Chương 4: Trùng sinh
Không gian đêm tối bấp bênh, mưa to tầm tã nháy mắt rơi xuống đại địa, sấm chớp không ngừng, đinh tai nhức óc. Đêm nay nhất định là một đêm bất thường.
Trong nhà tranh cỏ cũ nát đến nỗi lung lay trong gió, trong không gian mơ hồ của bó đuốc cháy lúc sáng lúc tối, thi thoảng có âm thanh thống khổ của nữ nhân ngâm lên. Bên ngoài ngôi nhà tranh đứng vài nam nhân, trong tay lăm lăm trường kiếm, trên mặt không giấu được vẻ lo lắng cùng chờ mong, trung niên nam tử cầm đầu kia càng nhìn vào bên trong chằm chằm không rời, chuôi kiếm dường như bị hắn niết đến sắp gãy.
Nữ tử nằm trên giường bộ dáng vô cùng chật vật, trong miệng cắn chặt tấm vải bông, hai tay gắt gao nắm lấy rơm dạ lót bên dưới người mình, toàn thân nàng mồ hôi ướt đẫm, cái bụng đang nhô lên tròn trịa kia chói mắt dị thường.
“Phu nhân, người phải kiên trì lên, nhất định phải kiên trì.” Tỳ nữ Hồng Nhi ở một bên kêu to, không cho nữ tử kia mất đi thần trí. Một bà mụ đứng trước hai chân nữ tử, sắc mặt có chút ngưng trọng.
“Phu nhân, dùng sức! Lại dùng sức!” Bà mụ cau mày, không ngừng thúc giục, “Phu nhân, dùng sức! Cố gắng nghĩ đến đứa nhỏ,… nhìn thấy đứa nhỏ rồi, nhìn thấy rồi!” Nguyên bản thời điểm đã tuyệt vọng muốn buông bỏ, đứa nhỏ từ từ ở bên trong dần dần xuất hiện.
Đột nhiên âm thanh tiếng sấm sét phá tan bầu trời vang lên, ánh chớp chiếu sáng rực toàn bộ bầu trời đêm, một chùm tia sáng rực rỡ ở giữa màn mưa đêm trực tiếp bắn vào trong bên trong gian nhà tranh, Tia sáng màu đỏ đâm thẳng vào giữa bụng nữ nhân, năm tia sáng các màu khác theo bốn phương tám hướng bung ra khỏi gian nhà tranh đó.
Oanh….
A….
Theo một đạo tiếng hét tê tâm liệt phế, một âm thanh nỉ non vang dội của trẻ con truyền từ nhà tranh đi ra. Nghe được tiếng khóc của đứa nhỏ, tất cả mọi người đang lo lắng đều nhất loạt thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Chúc mừng phu nhân, chúc mừng phu nhân, là một vị thiên kim.” Bà mụ sắc mặt vui mừng kêu lên, nhưng mà trong nháy mắt nụ cười liền cứng ngắc ở trên mặt, mắt bà ta trở nên khủng hoảng vô cùng, thanh âm có chút run run, “này..làm sao có thể? Yêu…Yêu quái?” Bà mụ nhìn ngón tay của đứa nhỏ run run hô lên, trên ngón trẻ con còn vương lại máu lại bất thường hiện lên một chiếc nhẫn.
Hồng Nhi nhìn thần sắc bà mụ đột nhiên hoảng hốt, chạy nhanh đến nhìn đem nhỏ ôm lấy, nhìn thấy trên ngón tay của đứa nhỏ quả thực có đeo một chiếc nhẫn, chiếc nhẫn vừa vặn vừa khớp với ngón tay kia, nàng che giấu kinh hãi trong đáy lòng mình, đáy mắt hiện lên sát khí, lập tức kháp trụ yếu hầu của bà mụ kia, bà ta còn chưa kịp phản ứng cái gì liền mất đi tính mạng.
