Chương 15: Chuyện tỷ tỷ con, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng có cơ hội lựa chọn

Tề thị vẫn trầm mặt, nghe lão phu nhân nói xong, trong lòng khịt mũi coi thường. Nói miệng, ai cũng nói được. Hôn sự Phó gia tốt như vậy, nếu họ vừa ý Vũ tỷ nhi, lão phu nhân tuyệt đối vui mừng đồng ý, lời hôm nay nói, khẳng định là không tính.


Sắc mặt Lão phu nhân càng thêm khó coi, nguy hiểm híp mắt: "Trước đó không phải ngươi nói muốn tổ chức Thưởng Hoa Yến sao? Hoa đào ở hậu viện cũng sắp tàn, thừa dịp hai ngày này cũng mở tiệc Thưởng Hoa Yến đi. Lâm thị cũng vậy, nhân cơ hội lần này, cũng tìm cho Vũ tỷ nhi một cửa hôn nhân đi."


Tề thị bỗng nhiên cười khẽ: "Dạ, con lập tức phân phó người đi làm."


Lâm thị ngơ ngẩn nhìn bóng dáng Tề thị và Tần Vận đi xa, không thể tin quay đầu nhìn lão phu nhân: "Nương, Vũ tỷ nhi cũng là cháu gái ruột của người, Tần Vận có, dựa vào cái gì Vũ tỷ nhi lại không nên có? Ngài chẳng lẽ muốn con tùy tiện tìm một người liền gả Vũ tỷ nhi đi sao?"


"Tề thị tính tình cố chấp, nhưng nàng không sai." Lão phu nhân nặng nề nhìn Lâm thị: "Trên chuyện Hảo tỷ nhi, chính là nhị phòng có lỗi với đại phòng. Hiện giờ Tề thị nói lời này, chính là tự cho nhị phòng một cơ hội. Nếu việc này thuận lợi trôi qua, như vậy việc của Hảo tỷ nhi cũng sẽ bỏ qua."


Ra Thọ An Đường Tần Vận cũng hỏi Tề thị như vậy.


available on google playdownload on app store


Tề thị dừng bước, buồn cười nhìn nàng: "Sao con cho rằng sẽ như vậy? Cho dù nhờ Thưởng Hoa Yến lần này mà Tần Dư định ra hôn sự, vậy thì hôn sự này nhất định cũng phải được Lâm thị hài lòng. Dù so không bằng Phó gia, ít nhất Lâm thị có cơ hội lựa chọn. Chuyện tỷ tỷ con, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng có cơ hội lựa chọn."


Tần Vận nhẹ nhàng thở ra. Nàng đã nói việc này sao có thể xóa bỏ toàn bộ được?
"Hôm nay huyên náo một trận như vậy cũng tốt, thừa dịp này, chúng ta cũng có thể gửi cho tỷ tỷ con ít thứ đi." Tề thị sững sờ nhìn ráng mây nơi chân trời.


Tần Vận không muốn thấy bà trong bộ dáng này, liền nói Tề thị cùng đi xem Tần Hứa.
Tần Hứa còn nhỏ, tuy rằng còn chưa đến trường học, nhưng trong nhà đã thỉnh tiên sinh[1] về dạy.
[1] thầy giáo
Mỗi ngày Tần Hứa buổi sáng đọc sách hai canh giờ, buổi chiều lại đọc hai canh giờ nữa.


Tần Hứa thông minh, ngoan ngoãn, cho nên việc đọc sách này không cần Tề thị lo lắng.
"Phụ thân con nói tuổi Hứa ca nhi cũng có thể đến trường học, sau năm mới, ngày Mười Sáu liền đưa Hứa ca nhi đến trường."
Tần Vận nhíu mày: "Là phụ thân cảm thấy trong tiên sinh nhà không tốt sao?"


Ở Hàng Châu gia đình giàu có không ít, ngoài đến trường học, chính là thỉnh tiên sinh đến nhà.
Nàng nhớ rõ Tần Cẩn từ nhỏ đến lớn đều là thỉnh tiên sinh về nhà, chưa bao giờ đến học đường.


