Chương 22

"Ca ca, chúng ta đến thôn trang ngoài Hoàng thành tìm một người, hắn cũng có thể cứu cha." Thấy Khâu Khải Chính đã ngủ rồi, Khâu Tiểu Ninh quay đầu lại, nói với Khâu Minh Thông. Kiếp này, nàng tuyệt không thể để cha có bất kỳ chuyện gì.
"Ninh nhi, ngươi nói thật?" Hắn chưa từng nghe qua ngoài thành có thần y nào.


"Ừ." Vị đại phu kia lúc này vẫn chưa nổi danh, nhưng không tới hai tháng sau sẽ truyền khắp Hoàng thành, kiếp trước một lần Thành vương phi tới cửa mời hắn. Tuyệt đối sẽ không sai, bởi vì Thành vương phi xuất cung từ rất xa bà nhìn nàng một cái, chỉ một cái liếc mắt nàng vẫn nhớ rõ bộ dáng của bà cảm giác đặc biệt thân thiết.


"Được, ca ca đi theo ngươi, nương nhị đệ tam đệ các ngươi chăm sóc cha thật tốt, chúng ta sẽ sớm trở lại." Khâu Minh Thông không yên lòng lên tiếng nhắc nhở.
"Được. . . . . ." Khâu Minh Trí cùng Khâu Minh Duệ cùng nhau lên tiếng.


"Không cho phép, ai biết sao chổi này có ý xấu gì, ai biết nàng có phải muốn mời người tới hại ch.ết cha các ngươi không. Không cho phép đi, Thông nhi, ta không cho phép ngươi đi." Viên thị lôi kéo tay Khâu Minh Thông không thả, bà không tin Khâu Tiểu Ninh thật sẽ tìm người đến cứu trượng phu của bà.


Khâu Tiểu Ninh cũng không quản, nhìn bà một cái liền xoay người rời khỏi phòng, nàng sẽ không vì Viên thị không tin tưởng mà không làm chuyện mình phải làm. Khâu Tiểu Ninh vừa đi, Khâu Minh Thông bất đắc dĩ đẩy tay Viên thị ra, một câu cũng chưa nói liền đuổi theo Khâu Tiểu Ninh, hắn tin tưởng muội muội sẽ không lừa hắn, hơn nữa tin tưởng muội muội sẽ không lấy tính mạng của cha ra đùa giỡn.


Viên thị chuẩn bị đuổi theo, Khâu Minh Duệ một tay giữ lấy bà bình tĩnh nói: "Nương, tin tưởng muội muội một lần đi! Cha bị bệnh nặng như vậy, chẳng lẽ ngài muốn cho cha ngủ chờ ch.ết hả?" Mặc dù Khâu Minh Duệ biết lời của mình bất kính, nhưng đúng là lời nói thật. Hơn nữa hắn không thể không nói lời này, việc nương làm đối với Ninh nhi thực sự tổn thương nàng rất nhiều.


available on google playdownload on app store


Khâu Minh Thông rất nhanh đuổi kịp Khâu Tiểu Ninh, lôi kéo tay của nàng nói: "Ninh nhi, nương bà. . . . . ."
"Ca ca, ca không phải nói, ta đều hiểu." Khâu Tiểu Ninh nhìn hắn, trong mắt hình như không có một chút khổ sở. Nàng nói rồi, đó là một lần cuối cùng.


Khâu Tiểu Ninh như vậy, Khâu Minh Thông thật sự nói không nên lời. Cách làm của nương làm cho tâm của muội muội cũng lạnh rồi! Thân là con cái, hắn không thể nói nương không phải, thân là ca ca, hắn không biết làm sao mới có thể làm cho muội muội không quan tâm thái độ của nương đối với nàng. Hiện tại hắn có thể làm, chỉ là nắm tay của muội muội thật chặt, để cho nàng cảm thấy nàng cũng không cô độc, nàng còn có hắn.


"Ca ca, nếu như có một ngày, ta không phải là muội muội của ngươi, ngươi có đối tốt với ta hay không." Có thể cả đời nàng cũng không được Viên thị tán thành, có lẽ ngày đó nàng thật sự bị đuổi khỏi Khâu gia rồi.


