quay lại phía anh. “Có chuyện gì thế?”
“Em đang nói đến Georgetown.”
“Dĩ nhiên rồi. Em biết em phải nộp hồ sơ vào những trường khác nữa, nhưng đó là trường mà em thực sự muốn học.” Cô cau mày nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh. “David, tin này đâu phải mới mẻ gì.”
“Em có nộp hồ sơ vào UCLA không?”
Cô có cảm giác như mặt đất biến thành bể cát lún. Thực ra thì cô sẽ không nộp vào đó. Mặc dù cô vẫn rất thích thú khoảng thời gian học đại học ở đây, nhưng cô muốn chuyển sang một trường khác để tiếp tục sự nghiệp học hành của mình. Tốt nhất là một nơi nào đó ở khu vực bờ biển phía đông.
“Em vẫn chưa quyết định.” Cô trả lời quanh.
“Khi em tốt nghiệp, anh vẫn còn hai năm học nữa ở đây.”
Cô bồn chồn chuyển từ chân này sang chân kia, ghét cái cảm giác gần như có tội trong cô. “Em biết.” Cô biết thật. Cô chỉ không muốn nghĩ về nó thôi. Rồi cô nhắc nhở bản thân mình rằng cô không có gì để cảm thấy có tội cả. Đây là cuộc sống của cô, giấc mơ của cô, sự nghiệp của cô. Cô muốn tham gia làm việc ở Văn phòng Chính phủ ngay từ lần đầu tiên cô tìm hiểu nó là cái gì từ sáu năm trước. Cô đã từng thỏa hiệp rồi. Không phải giờ đến lượt anh hay sao?
“Nghe này,” Cô nói, “Em muốn tham gia khóa học tiếng Nhật ở Nhật Bản, và anh đồng ý là chuyện đó sẽ rất thú vị. Chúng ta đã nói về chuyện sẽ kết hợp đi tuần trăng mật trong khoảng thời gian đó. Rồi anh đổi ý và không muốn đi nữa. Vì thế chúng ta đã chuyển dự định sang D.C. Giờ em đang tham gia lớp học ngôn ngữ và anh sẽ chỉ phải lang thang trong vòng sáu tuần. Em thoải mái với chuyện đó. Tại sao anh không chấp nhận chuyện em không theo học cao học ở UCLA chứ?”
“Bởi vì điều đó có nghĩa là anh sẽ phải chuyển trường.”
“Về điều đó thì anh đã từng nói là anh sẽ không sao.” Cô cố gắng để không hét lên. “Tất cả những chuyện này tất cả là vì anh hết hay sao? Anh cần một người vợ biết nấu nướng, anh cần một người vợ không theo học ngoại ngữ ở nước ngoài, và anh cần một người vợ không có giấc mơ của riêng mình, trong khi bản thân anh cũng không có bất cứ giấc mơ hay kế hoạch nào. Anh thậm chí còn chẳng có lấy một chuyên ngành ch.ết tiệt nào nữa.”
Họ trừng mắt nhìn nhau. Mia không chịu là người chớp mắt trước.
David thở dài, rồi nhún vai. “Anh không biết anh cần gì, Mia. Em là người lúc nào cũng có sẵn câu trả lời. Có lẽ em nên nói cho anh biết.”
Đột nhiên chuyện đi chọn hàng cho danh sách quà cưới của họ dường như không phải là một ý tưởng hay ho gì. Cô cẩn thận gấp các tờ danh sách lại làm đôi.
“Nghe này. Em có một bản báo cáo cần phải hoàn thành. Anh có muốn làm việc này vào một lúc khác không?”
David nhún vai. “Chắc chắn rồi.”
Họ bước về phía thang máy. Mia có một cảm giác cực kỳ không bình thường làm cô không thể thở được. Không ai nghĩ mọi chuyện sẽ trở nên như thế này, cô điên cuồng tự nhủ. Đúng không? Cô và David đã đính hôn. Không phải là họ nên tận hưởng hạnh phúc hay sao?
***
Lần đầu tiên Katie bước vào văn phòng của Zach là lúc cô đang rất háo hức về một hợp đồng béo bở có ý nghĩa đối với cả cuộc đời cô. Lần thứ hai cô phải đau đầu với chuyện đối mặt với sự nhục nhã mà cô gặp phải trước đó. Lần này cô lại phải vật lộn với cái sự thật rằng anh không chỉ là khách hàng của cô và là một ông thông gia trong tương lai, mà anh còn là người đã làm rung chuyển cả thế giới của cô chỉ bằng một nụ hôn nhẹ nhàng (thật khó chịu nhưng đó là sự thật). Anh cũng là vị luật sư xử lý vụ ly dị cho em gái cô. Nếu như họ còn dính dáng với nhau trong bất cứ chuyện gì khác nữa, họ sẽ trở thành những cá thể sống cộng sinh với nhau. Cô quyết tâm phải đảm bảo để điều đó không xảy ra. Cô sẽ thận trọng, đề phòng, và trở nên tuyệt đối chuyên nghiệp. Không một phản ứng nào mang tính bản năng được cho phép ở đây.
