Chương 87
Sau khi Hàn Tư Ân từ trong cung trở lại quốc công phủ, liền đóng cửa không ra, mà hoàng đế từ đó về sau cũng không triệu kiến hắn nữa.
Tin tức Hàn Tư Ân thất sủng nhanh như gió truyền khắp kinh thành, rất nhiều người đối với chuyện này vỗ tay chúc mừng. Mà sau khi Bạch Thư nghe được tin này, hỏi thăm một chút liền chạy đến quốc công phủ rồi.
Đương nhiên, y cũng không cảm thấy Hàn Tư Ân ch.ết cũng không sợ này, sẽ lưu luyến quan trường, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng, mặt khác chính là, y sợ sau khi Hàn Tư Ân thất thế, người của quốc công phủ sẽ xuống tay với hắn.
Hàn Tư Ân nghe Bạch Thư nói ra lo lắng của mình, hắn siết lại áo choàng lông cừu. Đại khái là vì quanh năm sinh bệnh, lại bị thương, thể chất của hắn cực kỳ kém.
Trời vừa mới chuyển lạnh, Hàn Tư Ân đã cảm giác trong cổ họng không thoải mái, uống một thang thuốc mới tốt một chút, vì tránh để sinh bệnh nằm ở trên giường không làm được việc gì, Hàn Tư Ân đều mặc quần áo dày hơn một chút.
Hắn bình tĩnh nhìn dáng vẻ Bạch Thư lo lắng sốt ruột, khẽ mỉm cười nói: "Ngươi nghĩ nhiều rồi, hiện tại vừa mới bắt đầu, cho dù là cả thiên hạ nói ta bị thất sủng, không có chứng cứ xác thực, sẽ không có mấy người dám tin tưởng, lại càng không có người dám vào lúc này mà ra tay với ta, vạn nhất ta ch.ết rồi, khiến hoàng thượng lần thứ hai lại chú ý đến ta, vậy nên làm gì?"
Kỳ thực thời điểm Bạch Thư đối diện với đôi mắt lạnh nhạt của Hàn Tư Ân, liền cảm thấy chính mình có chút lỗ mãng. Nghe Hàn Tư Ân nói, y liền bắt đầu thả lỏng, đồng thời trong lòng lần đầu tiên xuất hiện cảm giác căng thẳng kỳ lạ.
Y có chút sợ hãi Hàn Tư Ân sẽ coi y là một mãng phu không có đầu óc, bởi vì ý nghĩ này mà Bạch Thư cảm thấy có chút oan ức cùng ủ rũ, y rõ ràng không là người cực kỳ lỗ mãng, y cũng hiểu rõ rất nhiều chuyện mà.
Chỉ là từ lần đầu tiên gặp Hàn Tư Ân, y chưa từng biểu hiện ra phương diện bình tĩnh ưu tú này mà thôi.
Nhìn thấy Bạch Thư vì suy nghĩ miên man trong lòng mà trên mặt càng ngày càng ủ rũ, Hàn Tư Ân hơi chớp mắt, hắn không hiểu tại sao Bạch Thư đột nhiên lại có loại ý nghĩ này. Bạch Thư ở trước mắt những người khác cũng vẫn biểu hiện như này, y là người thông mình, chẳng qua lười dùng mà thôi, hơn nữa vì chuyện khi còn nhỏ mà không có quá nhiều thị phi quan, dưới sự tận lực dạy dỗ của Bạch Văn Hãn, mới vẫn luôn dùng loại thái độ đơn thuần vô tội này đến ngụy trang chính mình.
Như vậy, Bạch Thư sau lớp ngụy trang ở trong mắt Hàn Tư Ân là cực kỳ bình thường, hắn thực sự không rõ, phiền muộn bất thình lình của Bạch Thư là từ đâu mà đến?
Hàn Tư Ân không có tính cách an ủi người khác, đối với Bạch Thư thất vọng trong lòng, hắn hoàn toàn lựa chọn không nhìn. Ngược lại là Bạch Thư, nhìn hắn, sắc mặt đổi tới đổi lui một chút, không chờ Hàn Tư Ân tỉ mỉ lắng nghe trong lòng y đến cùng oan ức cái gì, y đã nhảy tường chạy.
