Chương 33-1
Sáng mai, tất cả người phụ trách chính cho hạng mục khu resort sẽ cùng nhau đến núi Thanh Vân. Lần đi công tác này có rất nhiều việc cần phải hoàn thành, cho nên cả đội vẫn luôn tăng ca đến bây giờ mới kết thúc.
Mặc dù Kỳ Tự có chút mệt mỏi, nhưng trước khi tan tầm nhìn thấy được Minh Dao, nên tâm tình cũng không tồi.
Nhắm mắt tịnh dưỡng trên xe cả đoạn đường, sau khi về đến nhà, tài xế mở cửa xe cho Kỳ Tự.
"Kỳ tổng, 7 giờ sáng mai tôi đến đón anh".
"Được".
Hai chân Kỳ Tự đã bước xuống xe, chợt nhớ tới món quà Minh Dao tặng còn ở bên cạnh chỗ ngồi.
Mặc dù cảm thấy Minh Dao kỳ kỳ quái quái, sẽ không tặng mình vật gì tốt, nhưng Kỳ Tự vẫn mang xuống xe.
Về đến nhà, anh thuận tay đặt hộp quà lên bàn trà, chuẩn bị đi tắm trước rồi từ từ thưởng thức trò xiếc của cô gái này.
Dì giúp việc nói: "Cậu chủ, chủ tịch vừa gọi điện thoại qua, nói là sẽ tới ngay lập tức".
Kỳ Tự ngừng lại: "Tôi biết rồi".
Đoán chừng Kỳ Hành Viễn đến đây để nói về dự án khu resort với anh, Kỳ Tự không để ở trong lòng, đi thẳng vào nhà tắm.
Tắm hơn 10 phút, mặc xong áo choàng tắm đi xuống lầu thì Kỳ Hành Viễn đã đến rồi.
Ông ngồi trên ghế sofa, trong tay đang cầm tách trà.
Kỳ Tự rất tự nhiên đi qua, ngồi xuống đối diện ông: "Đã trễ thế này mà ông còn tới".
Kỳ Hành Viễn tự giễu nói: "Không có cách nào, bây giờ con trai đã có năng lực rồi, biết đối nghịch với ông già này, biết thu phục lòng người, biết làm thế nào để đôi cánh mình cứng cáp lên, cách xa tôi, tôi chỉ có thể tự mình tìm tới cửa."
Kỳ Tự biết Kỳ Hành Viễn đang kín đáo phê bình anh về hạng mục khu resort, thờ ơ trả lời: "Tôi không muốn đối nghịch với ông, là ông ép tôi phải chọn con đường thứ 3".
Kỳ Hành Viễn thấp giọng hừ một tiếng, cũng không chỉ trích quá nhiều.
Thật ra, trong lòng ông sớm đã quyết định sẽ giao hạng mục này cho Kỳ Tự thực hiện, chỉ là muốn mượn chuyện này thúc đẩy chuyện của anh và tiểu như nhà Sầm gia, kết quả không ngờ rặng tính tình Kỳ Tự lại mạnh mẽ như vậy, chính là không đồng ý.
Tuy rằng trong lòng không vui, nhưng nếu nhìn vấn đề này từ một góc độ khác, Kỳ Tự giống với dáng vẻ của Kỳ Hành Viễn khi dựng nghiệp bằng 2 bàn tay trắng.
Có kế hoạch, có dũng có mưu, là người có thể tiếp nhận sự nghiệp của ông.
Tất cả chuyện này đều đã kết thúc, Kỳ Hành Viễn cũng chỉ có thể nói: "Đã giao cho con, vậy con cũng đừng phụ kỳ vọng của các cổ đông".
"Đã biết".
Chầm chậm, ông rất tự nhiên chuyển đề tài: "Mấy ngày trước Sầm Thanh có đến nhà chơi, ba thấy con bé lớn lên cũng khéo léo đàng hoàng, rất xứng với con".