Dora Preston ngồi phía bên ngoài văn phòng của Zach. Bà mỉm cười khi nhìn thấy Katie. “Cậu ấy đang chờ cô,” bà nói, “vào luôn đi.”
“Cảm ơn.”
Katie vươn thẳng lưng, lẩm nhẩm câu thần chú ‘Ta là người cừ nhất’ để lấy lại bình tĩnh và rồi bước vào trong hang ổ của cá mập.
Zach đứng dậy khi anh nhìn thấy cô. Rồi anh mỉm cười. Và bởi vì cô vẫn chưa được tiêm liều vắc xin chống lại nụ-cười-của-Zach, cô cảm thấy mình ngay lập tức tan chảy.
Dừng lại! Không tan chảy gì cả, cô tự nhủ với bản thân. Không được tỏ ra háo hức khi gặp lại anh ta. Nhất quyết không!
“Katie, thật là hân hạnh.”
Anh bước vòng qua chiếc bàn làm việc và tiến tới chỗ cô. Thay vì bắt tay, anh siết nhẹ cánh tay cô và tỏ ra vui mừng một cách thật lòng khi gặp lại cô. Uh-huh. Chắc chắn rồi. Lạnh lùng, cô tự nhủ. Cô là một tảng băng.
“Tôi đem giấy tờ đến.” Cô bình tĩnh nói, giơ cao chiếc cặp tài liệu bị lèn chặt. Tay bên kia cô cầm một hộp đựng hồ sơ xách tay.
Zach dẫn cô đến phía bàn làm việc rồi mời cô cà phê, cà phê thì cô đồng ý. Trong khi anh bước về phía một chiếc khay nhỏ đặt cạnh chiếc kệ và rót ra cho cô một tách thì cô mở chiếc cặp táp và lôi ra những file hồ sơ.
“Kem? Đường?”
“Đen thôi.” Cô nói.
Khi anh quay trở lại và ngồi xuống bên cạnh cô, cô đã trải ra vài mẫu giấy mời.
“Chúng ta cần phải đặt mẫu với nhà in.” Cô nói. “Tôi thích mẫu này.” Cô chỉ vào một tờ giấy mời giày thịch có viền màu đen và vàng.
Zach bật cười. “Những tờ giấy mời cuối cùng mà tôi chọn có hình những chiến binh đồ chơi ở trên đó. Tôi nhớ đó là giấy mời cho lễ sinh nhật lần thứ mười một của David. Em cứ chọn kiểu nào mà em thích.”
“Tôi rất vui lòng chọn, nhưng anh có muốn chọn qua cùng với các cộng sự của anh không?”
“Không một chút nào.”
Cô tự đánh mất bản thân trong một giây và mỉm cười. “Okay. Rõ ràng anh không phải là một người biết lên kế hoạch tiệc tùng.”
Cô lôi ra bản danh sách chính và đánh dấu vào số thứ tự của mẫu giấy mời. “Giờ thì, trước khi tôi có thể làm được điều gì đó, tôi sẽ cần anh làm một chuyện, đó là phê chuẩn về tài chính.”
Một tập gồm năm trang giấy liệt kê ra tất cả những chi phí có thể phát sinh, mặc dù một vài khoản, ví dụ như đồ uống, chỉ là dự đoán. Zach cầm lấy tập tài liệu và xem qua.
“Em rất chu đáo.” Anh nói sau đó một phút.
“Tôi cố gắng để có thể chu đáo. Như tôi đã ghi chú ở dưới cùng, có thể sẽ có một khoản chi phí ngoài dự kiến lên khoảng hơn ba trăm đô la, tôi sẽ gửi bản thông báo bằng giấy ngay lập tức.”
“Khá thuận lợi.” Anh đọc thêm một lúc nữa. “Túi kẹo cho người lớn. Đây không phải là một thứ giành cho trẻ con hay sao?”
