Chương 87: Phiên ngoại 2: Phòng làm việc
Nhìn cánh tay thon trắng trước mặt, Hứa Điện đứng hình mất mấy giây mới phản ứng được, thậm chí lúc đứng dậy còn hơi lảo đảo, đứng không vững.
Tất cả mọi người chứng kiến được liền bật cười vang dội.
Hứa Điện giờ phút này không thể để ý được gì nữa, anh cầm nhẫn kim cương, kéo tay Mạnh Oánh, động tác dịu dàng, chậm rãi đeo vào, nửa năm qua anh đã nhiều lần ẩn ý chuyện kết hôn với cô, nhưng khổ nỗi tất cả mọi người đều biết chỉ có người cần biết lại không biết, lúc này, khi anh quyết tâm "tấn công trực diện", thì cuối cùng lại thành công.
Như là đang mơ vậy.
Đầu ngón tay anh xoa nhẹ tay Mạnh Oánh, cô rụt tay về, khiến anh ngước mắt nhìn, Mạnh Oánh chắp tay sau lưng, khóe môi ngoắc ngoắc: "Làm gì?"
Cầu hôn xong nên làm gì?
Chu Dương ở trên một chiếc xe đua, tay khoác lên cửa sổ xe, cười to: "Hắn choáng rồi!!"
"Người ta đồng ý xong cái đơ người!"
"Hắn còn không biết tiếp theo phải làm gì."
"Ha ha ha, nhìn bộ dạng này là chưa tỉnh đâu."
"Này, tỉnh lại đi!"
Mạnh Oánh nhìn người trước mắt hình như thật sự bị mất hồn, cô mím chặt môi nhịn cười, cô bước một chân ra sau, lui lại một bước, động tác này khiến Hứa Điện đã có phản ứng, anh nheo mắt nhìn cô, cảm giác như cô là tiên nữ giáng trần, đang lùi lại từng chút, Hứa Điện ôm bó hoa hồng, chậm rãi tới gần cô.
Mạnh Oánh cười đến xán lạn, mặt mày cong cong.
Giày cao gót đụng vào bậc cấp, cộp một tiếng, Mạnh Oánh lại lui đến mức dán người lên khung cửa sắt, một tay Hứa Điện chống bên cạnh cô.
Sau đó anh cúi đầu, chóp mũi của anh chạm vào chóp mũi Mạnh Oánh, mặt cô thoắt cái đã đỏ lên, Hứa Điện cọ xát một chút khiến mặt cô càng đỏ.
Mùi hương của anh cứ mãi quẩn quanh.
Hứa Điện cười nhẹ một tiếng, sau đó quay đầu, hôn lên đôi môi cô, rồi cắn lấy bờ môi căng mọng kia.
Trêu chọc cô.
Tim Mạnh Oánh đập rộn lên.
Người này sao không biết xấu hổ vậy hả!
Sau đó, cắn đủ rồi, đầu lưỡi cạy mở môi của cô, Mạnh Oánh muốn tránh cũng không được, chỉ có thể bám lên cánh tay anh.
Hứa Điện cầm bó hoa hồng ném ra phía sau rồi ôm lấy eo Mạnh Oánh, ép sát cô vào người mình, hôn tới tấp.
Bó hoa hồng kiều diễm bay lên theo đường vòng cung rồi rơi xuống đất, cánh hoa rơi tá lả, gió thổi tới, thổi cho cánh hoa bay lên khắp nơi.
Rải rác trước cửa tiểu khu Hinh Nguyệt.
Tạo thành một khung cảnh sống động, lãng mạn cực kỳ.
Sau lưng, tiếng thét chói tai vang lên.
Điện thoại, camera, máy ảnh kỹ thuật số đều hướng ống kính về hai người bọn họ, lưu giữ lại khoảnh khắc này.
Cánh hoa hồng làm nền, người nam khí thế vững vàng, vóc dáng miễn chê, người nữ thì khoác bàn tay thon trắng có móng sơn đỏ làm điểm nhấn lên vai người nam tạo thành bức hình đẹp không sao tả xiết.
*
Sau khi đồng ý lời cầu hôn, cha mẹ Mạnh Oánh và em trai Mạnh Tiêu liền đến Lê thành, ở tại tiểu khu Hinh Nguyệt, sau màn cầu hôn Mạnh Oánh cũng đồng ý chuyển vào Nhất Loan sơn thủy.
