Chương 17

Editor: Hương Vũ
Qua năm mới, Khâu gia không có thân thích gì, cho nên không cần đi chúc tết. Nghỉ ngơi mấy ngày, Khâu Khải Chính mở lịch ra xem ngày, ngày mùng mười tháng giêng chính là một ngày tốt, thích hợp cho việc mở cửa làm ăn, hỏi qua ý kiến Viên thị hai người liền quyết định mùng mười mở cửa.


Ngày chín tháng giêng, vội vàng đem tất cả mọi thứ chuẩn bị xong. Bởi vì đã nhiều ngày không mở cửa buôn bán, Khâu Khải Chính còn sợ mình sơ sót nên kiểm tr.a lại một lần, xác định không có vấn đề mới rời khỏi phòng bếp trở lại trong phòng ngủ. Khâu Khải Chính nào biết, hắn vừa quay người rời đi đã có người âm thầm vào phòng bếp, không biết đổ cái gì vào trong thịt đã được trộn tốt rồi len lén rời đi.


Sáng sớm ngày hôm sau, người của Khâu gia thức dậy. Viên thị nhìn thịt đã được trộn tốt có chút ngẩn người, nàng nhớ ngày hôm qua nàng trộn thịt xong cũng không có lộn xộn như vậy, thế nào ngủ một đêm thức dậy lại như thế này? Chẳng lẽ là ngày hôm qua khi phu quân kiểm tr.a đồ đã động vào? Ừ, chắc là như vậy, nghĩ như vậy, Viên thị cũng không chú ý nhiều chờ Khâu Minh Thông bọn họ nặn bột xong, liền cùng Khâu Tiểu Ninh bắt đầu nặn bánh bao.


Tuy là lễ mừng năm mới, nhưng hai ngày trước Khâu Khải Chính đã viết một bảng hiệu treo bên ngoài, người tới cũng rất nhiều trong chốc lát khách đến đã ngồi đầy các bàn trong sân. Dưới mỗi bàn cũng đã nhóm lửa, nên không sợ khách cảm thấy lạnh. Trong chốc lát, mấy lồng lớn bánh bao liền được mua hết.


Mọi người nhìn thấy nhiều khách như vậy, trong lòng cũng cảm thấy hăng hái hơn, ngay cả Khâu Minh Trí bình thường ham chơi nhất cũng làm việc nghiêm túc hơn nhiều. Chỉ là, lúc đang chưng lồng bánh bao hấp thứ hai, trong sân đột nhiên có người hét to một tiếng. Mấy người Khâu Khải Chính vừa ra ngoài nhìn thấy, thầm kêu không tốt, không thể ngờ có người ở trong sân té xỉu. Khâu Khải Chính vội vàng bước đến, bấm huyệt nhân trung của người bị xỉu, bấm một lát nhưng người vẫn không tỉnh, ngay cả lỗ mũi cũng bấm đỏ.


Đang lúc tâm Khâu Khải Chính phiền muộn, lúc này lại có hai người té xỉu làm mọi người nhao nhao ầm ĩ. Trong nhất thời khách nhân trong sân đều ồn ào lên: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người này thế nào vô duyên vô cớ liền té xỉu? Có phải do bánh bao hấp chúng ta mới vừa ăn có vấn đề?" Vài lời vừa ra, không ít người vội vứt bỏ bánh bao hấp trong tay mình, dùng ngón tay liều mạng móc trong cổ họng chính mình, muốn đem đồ mới vừa ăn phun ra. Cũng không thiếu người vây quanh cả nhà Khâu Khải Chính, la hét đòi một lời nói.


available on google playdownload on app store


Khâu Khải Chính biết nói gì? Cái gì hắn cũng không biết, bảo hắn giao phó cái gì? Ngay lúc huyên náo không thôi, có một nam tử mang theo mấy nha dịch tiến vào, chỉ vào Khâu Khải Chính nói: "Chính là ở đây, nhà bọn họ bán bánh bao hấp xảy ra án mạng, cầu xin mấy vị sai gia làm chủ cho chúng ta."