Kỳ Tự biết Kỳ Hành Viễn từ xa tới đây sẽ không có chuyện gì tốt, ánh mắt toát ra vẻ không kiên nhẫn: "Tôi đã nói tôi có người mình thích rồi, ông không cần sắp xếp giúp tôi".
Kỳ Hành Viễn khẽ nhíu mày, nâng tách trà lên miệng.
"Ba mặc kệ con thích ai, tóm lại người gả vào Kỳ gia chúng ta, nhất định phải là một cô gái ngoan, danh môn khuê tú, còn phụ nữ không đứng đắn trong giới giải trí, nghĩ cũng đừng nghĩ".
Vẻ mặt Kỳ Tự vô cảm: "Vậy tôi đổi sang họ của mẹ tôi, không cần gả đến Kỳ gia cao quý các người".
Kỳ Hành Viễn: "......."
Phản quá rồi.
Vì một diễn viên mà ba lần bốn lượt mạnh miệng với mình, Kỳ Hành Viễn cực kì phản cảm với cô gái mà mình chưa từng gặp mặt này.
"Mấy ngày nữa là giỗ của mẹ anh, anh đem những lời này mà nói với bà ấy, chỉ cần vừa nói anh muốn cưới một con hát đóng phim vào cửa, bà ấy đã có thể bị anh chọc giận mà sống lại đấy".
Kỳ Tự bật cười: "Sống lại? Vậy thì tốt".
Kỳ Hành Viễn bị con trai ruột chọc giận đến xém chút là không thể thở được, tức giận không chịu nổi, cầm một miếng bánh đưa vào trong miệng.
Lúc này Kỳ Tự mới phát hiện ông già đang ăn gì đó.
Anh nhíu mày: "Ông lấy bánh ở đâu vậy?"
Vừa nói xong, Kỳ Tự liền nhìn thấy một chiếc hộp màu hồng đã bị mở ra ở trước mặt Kỳ Hành Viễn.
Là chiếc hộp mà Minh Dao tặng cho anh.
Kỳ Tự bùng nổ ngay lập tức, gần như lấy lại chiếc hộp trong nháy mắt: "Sao ông lại phá đồ của tôi?"
Kỳ Hành Viễn khẽ giật mình, cũng lập tức bất mãn nói: "Hiếm khi đến được chỗ này của anh, ăn có hai cái bánh cũng không được?"
Kỳ Tự: ".........."
Trong hộp chỉ còn lại một chiếc bánh, trên mặt bánh có viết một chữ Y xấu xí bằng kem.
Hoá ra lần này con sói mắt trắng nhỏ không lừa anh, thật sự là tặng đồ ăn.
Kỳ Tự có chút không nói nên lời, cũng không thể chỉ vì mấy cái bánh ngọt mà chọc giận ông già.
"Bỏ đi", anh lấy lại cái bánh cuối cùng, "Ông còn chuyện gì không? Tôi muốn nghỉ ngơi".
"Tôi thấy anh đã bị người đàn bà kia mê hoặc đến lú lẫn rồi, tự mình nghĩ cho kỹ, gia nghiệp lớn như vậy, phải là gia đình như thế nào mới có thể giúp được anh!"
Kỳ Hành Viễn nói xong liền uống một ngụm trà, chắp hay tay sau lưng định rời đi, nhưng đến cửa chính lại quay người.
"Anh mua cái bánh này ở đâu, ngon hơn nhiều so với bánh lần trước anh làm".
Lúc đầu Kỳ Tự không muốn để ý đến ông, nghe nói như thế thì cảm thấy buồn cười, lạnh lùng quay lại: "Trùng hợp, chính là người phụ nữ không đứng đắn trong miệng ông làm cho tôi đấy".
Kỳ Hành Viễn: ".........."
Vẻ mặt ông già mất tự nhiên trong vài giây, dừng một chút, vẫn là giả bộ như không có chuyện gì xảy ra rồi rời đi.
Lúc này dì giúp việc đi tới hỏi: "Cậu chủ, để tôi cất bánh kem vào tủ lạnh cho cậu nhé!"