Hứa Điện có tổng cộng ba căn nhà, Sơn Thủy vịnh và Nhận Đình quốc tế, Mạnh Oánh đã đến hai căn nhà đó từ hồi mới quen nhau, duy chỉ có Nhất Loan sơn thủy là chưa từng đến, Nhất Loan sơn thủy thuộc một công ty bất động sản của tập đoàn Hứa thị, Mạnh Oánh vừa vào cửa liền phát hiện, căn nhà này rất lạnh lẽo, về phong cách bài trí lẫn màu sắc không có một chút gì gọi là nhà cho người ở.
Biệt thự này có gara để xe ở tầng ngầm hai, còn tầng ngầm một thì có một rạp chiếu và một phòng để tập thể dục, còn có một gian phòng trống không, vừa sửa xong còn chưa có nội thất, Hứa Điện nắm tay của cô, nói: "Đây là phòng để đồ chơi cho trẻ con."
Mạnh Oánh ồ một tiếng, vờ như không để ý đến lời anh.
Hứa Điện nhìn cô một cái, lấy một viên kẹo bạc hà bỏ vào miệng, nhai răng rắc, sau đó lên lầu, Hứa Điện nói: "Trong nhà không có người ngoài, người giúp việc thì ở bên ngoài."
Tật xấu này của Hứa Điện, Mạnh Oánh biết, anh không thích trong nhà có người ngoài.
2
Tầng một có hai phòng chứa đồ, còn có một phòng ngủ phụ, bên trong phòng ngủ phụ cũng có không ít các tiện nghi, phòng bếp mang phong cách Trung Tây kết hợp, tầng hai thì chỉ có hai gian phòng, rồi đến một cái ban công rất lớn, còn có một phòng khách nhỏ, tầng ba có một phòng ngủ chính, một phòng làm việc, và phòng trà, vẫn có một cái ban công. Phòng ngủ chính được thông với hai phòng để quần áo, trước đó Giang Dịch cho người cất hành lý của Mạnh Oánh, lúc này, quần áo của cô đã được treo hết vào tủ quần áo, nhưng vẫn thừa ra một cái tủ lớn, Mạnh Oánh mở cái tủ lớn ra xem.
Suýt chút nữa thì mù mắt, bởi vì bên trong đều là đồ mới trong các bộ sưu tập của các nhà mốt nổi tiếng trên thế giới, Hứa Điện sửa sang tay áo, nói: "Sau này, vào mỗi quý sẽ có người đưa đồ mới đến, còn những món đồ bị lỗi mốt thì sẽ bị đem đi xử lý."
Mạnh Oánh quay đầu, hỏi: "Vậy nếu có món em chưa mặc thì sao?"
"Cũng xử lý."
Mạnh Oánh: "..."
"Không muốn đâu." Mạnh Oánh bĩu môi.
Hứa Điện cười đi lên trước, vây cô lại, nói: "Vậy em muốn thế nào?"
"Để tự em làm, với lại, không cần phải đưa tới mỗi quý, em cần gì thì em sẽ tự chọn." Mạnh Oánh cực kỳ nghiêm túc, cô cũng không muốn lãng phí.
Hứa Điện nhíu mày: "Được."
Mạnh Oánh đưa tay, giúp anh sửa cổ áo.
Hứa Điện cúi đầu nhìn cô.
Ngón tay nhỏ bé của cô thỉnh thoảng lướt nhẹ qua yết hầu anh, khiến Hứa Điện bắt đầu nổi cơn thú tính, ngón tay thon dài nắm vuốt vành tai cô. Mạnh Oánh liếc anh một cái, bóp chặt lấy cổ áo anh, Hứa Điện muốn cười nhưng không cười: "Làm gì?"
"Buông tay."
Anh còn phủi dần xuống phía dưới.
Mạnh Oánh cảm giác anh đụng tới cổ áo mình.
Hứa Điện giả ngu: "Hả?"
Phòng để quần áo ít nhiều sẽ bị bí bách, mà không khí trong phòng thì mập mờ, nóng bỏng, đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên cực kỳ chói tai.
Khiến bầu không khí mờ ám nhanh chóng bị xua tan, lạnh lẽo, Hứa Điện lấy điện thoại ra, cầm lên xem, mặt lạnh xuống, đi ra ngoài nghe điện thoại.
Mạnh Oánh nhanh chóng buộc lại cổ áo, sau đó đi dạo vòng quanh trong phòng, rồi đi ra ngoài, cô nhìn sơ qua phòng ngủ rồi chuẩn bị đi đến ban công đối diện.
