Chương 51: Máu tưới Bạch Mã Trang (3)
---✰-✰-✰---
Trung Dũng Hầu Lý gia cắm rễ ở kinh thành đã lâu. Trung trinh với hoàng thất rõ như ban ngày, Tập Trinh Ti không có khả năng tự chủ trương tr.a xét Lý gia. Nếu thánh thượng bất mãn với Lý gia thì sẽ trực tiếp cho Ngự Lâm Quân lại đây xét nhà. Sao lại phái một Lang Vệ nho nhỏ đến đây gây rối.
Cũng bởi vì vậy nên khi Lý Thiên Ngọc nghe nói ‘hai’ Lang Vệ đến gây rối bèn trực tiếp lệnh cho hộ vệ hạ sát thủ.
Chuyện Bạch Mã Trang ngầm xây đấu trường chắc chắn không thể ầm ĩ ra ngoài. Mà dù giết hai Lang Vệ sẽ bị Tập Trinh Ti truy cứu nhưng cũng đơn giản tới cửa nhận lỗi thôi. Cái nào nặng cái nào nhẹ, Lý Thiên Ngọc phân rõ ràng, xử trí rất mạnh mẽ vang dội.
Chu Mãn Long nghe được Lý gia đã mở miệng, tất nhiên không nói thêm gì nữa. hắn và Trương Triều là tay sai Lý gia mời đến. Có xảy ra chuyện cũng là Lý gia gánh vác, bọn họ chỉ lo làm việc là được.
Trương Triều đầu tóc hoa râm đã giận vô cùng. Mấy năm trước, con trai độc nhất của Trương Triều uống rượu ở Câu Lan nổi lên xung đột với một người khách giang hồ làm cho Lang Vệ đuổi tới. Hắn tuổi trẻ khí thịnh lại sẵn có tí hơi men, va chạm chút đã bị Lang Vệ đánh giết tại chỗ.
Triều Đại Nguyệt ‘dùng võ vi phạm lệnh cấm’ là trọng tội, uổng cho Trương Triều có một thân võ nghệ lại chỉ có thể nuốt cơn giận này vào trong bụng. Lửa giận đã sớm nghẹn mấy năm, lúc này lại không phải bận tâm gì, hắn cầm đao hai bước vọt lên đầu.
Thông Bối Quyền và Thông Bối Đao tương liên, Trương Triều đã luyện quyền cả đời, không thể xưng là tông sư nhưng tuyệt đối là người thạo nghề. Một thanh đao uy vũ sinh phong, chỉ chớp mắt đã đi đến trước mặt Hứa Bất Lệnh.
Hứa Bất Lệnh nói năng ngạo mạn nhưng trong lòng không có chút khinh suất nào. Một tay hắn cầm bảo đao bốn thước, chân đạp mặt đất, cả người bay ra ngoài như bị đụng phải. Lưỡi đao ở phía sau thân thể ở phía trước, khom người tránh thoát một đao của Trương Triều, lưỡi đao màu đen đã không tiếng động xuất hiện ở trước ngực Trương Triều.
Cao thủ so chiêu cơ bản đều là chuyện của hai ba chiêu, ai mạnh ai yếu vừa chạm là biết.
Chu Mãn Long vừa nhìn thấy chiêu mở đầu của Hứa Bất Lệnh đã thầm hô không ổn, thức thứ tám của Bát Quái Đao Dạ Chiến.
Đây là chiêu thức độc đáo do chủ quan Trương Tường của Tập Trinh Ti sáng tạo. Mười năm trước sáng lập để đặc biệt phá Thông Bối Đao của Kỳ gia U Châu. hắn vốn tưởng rằng chỉ có Trương Tường biết, không ngờ người trẻ tuổi che mặt này cũng chơi đến nhuần nhuyễn.
Trương Triều giận trong lòng, cảnh giác của kẻ học võ lại làm hắn không lơ là. Đao trong tay vừa ra ngoài đã biết mắc mưu, không chút nghĩ ngợi bỏ đao sửa thành chưởng. Hai tay khép lại đẩy ngang một thức ‘Kim Long Hợp Khẩu’, trốn đao đồng thời đâm về phía mặt Hứa Bất Lệnh.
