Chương 10

Zach đến trang ấp nhà Marcelli ngay trước lúc năm giờ. Những cuộc gọi đến nhà như thế này đang ngốn hết khoảng thời gian có thể kiếm ra tiền của anh, nhưng anh sẵn lòng chấp nhận chuyện đó. Xét cho đến cùng thì vẫn còn có ích lợi lớn hơn để mà cân nhắc. Hơn nữa, anh có thể cảm thấy thời gian đang trôi qua vùn vụt. Đã sáu tuần kể từ khi David và Mia tuyên bố đính hôn. Sáu tuần rồi mà anh vẫn chỉ tiến được một chút trong cái kế hoạch chia cắt đôi uyên ương hạnh phúc đó. Vụ cãi vã gần đây giữa hai đứa làm cho anh cảm thấy có hi vọng, nhưng David đã gọi cho anh và thông báo là chúng đã làm lành rồi. Về phía Katie thì vẫn chưa thấy có chút ánh sáng nào, và anh phát hiện ra rằng anh đang tiêu phí thời gian nghĩ về chuyện làm thế nào để kéo cô lên giường cũng nhiều như là chuyện kéo cô về làm đồng minh.


Brenna là một đồng minh có tiềm năng, nhưng lúc này cô đang quá đắm chìm trong nỗi đau của bản thân nên không giúp ích gì được nhiều. Vì vậy mặc dù có một kế hoạch lớn nhằm tìm kiếm một tay trong trong doanh trại của quân địch nhưng cho đến lúc này anh vẫn phải tự thân vận động.


Anh đỗ xe lại và vơ lấy đám giấy tờ, rồi bước vào cửa trước của khu nhà chính. Brenna đón anh ở đó, mắt thâm quầng và vẻ mặt đau khổ. Mặc dù cô có làn da màu oliu nhưng trông cô vẫn xanh xao. Những quầng thâm nổi lên ở phía dưới mắt và có thêm nhiều nếp nhăn phía bên khoé miệng. Chuyện ly dị thực sự đã không dễ chịu với cô chút nào.


“Cảm ơn vì anh đã đến.” Cô nói và bước lùi lại để mời anh vào bên trong nhà. “Tôi biết là đúng ra tôi cần phải lái xe xuống L.A, nhưng vào lúc này điều đó đối với tôi dường như là nhiệm vụ bất khả thi.”


“Cô vẫn chưa quay trở lại căn hộ để lấy đồ đạc của mình à?”
Cô cười nghe nghèn nghẹt. “Có cái gì để lấy chứ? Vài bộ quần áo cũ và ít trang sức hay sao?”
“Máy nghe nhạc, TV, đồng hồ, hãy bắt đầu với bất cứ thứ gì là của cô.”


Cô hơi cau mày. “Tôi không nghĩ theo chiều hướng đó, nhưng anh có lý. Tôi nghĩ là tôi nên cố gắng quay lại kiểm tr.a nơi đó. Tôi không thể tưởng tượng được Jeff sẽ làm điều gì đó với đồ đạc của tôi, nhưng thực ra thì tôi cũng đã chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hắn ta muốn ly dị.”


available on google playdownload on app store


Anh đã nghe thấy nhiều điều còn tệ hơn thế nữa. “Nếu cô phát hiện ra bất cứ thứ gì biến mất thì tôi cần một bản kiểm kê đầy đủ những gì đã bị lấy đi. Muốn kết thúc cuộc hôn nhân không có nghĩa là anh ta có quyền phá huỷ những tài sản cá nhân của cô.”


Cô bơ phờ gật đầu, như thể toàn bộ quá trình đó sẽ làm cô mất nhiều năng lượng hơn là những gì cô có, rồi chỉ về phía phòng khách. “Anh có muốn làm việc ở đây không?”
“Chỗ nào đó có một chiếc bàn thì tốt hơn.”


Anh có rất nhiều giấy tờ để cô xem qua và một vài tin tức sẽ không làm cho ngày hôm nay của cô sáng sủa gì hơn. Những tin tức đó cũng sẽ làm cho cả gia đình cô phải tức điên lên.