Thật giống như quay về khoảng thời gian Hàn Tư Ân không thèm để ý đến y lúc trước, Bạch Thư cũng luôn như vậy, đối với Hàn Tư Ân phần lớn thời gian đều tự mình lầm bầm lầu bầu, đối với Phương Lan viện này nói đến là đến, nói đi là đi.
Hàn Tư Ân đối với việc này cảm thấy có chút không hiểu ra sao, chỉ là hắn rất nhanh ném chuyện Bạch Thư ra sau đầu, hắn đang nghĩ đến chuyện mỹ nhân bên người hoàng đế, đây là một chuyện cực kỳ thú vị.
Hoàng đế đã nhiều năm không để ý đến hậu cung, đột nhiên lại chú ý đến một mỹ nhân không biết nhảy từ đâu ra. Việc này nếu đặt trên người các đế vương khác, e rằng cũng không phải chuyện đáng kinh sợ gì. Nhưng ở trên người hoàng đế đương triều, cũng có chút đáng suy nghĩ, đặc biệt là hoàng đế đã ở độ tuổi này, thân thể nhìn như cường tráng, nhưng dù sao tuổi cũng đã lớn, ít nhiều gì cũng có chút bệnh tật.
Lỡ như hắn càng già càng dẻo dai, lại tạo ra sản phẩm, vậy thì càng hay. Đương nhiên, loại suy đoán này cũng chỉ có thể là suy đoán, chỉ là dù sao chuyện của hậu cung, chuyện hậu cung, liền có thể ảnh hưởng đến tiền triều.
Cho nên, chuyện này đối với đám người Hàn Trác so với Hàn Tư Ân càng thêm dụng tâm, càng thêm để ý.
Ở thời đại đế vương có thể nắm giữ hết thảy sống ch.ết của mọi người này, nữ nhân bên cạnh đế vương, nhìn như cao cao tại thượng, vinh sủng vô số. Mà bên trong hậu cung, có người đắc sủng cũng sẽ có người thất sủng, có người phong quang vô hạn thì cũng có người âm u tuyệt vọng.
Không có một nữ nhân bên cạnh hoàng đế nào dám cam đoan, người tiếp theo vào lãnh cũng chắc chắn không phải mình.
Cho nên đối với mỹ nhân này, thế lực khắp nơi đều âm thầm tiến hành tìm hiểu.
Chỉ là khiến người không tìm được manh mối chính là, mỹ nhân này là song nhi hay nữ nhân bọn họ cũng không tìm hiểu được. Chỉ biết là hoàng đế ngẫu nhiên ở ngự hoa viên đụng phải người này, liền trực tiếp mang người đi, hầu hạ hoàng đế ở Kiền Thiên điện, đồng thời cũng cấm chỉ những người khác triệu kiến.
Những người khác này bao gồm cả phi tử hậu cung và hoàng hậu, thái hậu đương nhiên không ở trong đó.
Mà theo những người khác thấy, thái hậu là mẫu thân của hoàng đế, nàng tuổi tác đã cao, lại nhiều năm không quản những việc này, càng không thể vào lúc này mà không nể mặt hoàng đế, cho nên trong mắt mọi người, căn bản không nghĩ tới thái hậu sẽ triệu kiến người này.
Chỉ là nếu như nói mỹ nhân này xuất hiện nhiều nên được sủng ai, nhưng hoàng đế vẫn chưa phong danh phận, dù hầu hạ bên cạnh hoàng đế, nhưng nói cho cùng cũng chỉ là một cung nữ. Nếu như nói không được sủng ái, thì theo mọi người tìm hiểu, hoàng đế mỗi ngày đều phải một mình ở trong cung điện với mỹ nhân đó một lúc.
Mà thời điểm hoàng đế nhìn thấy mỹ nhân, chỉ có Nguyên Bảo theo bên người. Mọi người đều biết, miệng Nguyên Bảo không có hoàng đế cho phép thì không ai cậy được.
Điều này khiến các vị đại thần ở kinh thành có chút tụt hứng.
Sau khi không dò la được tin tức cụ thể của mỹ nhân, mọi người liền chuyển ánh mắt lên người Hàn Tư Ân. Những lời nói mát khó nghe truyền ra khắp kinh thành, đến ngay cả người chăn ngựa hay lái xe bình thường cũng biết.
