Chương 79: Ý tưởng đột phát,
Thái hậu ngồi trên nhuyễn sạp, từ trong tay cung nữ tiếp lấy chén trà, đặt ở trước mặt Hứa Bất Lệnh. Nghe thấy hắn hỏi dò, nhíu mày suy nghĩ một lát rồi đáp.
Giả Dịch. Giả công công đúng là có một tên nghĩa tử, vào cùng từ mười năm trước lúc thánh thượng vừa đăng cơ, ban đầu làm việc ở nội khố, đến sau được Giả công công nhìn trúng thu làm nghĩa tử, bản cung không quản chuyện này, biết cũng không nhiều.
Hứa Bất Lệnh nâng chén trà lên, khe khẽ gật đầu, chỉ cần người còn ở trong cung là được, chẳng qua thái giám cũng chia phẩm cấp, nội khố là tư khố của thiên tử, tầm quan trọng không cần nói cũng biết, một tên thái giám mới vừa vào cung còn chưa được Giả công công thu làm nghĩa tử, lại đảm nhiệm chưởng sự ở đây, quan vận không khỏi quá tốt chút.
Thái hậu, trước khi vào cung, thân phận Giả Dịch này là gì?
Thái hậu khẽ nhấp một ngụm nước trà, sa vào hồi tưởng, vô thức hút lá trà vào trong miệng, vội luống cuống cuốn môi soi ngậm lấy nửa đoạn lá trà xanh biếc, đảo mắt nhìn trái nhìn phải một cái.
Hứa Bất Lệnh lấy ra khăn tay từ trong ngực, mở ra đưa tới.
Thái hậu chớp chớp mắt, mân mê lá trà khá là ngại ngùng, khẽ thu khăn tay, đưa lên môi kẹp lấy lá trà, giao cho cung nữ.
Hình như được Thôi gia đánh tiếng nên mới trực tiếp tới nội khố nhậm chức, giờ vẫn đang phụ trách trông chừng Lập Chính Điện, đoán chừng là người do Thôi gia đưa tới bảo hộ hoàng hậu, có thể được Giả công công thu làm nghĩa tử, đoán chừng võ nghệ không sai.
Hứa Bất Lệnh khẽ nhíu mày, Thôi gia mà thái hậu nhắc đến chính là U Châu Thôi thị trong"Tiêu Lục Thôi Vương Lý", cũng là nhà mẹ đẻ của cố hoàng hậu. Chẳng qua Thôi gia trước nay bảo thủ trung dung, trên triều đình tính là thuộc phái trung lập, không có vướng mắc lợi ích với Hứa gia, không quá khả năng cuốn vào trong chuyện này, tưởng muốn tr.a rõ ràng Tỏa Long Cổ, sợ rằng còn phải tự mình đi gặp Giả Dịch một chuyến.
Nghĩ tới đây, Hứa Bất Lệnh không hỏi thêm nữa, mở ra hộp quà nhỏ mang theo bên cạnh, ở trong là mấy hộp hương phấn.
Lần trước thu được rượu ngon, lại thất tín với thái hậu, thực sự có thẹn trong lòng. Hôm nay trước lúc tới, đặc ý đi Tiên Chi Trai chọn mấy món quà nhỏ, thái hậu nhìn xem có vừa ý không.
Thái hậu rõ ràng khá là ngạc nhiên, thả chén trà xuống, cúi người tiếp lấy hộp, cầm lên đánh giá hồi lâu.
Bất Lệnh ngược lại có lòng, ai. Tiêu Đình kia không tiến tới, từ nhỏ nhìn hắn lớn lên, lại chưa thấy qua hắn tặng được thứ gì, chỉ nghĩ cầm đồ từ chỗ bản cung. Trong ngày thường nghe nói Tiên Chi Trai ra sản phẩm mới, còn phải sai Xảo Nga đi làm chân chạy.
Hứa Bất Lệnh mỉm cười, thuận thế tiếp lời.
Nếu thái hậu thích, vài ngày nữa ta lại qua đó chọn chút son phấn bột nước, đưa tới cho thái hậu. Không biết thái hậu thích loại nào?
Thái hậu thấy Hứa Bất Lệnh còn muốn tiến cung bồi nàng, trong lòng tự nhiên vui vẻ. Khép hộp lại, tự nhiên mà vậy đặt ở trên đùi, đưa tay chỉ chỉ môi son.
Thế này là được.
Nét mặt Hứa Bất Lệnh cứng lại, hắn làm sao biết son môi này là loại nào, thế không phải đòi mạng hắn thì là gì!
Sớm biết thế mang cả lão Tiêu theo.
Xảo Nga nhìn ra bộ dạng muốn nói lại thôi của Hứa Bất Lệnh, mở miệng giải thích nói.
Thái hậu thích"Hồng Lan Hoa Mật", nếu thế tử không biết chọn, cứ mua loại đắt nhất là được, trước kia tiểu tỳ đều chọn theo cách này.
Khục.
Thái hậu khẽ híp mắt, hiển nhiên cảm thấy lời này quá không phẩm vị, nữ nhân chọn son phấn, làm gì có chuyện cái nào đắt mua cái đó, thế chẳng phải thành thổ tài chủ.
Hứa Bất Lệnh ngấm ngầm thở phào một hơi, đặt chén trà xuống nói.
Ta biết rồi, hôm khác tới tất sẽ mang theo.
Hôm nay thái hậu vốn tính chuẩn bị hưng sư vấn tội, giờ được dỗ vui, phiền muộn bất mãn mấy ngày qua tan biến sạch, giữa hai hàng lông mày thoáng hiện vẻ kinh diễm, nhưng đạo đãi khách hiển nhiên còn chưa làm tốt cho lắm. Lúc này mới không khỏi ngượng ngùng.