Brenna dẫn đường vào nhà bếp. Zach ngạc nhiên khi thấy các hoạt động ở đây đang hối hả rối rít. Người cao hơn trong số hai bà - Tessa, anh nhớ vậy - đang quấy cái gì đó ở trên bếp lò, trong khi Mary-Margaret O’Shea đang nhào bột làm bánh mì. Không ai trong số họ biết anh tới.


Ngoại M, như Katie gọi bà, dùng cẳng tay để vuốt một lọn tóc vừa rơi xuống ra phía sau. “Tôi sẽ cần phải dùng đến bếp lò, Tessa. Sau khi tôi nhào bột xong, những cuộn bánh mì ngon lành này sẽ cần được nướng.”


Nội Tessa liếc nhìn bảng điều chỉnh nhiệt độ. “Bếp sẵn sàng rồi đây.” Bà định nói điều gì đó nữa thì nhìn thấy Zach và Brenna. “Zach, thật tốt khi gặp lại cậu.”


Bà bỏ quên công việc của mình tại bếp lò và vội vàng bước về phía anh. Bận rộn với chiếc cặp táp và một chồng hồ sơ mang theo, anh không còn một cánh tay rảnh nào nữa. Tóm lại là anh đã bị ôm, bị vỗ và bị véo má. Ngoại M - nhỏ bé đến mức chỉ đứng cao đến ngực anh - cũng tiếp bước theo sau, mặc dù bà chỉ véo lên cánh tay anh thay vì trên má. Cả hai bà cùng nói một lúc, một người mời trà, một người mời bánh quy Italy hoặc một đĩa pasta ngon lành. Sự kết hợp giữa chất giọng Italy nhanh như chớp nhưng ấm áp và tiếng địa phương Ireland du dương đáng lẽ đã làm anh ù hết cả tai, nhưng anh đã trở nên quen thuộc với cái giai điệu cọc cạch đó.


“Tôi không dùng gì đâu, cảm ơn. Tôi ổn mà.” Anh nói trong lúc đặt chiếc cặp táp lên ghế tựa và chồng hồ sơ lên bàn.


Hai bà phớt lờ câu nói của anh. Trong vòng một phút một tách trà bốc khói đã được đặt ở đầu bàn và ngay bên cạnh nó là một đĩa bánh quy tú hụ. Một ca trà khác được nhét vào tay Brenna. Cô ôm nó bằng cả hai tay trong lúc ngồi xuống bên cạnh anh. Zach ngồi vào chiếc ghế rõ ràng là được dành cho anh và với tay lấy những giấy tờ của mình.


Nội Tessa và ngoại M lượn lờ quanh chiếc bàn. Anh liếc nhìn đống bột làm bánh mì lúc này đã được bỏ vào trong một chiếc tô được bọc xung quanh, rồi sau đó được đặt vào trong lò. Không có gì khác có vẻ là sẽ được nấu nướng nữa cả. Và bất cứ thứ gì ngoại M đã đặt vào trong lò vi sóng thì cũng vẫn nằm ở trong đó. Anh chần chừ, không quen với chuyện làm việc mà có khán giả xung quanh, nhưng Brenna không có vẻ gì là nhận ra điều đó. Cuối cùng anh liếc qua thân chủ của mình.


“Chúng ta sẽ làm việc ở đây à? Có nên chuyển sang phòng khác không?”


Brenna khẽ giật mình và lắc đầu. “Tôi thích có sự ủng hộ và đảm bảo về mặt tinh thần. Hơn nữa, đằng nào thì họ cũng sẽ phát hiện ra thôi.” Cô lặng lẽ nói. “Có hai bà ở đây có nghĩa là sẽ bớt phải kể lại chuyện gì đã xảy ra với hai người. Anh gặp may mắn là cả gia đình không có mặt ở đây đấy.” Cô liếc nhìn đồng hồ. “Katie không về vì chị ấy bận làm việc, còn Francesca sẽ có mặt ở đây bất cứ lúc nào. Nhưng không có nghĩa là chúng ta phải chờ nó. Tôi không nói với Mia bởi vì nó bận thi cuối năm trong tuần này và tôi không muốn làm nó phiền muộn.”