Quốc công phủ đương nhiên cũng bàn luận sôi nổi, sau đó Hàn Minh Châu là người đầu tiên hành động, sau khi nàng nghe thấy hạ nhân bàn luận, trực tiếp để người trong viện của mình, đem hai hạ nhân đang khí thế ngất trời mà bàn luận, chửi bới chủ nhân bắt lại, sau đó sai người mạnh mẽ đánh hai người đó ba mươi gậy.
Tuy rằng nàng không trực tiếp đánh ch.ết hai người, nhưng thời điểm hai hạ nhân lắm mồm này bị khiêng xuống, nửa người dưới đều là máu. Hàn Minh Châu bỗng nhiên ra chiêu thức ấy, tạm thời cũng coi như là trấn trụ được những người muốn tác quai tác quái ở quốc công phủ.
Làm xong chuyện này, Hàn Minh Châu quang minh chính đại đến viện tử của lão phu nhân khóc lóc kể lể một phen, nói những hạ nhân này thật sự là quá không hiểu quy củ, đối với chủ tử oán giận lại sinh tâm ác độc. Hàn Tư Ân nói thế nào cũng là Thế tử của quốc công phủ này, tùy ý một người hạ nhân đàm tiếu như vậy, chính là đạp lên mặt mũi của quốc công phủ, thỉnh cầu lão phu nhân đem hai người trực tiếp bán đi.
Người nọ là bị Hàn Minh Châu tại chỗ bắt được sai, tuy rằng trong lòng lão phu nhân không vui nổi, nhưng lại không thể không xử lý, vạn nhất trở thành trò cười, thì mất mặt vẫn là quốc công phủ bọn họ. Cuối cùng, lão phu nhân cũng không đem người bán đi, chỉ là ngoài mặt nổi giận một trận, việc này liền cho qua.
Bởi vì gần đây Liễu thị đều đặt tâm tư lên người Đào Yêu, đối với hạ nhân của quốc công phủ cũng không quản lý quá nghiêm khắc, chuyện này cũng lọt ra ngoài mấy lời bóng gió.
Người nghe thấy việc này, không cần biết Hàn Tư Ân có hiềm khích với người của quốc công phủ hay không, đều cảm thấy lão phu nhân rốt cuộc là lớn tuổi, thủ đoạn kém cỏi vô cùng. Nếu là ở ngày xưa, việc này vừa ra cũng nên làm bộ một chút, tự mình lên tiếng ngăn chặn những lời đàm tiếu trong phủ. Mà không phải......
Việc xảy ra, còn phản ứng hẹp hòi như vậy.
Hàn Minh Châu làm việc này cũng không không nói với Hàn Tư Ân, sau khi Hàn Tư Ân biết, cũng không phái người tới hỏi thăm nàng. Làm cho rất nhiều hạ nhân trong phủ đều không hiểu rốt cuộc là hai huynh muội này, tình cảm tốt hay là không tốt đây.
Sau khi vết thương trên bả vai của Hàn Tư Ân khỏi, thời gian cũng đã trôi qua một tháng. Tiết trời lúc này đã từ ấm áp chuyển sang lạnh lẽo, mùa đông cứ bất tri bất giác như vậy mà lặng lẽ tới.
Trong thời gian này, quốc công phủ lại có hỉ sự, cũng bởi chuyện trong cung, Ngũ hoàng tử Cơ Hoài thường xuyên đến quốc công phủ, trong lúc vô tình nghe được những lời đám tiếu về Hà Ngọc Châu tâm cao này nọ, nói là Hà Ngọc Châu bởi vì rơi xuống nước, mà bị bệnh một quãng, sợ là thân thể sẽ để lại di chứng. Mà chi thứ hai lão gia Hàn Thù càng là sau một lần say rượu nói thẳng Hà Ngọc Châu tâm cao, cho là Ngũ hoàng tử cứu nàng rơi vào trong nước, liền tưởng một bước lên trời, quả thực là mơ hão vân vân.