"Trong lòng ta, Ninh nhi vĩnh viễn đều là muội muội của ta." Khâu Minh Thông nói xong, lại tặng thêm một câu: "Mặc kệ tương lai xảy ra bất cứ chuyện gì, Ninh nhi vẫn là." Nếu như có ngày muội muội biết mình không phải nữ nhi ruột thịt của cha nương, sẽ rất khổ sở, nhưng hắn sẽ luôn luôn xem Ninh nhi là muội muội.


Lời Khâu Minh Thông nói khiến Khâu Tiểu Ninh vừa mừng vừa lo, bởi vì nàng biết Khâu Minh Thông vĩnh viễn sẽ không bỏ mặc nàng, lại sợ hắn vĩnh viễn coi nàng như muội muội ruột thịt, đến lúc đó hắn không phải là càng khó tiếp nhận nàng sao? Một nam nhân bình thường, làm sao có thể thích muội muội ruột của mình!


"Ninh nhi, đến cửa thành rồi, chúng ta đi hướng nào?" Ra khỏi cửa thành, Khâu Minh Thông nhìn ba hướng khác nhau lên tiếng hỏi.


"Đi đoạn đường phía trước, quẹo trái là được rồi." Khâu Tiểu Ninh ôm ngực, cảm giác có chút quái dị, cảm giác có loại thân thiết đang đến gần mình. Ở chỗ này, làm sao có thể có có người nào thân thiết?


Quay đầu lại, xa xa liền nhìn thấy một nam một nữ còn có một nam hài cùng độ tuổi với nàng, phía sau còn đi theo bốn nam nữ sắc mặt lạnh lùng, phía sau nữa có hai cỗ xe ngựa rất lớn vội vàng chạy theo. Tâm Khâu Tiểu Ninh đột nhiên đập có chút nhanh, nam tử mặt mũi ngây thơ, nàng nhìn mặt nam tử đó không khỏi cảm thấy quen thuộc, nữ tử đó nàng biết là —— Thành vương phi. Tâm Khâu Tiểu Ninh cũng sắp nhảy ra ngoài, Thành vương phi tại sao lại ở chỗ này? Nam tử bên người nàng ấy là Thành vương cùng Hoàng thái tôn sao? Đây là bọn họ đang cải trang vi hành sao?


Ngay lúc trong lòng Khâu Tiểu Ninh đang bối rối, Khâu Minh Thông lên tiếng hỏi: "Ninh nhi, muội làm sao vậy? Thân thể không thoải mái sao?" Muội muội đây là thế nào? Dáng vẻ dường như không được thoải mái, rõ ràng mới vừa rồi còn tốt lắm mà?


Khâu Tiểu Ninh cúi đầu lắc lắc, trả lời:"Ca ca, Ninh nhi không sao." Nếu là cải trang vi hành tất nhiên là không muốn người khác nhận ra, Khâu Tiểu Ninh sợ mình lộ ra khác thường nên vẫn cúi đầu. Hai người dừng lại, làm cho mấy người phía sau rất nhanh đuổi kịp.


Hiên Viên Minh Nhật đi tới bên cạnh hai người Khâu Minh Thông thì đột nhiên tim đập nhanh hơn. Tâm đột nhiên nhảy lên khiến Hiên Viên Minh Nhật lo lắng muốn giơ tay ôm ngực của mình, ai ngờ hắn và Khâu Minh Thông áp sát quá gần tay giơ lên liền đụng phải Khâu Minh Thông.


"Thật xin lỗi." Đụng người, Hiên Viên Minh Nhật luôn tuân thủ tốt quy củ vội hướng Khâu Minh Thông xin lỗi.
"Không sao." Khâu Minh Thông lắc đầu một cái, bày tỏ việc rất nhỏ không cần nói xin lỗi.


"Minh Nhật, ngươi làm sao vậy? Sao lại không cẩn thận như vậy?" Tô Mộ Tịch cùng Hiên Viên Hạo Thành vội vàng tiến lên, Hiên Viên Hạo Thành kéo tay Hiên Viên Minh Nhật qua. Tô Mộ Tịch thấy thân thể nhi tử dường như không được khỏe, hướng Khâu Minh Thông nói: "Thật xin lỗi tiểu công tử, là tiểu tử nhà ta nghịch ngợm lỗ mãng rồi."