Anh có một vài thân chủ có vai vế trong xã hội cũng đã đem theo chó chuột đến trong lúc làm việc với anh, và một diễn viên nam nổi tiếng đi đâu cũng đem theo giám đốc quan hệ công chúng, giám đốc kinh doanh và trợ lý, nhưng rất ít người trong số họ lại được tháp tùng bởi gia đình. Vì lý do nào đó anh nghĩ rằng hai bà có lẽ sẽ có ích rất rất nhiều đối với Brenna hơn là một con vật nuôi hoặc là một người trợ lý riêng nào đó.


Zach vừa định bắt đầu thì Colleen Marcelli bước vào nhà bếp. “Tôi có bỏ lỡ chuyện gì không?” Bà hỏi, đầu tiên bước về phía cô con gái, cúi xuống và hôn lên má cô, rồi sau đó là Zach. Bà chỉ chạm nhẹ vào vai anh và mỉm cười ấm áp với anh trước khi kéo ghế ngồi đối diện với Brenna và sẵn sàng lắng nghe.


“Bọn con mới chỉ bắt đầu thôi.” Brenna nói.
Colleen gật đầu. Bà là một người phụ nữ ăn mặc rất chỉnh tề ở độ tuổi khoảng bốn mươi lăm của mình, mặc dù trông bà trẻ hơn rất nhiều. Bà được thừa hưởng đôi mắt màu xanh dương cùng với dáng người thanh tú của ngoại M.


“Má nghĩ là tốt nhất không nên để ba con liên quan đến chuyện này.” Bà nói, gật đầu khi ngoại M đưa ra một tách trà. “Con biết là ba sẽ quát tháo ầm ĩ thế nào rồi đó. Ba và ông nội con đang bàn đến chuyện cải tổ cái bản chất đàn ông của Jeff - thật là xấu xa tồi tệ bẩm sinh.” Bà thở dài. “Má không nghĩ rằng có ai trong chúng ta muốn nghe lại từng chi tiết.”


“Con thà không nghe còn hơn.” Brenna buồn bã nói. “Tất cả mọi người đều đã hân hoan đón chào hắn vào gia đình khi con kết hôn với hắn, nhưng giờ những gì con nghe thấy là chuyện tất cả mọi người đã từng nghi ngờ hắn ta ra sao.”


Colleen gật đầu cảm thông. Bà với tay qua bàn và siết nhẹ cánh tay Brenna. Zach chờ cho tất cả những chuyện đó diễn ra. Anh đã quen với những tiếng nức nở đau đớn của các thân chủ, ngay cả những cơn thịnh nộ cũng không phải là điều bất thường gì trong công việc của anh. So sánh với những điều đó, một gia đình lặng lẽ, biết suy nghĩ đứng quan sát một bên không phải là một vấn đề lớn lắm. Anh hắng giọng, nhưng trước khi anh có thể lên tiếng ngoại M đã đặt một tách trà trước mặt con gái mình, rồi ngồi vào một chiếc ghế bên cạnh bàn. Nội Tessa cũng làm tương tự, nhưng thay vì một món đồ uống nào đó, bà lại cầm theo một cái rổ. Anh nhìn vào những thứ bên trong, tự hỏi họ có thể dự định làm cái quái gì - và rồi anh biết. Chắc chắn rồi, những bông hoa đăng ten được phân phát vòng quanh. Những chiếc tô đựng hạt đăng ten và ngọc trai được đặt ở giữa bàn, và tất cả những người phụ nữ, kể cả Brenna, bắt đầu ngồi xâu hạt.