“Hồng Nhi, thế nào rồi?” Nữ tử không rõ động tĩnh vội vàng mở mắt ra, cố gắng cử động thân mình, nhìn thấy bà mụ ngã xuống thì nhíu lại mày.
“Không có việc gì, tiểu thư tốt lắm, có điều…” Hồng Nhi cũng không nói rõ ra, chính là đem ngón tay đứa nhỏ lấy ra cho nữ nhân nhìn, nữ nhân thấy vậy thì nhíu mày, nàng cầm lên bàn tay nhỏ bé mỏng manh kia, lại nhìn chiếc nhẫn kia rất vừa vặn, rất phù hợp, giống như là chiếc nhẫn này vốn dĩ nên như thế.
Nữ tử tiếp nhận đứa nhỏ liền ôm vào trong ngực, đặt môi lên hai má của nó, “Nữ nhi củaDao Tuyết ta, tự nhiên là không giống người bình thường!” Trên mặt không có chút sợ hãi, chỉ có vui mừng cùng nụ cười từ ái.
Lúc Bạch Dã mở ra hai mắt, nhìn thấy hoàn cảnh của bản thân thì hoàn toàn ngốc trụ. Nhà tranh cũ nát, còn có hai nữ nhân vận quần áo cổ trang trước mặt, này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Thân mình bỗng nhiên bị ôm lấy, đối diện với đôi mắt vô cùng ôn nhu, sau đó liền nghe đến thanh âm suy yếu nhưng đầy kiên định của nữ tử. Bạch Dã nhìn chằm chằm nữ nhân trước mặt, nàng kia tuy rằng sắc mặt tái nhợt nhưng đều không ảnh hưởng được dung nhan như ngọc.
Dao Tuyết? Đây là mẫu thân? Mẫu thân? Quả thực là hai từ ngữ vô cùng xa lạ với nàng, nhưng nhìn đến đôi mắt rất giống dì Liên kia, trong lòng Bạch Dã đột nhiên an tâm đến lạ, nàng có thể cảm nhận được đối phương tuyệt sẽ không làm thương tổn đến mình.
Nhưng ngay tại thời khắc này, âm thanh binh khí va chạm dưới mưa đột ngột truyền đến trong phòng.
“Phu nhân, mau dẫn tiểu thư rời đi, đối phương đuổi tới rồi.” Từ thúc đột nhiên vọt vào trong phòng, trong tay nắm chặt chuôi kiếm, thần sắc tràn ngập lo lắng.
Bạch Dã rõ ràng cảm nhận được thân thể nữ nhân cứng ngắc, hai tay ôm mình gắt gao thật chặt, Dao Tuyết cắn môi, trong mắt hiện lên đầy cương nghị, “Hồng Nhi, ngươi mau ôm đứa nhỏ rời đi.”
“Phu nhân!” Hồng Nhi không dám tin nhìn phu nhân..
Từ thúc cũng đồng dạng không dám tin như vậy.
“Từ thúc, thân thể ta rất suy yếu, căn bản không có khả năng di chuyển.” Nữ tử vừa nói vừa đem đứa nhỏ giao cho Hồng Nhi, “Ta cho dù có rơi vào trong tay hắn, hắn cũng sẽ không dám thương tổn ta. Nhưng tuyệt đối không thể đem đứa nhỏ giao ra.” Dao Tuyết nhìn Hồng Nhi cùng Từ thúc, hô lớn, “Đi mau!”
“Từ thúc, đi mau!” Bên ngoài truyền đến một tiếng rống to.
Sắc mặt Từ thúc vô cùng khó coi, gian nan gật đầu với Dao Tuyết, “Phu nhân yên tâm, lão phu liều ch.ết bảo hộ tiểu thư rời đi!” Dứt lời liền cùng Hồng Nhi chạy ra cửa sau rời đi.
Trong mắt Dao Tuyết tràn đầy đau thương__Đứa nhỏ, nhất định phải bình an sống sót.