Khâu Minh Thông âm thầm đánh giá nam tử dẫn người tới, mặt nam tử đó đoan chính, nhìn qua chính là dẫn người vội tới đòi công đạo cho mọi người. Nhưng thời gian hắn đến Khâu gia, có phải thật trùng hợp hay không, chính là từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ thời gian cũng chỉ một ly trà, từ nơi này đến nha môn Hoàng Thành dù có chạy thật nhanh cũng không thể nào nhanh như vậy chứ? Xem ra, là có người nhằm vào Khâu gia.


"Sai gia, người làm chủ cho chúng ta! Khâu gia này cũng quá ác độc, mau bắt bọn họ lại." Trong đám người, đã có không ít người bắt đầu kêu lên. Viên thị gặp phải tình huống như thế trực tiếp sợ ngây người, Khâu Minh Trí cùng Khâu Minh Duệ cũng không khác lắm, Khâu Tiểu Ninh đỡ Viên thị, không dám chen vào nhiều. Chỉ có Khâu Minh Thông, âm thầm lưu ý vẻ mặt của mọi người, hắn phát hiện phần lớn khách quen vẫn bảo trì trầm mặc, huyên náo lớn nhất chính là mấy người hắn không thường gặp hoặc là chưa từng thấy.


Nha dịch trung niên mở miệng nói: "Đưa mấy người bị té xỉu này đến đại phu đi, để đại phu kiểm tr.a kĩ, Tiểu Lục lấy ít bánh bao trong phòng bếp mang theo, đưa cho đại phu kiểm tra. Bảo đại phu kiểm tr.a cẩn thận, đây chính là việc lớn liên quan đến mạng người." Nói xong, liền nhìn về phía Khâu Khải Chính, lành lạnh nói: "Khâu lão bản, theo chúng ta đến nha môn một chuyến!" Khâu Khải Chính này đã làm chuyện gì, lại đắc tội người của Hàn gia.


Da đầu Khâu Khải Chính tê dại, cho đến bây giờ hắn vẫn không rõ ràng rốt cuộc là có vấn đề ở chỗ nào, ngày hôm qua hắn đã kiểm tr.a tỉ mỉ mọi thứ, không thể nào có vấn đề. Nhưng bây giờ bộ dáng của những người nha môn này, rõ ràng đã định tội cho hắn!


Hai nha dịch tiến lên, muốn nhấc Khâu Khải Chính mang đi, Khâu Tiểu Ninh nghĩ bước lên ngăn ở trước mặt Khâu Khải Chính, nhưng thấy Viên thị sắp hôn mê nàng lại không dám buông tay. Khâu Minh Thông nhanh hơn một bước ngăn ở trước mặt Khâu Khải Chính, mạch lạc rõ ràng nói: "Sai gia, ta nhớ rõ luật pháp Hiên Viên Hoàng Thành có quy định, trước khi không có chứng cớ trừ phi có lệnh lùng bắt, nếu không dù là Đại Lý Tự cũng không dám tùy tiện giữ người. Không biết luật mà phạm luật mấy vị sai gia đã nghe qua chưa?"


Mấy nha dịch chần chờ một chút, nhìn về phía sai đầu của bọn hắn. Nha dịch kia cũng có chút chần chờ, tiểu tử này nói đúng là sự thật, nhưng lại nghĩ đến giao phó của phía trên, suy nghĩ một chút lên tiếng nói: "Từ đâu tới một đứa bé, ngươi nói việc kia quả thật có, có điều đó là dùng cho quan lớn không phải dùng cho nhà bình dân như ngươi. Các ngươi động thủ, Khâu lão bản này chúng ta phải mang theo, nếu như hắn trong sạch chúng ta dĩ nhiên sẽ thả hắn ra." Nói xong bước nhanh ra khỏi cửa chính Khâu gia.


"Cha. . . . . . Các ngươi đừng bắt cha ta. . . . . ." Mấy đứa bé khóc thành một đoàn, Viên thị trực tiếp hôn mê.