"Ý phụ thân con là, Hứa ca nhi ngày sau là phải gánh vác nhà cửa, tiếp tục nuôi ở trong nhà, sợ sẽ không biết cách giao thiệp với người khác." Tề thị rũ mắt, khiến người ta thấy không rõ rốt cuộc bà suy nghĩ gì.


"Thỉnh tiên sinh đến nhà tương đối cứng nhắc, ta cũng cảm thấy bất lợi với sự phát triển của Hứa ca nhi." Tề thị cười nói với Tần Vận.
Tần Vận biết tiên sinh kia, làm người đúng là hơi cứng nhắc.


Cũng không thể phủ nhận tiên sinh học thức uyên bác, có thể dạy Hứa ca nhi không ít thứ. Nếu không phải như thế, Tề gia cũng sẽ không đưa người đến đây.


"Nhưng người này, không phải do cữu cữu (cậu ) tìm sao? Cữu cữu sẽ không hại Hứa ca nhi. Nếu tìm tiên sinh tới giảng bài cho Hứa ca nhi, tất nhiên là tiên sinh có chỗ hơn người."
Tề thị không nói nữa.
Lúc hai người đến, Tần Hứa đang nghỉ ngơi, vừa nhìn thấy hai người lập tức chạy tới: "Nương, tỷ tỷ."


Tần Vận nhìn quanh một vòng: "Tiên sinh đâu? Sao tiên sinh không ở đây?"
"Mới vừa rồi phụ thân sai người kêu tiên sinh qua, được nửa canh giờ rồi." Tần Hứa lôi kéo tay Tề thị không bỏ, đôi mắt nhìn hộp đồ ăn Cẩm Mai xách theo.


Cẩm Mai cười đem chè đậu xanh giải nhiệt ra tới: "Đây là chè đậu xanh bách hợp để nguội mà hôm nay phu nhân căn dặn, Tam thiếu gia có thể uống thêm mấy chén."


Tần Hứa vui vẻ buông tay Tề thị ra, bưng một chén chè đậu xanh bách hợp lên uống: "Hai ngày trước phụ thân cũng kêu tiên sinh đi qua, cũng không biết nói chuyện gì."
Tần Vận mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp. Tính nết phụ thân nàng, nàng rất rõ ràng.


Tuy rằng Hứa ca nhi là đích trưởng tử đại phòng, nhưng sự chú ý của đại lão gia dành cho Hứa ca nhi thật sự còn không bằng so với Tần Cẩn.
Hiện giờ lại có thái độ khác thường, lần một lần hai kêu tiên sinh đến.
Chẳng lẽ là..


Không lẽ việc đổi tiên sinh cho Hứa ca nhi, có liên quan đến Thu di nương và Tần Cẩn?
"Nương, người ở chỗ này cùng Hứa ca nhi, con đi căn dặn phòng bếp, bữa tối người và Hứa ca nhi đến Thiều Hoa Uyển dùng đi."
Tần Vận tìm cái cớ rồi đi tới tiền viện.


Các vị lão gia cùng với Tần Cẩn ban ngày phần lớn đều ở tại tiền viện, Tần Vận giấu chuyện trong lòng, đi thẳng đến thư phòng đại lão gia.


Trong thư phòng, đại lão gia nhìn Lý tiên sinh, nói: "Tiên sinh là Đại cữu huynh tiến cử, mấy năm nay vất vả dạy dỗ Hứa ca nhi. Lại nói tiếp, ta còn chưa tự mình nói lời cảm tạ tiên sinh."


Lý tiên sinh như có chút đăm chiêu: "Đại lão gia khách khí, ta được người ký thác, tự nhiên sẽ tận tâm dạy dỗ. Tam thiếu gia thiên tư[2] thông minh, theo thời gian, nhất định thành người tài."
[2] tư chất tự nhiên


Đại lão gia cười nói sang sảng: "Hứa ca nhi còn nhỏ tuổi, còn khó mà nói. Nhưng thật ra một nhi tử cái khác của ta, mấy năm nay Lý tiên sinh nhìn thấy, cảm thấy Cẩn ca nhi như thế nào? Ngày sau có khả năng thi đỗ tiến sĩ không?"