Khâu Tiểu Ninh khẽ cắn môi dưới, tại sao khi bọn họ đến gần nghe được âm thanh của bọn họ tim nàng đập càng nhanh? Không riêng gì nhịp tim đập nhanh hơn, mà còn không hiểu sinh ra cảm giác thân thiết cùng kiếp trước nhìn thấy Thành vương phi giống nhau. Cũng bởi vì như vậy, Khâu Tiểu Ninh lại không dám ngẩng đầu, cái đầu càng cúi thấp hơn.


"Vị phu nhân này, ta không sao." Khâu Minh Thông cười trả lời, chỉ cảm thấy lễ giáo của gia đình này thật sự rất tốt. Bất quá nhìn quần áo đồ dùng của bọn họ, thì biết rõ thân phận của họ bất phàm, lễ giáo tốt như thế cũng không kỳ quái.


Khó được khi nhi tử phạm lỗi, Hiên Viên Hạo Thành làm mặt quỷ lên tiếng nói: "Minh Nhật là một tiểu ngu ngốc, ngay cả đi đường cũng không được, cái mặt xấu hổ. . . . . . Trở về nhà ta muốn nói cho Minh Văn Minh Võ, hừm hừ. . . . . ." Nói xong, còn kiêu ngạo ngẩng đầu nhìn Tô Mộ Tịch một cái nói: "Thành nhi ngoan ngoãn, đi bộ không có đụng người. Tiểu công tử, nếu ngươi bị đụng đau, mắng hắn cũng không sao." Nói xong, một đôi mắt tinh lượng nhìn hướng Khâu Minh Thông.


Khâu Minh Thông ngẩn ra, cười nói: "Ngài nói đùa, ta thật sự không sao." Nam tử này, một đôi mắt thật sạnh sẽ. Ánh mắt tinh khiết như vậy, ở vào tuổi của hắn cũng là hiếm thấy. Hơn nữa, tại sao hắn cảm thấy ánh mắt của vị công tử này có chút tương tự với Ninh nhi? Còn có nam hài mới vừa đụng hắn cũng có năm phần tương tự với Ninh, là hắn nhìn lầm rồi sao! Nhìn phía sau mấy người này đều có không ít tôi tớ nhìn qua bọn họ đều là người có võ công không kém, phải là thế gia công tử và tiểu thư nhà nào, người có gia thế như vậy hẳn sẽ không để thất lạc cái gì. Như vậy, chắc là không thể nào, trùng hợp thôi!


Nghe được lời Khâu Minh Thông nói, Hiên Viên Hạo Thành gật đầu một cái: "A, tiểu công tử ngươi thật tốt, nếu là người khác đã sớm mắng hắn rồi." Nói xong rất hài lòng nhìn Khâu Minh Thông, mặc dù nhi tử không có bị người mắng hắn rất thất vọng.


Không biết có phải hay không là lỗi giác của Khâu Minh Thông, thế nào hắn lại cảm thấy công tử có ánh mắt sạch sẽ này nhìn qua có chút bất hòa cùng con trai của hắn chứ? Ảo giác, nhất định là ảo giác. Khâu Tiểu Ninh đang cúi đầu nghe được Hiên Viên Hạo Thành cười cười, nàng sao lại cảm thấy ca ca không mắng vị Hoàng thái tôn đó, thanh âm Thành vương vừa mới nói dường như rất thất vọng.


Khâu Tiểu Ninh cười một tiếng, Hiên Viên Minh Nhật tựa như cảm giác được cái gì, nhìn về phía Khâu Tiểu Ninh. Nhưng bởi vì đầu Khâu Tiểu Ninh ép xuống quá thấp, trừ đỉnh đầu của nàng hắn cũng không nhìn thấy cái gì, điều này làm cho Hiên Viên Minh Nhật càng tò mò, đang muốn lên tiếng liền nghe thấy âm thanh của mẫu thân, đành dừng bước.


"Ai, vị tiểu cô nương này là muội muội của ngươi sao? Nhìn tuổi các ngươi không lớn lắm, cũng đã ra khỏi Hoàng Thành các ngươi đây là muốn đi đâu? Cách Hoàng Thành quá xa không sợ không an toàn sao?" Tô Mộ Tịch thấy bộ dạng Khâu Minh Thông chẳng qua cũng chín đến mười tuổi, rời Hoàng Thành sợ bọn họ không an toàn. Hơn nữa nhìn bé gái đầu cúi thật thấp, liền không nhịn được lên tiếng nhắc nhở.