Khâu Minh Thông thấy trong nhà trở thành cái bộ dạng này, mẹ lại ngất xỉu, vội vàng cùng Khâu Minh Duệ đỡ Viên thị lên giường. Đối với Khâu Minh Duệ nói: "Tam đệ, ngươi coi chừng trong nhà, ta đến nhà phu tử một chuyến hỏi ông ấy xem có thể nhờ học trò của ông ấy hỗ trợ được không. Đợi lát nữa mẹ tỉnh ngươi nói bà đừng có gấp, ta sẽ suy nghĩ biện pháp." Phu tử mới có thể có biện pháp, học sinh của hắn có không ít người làm việc ở triều đình.


"Ca ca, ta đi cùng với ngươi." Khâu Tiểu Ninh có chút sợ, nàng làm nhiều như vậy, chẳng lẽ vẫn trốn không thoát tất cả mọi chuyện kiếp trước sao?


"Muội muội ngoan, ngoan ngoãn ở nhà coi chừng mẹ, ca ca sẽ trở lại ngay." Khâu Minh Thông không dám tưởng tượng, nếu như phu tử cũng không giúp được thì hắn nên làm cái gì? Chuyện lần này rõ ràng cho thấy có người nhằm vào nhà bọn họ. Nhưng hắn cẩn thận suy nghĩ, có thể mời được trên mười người, không thể nào là gia đình bình thường, nghĩ đi nghĩ lại hắn liền nghĩ đến Hàn phủ. Hắn thủy chung nhớ rõ một năm trước, kết quả của một quản sự phản chủ là gì, nhưng mà cha hắn cũng không đến nhà khác làm việc, chẳng lẽ như vậy Hàn gia vẫn không chịu buông tha?


"Ta. . . . . . Ta. . . . . . Ta nghe ca ca. . . . . ." Đúng vậy, ca ca không để cho nàng đi là đúng, nàng đi cũng không giúp được việc gì. Chỉ là chuyện lần này quá mức kỳ quái, phu tử của ca ca thật sự có thể giúp sao? Khâu Tiểu Ninh cảm giác, chuyện lần này có liên quan với người của Hàn gia? Kiếp trước ở Hàn phủ một thời gian rất dài, tính tình của bọn họ nàng hiểu rõ. Chỉ là cha ở nhà, căn bản không có đến nhà khác làm việc, Hàn gia sao lại quyết định làm như thế?


Một chuyện này, Khâu Minh Thông không nghĩ ra, Khâu Tiểu Ninh cũng nghĩ không thông.


Khâu Minh Thông đi rồi, Khâu Tiểu Ninh chăm sóc Viên thị, Khâu Minh Trí cùng Khâu Minh Duệ thu dọn trong sân. Ba người vừa làm vừa lo lắng đợi trong chốc lát, Viên thị mới từ từ tỉnh lại, lần này ngược lại bà không có chỉ vào Khâu Tiểu Ninh mắng, chỉ là hỏi "Đại ca các ngươi đâu? Đi đâu rồi hả?"


"Nương, đại ca đi nhờ Phu Tử của hắn hỗ trợ, một lát sẽ trở về. Nương, người đừng lo lắng, cha sẽ không có chuyện gì ." Khâu Minh Duệ nhỏ giọng trả lời.


Viên thị dúi đầu vào trong chăn, khóc lớn nói: "Đều là ta không tốt, ta rõ ràng nhìn ra thịt bị người động tới, ta cho là cha ngươi động vào cho nên cũng không có hỏi hắn, đều là ta không tốt. . . . . ." Lập tức, Viên thị dừng lại tiếng khóc, cuối cùng nghĩ đến có chút không đúng. Thịt tại sao phải bị người khác động tới? Chẳng lẽ, là nhà nào đỏ mắt nhà bọn họ kiếm bạc muốn chỉnh bọn họ? Càng nghĩ, Viên thị càng cảm thấy có thể, mà kẻ khả nghi nhất bà có thể nghĩ đến chính là La gia rồi.


Vén chăn lên, nổi giận đùng đùng, liền muốn lao ra cửa đi tìm La gia tính sổ. Khâu Tiểu Ninh thấy bộ dạng Viên thị như tìm người đánh nhau, vội vàng kêu lên: "Nhị ca Tam ca, các ngươi mau đỡ nương." Mẹ chắc là thật sự muốn đi tìm La gia tính sổ.


