Chương 22: Ngoại Truyện 3 : Động Tâm
Vì Nguyệt Phù nhận thêu chân dung mẫu thân của Tấn Ninh nên hắn tạm thời ở lại. Bước vào gian phòng bụi bặm đến ngộp thở ,Tấn Ninh chẳng hề than vãn một câu, chỉ mỉm cười hòa nhã trước sắp xếp của chủ nhà.
- Chủ nhân…chúng ta có thể thuê khách điếm….thân ngàn vàng của ngài không nên ở lại nơi như thế này….Lưu Triết nhăn nhó khó chịu kêu lên…
- Chúng ta đến nhờ vả…không nên kén chọn,chê bai…Vừa nói Tấn Ninh vừa bước ra ngoài đợi thuộc hạ vào quét dọn. Chỉ một lát sau, căn phòng không những không còn bụi bặm mà còn được trang hoàng lộng lẫy. Dưới sàn lót thảm, giường chiếu toàn bộ thay đổi khiến người ta bước vào cũng không thể nhận ra nó là một căn phòng cũ kỹ. Mọi thứ trong phòng đều là tơ lụa gấm vóc thượng hạng….
- Lưu Triết…ngươi làm việc mỗi lúc một nhanh nhẹn…nhưng có cần phô trương thế hay không, không bằng ngươi sang bên kia nói với hai nàng ấy trẫm là Hoàng Đế Siêm quốc luôn đi….Tấn Ninh thở dài….thuộc hạ nhanh nhẹn nhưng không có đầu óc thì chủ nhân cũng rất vất vả.
- Dạ…vậy để thần kêu bọn thuộc hạ chuẩn bị lại….Một lúc sau căn phòng lại đâu vào đấy…trở lại trạng thái mộc mạc nhưng gọn gàng sạch sẽ. Mền gối mặc dù màu sắc kiểu dáng nhìn sơ có vẻ không khác cái cũ là mấy nhưng đặc biệt nhẹ, mềm, thoải mái, ấm áp.
Trong căn phòng cách đó không xa Tiểu Mỹ hướng Nguyệt Phù báo cáo.
- Quận chúa…hắn ta đúng là vua của Siêm quốc….Việc này thuộc hạ có cần bẩm báo lại với Vương gia và Vương phi không Hắn sang nước ta không chừng có mưu đồ gì đó….
- Vậy sao ngươi không đi tr.a xem mưu đồ đó là gì rồi hãy bẩm báo không phải tốt hơn sao Đôi khi một việc tưởng như đơn giản nhưng lại chứa nhiều huyền cơ. Nhưng một việc tưởng như phức tạp lại hết sức đơn giản….
- Tiểu chủ tử…cô nói chuyện sao mà khó hiểu vậy…ta thực sự không hiểu…cái gì mà đơn giản cái gì mà hức tạp….
- Em nói xem…có hoàng đế nào có hiếu đến mức chỉ vì muốn lưu giữ hình ảnh của mẫu thân mà mạo hiểm sang nước địch quốc để nhờ thêu tranh kia chứ…. Chắc chắn chuyến đi lần này là đến dò thám quân tình….
- Vậy phải báo ngay cho vương gia….Tiểu Mỹ luống cuống….
- Không cần ….ta đã cho người báo với phụ thân cả rồi…hiện giờ trong và ngoài căn nhà này có cao thủ vây hãm….cho dù em thành công ra được báo tin…tin tức em báo đi cũng không còn giá trị….
- Vậy chúng ta phải làm sao Tiểu Mỹ lo lắng…vì sao bọn họ đã ở lại đây lâu như vậy mà vương gia cũng chưa có động thái gì….Vừa nói nàng vừa nhìn ra phía bên ngoài…chợt như nhìn thấy gì đó. Tiểu Mỹ nhanh chóng quay vào phòng thay dạ phục,nàng muốn ra ngoài nhận mệnh. Nhưng đi một lúc, nàng mệt mỏi quay vào phòng, nàng ta vừa vào liến vứt chiếc mặt nạ ra giường đồng thời cũng than vãn…
-Tiểu chủ nhân cô đoán chẳng sai chút nào…cao thủ kẻ trong người ngoài…ta có giỏi hơn nữa cũng không ra được…. Nhìn ra sân một lúc, Nguyệt Phù hỏi Tiểu Mỹ
- Em có biết chơi một loại nhạc cụ nào hay không
- Tiểu chủ nhân…cô bảo em múa kiếm thì em giỏi, chứ nhạc lý em mù tịt thôi…Tiểu Mỹ gãi đầu gãi tai xấu hổ….Ngay khi hai chủ tớ người nhìn ta, ta nhìn người thì tiếng sáo réo rắt trong trẻo vang lên từ phòng dành cho khách. Nguyệt Phù mỉm cười vừa ý, thật may…nếu hắn không thổi sáo nàng cũng chẳng biết lấy lý do gì hiến vũ….Âm điệu trầm bổng khiến người nghe chỉ muốn nhảy múa theo âm điệu du dương ấy. Nhìn ánh trăng bên cửa sổ….Bảo Bá bá từng dạy nàng một điệu vũ dưới trăng. Nguyệt Phù đến bên chiếc rương cũ kỹ của mình lấy ra một bộ y phục trắng muốt. Thay xong y phục nhưng nhìn vào gương đồng nàng lại giật mình vì khuôn mặt dọa người kia….Nàng khẽ thở dài.
