Chương 69: Một kiếm phong tình đó

---✰-✰-✰---
Biển trúc hai màu xanh trắng, vạn cây trong rừng trúc đứng phía trên tuyết mặt, tuyết đọng dày nặng đè cong thân cây trúc, giống như một đầu dây cung kéo căng cắm một nửa xuống đất.


Tuyết lớn bay tán loạn, rừng trúc dày đặc, ánh sáng trong biển trúc tương đối ảm đạm. Ninh Thanh Dạ khoác áo tơi lá trúc, giày thêu lên hai cây trúc, đứng yên ở giữa rừng trúc rậm rạp. Trên mặt nàng che miếng vải đen, nín thở ngưng khí, đến thở ra sương trắng cũng cố gắng giấu đi.


Cuối tầm nhìn có mấy bóng dáng từ xa đang tới gần, Ninh Thanh Dạ hơi híp mắt, tay phải bị đông lạnh có chút cứng ngắc khẽ nắm lại, kéo trường kiếm giấu ở giữa lá trúc phát ra tiếng sàn sạt rất nhỏ.


Lần trước nàng lẻn vào Long Ngâm Các mục đích chủ yếu là đoạt lại thanh kiếm trong tay này. Kiếm tên ‘Thương Xuân’ là bội kiếm năm đó nương nàng hành tẩu giang hồ sở dụng.


Mười mấy năm trước, nương nàng cũng chu du thiên hạ kết giao hào kiệt tứ phương giống như những người giang hồ bình thường. Cũng không biết là từ khi nào, nương nàng đi tới thành Trường An, vốn định đi kia đến cửa hàng nhỏ bán rượu ngon nhất thế gian kia ngồi, kết quả trên đường gặp được một thư sinh ngồi xổm đầu ngõ bán chữ. Vì bán một bộ chữ mà hắn lải nhải đuổi theo nương nàng nói nửa canh giờ.


Sau lại. Thư sinh thi cử liên tục không trúng, dưới cơn phẫn nộ viết văn chương mắng triều đình, rước lấy phiền toái lớn. Không biết làm sao nương nàng lại chạy tới cứu thư sinh kia. Hai người cùng nhau lưu lạc giang hồ, thành tội phạm bỏ trốn.


available on google playdownload on app store


Ninh Thanh Dạ chỉ biết đến đây, chuyện sau đó thì không nghe người ta nói nữa. Nàng đã từng gặp phụ thân trên danh nghĩa kia vài lần. Mỗi lần đều cãi nhau với nương nàng, tan rã trong không vui.


Mười năm trước ‘Thiết ưng săn lộc’, hai mẹ con ẩn nấp ở núi sâu trong đất Thục rốt cuộc cũng bị tìm được. Nương nàng liều ch.ết đưa nàng đi, sau đó ch.ết dưới đao của Trương Tường.


So với Trương Tường, Ninh Thanh Dạ càng hận nam nhân vứt bỏ vợ con kia hơn. Bởi vì trước khi ch.ết nương nàng vẫn mang cây trâm mà nam nhân kia đưa. Bà chôn xương ở nơi rừng hoang núi độc mười năm, lại không thấy nam nhân kia đến tế bái một lần.
Xoạt xoạt.
Tiếng bước chân đạp trên tuyết từ xa tới gần.


Ninh Thanh Dạ phục hồi tinh thần, đôi mắt lạnh lùng càng thêm sắc bén.
Cho dù như thế nào, Trương Tường và nam nhân kia đều phải ch.ết. Hôm nay cơ hội ngàn năm một thuở, nhất định phải nắm chắc mới được.


Lần này chuẩn bị mấy ngày ở trong rừng trúc, vị trí mỗi cây trúc nàng đều nhớ rõ rành mạch. Mới vừa rồi nàng cố tình làm ra tiếng động nhỏ. Trương Tường cũng suy nghĩ như nàng, để Lang Vệ tinh nhuệ hộ tống Thái Hậu rời đi, lại đây chỉ có Trương Tường và hai gã Lang Vệ.


Một chọi ba phần thắng không lớn, nhưng bên trong lớp tuyết nàng đã chôn bẫy rập. Dưới tình huống một chọi một, nàng có tự tin đánh một kích mất mạng dưới tình huống Trương Tường không kịp phản ứng.
Xoạt xoạt.


Nhạn Linh đao ra khỏi vỏ, hai gã Lang Vệ lưng tựa lưng chậm rãi đi qua rừng trúc. Họ cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua nhưng Ninh Thanh Dạ ngụy trang rất kỹ gần như hòa làm một thể với đám lá trúc cho nên nàng cũng không bị phát hiện.


Sau khi hai gã Lang Vệ dò đường xong, Trương Tường cầm yêu đao chậm rãi đi tới. Hơi thở hắn cực ổn, luôn chú ý đến động tĩnh quanh mình.
Nhưng trong hoàn cảnh sát khí bốn phía này lại có tiếng nói chuyện hỗn loạn không hài hòa.


Hứa Bất Lệnh, sao ngươi cũng theo tới? Ta đã nói với ngươi rồi, đợi lát nữa nếu bắt được con thú nhỏ đẹp thì ta đưa cho Thái Hậu. Vừa rồi ta chọc Thái Hậu giận.
Người nói chuyện tất nhiên là Tiêu đại công tử.