Kỳ Tự cầm chiếc bánh lên lầu: "Không cần đâu".
Thấy anh đi rồi, dì giúp việc khom lưng cầm chiếc hộp lên, ném vào thùng rác.
Một tờ giấy nhỏ màu vàng rơi trên mặt đất cứ như vậy bị dì giúp việc vô tình lãng quên dưới gầm bàn.
Trở lại lầu, Kỳ Tự tựa vào ban công, nhìn chiếc bánh nhỏ trong tay thật lâu, khoé môi nhẹ nhàng hiện lên ý cười.
Cuối cùng con sói mắt trắng nhỏ cũng có tâm một lần.
Chỉ là không biết tại sao trên mặt bánh lại viết một chữ Y.
Những chữ bị Kỳ Hành Viễn ăn hết là gì?
Quên đi, ăn thì cũng đã ăn rồi, cũng đâu lấy lại được.
Kỳ Tự nhẹ nhàng cắn vào chiếc bánh cuối cùng còn sót lại.
Rất ngọt, rất mềm.
Giống như cô vậy.
Không có cách nào tự chủ được ý cười đang dâng trào, Kỳ Tự thử gọi điện thoại cho Minh Dao.
Chuông reo 2 tiếng, cuộc gọi đã kết nối.
Có vẻ như là mình được ra tù rồi.
Hôm nay là ngày đặc biệt gì sao? Hay là do mình nâng hạng phòng nên cô ấy đã phát hiện lương tâm?
Minh Dao trả lời điện thoại: "Ơ, còn chưa ngủ à?"
Mặc dù nụ cười vẫn hiện rõ trên mặt, nhưng giọng điệu của Kỳ Tự lại không lộ ra một chút vui vẻ nào, vẫn cứ nhàn nhạt: "Cảm ơn bánh của em".
Minh Dao khẩn trương đến nỗi tim cũng đập thình thịch, hai tay nắm chặt điện thoại: "Không cần khách sáo đâu".
"Cứ vậy nhé, ngủ ngon".
Minh Dao: "........."
"Khoan đã", cô gọi Kỳ Tự lại.
"Sao?"
"Anh không có gì khác muốn nói với em hả?"
Kỳ Tự cau mày, khựng lại mấy giây, không biết Minh Dao muốn nghe gì.
Nhưng kết hợp với tâm tư của cô gái nhỏ, đoán chừng hơn phân nửa là muốn mình nhận xét kỹ thuật của cô ấy như thế nào.
Vì thế anh gật gật đầu: "Cũng được, có gắng hơn nữa".
Minh Dao: "........."
Người đàn ông này đang nói cái gì vậy, sao cô nghe mà không hiểu gì hết.
Chẳng lẽ là cố ý giả ngu?
Lạt mềm buộc chặt?
Đúng, nhất định là kịch bản của tên đàn ông khốn này.
Không có lý nào, tự tay mình bỏ tờ giấy vào, cũng tự tay mình đưa cho anh, anh ấy cũng ăn bánh rồi, không thể không nhìn thấy.
Bây giờ giả ngu nhất định là có nguyên nhân.
Minh Dao lập tức kết thúc cuộc nói chuyện, quyết định lấy lui làm tiến.
"Được, vậy ngủ ngon, em cũng đi ngủ".
Cúp điện thoại, lập tức bắt đầu cuộc thảo luận sôi nổi với đám bạn thân.
[Chị em ơi, mình tặng cho anh ấy một hộp bánh, bí mật nhét một tờ giấy vào đó hỏi anh ấy có muốn hoà giải hay không, anh ấy lại trả lời mình là cũng được, kêu mình cố gắng hơn là có ý gì?]
Giản Ninh: [To gan vậy Kỳ tổng! Vậy mà lại chơi lạt mềm buộc chặt? Cố gắng cái rắm chứ cố gắng, uổng công mình vẫn luôn đứng về phía anh ta.]