“Không hề. Tôi sẽ đặt loại túi nhỏ hơn, rẻ hơn cho những khách thông thường và loại bằng dynamite cho những khách đặc biệt.” Cô nhún vai. “Tôi không thể giải thích chuyện này, nhưng khi người ta được nhận một cái gì đó miễn phí, họ luôn có cảm giác cực kỳ sung sướng. Trên thực tế thì tôi đã từng nhảy chân sáo vì vui sướng khi người trang điểm ưa thích của tôi tặng cho tôi những món đồ mẫu, ngay cả khi chúng là thứ gì đó mà tôi sẽ không bao giờ sử dụng đến. Tôi nghĩ rằng một cái túi đựng bánh kẹo sẽ là một cách hay ho để lại cho các vị khách của chúng ta một cảm giác ấm áp mơ hồ khi họ nghĩ về bữa tiệc.”
Anh tiếp tục nghiên cứu bảng chi phí. Cô quan sát anh trong lúc anh đọc. Có cái gì đó rất quyến rũ trong đôi mắt của anh, cô nghĩ. Và dĩ nhiên, cả nụ cười của anh nữa. Cô cũng thích cái cách trông anh lúc nào cũng rất thoải mái trong cái vỏ bọc của mình.
Cô thầm rên rỉ trong bụng. ch.ết tiệt thật. Có chuyện gì xảy ra với quyết tâm phải trở thành một tảng băng thế? Phớt lờ anh ta đi. Điều đó thật sự nói dễ hơn là làm, nhất là khi cân nhắc đến chuyện anh chàng này đã làm cô kích thích như thế nào. Sự quyết tâm của cô dường như có sức bền như những lát khoai tây chiên.
Anh quăng bảng chi phí lên mặt bàn. “Tôi sẽ đưa cái này cho các cộng sự của tôi ngay. Khi nào thì em cần sự phản hồi?”
“Trong vòng một tuần. Giấy mời cần phải được dập nổi, một số loại thức ăn cần phải đặt hàng trước, và tôi sẽ đỡ phải đau đầu trong chuyện lựa chọn hoa hòe.”
“Đừng,” Anh ngả người ra sau chiếc ghế bành. “Tôi đoán điều đó có nghĩa là tôi phải đem bộ vest tuxedo của mình đi gặt là.”
“Đừng có phàn nàn với tôi về chuyện đó.” Cô nói với anh. “Anh biết chính xác anh sẽ mặc cái gì, trong khi tôi thì gặp phải thử thách là phải chọn được chiếc váy hoàn hảo. Tôi cần phải ăn mặc phù hợp, nhưng lại không được giống như một vị khách.”
Anh nhướn mày lên. “Thế bạn hẹn của em thì sao?”
Cô không cần phải nhận thêm áp lực nữa. “Tối hôm đó tôi làm việc.”
“Không có Quý ông Hoàn hảo nào à?”
Cô không thể chắc là anh đang tán gẫu như một người vô công rồi nghề hay đang cố gắng tìm hiểu xem liệu cô có đang hẹn hò ai đó không. Khả năng thứ hai làm cho đùi cô ngứa ngáy như bị kim chích.
“Ngay cả một gã tầm tầm cũng không có. Còn anh? Anh sẽ đưa ai tới đó?”
“Tôi vẫn chưa quyết định. Brenna thế nào rồi?” Anh hỏi.
“Nó đang ở trang ấp. Tâm trạng của nó dường như đang chấp chới giữa sự khao khát mạnh mẽ muốn trả thù và cảm giác bị tàn phá.”
“Sự mất mát trong một cuộc hôn nhân tan vỡ giống như cái ch.ết ấy. Sẽ mất nhiều thời gian để có thể vượt qua được giai đoạn đau khổ này.”
Sự thấu hiểu của anh làm cô cảm thấy ngạc nhiên cho đến khi cô tự nhắc nhở mình rằng đây là những gì người đàn ông này làm để kiếm sống. Dĩ nhiên anh phải rất quen thuộc với tình trạng này rồi.
“Brenna nói rằng hai người sẽ không gặp nhau trong vài tuần tới.”
Anh gật đầu. “Chúng tôi vẫn nói chuyện thường xuyên, nhưng không cần phải gặp trực tiếp. Tôi đã nộp hồ sơ rồi. Chúng tôi sẽ phải tiến hành hòa giải trước, và đó là những gì sắp diễn ra theo kế hoạch.”
“Anh có biết luật sư của Jeff không?”
Zach lại mỉm cười, nhưng lần này không có một chút thân thiện nào. “Tôi đã làm việc với hắn ta trước đây rồi. Không phải lo lắng. Tôi giỏi hơn hắn rất nhiều.”