Ánh sáng hắt lên những hạt bé xinh xinh. Ngón tay những người phụ nữ làm việc thoăn thoắt và chắc chắn - đó là kết quả của việc họ đã thực hành hàng giờ liền. Zach không muốn nghĩ đến việc những thứ đăng ten này dùng để làm gì, vì thế anh quay trở lại tập trung vào công việc trước mắt - đó là vụ ly dị của Brenna - và sắp xếp phân loại chồng hồ sơ mà anh đã mang theo.


Anh liếc nhìn cô. “Hãy hít thở thật sâu và thả lỏng.” Anh nói nhẹ nhàng. “Hầu hết những thứ mà chúng ta phải thảo luận đều khá là thông thường. Vấn đề bất bình thường duy nhất xuất hiện cho đến lúc này là chuyện Jeff đang đưa ra yêu sách đòi một nửa số cổ phần của cô ở nhà máy rượu.”


Anh đã chuẩn bị sẵn tinh thần khi thông báo tin đó, biết rằng anh vừa mới thả một quả bom lên toàn thể gia đình này. Như đã đoán trước, sự nhốn nháo nổ tung xung quanh anh. Anh không bận tâm đến chuyện tham gia vào cuộc chiến đó, thay vào đó anh để họ thể hiện sự tức giận. Nội Tessa đứng bật dậy và tuyên bố rằng người bố chồng đã mất của bà (cầu Chúa cho linh hồn cụ được yên nghỉ) đã thành lập nên nhà máy rượu, khai hoang đất đai với hai bàn tay trắng, và kinh doanh không hề dối trá, không hề lừa gạt - bà bắt đầu lầm bầm bằng tiếng Italy. Đôi mắt của ngoại M thì nheo lại với một vẻ mặt giận dữ làm cho Zach chỉ muốn lỉnh ra ngoài. Colleen thì trông có vẻ đã sẵn sàng để lột da thằng cha sắp sửa trở thành chồng cũ của Brenna, trong khi đó Brenna lại chỉ đơn giản là trông vô cùng choáng váng.


Khi sự xôn xao đã lắng xuống, anh quay sang phía thân chủ của mình. “Đây chỉ là một mánh khóe thôi. Jeff và luật sư của hắn muốn làm cho chúng ta không tập trung vào vấn đề thực sự - đó là chuyện cô đã hỗ trợ về mặt tiền bạc cho Jeff trong bao lâu để hắn có thể vượt qua được khóa học y khoa. Bất cứ một khoản thừa kế nào mà cô nhận được cũng sẽ không bị coi là tài sản sở hữu chung trừ khi nó đã kết hợp với một dạng tài khoản đồng sở hữu dưới hình thức quỹ đồng sở hữu nào đó.


“Đồ con hoang.” Brenna cáu kỉnh. “Hắn chưa bao giờ quan tâm đến nhà máy rượu. Tôi mới là người luôn luôn yêu nó. Tôi đã từ bỏ nó vì hắn và đây là phần thưởng của tôi hay sao?”


“Đây là một vụ ly dị,” Zach nói với cô, “công bằng hay đúng đắn không có ý nghĩa gì ở đây cả. Tất cả những chuyện này là về tiền bạc. Thật không may, chống lại yêu sách của hắn sẽ đòi hỏi phải mất thời gian suy nghĩ khá nhiều. Cô có khoản thừa kế nào không?”


“Không có một xu.” Cô nói thẳng băng. “Không có gì được giao cho tôi cả, và trừ khi ông nội đã thay đổi di chúc, nếu không sẽ không bao giờ có cái gì cả.” Miệng cô nhăn nhúm lại. “Ông đã từ bỏ hi vọng có một thằng cháu trai và đang trông chờ có một thằng chắt.”


Ngoại M xích tới gần. “Brenna con yêu, con đừng lo về chuyện đó. Con chồn hôi hám đó sẽ không chạm được đến dù chỉ là một gốc nho ở nơi này.”
Brenna gật đầu với bà ngoại. “Con biết, nhưng con không thể tin được là hắn lại làm việc này.”