Quản Tinh Địch: [cho nên mới nói không thể chiều đàn ông được, nhìn xem, cậu đã chủ động mà anh ta còn làm bộ làm tịch]
Minh Dao: [Được rồi được rồi, cho phép anh ấy kiêu ngạo một hiệp đi, vậy bước kế tiếp mình phải làm thế nào?]
Giản Ninh: [Đừng che giấu, trực tiếp hỏi thẳng mặt anh ta, xem anh ta đóng kịch tới đâu]
Quản Tinh Địch: [Mình đồng ý, cứ đơn giản thẳng thắn đi, nếu không hoà giải được thì quay về đi xem mắt chỗ khác]
Minh Dao nghiêm túc suy nghĩ, cảm thấy đề nghị của nhóm bạn thân rất đáng để tham khảo.
Tờ giấy nhỏ đó mơ hồ quá, bây giờ cũng đâu phải thời cổ đại, yêu còn lớn tiếng nói ra, muốn xin giải hoà càng đừng sợ ngượng ngùng.
Vì đã xem anh là công cụ người suốt 3 tháng, hiệp này tạm thời không tính toán với anh, để anh kiêu ngạo một lần vậy.
Xác định xong, Minh Dao lên kế hoạch khi nào sẽ nói chuyện với Kỳ Tự.
Nhưng mà ngày hôm sau Kỳ Tự đã cùng nhóm của mình đi đến núi Thanh Vân ở thành phố H để công tác.
Minh Dao cũng phải tiếp tục quay phim, kể từ ngày này, cô sẽ quay cùng với Lương Hằng. Giống như Điền An Ni đã nói, việc quay phim diễn ra rất suôn sẻ.
Cảm giác mà Lương Hằng mang đến cho Minh Dao hoàn toàn khác với Kỷ Mộc Dương.
Đều xưng hô là đàn anh, nhưng cảm giác với Lương Hằng chính là kiểu anh trai thật sự, luôn luôn che chở em gái nhà mình ở bất cứ đâu. Vào ngày quay đầu tiên anh ấy đã làm hành động cà khịa — đổi tiếng chuông điện thoại của mình thành bài hát bảng chữ cái ABCDEFG.
Sau đó cứ không có việc gì làm thì tiếng chuông lại vang lên, công khai đánh thẳng vào mặt Sơ Nguyệt.
Tất cả mọi người trong đoàn phim cũng dần dần ngậm miệng không nói lời nào trước mặt Sơ Nguyệt, nhưng Sơ Nguyệt vừa rời đi thì họ lại bắt đầu cười điên cuồng.
Cứ như vậy hai ngày qua đi, Kỳ Tự bên kia không có một chút hồi âm. Sự kiên nhẫn của Minh Dao ngày càng ít đi, ngay khi cô đang cân nhắc có nên xin phép đoàn phim cho nghỉ một ngày hay không, bỗng nhiên đạo diễn Tống tuyên bố vì sắp tham dự một lễ trao giải, nên đoàn phim sẽ tạm dừng công việc một ngày.
Điều này đối với Minh Dao chính là thiên thời địa lợi nhân hoà.
Tối hôm đó, cô hùng dũng, oai vệ, khí phách, hiên ngang bước lên chuyến bay đến thành phố H.
Giản Ninh đã giúp cô nghe nghóng từ Đại Chí Dương, lần này Kỳ Tự đã đến núi Thanh Vân, là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở thành phố H. Giai đoạn 2 của dự án khu resort Vân Khê dưới trướng SG sẽ khởi công ở trên ngọn núi kia.
Vốn dĩ kế hoạch ban đầu là muốn thông báo trước cho Kỳ Tự về chuyện cô sẽ ghé qua, nhưng nhóm bạn thân lại nhất trí đề nghị rằng —
[Không nói, cho anh ấy một sự ngạc nhiên]
Đây là lần đầu tiên Minh Dao làm loại chuyên đột nhiên tới cửa như vậy, cũng không rõ là mình sẽ mang đến ngạc nhiên hay sợ hãi cho Kỳ Tự.