Viên thị bị Khâu Minh Trí cùng Khâu Minh Duệ bắt được, thân thể mới vừa té xỉu còn chưa có khôi phục, sức lực ngược lại không lớn bằng mấy người Khâu Minh Trí. Bị người ta tóm lấy, Viên thị tức giận công tâm, nhớ tới là do Khâu Tiểu Ninh sai hai đứa con trai giữ bà, thói cũ bộc phát mắng: "Ngươi sao chổi, không đi báo thù cho cha ngươi coi như xong, còn để cho Nhị ca Tam ca ngươi lôi kéo ta, ta nuôi không nổi kẻ khinh người như ngươi, có phải là ngươi làm cho người ta tới hại nhà chúng ta hay không, a. . . . . ." Viên thị chưa bao giờ là một nữ nhân thông minh, nghĩ đến cái gì liền làm cái đó, bà thật sự không nghĩ tới nói ra sẽ sẽ tổn thương bao nhiêu đối với Khâu Tiểu Ninh.


Giờ khắc này, Khâu Tiểu Ninh hoàn toàn tuyệt vọng đối với Viên thị rồi, người này chưa bao giờ coi nàng là nữ nhi của bà, thậm chí căn bản chưa từng coi nàng như người nhà. Nhưng cố tình là, bà là người đã liều mạng cứu mình, nàng không oán được, như vậy không cần quan tâm nữa. Nghĩ như vậy, Khâu Tiểu Ninh lạnh lùng lên tiếng nói: "Vậy bà đi , bà đi đánh ch.ết La Vương thị, có phải là báo thù cho cha hay không? Đến lúc đó bà cũng bị người ta giam vào trong tù, bà có nghĩ tới các ca ca hay không?" Nói xong, cũng không nhìn Viên thị, trở về trong phòng mình.


Chạy về phòng mình, Khâu Tiểu Ninh lấy ra bông hoa cúc màu hồng và khăn thêu, ôm trong lòng rồi nằm trên giường khóc. Tại sao nàng làm nhiều như vậy vẫn không thể đi vào lòng Viên thị? Nàng không phải muốn bà đối với mình thật tốt, ít nhất, không cần hơi một tí liền mắng nàng, ít nhất, coi nàng như người nhà. Nàng muốn, chỉ như vậy mà thôi, nàng không có nghĩ đến muốn cướp tất cả những gì của Ninh nhi, nàng chưa từng nghĩ qua . . . . . . Nếu như nàng tìm được cha nương ruột, nàng sẽ đem thân phận của Ninh nhi trả lại cho nàng. . . . . .


Từ nhà phu tử trở về Khâu Minh Thông vừa vào nhà liền nghe được chuyện mới vừa rồi, không dám lên tiếng trách cứ nương của hắn, chỉ là thở dài rời khỏi phòng Viên thị. Biết lúc này Khâu Tiểu Ninh chắc chắn ở trong phòng của nàng, gõ cửa lên tiếng nói: "Muội muội, ngươi mở cửa, ca ca có chuyện rất quan trọng nói cho ngươi." Khóc đến đau lòng như vậy, nhất định là bị nương làm cho đau thấu tim. Thật không biết nương nghĩ như thế nào, Ninh nhi coi như không phải con ruột của bà nhưng cũng là uống sữa của bà lớn lên, bà làm sao lại như vậy? Hơn nữa muội muội kia ch.ết đi, cũng không có liên quan đến Ninh nhi mà?


Khâu Tiểu Ninh vội đem vật trong tay để vào dưới gối, xoa xoa nước mắt trên mặt, lúc này mới mở cửa hỏi "Như thế nào ca ca? Phu tử có đáp ứng hỗ trợ hay không, cha ngày mai có thể đi ra không?"


Sờ sờ đầu Khâu Tiểu Ninh, Khâu Minh Thông lên tiếng: "Phu Tử đi nhờ học sinh của hắn giúp đỡ, ngày mai sẽ có kết quả. Nha đầu, uất ức ngươi. . . . . ."


Khâu Tiểu Ninh lắc đầu một cái, bày tỏ không có việc gì. Sau này, không mong đợi cũng sẽ không đau lòng nữa! Nhưng công ơn cứu mạng nuôi dưỡng, nàng nhất định sẽ nghĩ biện pháp báo đáp.






Truyện liên quan