“Như tôi đã nói, Jeff muốn phân tán sự chú ý của chúng ra ra khỏi vấn đề thực sự. Tôi sẽ không để điều đó xảy ra. Tôi sẽ cho luật sư của hắn biết không có bất cứ một khoản thừa kế nào. Hắn sẽ phản công. Hãy chuẩn bị tinh thần cho điều đó nhưng đừng lo lắng quá, tôi sẽ xử lý chuyện này. Nếu đó là thứ vũ khí tốt nhất mà bọn họ có thì chúng ta không có gì phải lo cả.”


Anh cầm lên tập hồ sơ thứ hai. “Sự quan tâm của chúng ta sẽ tập trung vào vấn đề là cô đã hỗ trợ về mặt tài chính cho chồng cô trong suốt khóa học y khoa, khóa thực tập nội trú của hắn, cũng như chuyện cô đã trả khoản nợ chồng chất của hắn từ trước khi kết hôn. Khả năng để cô có thể nhận được bồi thường là rất cao. Chúng ta có vài bảng tính cho thấy...”


Cánh cửa hậu bật mở. Một người phụ nữ tóc vàng mặc quần jean bước vào trong nhà bếp. Cô ta cao ráo và thanh mảnh, nhưng đó không phải là điều làm anh chú ý. Thay vào đó đập vào mắt anh là những hình xăm phủ kín từng milimet da để lộ ra ngoài. Thậm chí còn có một ngôi sao màu xanh bé xíu ở khóe mắt phải, phía dưới chiếc vòng bạc xuyên qua chân mày của cô.


Cô nàng trẻ tuổi bật cười, rồi chống hai tay lên hông. “Rõ ràng là nó có tác dụng. Xin chào. Là con đây.”
Hai bà phá lên cười, trong khi Colleen đứng dậy ôm chầm lấy cô nàng trẻ tuổi đó. Brenna đặt đống đồ khâu vá của mình xuống và quan sát người vừa đến.


“Chị nghĩ là bộ vest to uỳnh đó là dành cho lần này chứ.” Cô nói.
“Đúng là thế, nhưng rồi em nhìn thấy một anh chàng xăm trổ đầy mình và thế là em nảy ra một ý tưởng khác.”


Nội Tessa thở hắt ra nặng nhọc và thò tay vào túi lần mò chuỗi tràng hạt. “Vì điều này mà Chúa đã cho con một bộ mặt của một thiên thần hay sao? Con đã nhuộm tóc đấy à? Francesca, mái tóc cũ rất đẹp mà.”


Zach chớp chớp mắt, Francesca? Anh cố gắng kết nối cô nàng xăm trổ đầy mình phía trước mặt anh với cô em gái mà anh nhớ trong đầu. Anh cho rằng hình dáng khuôn mặt có lẽ khá giống nhau.


Brenna quay sang anh. “Tôi biết chuyện này khá lạ lùng, nhưng rồi anh sẽ quen với nó. Francesca đang học tâm lý xã hội học. Đề tài luận án Tiến sĩ của nó là khám phá xem con người phản ứng thế nào với hình dáng bên ngoài. Nó suốt ngày cứ làm cho mọi người bị shock.”


Zach lắc đầu. “Cô ấy làm việc đó rất khá.”
Francesca đã làm xong cái nhiệm vụ thuyết phục cả hai bà của mình rằng mái tóc màu vàng chỉ là tóc giả. Cô rót cho mình ít cà phê từ chiếc bình ở trên quầy bếp, rồi ngồi xuống bên cạnh má mình và với tay lấy một bông hoa đăng ten.


“Đã có chuyện gì rồi?” Cô hỏi.
“Jeff muốn có cổ phần của nhà máy rượu.” Brenna nói với cô em gái.
Francesca há hốc miệng. “Đồ hèn hạ, đồ ngu si, đồ nhớp nhúa.”
Nội Tessa đưa ánh mắt cảnh cáo nhìn cô cháu gái. “Chúa nghe hết những gì con nói đấy.”


“Ngài cũng nghe thấy những lời nói dối của Jeff chứ?” Francesca vỗ hai bàn tay lên bàn. “Con không thể tin được chuyện này.”