Cơ Hoài nghe lời này, cảm thấy Hàn Thù là trưởng bối thật sự không ra hồn. Sau đó hắn lại thấy được Hà Ngọc Châu vì lời đồn đãi này mà mặt ủ mày chau, gầy gò mong manh.
Hà Ngọc Châu nhìn thấy Cơ Hoài, vội vàng hành lễ một cái, liền thất kinh tránh đi. Trong lòng Cơ Hoài có chút uất ức, lại nói hắn và Hà Ngọc Châu cũng chỉ có tiếp xúc da thịt một chút mà thôi.
Hàn Thù nói như vậy, quả thực là tát lên mặt hắn. Hà Ngọc Châu vì cứu Hàn Thanh Tuyết mà nhảy xuống nước, lại vì tránh hiềm nghi vội vã rời đi, đám người Hàn Thù không cảm kích thì thôi đi, còn nói những lời hoang đường như thế. Vừa nghĩ tới Hàn Thù sẽ là nhạc phụ tương lai của mình, trong lòng Cơ Hoài liền nổi lên một tia không thích nhàn nhạt.
Cơ Hoài vì thế rầu rĩ không vui hồi cung, không biết như thế nào cùng Hàn Vân nói qua, ngược lại sau một ngày Hàn Vân cho người tiện thể nhắn, muốn để Hà Ngọc Châu vào cung bồi nàng mấy ngày.
Mấy ngày sau Hà Ngọc Châu về quốc công phủ, Hàn Vân cho người truyền lại, nói là tự xem trọng nàng, muốn để nàng ngày sau cùng Hàn Thanh Tuyết vào phủ Cơ Hoài bầu bạn, hai người là tỷ muội, so với những người khác tình cảm sẽ sâu đậm hơn.
Tin tức này vừa ra, Hàn Tú thực cao hứng, tất cả mọi người của chi thứ hai lại căng thẳng. Đặc biệt là Hàn Thù, đối diện ánh mắt oán niệm của nữ nhi cùng thê tử, hắn cảm thấy ủy khuất vô cùng, những ngày qua hắn thường thường uống say, nhưng hắn làm sao lại nhắc đến chuyện của Hà Ngọc Châu được chứ?
Những chuyện liên quan đến danh tiếng của nữ nhi trong phủ, hắn làm sao sẽ nói ra? Thế nhưng đối mặt với Trương thị dò hỏi hắn có phải đã vô tình nói ra hay không, Hàn Thù cũng không dám khẳng định, dù sao chuyện lúc say rượu, ai có thể nói rõ ràng? Cuối cùng Hàn Thù không thể làm gì đành đem chuyện sốt ruột này để lên đầu mình.
Hàn Thanh Tuyết không tin việc này là do Hàn Thù làm, nàng biết gần đây Hàn Tú luôn bỏ công sức bên phía lão phu nhân, nàng vẫn luôn phòng bị, hơn nữa lúc này chính là thời buổi rối loạn, Hàn Tú cơ hồ không có cơ hội ra tay.
Về phần Hà Ngọc Châu bên kia, hạ nhân trong phủ hiện tại đều theo chi thứ hai, làm sao có khả năng theo nàng ta được?
Không biết vì sao, Hàn Thanh Tuyết suy nghĩ một chút đi, lại nghĩ chuyện này liên quan đến Hàn Tư Ân, nhưng nàng không có chứng cứ xác thực, không thể làm gì khác hơn đành để chuyện này trong lòng.
Nàng quyết định, trước khi mình xuất giá, phải để tất cả mọi người trong chi thứ hai cách xa Hàn Tư Ân.
Ngày này, trời hạ mưa nhỏ, Hàn Tư Ân nhìn trời, lại nhìn một chút đồ vật trên tay mình, quyết định vào cung một chuyến.
Hàn Tư Ân vào cung, đôi mắt của tất cả mọi người đều đang ngó chừng, người người đều ngóng trông hắn lại ăn một lần bế môn canh mới tốt. Chỉ là không như mong muốn, lần này Hàn Tư Ân vào cung, tuy rằng cũng phải đợi, nhưng vẫn rất thuận lợi gặp được hoàng đế.
Mà lần này, Hàn Tư Ân còn thuận lợi gặp được luôn mỹ nhân hầu hạ bên cạnh hoàng đế.