Hứa Bất Lệnh đeo trường kiếm chậm rãi đi. Vì giả vờ lại đây xem náo nhiệt nên hắn cũng thân thiện với Tiêu Đình.
Ngươi nói gì chọc Thái Hậu giận thế?
Tiêu Đình thở dài.


Còn không phải tại ngươi à? Ngươi làm bài ‘Nhật vãn quyện sơ đầu’, ta lại nhớ thành ‘sơ long’. Nhưng ta cảm thấy không sao cả. Ngươi ngẫm lại xem một nữ nhân rầu rĩ không vui. Buổi tối mệt mỏi nhạt nhẽo đến chải đầu cũng không có tinh thần, chắc chắn là thiếu thốn tình cảm. Chỉ cần ấn ở trên giường. Khụ khụ. Bảo đảm không náo loạn. Ngươi nói đúng không?


Hứa Bất Lệnh nhíu mày suy nghĩ rồi gật đầu.
Tiêu Đình không nghĩ tới Hứa Bất Lệnh sẽ tán thành những lời này. Hắn sửng sốt một chút rồi tỏ vẻ gặp người đồng đạo, nhìn trái phải vài lần rồi ghé sát vào nhỏ giọng nói thầm.


Hứa Bất Lệnh, ngươi tới Trường An đã hơn một năm đã từng đi dạo thanh lâu chưa? Có muốn thúc thúc mang ngươi theo không.
Xoẹt.
Kiếm ra ba phần hiện lên một chút ánh sáng trong tuyết.
Tiêu Đình vội vàng ngậm miệng lại.
Trương Tường đi ở phía trước, quay phắt lại. hắn hơi cân nhắc, nhẹ giọng nói.


Sát khí của Hứa thế tử thật nặng. Người trẻ tuổi sát khí quá nặng sẽ tổn hại tâm trí, phải cất giấu thỏa đáng.


Đây xem như kinh nghiệm tổng kết của cao nhân trải đời. Người có tính cách bạo ngược khó thành châu báu, bất động như núi, tâm lặng như nước, động như sấm đánh, mới là nhân tuyển tốt nhất.


Hứa Bất Lệnh đã sớm biết được đạo lý này, vừa rồi chỉ hù dọa người thôi. Hắn khẽ gật đầu thu trường kiếm, thuận miệng nói.
Võ nghệ Trương đại nhân cao bao nhiêu?


Trương Tường là thị vệ trung tâm nhất của đương kim Thánh thượng. Lúc nhỏ là tử sĩ, sau này mới nhập con đường làm quan, không thích nói nhiều. hắn nghe vậy thì nói.
Trong thiên hạ này, người có thể tiếp được ba đao của ta đều có tên có họ trong kho hồ sơ, xem như nghênh ngang mà đi.


Tiêu Đình rất có hứng thú với thứ này, nói chen vào.
Ý là có thể tiếp ba chiêu của Trương đại nhân thì được coi như cao thủ à?
Trương Tường gật gật đầu.
Mắt Tiêu Đình sáng rực, hưng phấn mở tay ra.
Hứa Bất Lệnh, cho ta mượn kiếm dùng một chút.


Hứa Bất Lệnh không đợi Trương Tường từ chối đã ném thanh kiếm ra ngoài.
Tiêu Đình nhận lấy trường kiếm, rất có tư thế rút ra chạy chậm ở trong gió tuyết nhào về phía Trương Tường.
Trương đại nhân, tiếp kiếm!


Trương Tường đầy bất đắc dĩ. Công tử nhà Tể tướng tìm hắn so chiêu, dù sao cũng không thể nói câu"Ngươi cũng xứng?"được. hắn chỉ có thể nâng vỏ đao tiếp chiêu tượng trưng.


Kiếm của Hứa Bất Lệnh chính là danh kiếm ‘Chiếu Đảm’ tốn kha khá giấy mực trên sử sách, chém sắt như chém bùn thổi tóc đứt đôi, binh khí bình thường căn bản không ngăn được.


Trương Tường yêu đao thành si, tất nhiên không chịu dùng vỏ đao chắn. Vỏ đao trong tay giống như dính vào trường kiếm, kéo lên dính sát vào mũi kiếm. Cho dù Tiêu Đình vung kiếm thế nào cũng không động được đến Trương Tường mảy may, đến cả tiếng kim loại chạm vào nhau cũng không có.


Hai Lang Vệ phía trước không phát hiện khác thường, cũng hơi thả lỏng cảnh giác, quay đầu lại nhìn thích thú.


Đối với Tiêu Đình mà nói ba chiêu chính là đánh ba lượt, rất nhanh đã xong. Mà Trương Tường cũng rõ tâm tư vị quý công tử này lập tức đẩy trường kiếm ra, cầm đao giơ tay ôm quyền, chuẩn bị nói mấy lời xã giao.
Động tác cầm đao ôm quyền hiển nhiên không thích hợp rút đao ra tay.


Ngay trong nháy mắt này, trong biển trúc hai màu xanh trắng vang lên một tiếng kiếm minh thê lương!
Ào ào.
Lá trúc bay loạn, như mưa cát.
Mọi người hoảng sợ ngẩng đầu, lại thấy phía trên biển trúc, một người một kiếm từ trên trời giáng xuống.
Ánh sáng kinh gió tuyết, kiếm khí động cửu tiêu!


Một kiếm này gần như làm biển trúc mất đi màu sắc..
Thế Tử Hung Mãnh,






Truyện liên quan