Vừa lúc đi ngang qua thư phòng, cô cũng nhìn lướt qua một chút.
Phòng làm việc của Hứa Điện có khá nhiều đồ, mặc dù cũng mang phong cách tối giản, lạnh lẽo, có kệ sách rất lớn làm từ gỗ đào, Mạnh Oánh không tiến vào, nhìn lướt qua liền cất bước đi.
Vậy mà cô lại nhìn lướt trúng một giá sách, ở đó trưng bày rất nhiều tạp chí.
Từ xa nhìn lại.
Nhìn thấy hai chữ "Mạnh Oánh".
Cô dừng một chút, thần sai quỷ khiến lại đi vào, mà giá sách kia lại rất cao, khiến cố phải nhón chân mới lấy được một quyển.
Quả nhiên.
Là tạp chí của cô.
Nhưng đây là tạp chí đầu tiên trong sự nghiệp của cô, chính là lúc mới được ra mắt, một studio nhỏ bé đã mời cô đến quay chụp, lúc đó, lượng tiêu thụ chỉ có hơn hai trăm bản, doanh thu còn không đủ để bù lại chi phí bỏ ra quay chụp, nếu như không nhìn thấy nó, cô đã sớm quên bẵng đi rồi.
Sau đó, cô đưa mắt nhìn cả một dãy giá sách thì phát hiện tất cả những quyển tạp chí cô từng góp mặt từ trước đến bây giờ đều có ở đây, cuối cùng, nhìn thấy một loạt quyển tạp chí giống nhau.
Là quyển mà cô đeo khuyên tai đỏ và kẻ mắt đó, tâm trạng Mạnh Oánh hơi trùng xuống, cô lấy một quyển bị nhô ra ngoài so với số còn lại, lật ra, chắc là thường xuyên được lấy ra.
Quyển này rõ ràng có nếp gấp.
Lập tức liền lật đến đó.
Là bài phỏng vấn của cô.
"Cô đã từng yêu từ cái nhìn đầu tiên chưa?"
"Đã từng."
"Lúc nào?"
"Lúc học đại học."
Năm đó, cô đã từng thấy quyển tạp chí này ở biệt thự Sơn Thủy vịnh, lúc đó anh để một cái bật lửa ở ngay trang này.
Mà bây giờ, cô lại được thấy nó, chỉ khác là ở trang này có dày đặc các dòng chữ.
18. 4
Lại lái đến tiểu khu Hinh Nguyệt.
18. 5
Đứng bên ngoài sân, không thấy được bóng dáng của em, trái tim đột nhiên đau.
18. 6
Chu Dương đi núi Phật Đà, lén chụp ảnh gửi về, một hai bắt xem, anh chỉ định nhìn một chút thôi, nhưng lại nhìn mãi không rời.
18. 7
Em ấy chắc chắn sẽ trở lại.
18. 8
Hoa quế ở tiểu khu Hinh Nguyệt đã nở, rơi trong xe rất nhiều.
18. 9
Là mình đã xem thường phụ nữ, cũng tự đề cao bản thân quá rồi.
18. 10
Kiên trì xem hết « cửu trọng thiên », chỉ là muốn thấy em mà thôi, không có gì khác.
18. 11
Rất muốn uống canh giải rượu, có thể ăn thay cơm cũng được.
18. 12
Không biết đây là lần thứ bao nhiêu đề nghị thêm bạn Wechat với em.
19. 01
Hôm nay ở buổi tọa đàm đại học Lê thành, hỏi một bạn nam học cùng ngành với em, có biết em không? Anh bạn đó nói, đương nhiên là biết, cô gái xinh đẹp như vậy mà.
Anh cảm thấy hối hận vì đã hỏi.
19. 02
Còn có hai tháng
19. 03
Còn một tháng nữa
Đến đây, thì không có ghi gì nữa, thỉnh thoảng có vài mốc thời gian.
Nhưng không nhiều, chữ viết của anh rất qua loa, giống như là tùy ý viết, lại giống như nghiêm túc viết, nét chữ trông rất có lực, Mạnh Oánh trầm mặc mấy giây.
Sau đó, chậm rãi khép lại tạp chí.
Nếu như lúc này là Hứa Khuynh nhìn thấy cái này.
Chị ấy nhất định sẽ nói như vậy: "Có người dùng thời gian một năm để đi ra, có người lại dùng thời gian một năm để tự nguyện trầm luân."