“Chị cũng thế.” Brenna nói. “Đáng lẽ chị không nên nói không khi em bảo chị là chúng ta nên thuê người giết ch.ết hắn.” Cô lắc đầu với hai bà. “Bọn con chỉ đùa thôi. Đại loại thế.”


Zach xen vào cuộc tranh cãi. “Jeff sẽ phải trả giá, thưa quý bà quý cô. Hãy giữ cho đầu óc được tỉnh táo. Cách tốt nhất để làm hắn phải trả giá là thông qua ví tiền của hắn.”


Anh cầm lên tờ bảng tính mà anh đã mang theo và đưa cho Brenna. “Cái này sẽ cho cô biết ta có thể lấy lại từ hắn bao nhiêu tiền. Tiếc là cô vẫn chưa kết hôn đủ lâu để bước qua ngưỡng mười năm, đó là mốc mà cô có thể dựa vào để đưa ra kiến nghị được cấp dưỡng trong suốt quãng đời còn lại.”


“Đó không phải là phong cách của tôi.” Brenna nói với anh. “Tôi muốn hắn phải chịu đau khổ, nhưng tôi sẽ không ngồi mát ăn bát vàng.”


“Tốt. Tòa án cũng sẽ nhìn nhận chuyện này theo hướng đó. Cô còn trẻ và có khả năng. Họ sẽ trông đợi chuyện cô muốn làm điều gì đó cho cuộc đời của cô. Kết hôn với một tên khốn không có nghĩa là cô có quyền được hưởng cấp dưỡng trong cả cuộc đời. Tuy nhiên, toà án bang tin rằng mọi thứ phải nên phân chia bằng nhau. Và còn có một sự kiện là chuyện cô đã từng hỗ trợ Jeff về mặt tiền bạc.” Anh trải bảng tính sang một bên. “Nó sẽ có tác dụng nếu cô có một kế hoạch nào đó, Brenna.”


“Ví dụ như?”
“Mục tiêu cho tương lai. Một điều gì đó mà cô muốn làm trong cuộc đời mình. Nếu cô muốn đi học đại học hay mở một công ty, gần như Jeff sẽ bị yêu cầu phải chi ra một phần hoặc là toàn bộ chi phí cho những điều đó.”
Cô gật đầu. “Tôi sẽ nghĩ ra cái gì đó.”


“Tôi nghĩ là cô nên làm điều đó. Trong thời gian này, cô nên quay trở lại căn hộ của cô và thu dọn đồ đạc. Lập một danh sách về những thứ bị biến mất. Cô đã lấy được thông tin về tài khoản của cô chưa?”
“Chưa.”


Colleen nhìn lên, nhưng không nói gì cả. Ngoại M lục cục trong họng vẻ cảm thông.
“Hãy kiểm tr.a số dư hiện thời. Cho tôi biết con số luôn khi cô rời khỏi đó. À, còn nữa, cô sẽ lấy cho tôi một bản copy hợp đồng thuê nhà chứ?”
Cô gật đầu. Anh đưa cho cô vài tờ giấy mà anh cần cô phải điền vào.


“Đó là tất cả.” Anh nói. “Trừ khi cô có câu hỏi gì khác.”
“Tôi không hỏi gì.”
“Vậy thì tôi sẽ nói chuyện với cô sau vài ngày nữa.”
Anh bắt đầu nhét những tập tài liệu trở lại vào đúng vị trí.


Ngoại M ngay lập tức đứng dậy. “Cậu có đói không? Chúng tôi sắp ăn tối rồi. Cậu sẽ ở lại, đúng không?”


“Tôi phải quay trở lại Los Angeles.” Anh nói, hơi ngạc nhiên vì anh cảm thấy điều gì đó gần như là nuối tiếc. Ý tưởng về chuyện ăn tối với nhà Marcelli, về chuyện trải qua cả buổi tối với họ, không có gì là khó chịu cả. Nếu không phải vì David muốn cưới Mia, Zach sẽ sẵn lòng ngao du với cả gia tộc nhà Marcelli.