Lý tiên sinh hơi sững sờ, có chút không rõ nhìn đại lão gia: "Nhị thiếu gia không phải do ta dạy, nói đến việc này, thật ra khó mà nói được. Tiên sinh mà Đại lão gia mời dạy cho Nhị thiếu gia là người có tiếng tăm ở Hàng Châu, khẳng định là đối với Nhị thiếu gia có ôm kỳ vọng."


"Cẩn ca nhi đã tới tuổi có thể tham gia khoa khảo[3], ta cũng tính toán cho hắn thử tham dự khoa thi kế tiếp, nếu là có thể một lần là đỗ tiến sĩ, vậy thì không thể tốt hơn nữa."
[3] thi cử
Lý tiên sinh càng thêm bối rối.
Đại lão gia cũng không nói chuyện nữa, không khí trong thư phòng chìm vào yên lặng.


Qua một lát, Lý tiên sinh thở dài: "Đại lão gia có chuyện đừng ngại nói thẳng."
Đại lão gia khẽ cười một tiếng, giống thật mà là giả nói[4]: "Ta nghe nói trong nhà tiên sinh có hai phòng tiểu thiếp? Trưởng tử của tiên sinh cũng là do thiếp thất sinh? Hiện giờ đích tử tuổi cũng còn nhỏ đúng không?"


[4] Hán Việt: TỰ THỊ NHI PHI giống thật mà là giả; như đúng mà là sai
Lý tiên sinh đỏ mặt.


Hắn là người có ăn học, việc riêng tư trong nhà bị người ta nói ra trước mặt mình, mặt mũi tóm lại không dễ chịu được: "Đại lão gia là có ý gì? Việc trong nhà ta, chỉ là việc riêng tư của ta, việc này không mâu thuẫn với việc ta dạy dỗ Tam thiếu gia."


Đại lão gia liên tục khoát tay, cười nói: "Ta đây cũng không phải là trách tiên sinh, chỉ là cảm thấy tiên sinh nên cùng ta đứng ở một phía. Hứa ca nhi là đích trưởng tử trong nhà, bất luận như thế nào đều sẽ có chỗ đứng ở Tần gia. Nhưng Cẩn ca nhi thì khác, hắn là thứ tử, nếu không phải là con trai độc nhất của Tần gia, thì không thể có chỗ đứng ở Tần gia."


Nói đến nước này, tất nhiên là Lý tiên sinh đã hiểu ý tứ của đại lão gia, trong lòng không khỏi căm giận.
Hắn có thiếp thất, trưởng tử đúng thật là thứ xuất!
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ vì thứ tử mà cố ý áp chế đích tử.


Con cháu đều có phúc của con cháu, không có tâm tư xấu xa, nhất định có thể sống tốt.
Lý tiên sinh đang muốn nói chuyện, cửa thư phòng bị gõ vang.
Tần Vận siết chặt nắm tay, lạnh lùng trừng mắt gã sai vặt đang gõ cửa: "Tiếp tục gõ! Gõ đến khi cửa mở mới thôi."


Phụ thân thân sinh của nàng và Hứa ca nhi, lại vì Tần Cẩn mà muốn áp chế Hứa ca nhi!
Ý này chính là không cho Hứa ca nhi theo con đường làm quan!
Đại lão gia nhíu mày, bực bội mở cửa, trong nháy mắt nhìn thấy Tần Vận, sắc mặt khó coi vô cùng: "Nơi này là thư phòng, sao ngươi lại tới đây? Tới đã bao lâu?"


Tần Vận hướng về Lý tiên sinh phía sau đại lão gia gật gật đầu: "Tiên sinh, ta vừa mới từ chỗ Hứa ca nhi qua đây, thấy nó đã đọc bài văn kia rất lưu loát."
Lý tiên sinh thuận theo lời Tần Vận nói liền rời khỏi thư phòng.
Đại lão gia lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Vận: "Ngươi theo ta vào trong."