Sau khi khép lại, Mạnh Oánh dùng sức siết một góc tạp chí, sau lưng truyền đến tiếng bước chân, còn có giọng trầm của anh, Mạnh Oánh nhanh chóng nhón chân, bỏ lại tạp chí về chỗ cũ, sau đó chuẩn bị muốn đi, giày cao gót bỗng nhiên lật qua một bên khiến cô hoảng hốt phát ra tiếng la nhỏ, Hứa Điện thấy thế, thì thót tim.
Bước nhanh đến phía trước.
Trong tích tắc Mạnh Oánh được ôm ngang người, Hứa Điện chống đỡ ở trên ghế sa lon, ôm chặt lấy cô.
Mạnh Oánh nghe được tiếng tim đập cực nhanh của anh, sau đó, cô xoay người, ôm lấy cổ của anh, Hứa Điện ném điện thoại lên ghế sa lon, cắn răng nói: "Trong nhà mà mang giày cao gót?"
Mạnh Oánh chôn trong ngực anh, ừ một tiếng.
Nhịp tim Hứa Điện vẫn đập rất nhanh, đành phải ôm chặt cô.
Hai thân thể kề nhau, Mạnh Oánh ngẩng đầu, lặng lẽ hôn lên cằm anh một cái, Hứa Điện sững sờ, cúi mặt nhìn cô.
Chỉ thấy cô ngẩng đầu, nhoẻn miệng cười, vừa cắn môi, giống như một mồi lửa vứt vào cỏ khô làm thổi bùng lên ngọn lửa lớn, Hứa Điện không thể gắng gượng được nữa, cúi đầu liền hôn cô.
Vừa mới chạm môi.
Thì tiếng chuông cửa vang khắp nhà.
Đinh đinh đinh ——
Đinh đinh đinh ——
Giống như đang đòi mạng, Mạnh Oánh lập tức tỉnh táo trở lại, vùng vẫy dưới thân anh, Hứa Điện bịt lỗ tai của cô lại, để cô không phân tâm.
Sau đó ép cô dựa vào giá sách, phát ra một vài tiếng động mơ hồ, Mạnh Oánh vẫn có thể nghe được một chút tiếng chuông, vì biệt thự rộng nên tiếng chuông được thiết kế để có thể nghe dù là ở bất kỳ đâu trong nhà.
Cô nhỏ giọng nói: "Có người."
"Xuỵt —— "
"Không có ai."
"Hứa Điện."
"Gọi chồng."
Ngay lúc hai người đang hừng hực khí thế thì cầu thang có tiếng bước chân, Mạnh Oánh gấp đến nổi đứng hình, Hứa Điện luống cuống tay chân kéo váy trên người Mạnh Oánh xuống, sau đó, ôm cả người cô lại, che chắn cho cô, quay đầu, thờ ơ nhìn qua.
"Cút!"
Một đám người đứng sững sờ ngây ngốc trước cửa phòng.
Triệu Kiều đi đầu, bên cạnh là Hứa Diệc, lại sau đó là Chu Dương, cuối cùng còn có dì Liễu giúp việc, trừng to mắt nhìn quần áo trên người Hứa Điện không thể xộc xệch hơn được nữa.
Mà trong ngực còn có một người đang cố chỉnh váy, nhưng không dám lộ diện là Mạnh Oánh.
"Vãi, giữa ban ngày...."
Chu Dương vừa mở miệng, liền bị Triệu Kiều chặn họng, sau đó mọi người cùng nối đuôi nhau chạy xuống dưới.
Ngày đó về sau.
Hứa Điện lấy lại chìa khóa trong tay dì Liễu, khóa trong nhà đổi thành nhận diện khuôn mặt, lại thiết kế thêm một tính năng do chủ nhà quy định lúc nào thì mới có thể đến biệt thự.
Lúc nào thì không thể.
Dì Liễu cười nói: "Vậy rất tốt, sau này dì không cần phải lo lắng lúc nào nên vào, lúc nào không nên."
Triệu Kiều lại cảm thấy rất không tốt, nếu làm vậy thì bà liền không có cách nào để vào nhà! Trời ạ, con dâu của tôi, không gặp được con khiến trái tim của người mẹ chồng đây thật đau đớn.
*Lời editor: mẹ con nhà này hay ghê, làm như Mạnh Oánh là thuốc trợ tim hay gì mà cứ không gặp lại đau tim.