Chương 11
"Lão phu nhân, Tổng Quản Sự đưa Khâu quản sự tới nói rằng có chuyện muốn gặp ngài, ngài có muốn gặp không? Nếu ngài không muốn gặp, nô tỳ sẽ đuổi bọn họ." Xảo ma ma nghe nha hoàn nhẹ giọng bẩm báo xong, liền hỏi thầm bên tai Hàn lão phu nhân. Khâu quản sự này tám phần là không chịu nổi, muốn tìm lão phu nhân nhận sai! Chỉ là tính tình của lão phu nhân, nhận sai cũng chẳng có tác dụng gì.
Hàn lão phu nhân mở mắt, liếc mắt nhìn Xảo ma ma, một lát sau nhàn nhạt nói: "Bảo Tổng Quản Sự đi làm việc của hắn, để Khâu quản sự chờ đi! Thái Hương, đỡ ta đi nghỉ một lát." Buông trà trong tay, ánh mắt Hàn lão phu nhân hơi lóe. Xảo ma ma đáp một tiếng, liền đi truyền đạt ý tứ của bà. Cười lạnh trong lòng một tiếng, bà không thích cách làm của Hàn lão phu nhân. Ngoài miệng thì nói không so đo với người làm, nhưng cuối cùng vẫn lén lút như có như không truyền đạt ý tứ, để người khác gây khó dễ người mà bà ta không thích.
Xảo ma ma đẩy cửa ra, nhìn mấy người một cái rồi nói: "Tổng Quản Sự, ông có chuyện thì đi làm đi! Bây giờ Lão phu nhân đang ngủ trưa, làm phiền Khâu quản sự chờ một lát." Nói xong, đồng tình nhìn cha con Khâu gia, chắc chắn lão phu nhân sẽ ngủ đến xế chiều. Thu hồi đồng tình, bước vào phòng đóng cửa lại.
Mặc dù đã sớm chuẩn bị, trong lòng Khâu Khải Chính vẫn có chút khó chịu. Bản thân ông cảm thấy ông chăm chỉ làm việc ở Khâu gia hai mươi mấy năm, sổ sách qua tay ông đều rành mạch rõ ràng. Đối với Hàn gia mặc dù không tính là tử trung, nhưng tuyệt đối là trung thành như một, nhưng bây giờ người chủ tử ông hầu hạ hai mươi mấy năm lại đối xử như vậy, làm ông không khỏi có chút đau lòng.
Khâu Minh Thông nắm tay, nhìn nét bối rối trong mắt phụ thân, càng quyết tâm muốn thi Trạng nguyên. Một ngày nào đó, hắn muốn cho những người xem thường bọn họ nhìn một chút, dù xuất thân thấp hèn cũng không phải là người mà bọn họ có thể tùy tiện xem thường. Đứng khoảng một canh giờ, trong phòng vẫn không có chút động tĩnh, Khâu Khải Chính nhìn sắc trời nói: "Thông nhi, đứng như vậy được một lúc rồi, thôi con về trước đi! Chốc nữa cha về sau."
"Cha, không sao đâu, con đi trả sách cho thiếu gia trước, rất nhanh sẽ quay lại, chúng ta cùng nhau về nhà." Khâu Minh Thông lắc đầu, sao hắn có thể về nhà một mình, hắn phải về cùng với cha.
"Cũng được, vậy con đi đi!" Xưa nay biết tính của con trai, Khâu Khải Chính cũng không nói nhiều.
Khâu Minh Thông cầm sách, đi xuyên qua vườn Hàn gia. Không ngờ lúc sắp ra khỏi vườn hoa, thì thấy một tiểu cô nương khoảng 13, 14 tuổi cưỡi trên lưng nha hoàn chỉ lớn hơn nàng một chút, trong miệng còn nói: "Sao ngươi chậm như vậy? Rùa đen bò còn nhanh hơn ngươi, ngươi mà không nhanh một chút buổi tối ta bảo Linh Hương không cho ngươi ăn cơm, nhanh lên một chút, nhanh lên một chút. . . . . ." Nói xong, liền vỗ lên đầu tiểu nha hoàn.