Tần Vận để lại Bán Hạ canh giữ ở cửa, thoải mái theo đại lão gia vào thư phòng: "Có phải phụ thân muốn hỏi con nghe được cái gì hay không?"
Đại lão gia nhíu mày, câu hỏi còn chưa ra khỏi miệng đã bị Tần Vận bức trở về.


"Lời không nên nghe, con đều nghe được." Tần Vận không chút nào sợ hãi nhìn thẳng vào mắt đại lão gia: "Phụ thân là không hy vọng Hứa ca nhi theo con đường làm quan sao? Hy vọng Hứa ca nhi về sau quản lý sản nghiệp trong nhà?"
"Hắn là đích trưởng tử, nên cai quản chuyện trong nhà."


Tần Vận cười lạnh một tiếng: "Phụ thân, lời này là ai ở trước mặt người nhắc tới? Thu di nương hay là Nhị ca? Hoặc là nói, là Nhị ca cùng Thu di nương hợp mưu, sau đó thổi gió bên gối đi?"


"Khốn kiếp!" Đại lão gia giận mắng: "Ngươi là tiểu thư khuê các, một cô nương gia, những lời này là ngươi nên nói sao?"


"Được, vậy phụ thân có nghĩ tới Nhị ca là thứ tử hay không, không phải người thừa kế dòng chính Tần gia. Hứa ca nhi mới là đích tử đại phòng Tần gia, về sau mọi người xem xét Tần gia, sẽ không phải là xem xét một thứ tử. Người để Hứa ca nhi quản sản nghiệp trong nhà, không cho hắn theo đường làm quan, vậy mọi người sẽ nghĩ như thế nào?


Có phải là sẽ cảm thấy đích tử này của Tần gia lại vô dụng như vậy hay không? Nhị ca ca cho dù có đỗ tiến sĩ, dựa theo quy củ Tần gia, cũng là nên phân nhà. Đến lúc phân nhà rồi, hắn sẽ càng không có quan hệ gì cùng dòng chính Tần gia. Phụ thân là hy vọng một chi của Hứa ca nhi cứ như vậy mà xuống dốc phải không?"


Lời nói của Tần Vận từng chữ từng chữ một đập lên đầu quả tim đại lão gia.
Ông ta lặng im.
Tần Vận nói không sai.
Tần gia có quy củ, nếu như trong nhà có đích tử, đến lúc đó thứ tử phải tách ra ở riêng.
Cẩn ca nhi trúng tiến sĩ, vào triều làm quan, hắn cho rằng có thể bỏ cái quy củ này.


Nhưng điều mà hắn không nghĩ tới chính là về sau một chi Hứa ca nhi này nên làm sao đây.


"Lý tiên sinh là do cữu cữu mời đến cho Hứa ca nhi, cho dù muốn cho Lý tiên sinh nghỉ, phụ thân cũng nên thảo luận cùng cữu cữu một chút. Mấy năm nay, việc của Hứa ca nhi đều chỉ có Tổ phụ và mẫu thân hỏi đến, nếu phụ thân chưa bao giờ quan tâm, chi bằng về sau cũng đừng hỏi đến." Tần Vận nghiêm mặt, ánh mắt lạnh băng nhìn đại lão gia.


Đại lão gia chỉ cảm thấy cả người khó chịu, bị chính nữ nhi thân sinh của mình nhìn chằm chằm thì chột dạ không thôi.
Hắn bị Thu di nương thổi gió bên gối, cảm thấy lời Thu di nương nói đều đúng.
Nhưng hiện tại nghĩ đến, là thật có lỗi với Hứa ca nhi, cũng rất có lỗi với Tề thị.


Tần Vận không ở lâu, trước khi rời đi lại hỏi: "Nương muốn gửi đồ cho Đại tỷ tỷ, phụ thân có muốn tiện thể gửi cái gì hay không?"
Đại lão gia còn chưa lấy lại tinh thần, vẫy vẫy tay: "Trễ chút ta trực tiếp nói với nương của con."


Tần Vận lạnh lùng liếc nhìn đại lão gia một cái, trong lòng tràn đầy lửa giận đi đến phòng bếp, dặn dò xong liền trở về Thiều Hoa Uyển.






Truyện liên quan