“Anh có nghĩ rằng tôi thực sự là một con chó cái nếu tôi nói ‘Tuyệt!’ không?”
“Không. Cô ấy là em gái của em. Cô ấy đau khổ và em muốn chuyện đó phải được trả bằng máu.” Anh quan sát cô. “Em không thể có được tất cả mọi thứ, Katie. Em không thể phàn nàn về thủ đoạn của tôi, rồi sau đó lại sử dụng những thủ đoạn đó vì lợi ích của chính bản thân mình.”
“Thực ra thì tôi có thể làm thế, nhưng như thế thì thô thiển quá.” Cô liếc qua đám giấy tờ mà cô đã mang đến, rồi lôi ra thêm ba tập bảng chi phí. “Cái này là để anh không cần phải đi photo lại.”
“Rất chu đáo.”
Cô quay trở lại với vấn đề ly dị của em gái mình. “Mặc dù đã có sự rạn nứt trong cái lý thuyết ‘Tất cả những cuộc hôn nhân của nhà Marcelli đều kéo dài mãi mãi’, tôi vẫn sẽ không đứng về phía anh trong âm mưu phá hỏng cuộc hôn nhân của Mia và David đâu.”
“Tôi chấp nhận điều đó. Tuy nhiên, tôi bảo lưu quyền sử dụng bất cứ phương pháp nào theo cách của tôi để làm em đổi ý.”
Không có gì là mới mẻ, cô nghĩ một cách mỉa mai. “Tại sao lại là tôi?”
Anh ngả người ra sau ghế và cân nhắc câu hỏi. “Có hai lý do. Không, ba lý do. Thứ nhất, tôi có cơ hội tiếp cận tốt nhất với em. Điều đó có nghĩa là tôi có rất nhiều thời gian để sử dụng sự quyến rũ của mình.”
Cô mở to mắt ngạc nhiên. “Thế này là quyến rũ ư? Tôi không nhận ra đấy.”
Anh cười nhăn nhở. “Thứ hai, gia đình em nghe theo em. Nếu tôi thuyết phục được em, em sẽ thuyết phục họ, hay ít nhất là Mia, mà con bé là nhân tố quan trọng nhất.”
“Không có chuyện đó đâu.”
“Tôi sẽ cá.”
“Chắc chắn là anh sẽ thế rồi. Thế thứ ba là gì?”
Ánh mắt của anh hoàn toàn tập trung vào cô. Đôi mắt màu xanh sẫm hơi nheo lại, và vẻ mặt của anh trở nên nham hiểm. “Em là người nhà Marcelli mà tôi quan tâm nhất.”
Hai phần phấn khích và một phần hoảng sợ, cô cố gắng hết sức mình để tỏ ra không quan tâm. “Ý anh là nếu anh trải qua nhiều thời gian như thế này với ông nội Lorenzo thì sẽ không tốc được váy của anh lên?”
“Tôi không mặc váy, nhưng nếu có thì đúng là không.”
“Đó là những lý do nghe rất hoang đường. Cảm ơn vì đã chia sẻ với tôi.” Cô bắt đầu đóng chiếc cặp táp lại.
“Về sớm thế ư?”
“Tôi có một cuộc họp khác.”
“Sẽ thế nào nếu tôi muốn có thêm vài phút nữa để tiếp tục cái công việc thuyết phục em?”
“Không, cảm ơn.”
Anh khúc khích cười. “Em còn chưa nghe xem trong đầu tôi có dự định gì.”
Ồ, nhưng cô có thể tưởng tượng được. “Tôi không cần biết.”
“Em đang cảm thấy tò mò.”
“Không hề một chút nào.”
Cô có cảm giác cả hai người họ đều biết rằng cô đang nói dối. Cô đóng cặp lại và quay sang hộp tài liệu. Khi cô làm xong, cô quay lại phía anh. “Cảm ơn vì đã dành thời gian gặp tôi hôm nay, Zach.”
Anh chồm tới và đặt tay lên tay cô. “Tôi luôn cảm thấy rất vui khi gặp em, Katie. Em biết điều đó.”
Là do cô cảm thấy hay thực sự nhiệt độ ở nơi đây đang nóng lên?
“Nghe thật tuyệt.” Cô nói một cách nghiêm túc và đứng dậy. Cô tự hỏi không biết liệu anh có hôn cô lần nữa không. Khi anh không làm điều đó, cô tự nhủ với bản thân là cô cảm thấy hạnh phúc. Thực thế.
Anh đứng dậy. “Em không được thoải mái.”
“Câu đó không giống một lời khen lắm, nhưng dù sao cũng cảm ơn anh.”