Lỡ như, người ta đang ở cùng với một cô gái trẻ đẹp trên núi thì sao.
Nhưng mà cũng như nhóm bạn thân đã nói, loại chuyện xin giảng hoà mà chỉ viết một tờ giấy nhỏ thì quá không nghiêm túc rồi.
Nhất định phải giáp mặt hỏi, bắt anh ấy phải giáp mặt trả lời mình.
Cứ làm đi, không được thì dẹp.
Vì chuyến bay bị hoãn, lúc Minh Dao tới thành phố H đã là 9 giờ tối.
Cô chưa từng đến thành phố này, sau khi ra khỏi sân bay thì vẫy tay đón taxi, ai ngờ vừa mới đặt tay lên nắm cửa, một chàng trai trẻ tuổi đã giành mở cửa xe trước cô.
"Xin lỗi người đẹp, tôi đang vội, nhường tôi nhé cảm ơn".
Chàng trai mặc một bộ quần áo màu xanh lam hợp thời trang, nửa đêm còn đeo kính râm, nhìn thật là mặt người thân chó, sao lại giành xe với một cô gái chứ.
Minh Dao đâu có quen.
Cô cũng theo lên xe, "Ngại quá, tôi cũng vội, không nhường".
Kỳ Yến ngẩn ra 2 giây, sau đó lại nhìn về phía sau, trong lòng hoảng hốt: "Lái xe, nhanh lên".
Minh Dao: ""
"Ơ, cậu— Bác tài, tôi đi trước, đến núi Thanh Vân!"
"Đến núi Thanh Vân".
Gần như đồng thanh, cả hai cùng nói ra một địa điểm.
Hai người đều sửng sốt, nhìn nhau: "Cô cũng tới đó?"
Không đợi Minh Dao trả lời, Kỳ Yến nói tiếp: "Vậy thì tốt quá, cùng đường, đi thôi đi thôi tôi mời khách".
Minh Dao: ".........."
Lại còn trùng hợp như vậy?
Sẽ không phải là kịch bản của bọn tội phạm chứ?
Xe đã chạy ra khỏi sân bay, Minh Dao vẫn luôn cẩn thận, cô chụp ảnh tài xế và biển số xe rồi gửi cho Giản Ninh, bảo cô nàng nếu sau một giờ không liên lạc được với cô thì phải báo cảnh sát.
Nhưng mà, sau khi xe đã đi được một đoạn, Minh Dao cảm thấy có thể là mình đã suy nghĩ nhiều.
Người thanh niên bên cạnh, từ mũ cho đến quần áo giày dép đều là hàng hiệu, từ trên xuống dưới nếu tuỳ tiện tính toán cũng phải 5-6 vạn.
Có tiền như vậy, chắc không phải là người xấu.......
Hơn nữa từ lúc lên xe cậu ta đã ngủ thiếp đi.
Minh Dao hơi buông lỏng cảnh giác, bắt đầu nhìn cảnh đêm của thành phố H, đồng thời mơ tưởng đến cảnh lát nữa nhìn thấy Kỳ Tự. Xe chạy lên cao tốc, khoảng chừng 40 phút, cuối cùng cũng dừng lại một chỗ dưới chân núi.
"Tới rồi".
Minh Dao và Kỳ Yến cùng lúc nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó —
"Fuc*?"
Hầu hết các cửa hàng dưới chân núi đều đã đóng cửa, nhìn cảnh vật ở ngoài thật là u ám, cái gì cũng không có, hoàn toàn khác với những bức ảnh chụp danh lam thắng cảnh.
Minh Dao ngơ ngác: "Bác tài có thể đưa chúng tôi lên núi không?"
Tài xế nói: "Khu thắng cảnh không cho phép xe ở ngoài chạy vào, nếu hai người muốn lên núi chỉ có thể chờ đến ngày mai họ mở cửa thì tự mình leo lên hoặc là ngồi xe cáp".
Minh Dao: "........"
Kỳ Yến: ".........."