Mấy nha hoàn hơi lớn một chút đứng bên cạnh Khâu Minh Thông thảo luận: "Không ngờ Khanh tiểu thư còn nhỏ tuổi mà có thể dày vò người khác như vậy, nha hoàn kia lớn hơn nàng bao nhiêu đâu! Nhìn thật không nỡ."
"Hừ, không đành lòng, không đành lòng ngươi dám đi lên nói gì sao? May chúng ta hơi lớn một chút, không phải làm nha hoàn cận thân của Khanh tiểu thư, nếu không . . . . . ." Cũng không khá hơn tiểu nha hoàn kia . . . . . .
"Ai, các ngươi nói nhỏ một chút, ta nghe nói nhóm cận thân nha hoàn này của tiểu thư tương lai phải theo Khanh tiểu thư vào cung. . . . . ."
"Hoàng cung, tính tình của tiểu thư mà cứ tiếp tục như vậy, sao hoàng thượng có thể. . . . . ."
"Suỵt, ngươi muốn ch.ết à . . . . . ."
Khâu Minh Thông thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt xoay người rời đi, may mà cha không đồng ý đưa muội muội vào Hàn phủ, nếu không người bị khi dễ sẽ là nha đầu nhà hắn. Thấy một màn như vậy, Khâu Minh Thông càng hy vọng có thể nhanh chóng cắt đứt quan hệ với Hàn gia, nếu như tính tình vị Khanh tiểu thư kia vẫn tiếp tục như vậy, chưa đến 5 năm bên người nàng sẽ có án mạng.
Hàn Thiếu Quân nghe Tiểu Dục thông báo, nhíu mày một cái rồi nói: "Cho hắn vào đi." Tên Khâu Minh Thông này chắc là đổi ý, muốn trở lại bên cạnh hắn! Nếu như hắn quỳ xuống cầu xin mình, thì chuyện này có lẽ là có thể suy nghĩ một chút.
Khâu Minh Thông vào phòng, giống như bình thường kêu một tiếng: "Hàn thiếu gia, đã lâu không gặp, gần đây ngươi có khỏe không?" Dáng vẻ tiểu đại nhân của Khâu Minh Thông có mấy phần giống dáng vẻ của Phu Tử hắn, khiến cho Hàn Thiếu Quân tức hộc máu, tên Khâu Minh Thông này vẫn giống như trước kia, rõ ràng là thư đồng của hắn, người làm của hắn, vậy mà lúc nào cũng làm ra vẻ ta không thấp hơn ngươi. Hắn nén giận, đáp: "Tất cả đều tốt, mấy khi Minh Thông còn nhớ bản thiếu gia."
"Hàn thiếu gia, đây là Luận Ngữ mấy ngày trước ta mượn ngươi, bây giờ Châu về Hợp Phố (trả về chủ cũ)." Quy cách đặt quyển sách trước mặt Hàn Thiếu Quân rồi lui lại mấy bước.
Hàn Thiếu Quân nhìn sách trên bàn một cái, ngẩng đầu nhíu mày nói: "Ngươi tới, chính là vì cái này?" Đầu của Minh Thông có vấn đề rồi! Trong thư phòng của hắn có bao nhiêu quyển Luận Ngữ tốt, để ý quyển cũ nát kia làm gì.
"Đây là tự nhiên, dân gian có câu: có vay có trả, mượn nữa không khó, Minh Thông không muốn làm người có mượn không có trả." Khâu Minh Thông cười, nhưng nụ cười này lại không đạt đáy mắt. So với Hàn Thiếu Quân, Khâu Minh Thông càng hiểu che giấu cảm xúc của mình, tất nhiên đây là đối với người ngoài.