Cẩn thận!
Sắc mặt Chu Mãn Long đại biến, biết rõ đối phương hiểu chiêu thức này còn dùng ra, trên cơ bản là đâm thêm đao vào vết thương. Giang hồ các phái khắc chế lẫn nhau, không có chiêu thức võ thuật có thể tất thắng. Nếu người này có thể phá Thông Bối Đao thì Kim Long Hợp Khẩu còn không phải dễ như trở bàn tay.
Chu Mãn Long bước như bay nhảy lên như hùng ưng giương cánh, muốn cứu giúp Trương Triều đã vào thế nhưng cũng đã không kịp.
Chỉ trong chớp mắt, Trương Triều bỏ đao biến chưởng, Hứa Bất Lệnh cũng đồng thời thu đao uốn gối, thân hình đột ngột nhảy lên từ mặt đất. Trước khi hai chưởng của Trương Triều đánh tới ngực, hắn đưa ra một chiêu Hổ Đăng Sơn lực đạo dũng mãnh đến cực điểm, đầu gối hung hăng nện lên ngực Trương Triều đang cúi người.
Rắc.
Tiếng xương gãy vang lên giòn tan.
Trương Triều có muốn biến chiêu cũng đã không kịp, hai tay hơi đè ép xuống chân Hứa Bất Lệnh, rồi bị đầu gối đâm ở giữa ngực. Toàn bộ thân thể hắn bay thẳng lên không, cách mặt đất hơn ba thước, sắc mặt trong phút chốc đỏ lên.
Hứa Bất Lệnh nhân lúc Trương Triều bay lên không, tránh cũng không thể tránh, trở tay bổ một đao từ dưới lên.
Xoẹt.
Máu bắn tung tóe.
Hai người giao thủ chỉ mới trong giây lát, thậm chí hộ vệ xung quanh còn chưa thấy rõ động tác. Trương Triều đã từ cầm đao nhào đến biến thành ngã xuống trên mặt đất, cổ thủng một lỗ lớn, máu loãng phun trào rơi xuống đất, không còn động tĩnh.
Hộ vệ cầm đao xem cảnh này vội vàng dừng chân lại, sắc mặt rất nhiều quần chúng quanh đó càng trắng bệch, hoàn toàn không nghĩ tới một trong những người đứng đầu phố Hổ Đài, nhanh như vậy đã ch.ết.
Người mới đến này thật là lợi hại!
Mà Chu Mãn Long có thể nhìn ra môn đạo tuy rằng kinh ngạc võ nghệ người bịt mặt này cao nhưng cũng phát hiện một chút bất thường.
Vũ phu giao thủ nhất thời vô ý, vốn là phân chia sinh tử. Người trẻ tuổi che mặt trước mắt này sở học hỗn tạp không giả, nhưng phá chiêu hủy chiêu đều dùng rất khéo léo. Chiêu Hổ Đăng Sơn dũng mãnh vừa rồi rõ ràng có thể nhìn ra động tác bó tay bó chân.
Làm người trong nghề thấm nhuần võ học cả đời, Chu Mãn Long biết đây là biểu hiện của ‘lòng có dư mà lực không đủ’, hoặc là trên người có thương tích khó có thể dùng toàn lực hoặc là do nguyên nhân khác hạn chế hành động.
Nhìn ra điểm này, Chu Mãn Long híp mắt lại, không chút do dự từ bỏ Ưng Trảo Thủ luyện cả đời. hắn trực tiếp dùng đôi nắm đấm đánh úp về phía Hứa Bất Lệnh. Không có bất kỳ kịch bản gì, cũng không nhìn chỗ yếu hại mà đánh, đơn thuần công này tất thủ, bằng vào một thân cậy mạnh làm đối phương không thể không tiếp.