- Ái chà…sao cô mặc nguyên bộ y phục trắng thế kia…tiểu chủ nhân à…khuôn mặt kia của cô lúc này nói thật nha rất dọa người….lại còn mặc thêm bộ y phục trắng…đi nhát ma người ta…đảm bảo sợ quá, lăn quay ra ch.ết liến đó…Tiểu Mỹ ở một bên như không biết ý, còn cố đổ dầu vào lửa
- Tiểu Mỹ…ta mượn mặt nạ của em một chút nhé…. Nói rồi nàng đeo chiếc mặt nạ kia lên bước từng bước uyển chuyển ra sân và bắt đầu xoay theo tiếng sáo….thân thể nàng cứ thế buông lơi theo giai điệu chẳng còn để ý đến chung quanh
Gió mang theo những cánh hoa đào, cánh hoa cuốn cùng vũ điệu , ánh trăng huyền ảo….Khung cảnh lúc này khiến người ta dễ lầm tưởng như đang lạc giữa tiên cảnh chốn nhân gian….Tấn Ninh vừa thổi sáo vừa say mê thưởng thức vũ điệu dưới trăng của nàng. Một người thưởng thức âm điệu, một người say mê vũ điệu …Cả hai người mặc dù không ai tán thưởng ai lời nào nhưng lại tự mình đắm chìm vào tài nghệ của đối phương. Điệu vũ cuối cùng cũng kết thúc trong tiếc nuối của người thổi sáo, trong ngẩn ngơ của những kẻ đang được thưởng thức quanh đó….Nguyệt Phù bước nhanh vào nhà….Trong tay nàng cầm Điệp Ảnh…một loại bướm đưa tin từ Hoàng cung Thổ quốc. Điệp Ảnh mang tin đến Vương phi và vương gia muốn nàng giữ chân họ khoảng mười ngày.
Nguyệt Phù bắt tay vào thêu bức chân dung một cách tỷ mỉ nhất có thể….Khoảng thời gian nàng thêu bức chân dung kia Tấn Ninh thường chỉ chăm chú ngồi cạnh thưởng thức. Hắn sẽ pha một ly trà ngon ngồi bên cạnh mà chẳng hề làm phiền nàng. Thế nhưng trong một ngày Nguyệt Phù chỉ thêu một canh giờ….không bao giờ nàng dùng cả ngày để thêu. Thời gian rảnh nàng thường cùng tỷ muội dạo chợ mua bánh bao, giúp đỡ những tiểu khất cái kia có miếng ăn. Có khi thì nàng thêu hài, may áo cho lũ trẻ….Bọn chúng thường gọi nàng là Thần tiên tỷ tỷ….
- Tụi nhỏ này thật là biết nịnh….Lưu Triết khoanh tay lườm lũ nhóc khinh bỉ….
- Ta không cảm thấy thế….Nàng thực sự rất đẹp….Vẻ đẹp của nàng toát ra từ nội tâm….
- Nàng ấy chẳng qua chỉ là người tốt…trên thế gian này người có thiện tâm nhiều vô kể…Lưu Triết lại nói, hắn thực sự không hiểu….bên cạnh hoàng thượng có vô vàn những mỹ nữ nhưng cũng chưa từng thấy ngài để ý qua. Nữ nhân kia chẳng qua chỉ là một người nhân hậu…chứ mặt thì như dọa xoa…sao có thể để ý đến nàng
- Ngươi nói đúng…Trên thế gian này người tốt nhiều vô kể…Nhưng trẫm chưa từng nhìn thấy họ đẹp…..Với nàng Trẫm lại cảm thấy nàng rất đẹp….Nàng có đôi mắt long lanh như ánh sao trời, có giọng nói hay hơn cả tiếng mộc cầm …. tấm lòng lại lương thiện hiền hòa…Còn nữa…nàng múa rất đẹp….Trong mắt trẫm nàng là người đẹp nhất…chỉ là sức khỏe nàng rất kém ….