"Minh Thông đúng là người giữ chữ tín, đúng rồi, muội muội ngươi vẫn khỏe chứ?"
"Đã tốt hơn nhiều, nhưng mà không thể thường xuyên ra khỏi cửa. Hàn thiếu gia, nếu không có chuyện gì ta xin cáo từ." Nói xong, Khâu Minh Thông chắp tay, chuẩn bị rời đi.
"Ta với ngươi đã lâu không gặp, không bằng ngồi xuống bồi bản thiếu gia uống ly trà đi!" Hắn muốn hỏi một chút, sao muội muội của hắn quý giá như vậy? Khiến Khâu gia không muốn đưa vào Hàn phủ .
"Hàn thiếu gia, hôm nay Minh Thông có chuyện quan trọng, hẹn ngày khác gặp lại." Nói xong, chắp tay ra khỏi viện của Hàn Thiếu Quân. Quay lại viện của Hàn lão phu nhân, đúng là cha mình vẫn đứng cô đơn ngoài cửa: "Cha, lão phu nhân vẫn chưa dậy sao?"
"Ừ, cũng sắp rồi!" Qua hai canh giờ rồi, một lát nữa là đến giờ ăn cơm của Hàn phủ, ông không tin lão phu nhân vì ông mà không dùng bữa tối. Hôm nay ông nhất định phải rời Hàn phủ.
Khâu Khải Chính đoán không sai, Khâu Minh Thông trở mới lại trong chốc lát, Xảo ma ma đã mở cửa ra: "Các ngươi vào đi! Lão phu nhân vừa dậy, cho các ngươi đi vào, nói ngắn gọn chút, sắp đến giờ cơm rồi."
"Làm phiền Xảo ma ma." Thiếp thân nha hoàn đi theo Hàn lão phu nhân lâu nhất này cũng không tính là quá xấu. Lúc đầu bà không đòi được người ở Khâu gia, nếu khi trở lại khua môi múa mép trước mặt Hàn lão phu nhân thì e là cuộc sống của gia đình ông sẽ khó khăn hơn chút. Món nợ ân tình này, Khâu Khải Chính ghi nhớ ở trong lòng.
Hàn lão phu nhân vừa mới tỉnh ngủ, cả người cũng có vẻ không quá tinh thần nhìn giống như vẫn chưa tỉnh ngủ. Thấy hai người đi vào, không nhẹ không nặng hỏi: "Khâu quản sự, ta vừa nghe nha hoàn nói ông tới, tìm ta có chuyện gì, nói đi!" Nói xong, liền đem tầm mắt chuyển đến trên ly trà.
Khâu Khải Chính hành lễ nạp thái: "Lão phu nhân, Khải Chính đã nói với Tổng Quản Sự là muốn rời khỏi Hàn phủ, Khải Chính tới đây là muốn cám ơn những năm gần đây lão phu nhân đã chăm sóc Khâu gia, Khải Chính tạ ơn lão phu nhân." Nói xong, quỳ xuống dập đầu ba cái. Dập đầu ba cái xong, ông và Hàn gia không còn quan hệ.
Hàn lão phu nhân hơi híp mắt, cười ha hả hỏi: "Khâu quản sự đang kể chuyện cười cho ta nghe sao? Sao ngày trước không thấy ông đề cập đến chuyện này? Chẳng lẽ nhanh như vậy tìm được chủ mới tốt hơn rồi?" Khâu Khải Chính này, chẳng lẽ thật sự đi tìm chủ tử mới rồi? Quả thật không phải kí tử khế, không hề trung thành với Hàn gia.
"Không phải vậy, là Khải Chính cảm thấy năng lực có hạn, không thể giúp đỡ lão phu nhân làm việc, lúc này mới xin Tổng Quản Sự cho nghỉ." biết lão phu nhân không dễ ứng phó , Khâu Khải Chính nói tới nói lui cũng cực kỳ cẩn thận.