Lại thêm một đạo sấm sét xẹt ngang trời, lão thiên ra dường như cũng muốn đối nghịch với bọn họ, mưa càng ngày càng trút xuống dày đặc, Hồng Nhi vài lần té ngã đều may mắn được Từ thúc đỡ lấy. Hồng Nhi nhìn đứa nhỏ vẫn nằm im trong lòng mình, đáy mắt chua xót một mảnh.
Hồng Nhi quay đầu lại nhìn phía sau, kiên quyết nói : “Từ thúc, ngươi mang tiểu thư chạy đi!”
“Hồng Nhi?” Từ thúc gào lên, quay đầu lại nhìn dường như sợ đối phương đã đuổi đến gần.
“Ta là một nữ nhân chạy trên sơn đạo này quá chậm, ngươi mang theo tiểu thư đi một mình chắc chắn sẽ nhanh hơn, ta đi đánh lạc hướng bọn họ.” Hồng Nhi cẩn thận đem đứa nhỏ giao cho Từ thúc, vừa làm vừa dặn dò, “Từ thúc, kiên quyết không giao tiểu thư cho bọn họ.”
“Lão phu biết.” Từ thúc biết rõ tình huống hiện tại của bọn họ, đơn giản tiếp nhận đứa nhỏ ôm vào lòng, gật đầu với Hồng Nhi rồi vội vàng chạy về phía trước.
Hồng Nhi rút ra nhuyễn kiếm bên hồng, chạy đến một hướng hoàn toàn khác.
Bạch Dã ai oán ở trong lòng, nàng biết hoàn cảnh của chính mình hiện tại, không khả quan chút nào.
“Đứng lại!” Đột nhiên phía sau có tiếng gào thét, Từ thúc toàn thân chấn động một chút, rất nhanh nắm chặt trường kiếm trong tay, xoay người nhìn đám hắc y nhân đã đuổi đến nơi.
“Các ngươi đừng khinh người quá đáng!” Từ thúc thét lớn, sau đó giao chiến cùng với hắc y nhân. Đối phương cũng không mang theo nhiều người, Từ thúc hoàn toàn có thể đối phó.
Giải quyết một người cuối cùng, Từ thúc lau đi vệt máu tung tóe trên mặt, cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng vẫn đang nhìn mình chằm chằm, một chút sợ hãi cũng không có.
“Không hổ là đứa nhỏ của phu nhân.” Từ thúc cảm thán một tiếng, thu hồi kiếm, lại chạy về phía trước, nhưng bước chân đã có chút lảo đảo.
Bach Dã âm thầm nhíu mi, nàng biết người này kiên trì không được bao nhiêu thời gian nữa.
Từ thúc cắn chặt hàm răng, dùng hết sức mình chạy tới phía trước, mỗi bước đi là một bước hi vọng.
Nhận thấy phía sau lại có hắc y nhân đuổi tới, sắc mặt hắn rất khó coi, một tay ôm đứa nhỏ, đôi chân vừa muốn bước thêm một bước lại đột nhiên dừng lại___Hắn không có nhìn đường sao, thế nào có thể đi đến nơi này?
Từ thúc mặt như tro tàn, lại cúi đầu nhìn đứa nhỏ im lặng trong lòng, “Tiểu thư! Thật xin lỗi, Lão phu không bảo hộ được người!” Từ thúc bi thống rống lên, địch nhân đã theo đến nơi rồi.
“Lão già kia, ngươi còn muốn chạy cái gì, đã chạy đến vách núi đen còn cố chống cự? Mau giao đứa nhỏ ra đây!” Đối phương không chút khách khí nhìn Từ thúc đầy căm tức.
“Các ngươi nằm mơ!” Từ thúc cắn chặt răng, ôm đứa nhỏ nhảy xuống.
Bạch Dã cảm nhận tốc độ rơi xuống vô cùng kinh người, trong lòng vô cùng muốn mắng chửi lão thiên gia, chẳng lẽ vừa mới trùng sinh sinh ra lại phải ch.ết một lần nữa?