Chương 47: Ngốc tử bị đánh

Chính mắt Hàn Mạch Như nhìn thấy nha hoàn của mình bị đẩy ngã, giống như người bị Ngô Hạo Thiên đẩy ngã là chính mình, nàng từ trên ghế đứng bật dậy, nổi giận đùng đùng, nàng đến trước mặt Ngô Hạo Thiên khuôn mặt hung ác trừng hắn, trong đầu Hàn Mạch Như chợt hiện lên khuôn mặt lạnh như băng của nam nhân này ở kiếp trước, hận ý càng nhiều, dùng ánh mắt sắc như dao liếc hắn.


Nàng cười lạnh mở miệng hỏi: "Ngô công tử, ngươi có phải là đi nhầm phòng hay không, giữa chúng ta căn bản là không quen biết, hiện tại ngươi lại đột nhiên xông vào phòng chúng ta đang ngồi uống trà, người bên ngoài hẳn sẽ chê cười ta đường đường là tiểu thư Hàn gia."


Vừa rồi Ngô Hạo Thiên nhìn thấy cô gái này tự nhiên dùng ánh mắt âm độc nhìn mình, từ nhỏ hắn ở đại trạch viện nên ánh mắt loại gì mà lại chưa từng gặp qua, nhưng vẫn bị ánh mắt của Hàn Mạch Như làm cho toát mồ hôi lạnh.


May mắn ý chí của Ngô Hạo Thiên rất tốt, hắn bị dọa sửng sốt không quá lâu liền lấy lại bình tĩnh, cũng không đến nỗi làm ra hành động gì xấu mặt.


Hắn ho một tiếng, trấn định lại tâm vừa bị làm cho kinh hãi, sắc mặt có chút không được tự nhiên, nói: "Hàn tiểu thư, chúng ta không quen, ta thấy ngươi là đang cố ý quên trước đây ngươi không để ý đến liêm sỉ lễ nghĩa cứ bám dính lấy ta, khi đó sao ngươi không nói như vậy, thế là không tốt đâu?" Khóe miệng của hắn xả ra một chút cười nhạo.


"Ngươi... . . . .", những lời này của hắn làm cho Hàn Mạch Như tức giận đỏ bừng mặt, trong mũi dùng sức hít vào, trong mắt chớp qua tàn khốc.


available on google playdownload on app store


Nhìn hắn cười nhạo như vậy, Hàn Mạch Như thật hối hận những việc kiếp trước mình làm, khi đó hình như mắt mình bị mù rồi mới thấy nam nhân này thật nhanh nhẹn là một chính nhân quân tử, hừ, buồn cười.


Thấy nàng bị mình làm cho một câu cũng nói không nên lời, Ngô Hạo Thiên trong lòng thật hưng phấn, đáy lòng thề nói, Hàn Mạch Như, những sỉ nhục ngươi gây ra cho Ngô Hạo Thiên ta, ta nhất định sẽ bắt ngươi phải chịu lại gấp trăm lần, ta không có ngày dễ chịu, ngươi cũng đừng mong có ngày được nghỉ ngơi.


Một lần sống lại này, Hàn Mạch Như mới có thể biết được Ngô Hạo Thiên không chỉ là một nam nhân máu lạnh còn là một nam nhân nhỏ nhen, trước kia bản thân mình làm sao lại không phát hiện được một chút nào chứ.


Nàng nắm chặt chiếc đũa trong tay, trong lòng nghẹn một cỗ tức giận, trên mặt tái nhợt, trong mắt không chỉ là lửa giận còn cất giấu bi thương thật sâu.


Thương Đông Thần lập tức liền cảm giác được trong lòng nàng truyền đến lửa giận cùng thương tâm, hắn ngây ngốc không hiểu tại sao Như Nhi muội muội lại có bộ dáng này, nhưng là hắn cảm giác được Như Nhi muội muội như vậy thương tâm cùng sinh khí, hắn tâm cũng có chút đau, rất khó chịu.


Đột nhiên, ánh mắt của hắn nhìn qua Ngô Hạo Thiên đang đắc ý cười, cầm lấy hai chiếc đũa trên bàn hắn ném về phía nam nhân đang trêu chọc làm cho Như Nhi muội muội tức giận, Thương Đông Thần lớn tiếng hướng hắn quát, "Không cho ngươi khi dễ Như Nhi muội muội."


Thình lình có hai chiếc đũa bay về hướng mình, Ngô Hạo Thiên nhất thời không phòng bị kịp hai chiếc đũ cắm vào búi tóc của hắn, nhìn chiếc đũa cắm vào đầu Ngô Hạo Thiên làm cho bộ dáng của hắn lúc này thật buồn cười, khiến cho vài người trong phòng nhịn không được cười ra tiếng.


Thương Đông Thần nhìn thấy Hàn Mạch Như nở nụ cười, cũng cười rộ theo, cười rất lớn tiếng.
Ngô Hạo Thiên xanh mặt lấy hai chiếc đũa đang cắm trên tóc xuống, nắm ở trong tay, dùng sức trong nháy mắt đã bẻ gẫy hai chiếc đũa .






Truyện liên quan