Hàn lão nhân nghi ngờ hỏi: "Khâu quản sự ở Hàn gia đã được hai mươi mấy năm, sao vừa nói đi là đi?" Khâu Khải Chính còn chưa có nói tiếp, Hàn lão phu nhân thở dài tiếp tục nói: "Ông muốn tìm cách thăng chức khác cũng là lẽ thường, tất nhiên nho nhỏ Hàn gia không giữ được ông, mau dậy đi! Người ngoài thấy lại cho rằng bà già đây ngăn cản con đường của ông đấy." Trong giọng nói của Hàn lão phu nhân có vẻ luyến tiếc không muốn thả Khâu Khải Chính đi. Thật ra thì bản thân bà hiểu rõ hơn bất kỳ ai, hành động của Khâu Khải Chính không giống như bà suy tính, khiến bà vô cùng mất hứng.
Khâu Minh Thông thấy thái độ Hàn lão phu nhân thay đổi hoàn toàn, trong lòng cảnh giác quay đầu lại, quả nhiên thấy Đại gia Hàn gia là Hàn Thêm đứng ở cửa không vui nhìn ông. Chỉ thấy hắn trực tiếp đi tới bên cạnh Hàn lão phu nhân, thỉnh an bà rồi mới nhìn Khâu Khải Chính và Khâu Minh Thông, trong mắt tràn đầy khinh thường lạnh lùng lên tiếng nói: "Cũng chỉ là một người làm, nương còn quan tâm như vậy làm gì. Người đâu, đưa bọn họ ra ngoài rồi cho bọn họ hai mươi lượng bạc." Tâm phúc đi theo bên người Hàn gia đều thành tinh, sao lại không hiểu ý tứ của chủ nhân, tám phần là để cho y ở trước cửa Hàn phủ cho ngay trước mặt mọi người. Vừa cho Hàn gia thể diện, lại lộ ra là Khâu Khải Chính không biết điều, người như vậy sau này đi đâu cũng không được chủ tử trọng dụng.
"Đại gia, Khải Chính tuyệt đối không lấy bạc này, hơn nữa Khải Chính rời Hàn phủ cũng sẽ không đến phủ khác làm công. Khải chính tạ ơn các ngài đã chăm sóc Khâu gia, mong lão phu nhân và đại gia giữ gìn sức khỏe, Khải Chính liền từ biệt." Nói xong, hành đại lễ, cũng không chờ hai người kia đáp lại, kéo Khâu Minh Thông rời khỏi Hàn phủ. Nếu ông thu hai mươi lượng bạc này, cả đời này ông sẽ bị người ta thuyết tam đạo tứ mất.
Hàn lão phu nhân và Hàn gia thấy hai người rời đi, cũng không làm cho người làm ngăn lại. Có nhiều việc hàn Thêm không biết, thấy Khâu Khải Chính này không phải rời Hàn gia để tới chỗ khác, cũng không tức giận: "Nương, cũng chỉ là một người làm, lão cũng không đổi chủ, ngài đừng tức giận. Hàn phủ chúng ta cũng không thiếu hạ nhân như lão, sáng mai con trai lại mua cho ngài mười người mới."
"Con a, dám trêu chọc nương. Đừng nhắc tới nữa, bây giờ dùng bữa ở chỗ nương đi! Xảo quyệt ma ma, truyền lệnh. . . . . ." Hàn lão phu nhân nhẹ nhàng gạt chuyện này đi, nhưng ánh mắt lại hơi lóe lên, bé nhỏ đến mức không thể nhìn thấy. Lá gan của Khâu Khải Chính cũng không nhỏ.
Ra khỏi Hàn phủ, hai người đều thở phào nhẹ nhõm. Đi vài bước, Khâu Minh Thông như có điều suy nghĩ quay lại nhìn cửa Hàn phủ, cảm thấy mối bất hòa với Hàn gia giờ mới bắt đầu.