“Vậy thì ít nhất cũng nên ở lại thêm một chút để ăn thêm vài cái bánh quy.” Colleen nói. “Má tôi sẽ thấy buồn nếu anh không ăn cái nào đấy.”


Anh gật đầu bởi vì điều đó dường như dễ dàng hơn là chuyện phản đối lại. Ngoại M vội vàng chạy đi lấy thêm cho anh ít trà, trong khi Francesca đứng dậy kiểm tr.a thành phẩm đã được nướng chín bốc mùi thơm phức từ trong lò vi sóng.


Nội Tessa tiếp tục công việc xâu chuỗi. “Katie gọi hôm qua. Nó đang làm việc rất vất vả cho buổi tiệc quyên góp của công ty cậu đấy.”
Zach lắc đầu. Họ là những người phụ nữ thú vị, nhưng không có chút tinh tế nào cả. “Cô ấy là một người rất chăm chỉ.”


“Xinh đẹp nữa.” Ngoại M lên tiếng từ chỗ bà đang đứng bên cạnh bếp lò.
“Rất xinh đẹp.” Rất quyến rũ.
“Anh có gặp nó nhiều không?” Colleen hỏi.


Anh nghĩ về nụ hôn của họ ở trong vườn. Vẫn chưa đủ nhiều như những gì anh mong muốn, nhưng anh không định phàn nàn điều đó với má cô. “Chúng tôi đã có cuộc gặp mặt vì công việc vào tuần trước.”


Miệng Colleen nhành ra như một đường thẳng. “Chỉ là cuộc gặp mặt vì công việc thôi à? Không có gì... riêng tư hơn ư?”
“Không. Rất tiếc.”


Anh đã ăn xong miếng bánh quy và đứng dậy để có thể thoát ra khỏi đó trước khi họ lại bắt đầu dệt một tấm lưới xung quanh anh. “Các quý bà quý cô, thật là tuyệt vời, nhưng tôi phải quay trở về thành phố rồi.”


Phải mất ít nhất là mười phút sau anh mới có thể ra khỏi nhà. Sau khi anh xếp gọn đống hồ sơ và chiếc cặp táp, anh ngồi ngay ngắn vào sau vô lăng và khởi động máy.


Họ là những người tốt bụng, trung thực và không hề có chút ý tưởng nào về chuyện tình hình tài chính của họ rất dễ bị tấn công. Đối với họ, cuộc sống là một vở kịch vui. Những vấn đề dễ dàng được gói gọn trong vòng hai mươi phút. Nếu như Brenna không thừa kế bất cứ thứ gì thì Jeff đã không may mắn chút nào. Nhưng sẽ thế nào nếu như cô có thừa kế? Và sẽ thế nào khi cô cháu gái tiếp theo của nhà Marcelli đi lấy chồng? Từ chỗ mà anh đang ngồi anh có thể nhìn thấy hàng mẫu cánh đồng nho trải dài về các hướng. Lúc này những thân cây dày thịch vẫn còn xám xịt và héo khô, nhưng khi mùa xuân đến...


Anh nhận ra là anh không biết chúng trông sẽ thế nào khi mùa xuân đến, nhưng anh có thể tưởng tượng được. Mỗi thân cây sẽ nặng trĩu với những chùm nho. Những quả nho sau đó sẽ được chuyển thành rượu vang. Nhà máy rượu vang Marcelli nổi tiếng trên toàn thế giới. Sự giàu có của gia đình họ làm cho quỹ tài sản ủy thác của David dường như trở nên tầm thường.


Tất cả bọn họ đều quá nhiệt tình với đám cưới, nhưng không ai trong số họ nghĩ về chuyện gì có thể xảy ra sau đó. Không hề có một lời nào nói về hợp đồng tiền hôn nhân. Họ quá bận rộn với việc xâu chuỗi đăng ten và dệt nên một tấm mạng mà nó có thể bẫy tất cả bọn họ vào trong đó.






Truyện liên quan