"Đây là muội muội của ta, chúng ta lần này ra khỏi thành là vì tìm đại phu cho cha, không đi xa lắm." Cũng không cảm thấy Tô Mộ Tịch xen vào việc của người khác, Khâu Minh Thông lễ độ trả lời. Hắn không biết, chính là việc đáp lời hữu lễ này tương lai giúp hắn không ít.


"Muội muội ngươi giống như rất xấu hổ, vẫn cúi đầu." Hiên Viên Minh Nhật nói tiếp, một đôi mắt tiếp tục nhìn chằm chằm đỉnh đầu tròn vo của Khâu Tiểu Ninh.
"Gặp qua các vị." Khâu Tiểu Ninh cúi đầu chào, chào xong vẫn tiếp tục cúi đầu.


Tô Mộ Tịch có chút thất vọng, nàng thật sự rất muốn nhìn mặt của tiểu cô nương này một chút, thân hình cô bé này cùng Minh Nhật cũng rất tương tự, chỉ là so với Minh Nhật thì gầy hơn một tí. Nhưng người ta không muốn, nàng cũng không thể kiên quyết bắt người ta ngẩng đầu lên! Chỉ nói: "Tiểu cô nương, chào hỏi với người khác không ngẩng đầu lên là không lễ phép rồi!" Tô Mộ Tịch biết nàng nói như vậy có chút thất lễ, nhưng nàng chính là muốn nhìn một chút.


Lúc này Khâu Tiểu Ninh lại không dám ngẩng đầu, tiếp tục cúi đầu. Khâu Minh Thông thấy muội muội bất động tiếp tục cúi đầu, muội muội thường ngày không giống như vậy a! Bất đắc dĩ cười cười, quay đầu nhìn Tô Mộ Tịch trả lời: "Gia muội tính tình hướng nội, mong phu nhân tha lỗi."


Thấy hai người hình như muốn đi đến đường rẽ tại ngã ba trước mặt, Tô Mộ Tịch vội lên tiếng nói: "Là ta thất lễ, đúng rồi, mời các ngươi đợi chút." Tô Mộ Tịch nghĩ đến vừa rồi nhi tử đụng người khác, lúc này nàng lại có chút thất lễ, lui về phía sau vài bước bảo Thư Ngọc chuẩn bị chút quà tặng cầm đến.


Chạy lên trước, kéo cánh tay mập mạp nhỏ bé của Khâu Tiểu Ninh, đặt lễ vật vào tay nàng: "Ta rất thích ngươi, hi vọng ngươi có thể nhận lấy phần quà tặng này." Chỉ cần bé gái cùng độ tuổi với nữ nhi, nàng đều thích. Hiên Viên Hạo Thành và Hiên Viên Minh Nhật cũng biết điểm này, hai cha con ăn ý nhìn nhau một cái, cùng bước lên nói: "Giữ đi! Hi vọng ngươi thích."


Chẳng biết tại sao, nghe được lời của bọn họ Khâu Tiểu Ninh chỉ cảm thấy lòng tràn đầy vui mừng, đặc biệt là khi Thành vương phi kéo tay nàng làm cho nàng cảm thấy đặc biệt ấm áp. Phần quà tặng này, nàng không muốn cự tuyệt, khẽ phúc thân: "Cám ơn phu nhân." Nàng cơ hồ rất muốn nâng đầu của mình lên, nhìn Thành vương phi cùng Thành vương bọn họ một chút, chỉ là đầu khẽ nâng lên lại thấp xuống, nàng sợ trên mặt mình lộ ra biểu hiện mình đã từng nhìn thấy Thành vương phi. Nàng, trên mặt từ trước đến giờ luôn không giấu được chuyện gì.


Khâu Tiểu Ninh vẫn không có ngẩng đầu, khiến Tô Mộ Tịch có chút thất vọng, cô nương này xem ra là thật sự xấu hổ.


"Thiếu gia, thiếu phu nhân, các ngươi mau lên xe ngựa! Nếu không ngày mai chúng ta không đến được Lệ thành." Thư Hương tiến lên nhắc nhở, vốn là ra khỏi cửa thành nên lên xe ngựa, vào lúc này sợ là đã lỡ thời gian.






Truyện liên quan