Hôm nay chưa chuẩn bị được gì, còn nhận lễ vật của ngươi, bản cung thân làm trưởng bối thực sự không xứng chức.
Nói xong liền cầm lên hộp đựng tranh, đưa cho Hứa Bất Lệnh nói.
Không chuẩn bị lễ vật gì, bức tranh này liền tặng ngươi, đây là chân tích của Từ Đan Thanh, trên đời không có mấy bức đâu.
Hứa Bất Lệnh có chút thụ sủng nhược kinh. Mặc bảo của Họa Thánh Từ Đan Thanh, từ sau khi hắn phong bút, trên thị trường đã được xào lên giá trên trời, đừng nói mua, đại đa số đến cả phỏng chế phẩm đều chưa thấy qua. Bức mỹ nhân đồ vẽ thái hậu này đoán chừng cũng không ai dám mô phỏng, hoàng đế thấy đều phải hành lễ, hơn nữa nhìn bộ dạng vừa rồi của thái hậu, rõ ràng rất thích bức tranh này, hắn nào dám thu.
Cái này. Cái này quá quý trọng, thái hậu vẫn nên cất kỹ thì hơn.
Thái hậu cười nhẹ, đặt hộp đựng tranh vào trong tay Hứa Bất Lệnh.
Ngươi đều nói hiện tại bản cung đẹp hơn cả trước, bản cung còn giữ thứ này làm gì? Hôm nào gọi Từ Đan Thanh vẽ tiếp một bức là được. Còn nữa, bài thơ này của ngươi cũng rất quý trọng, trăm năm ngàn năm sau, ai cao ai thấp thật nói không chuẩn, bản cung không chiếm tiện nghi từ ngươi.
Hứa Bất Lệnh tất nhiên là không muốn nhận, trong đầu âm thầm tổ chức lại ngôn ngữ.
Thái hậu thấy hắn không tiếp, giữa hai hàng lông mày lộ ra mấy phần ảm đạm, lắc đầu nói.
Không thích? Cũng được, xem ra là bản cung tự mình đa tình.
Hứa Bất Lệnh muốn đi tr.a Giả Dịch, ngày sau tránh không được phải vào cung, không tiện làm cho thái hậu bất mãn, lập tức mỉm cười, hai tay tiếp nhận hộp đựng tranh.
Vãn bối thích chứ, đa tạ thái hậu.
Dưới cùng một phiến bầu trời.
Phố phường Trường An, người đi đường chen chúc, đại hộ mua đồ tết đánh xe ngựa đi xuyên giữa phường thị, khách giang hồ qua lại cũng ít đi, rốt cuộc khách giang hồ đều có gia đình quê quán, cả đời phiêu bạt lăn lộn giang hồ chung quy chỉ là số ít.
Chúc Mãn Chi từ trong nha môn đi ra, tay chấp yêu đao chán ngán bước đi trên đường, quần áo trên thân đã đổi thành chế phục Lang Vệ mới tinh, trước kia bị Ninh Thanh Dạ làm rách, không thể mặc được nữa. Không phải bị hư hại trong lúc làm việc, nha môn tự nhiên không nhận, quần áo mới phải tự móc bạc ra mua, còn bị trưởng quan mắng cho một trận.
Chúc Mãn Chi sống lẻ loi một mình, số gia sản không nhiều đều là tự tay kiếm tới, tiêu pha như thế nàng cũng đau lòng lắm chứ. Hơn nữa hôm qua lúc đi đào mộ, Hứa thế tử nói muốn dẫn nàng đi Tây Lương, cả tối nàng cứ trằn trọc không ngủ, tự nghĩ, trên giang hồ không có yến tiệc ăn không uống không, ngàn dặm xa xôi chạy tới Túc Châu làm môn khách, rốt cuộc cũng phải có chút tiền vốn đúng không nào, đâu thể ăn mặc đi ở gì đều ỷ vào Hứa thế tử được.
Chuyện này cũng giống như cô nương gả người, phải mang theo của hồi môn phong hậu mới được, chí ít địa vị cũng cao hơn là chỉ đến người không.
Tiền bạc Chúc Mãn Chi dành dụm được không nhiều, cho nên bạc nên kiếm vẫn phải kiếm. Nàng thân làm Lang Vệ, chỉ có thể cầm tiền thưởng, nhưng mà Lang Vệ doanh chữ"Thiên"bổ sung quá chậm, thời gian ngắn khẳng định không tìm được đội hữu, nàng lại không giỏi đánh nhau, không phá được đại án.
Nghĩ ngợi vẩn vơ.
Chúc Mãn Chi chuyển tận mấy vòng trên phố, chẳng biết tại sao lại đi tới một con hẻm nhỏ, trước mặt có một tòa trạch viện hoang phế.
Sao lại đến chỗ này.
Chúc Mãn Chi đang định quay đầu rời đi, đột nhiên tâm niệm khẽ động.
Nàng không giỏi đánh, nhưng có người khác giỏi đánh!
Chúc Mãn Chi suy xét một lúc, đột nhiên cảm thấy chủ ý này không tồi. Ninh Thanh Dạ là người Hứa thế tử, vậy chính là cùng phe, hơn nữa sẽ không đoạt công lao với nàng, người này không cần trả tiền công, không dùng thì phí!
Nghĩ tới đây, Chúc Mãn Chi lập tức hoan hỉ, án lấy yêu đao chạy chậm đến cửa viện, đưa tay gõ"thùng thùng"hai hồi.