Vừa nói hắn vừa thở dài, thời tiết ngày một lạnh, thân thể nàng lại yếu ớt như vậy….Sức khỏe của nàng khiến hắn cảm thấy lo lắng….hắn cũng chẳng hiểu vì sao lại bị nàng cuốn hút đến vậy. Người tốt, người lương thiện hắn gặp rất nhiều…nhưng chưa một ai có thể khiến hăn lưu tâm đến vậy. Những gì chủ tớ hai người cùng trao đổi hôm đó Nguyệt Phù đều dược nghe từ Tiểu Mỹ thuật lại rất tỷ mỉ. Đưa tay lên ngực, trái tim nàng vì sao lại đập nhanh như vậy
Cứ thế thời gian cũng lặng lẽ trôi qua, bức chân dung cũng dần thành hình và bắt đầu nhìn rõ hơn….Thời tiết cũng ngày một lạnh hơn, sức khỏe của Nguyệt Phù cũng ngày một yếu dần…rồi Nguyệt Phù đổ bệnh. Trong phòng, Tiểu Mỹ cứ đi đi lại lại…không biết nên làm gì….Bệnh tình của Tiểu quận chúa ngày một nguy cấp. Mặc dù trước đó quận chúa có nói với nàng dù nàng ấy có phát bệnh cũng không được liên lạc với vương gia và vương phi….Nhưng hiện giờ nàng thực sự nghi ngờ về mệnh lệnh đó. Nếu như Quận chúa có mệnh hệ gì….nàng phải làm sao đây
- Ta đi tìm đại phu….Tiểu Mỹ thầm hạ quyết tâm…nàng phải thử một lần…phải trở về báo với chủ nhân tình trạng của Tiểu chủ nhân. Tính mạng của quận chúa…nàng không có gan đem ra đánh cược. Tiểu Mỹ vội vàng rời khỏi…dù biết phía sau là cao thủ bám theo…nhưng nàng vẫm phải cố gắng vừa cắt cái đuôi kia vừa khẩn cấp quay về.
Tấn Ninh lo lắng nhìn khuôn mặt không chút huyết sắc thân thể gầy yếu của nàng run lên từng đợt trên giường bệnh,tim hắn như bị ai đó bóp nghẹt.
- Sai người đem Ngọc Tâm Đan đến đây….Tấn Ninh trầm giọng phân phó với Lưu Triết…
- Bệ hạ đó là quốc bảo….nàng ấy chẳng qua chỉ là một Tú nương….Lưu Triết kêu lên….Ngọc Tâm Đan kia để luyện được một viên phải mất cả ngàn năm . Tuyết Linh chi ngàn năm mới ra hoa một lần…..Là vật hiếm trên thế gian …dù có vạn lượng vàng rồng cũng chẳng thể mua được.
- Ngươi từ khi nào lại thích xen vào quyết định của Trẫm vậy….Tấn Ninh gằn giọng mắng. Sức khỏe nàng ngày một yếu hơn….Ngự y mà hắn mang theo cũng phải lắc đầu….Hắn rất sợ….sợ phải mất nàng….quý hiếm thì sao chứ…có phải tốn hết mười viên, hai mươi viên Ngọc Tâm Đan hắn cũng cảm thấy đáng giá.
Tấn Ninh yêu thương nhìn gương mặt tái nhợt với vết bớt đỏ rực dọa người kia. Vì sao hắn chẳng hề thấy sợ gương mặt ấy….lúc đầu mới gặp nàng hắn cũng có giật mình một chút…Nhưng vài ngày ở cạnh nàng hắn chẳng còn cảm thấy vết bớt kia chói mắt, chỉ cảm thấy nếu trên gương mặt nàng không có nó hẳn nàng sẽ là một mỹ nhân. Làn da trắng xanh của nàng cũng không khiến hắn sợ hay chán ghét….mà chỉ khiến hắn cảm thấy lo lắng vì cho sức khỏe của nàng….Hắn đã động tâm với nữ tử này mất rồi.