Sau khi Hứa Bất Lệnh chém giết Trương Triều, xoay tay lại chém một đao bị Chu Mãn Long né tránh. Hắn không chút nghĩ ngợi quét ngang đùi phải, đá về hạ bàn của Chu Mãn Long.
Rầm.
Nắm tay Chu Mãn Long ở giữa ngực, thân thể Hứa Bất Lệnh bị lực lớn đập ngửa ra sau. Đùi phải hắn lại đá trúng chân trái Chu Mãn Long, trực tiếp dùng hạ bàn của Chu Mãn Long để ổn định xoay nửa vòng ngã trên mặt đất.
Chúc Mãn Chi vẫn luôn căng thẳng xem chừng. Nhìn thấy Hứa Bất Lệnh trúng quyền mất thăng bằng vội vàng nhào qua đỡ phía sau lưng Hứa Bất Lệnh.
Hứa Bất Lệnh thuận thế đứng dậy, sải bước một cái nhảy lên, hai tay cầm đao ngang nhiên đánh xuống Chu Mãn Long đang rơi xuống đất.
Chỉ tiếc rơi xuống đất có chỗ mượn lực có thể trốn, Chu Mãn Long sớm đoán được sẽ có chiêu này, bàn tay chụp mạnh xuống đất rồi lăn vài vòng trên mặt đất, kéo ra khoảng cách.
Hộ vệ ở đây đều đầy chấn động, hoàn toàn không nghĩ tới hai gã sư phụ già thành danh ở phố Hổ Đài đã lâu mà lại không qua nổi ba chiêu.
Đến cả Trương Triều và Chu Mãn Long đều bị thua thiệt, đám hộ vệ xuất thân võ quán bọn họ nào dám lên trước tiếp đao, trong lúc nhất thời mọi người sững sờ đứng tại chỗ.
Hứa Bất Lệnh trúng một quyền, lại liên tục vận động kịch liệt. Đau nhức ở ngực đã không đè xuống được, hắn tiếp tục đánh sẽ mất nhiều hơn được.
Sau khi đánh lui hai gã cao thủ, Hứa Bất Lệnh không ham chiến. Nhân lúc hộ vệ cầm đao bị hoảng sợ giữ khoảng cách, hắn quay đầu ôm lấy Chúc Mãn Chi chạy ra ngoài.
Lý Thiên Ngọc không biết võ nghệ, từ chỗ cửa thấy hai cái ‘gối thêu hoa’ gió thổi là ngã. Một đám hộ vệ lại không ngăn cản, hắn tức giận đến sắc mặt xanh mét, đứng ở cửa tức giận nói.
Đều thất thần cái gì? Giết hắn! Giết hắn!
Sắc mặt Hứa Bất Lệnh lạnh lùng, trường đao trong tay ném thẳng ra ngoài.
Lưỡi đao lượn vòng giống như chong chóng, mang theo tiếng xé gió làm cho người ta kinh sợ bổ về phía Lý Thiên Ngọc.
Đồng tử Lý Thiên Ngọc chợt phóng đại, chỉ kịp nâng đôi tay lên che. Cả người hắn bị đại đao bốn mươi cân bổ ghim vào tường, tiếng kêu thảm cũng chưa kịp phát ra.
Toàn trường lặng ngắt như tờ, hoàn toàn không nghĩ tới thằng nhãi này đến cả biểu thiếu gia Lý gia cũng dám giết.
Chu Mãn Long đứng dậy trong lúc nhất thời đến đuổi theo cũng không dám, chần chờ đứng ở tại chỗ.
Tất cả mọi người bị này lệ khí giết chóc này dọa cho sắc mặt trắng bệch, làm gì còn ai dám chặn đường.
Hứa Bất Lệnh ôm Chúc Mãn Chi, đi ngang qua bàn chất đống tiền cược. Hắn không quên cầm lấy một túi bạc đưa cho Chúc Mãn Chi. Sau đó mới chạy đến bên thi thể Lý Thiên Ngọc, rút trường đao cắm ở trên tường, chạy ra khỏi đường đá..