Anh cười toe. “Tôi cũng không thoải mái. Nếu chúng ta có thể xoay sở để vượt qua được hai tháng tới mà không chém giết lẫn nhau thì có lẽ tôi sẽ thích em trở thành bạn hẹn của tôi trong bữa tiệc quyên góp đấy.”
Câu nói ‘chỉ chạm nhẹ một cái mà cũng ngã’ bỗng nhiên trở nên thích hợp hơn bao giờ hết. Hẹn hò ư? Với Zach ư? Chỉ có một con ngốc mới nói vâng.
“Tôi sẽ phải làm việc.” Thay vào đó cô trả lời.
“Với tôi thì không sao.” Anh nháy mắt. “Tôi thích ngắm nhìn.”
***
Zach chưa bao giờ nghỉ làm sớm và anh hầu như chưa bao giờ đi theo đường cao tốc Pacific Coast để về nhà. Nhưng vào lúc ba giờ chiều hôm ấy, anh làm cả hai việc trên. Anh lái xe về phía Tây ra phố Lincoln rồi rẽ về phía nam. Con phố đông chật ních người giao với PCH tại Marina Del Rey. Đó là một buổi chiều nắng ấm, với thoang thoảng mùi muối trong không khí. Anh mở mui xe cũng như cửa sổ, hít vào thật sâu.
Không nghĩ đến thời gian biểu bận rộn của mình nhưng anh vẫn cảm thấy bồn chồn. Khi anh lái xe về hướng sân bay, anh nhìn thấy những chiếc máy bay cất cánh bay về phía đại dương, hướng về phía Tây. Họ đang đi đâu nhỉ? Ai đang có mặt trên máy bay và họ sẽ làm gì khi tới nơi? Anh không muốn đi cùng họ, nhưng anh thực sự muốn một điều gì đó... Một người phụ nữ chăng?
Anh đã có câu trả lời cho câu hỏi đó ngay cả trước khi anh hỏi nó. Đúng thế. Một người phụ nữ. Và không chỉ là ở trên giường, mặc dù anh sẽ không lấy gì làm phiền lòng với một hay hai giờ vui vẻ trong một vòng tay rộng mở. Không, những gì anh muốn còn hơn cả ȶìиɦ ɖu͙ƈ. Anh muốn nói chuyện với ai đó đủ lâu để có thể có cảm giác dễ chịu. Anh muốn sự đồng điệu, đúng đắn và gần gũi. Đã bao lâu rồi kể từ khi anh có một mối quan hệ kéo dài hơn hai lần hẹn hò? Một năm? Lâu hơn thế, anh nghĩ. Mặc dù anh chưa bao giờ có hứng thú với việc tái hôn - Ainsley và niềm tin của anh về chuyện những mối quan hệ dài hạn sẽ không tồn tại đã giúp anh thoát khỏi cái mong muốn đó - nhưng anh luôn thích thú khi có những người phụ nữ đi cùng. Thường là chỉ một người trong một khoảng thời gian, và thông thường thì chỉ khoảng vài tháng, rồi anh chia tay. Anh có thể không kết hôn, nhưng anh cực kỳ nghiêm túc tôn trọng chế độ một vợ một chồng.
Đã rất lâu rồi kể từ khi có người cuốn hút được anh lâu hơn một hoặc hai đêm. Anh không thể nhớ được người đàn bà cuối cùng có thể làm anh ngạc nhiên và thách thức được anh. Một phần điều đó là do lỗi của anh. Vị thế của anh trong một hãng luật danh tiếng và số dư trong tài khoản ngân hàng của anh không ngừng tăng lên đã thu hút một loại phụ nữ nào đó - những người có hứng thú vào những gì anh có hơn là chuyện anh là ai. Anh đã hẹn hò với đủ người trong số họ để làm cho mình trở nên nổi tiếng rồi. Và vì anh đã hẹn hò với những kẻ nông cạn nên những người có đầu óc không cho rằng anh xứng đáng để họ phải cố gắng. Điều đó có nghĩa là anh sẽ phải đi tìm họ.
Hoặc chờ đợi vào định mệnh.
Đó có phải là những gì đã xảy ra với Katie Marcelli? Có phải định mệnh đã thả cô rơi vào vòng tay anh? Có thể đúng, có thể không. Dù là khả năng nào thì anh cũng dự định sẽ tận dụng lợi thế trong tình huống này, bởi vì đó là những gì anh làm. Định mệnh có thể đem cô đến với anh, nhưng anh sẽ là người đưa cô lên giường mình.