Chương 38
Hai người đi đến trước bia mộ của Khâu Khải Nếu, Khâu Khải Chính lo lắng nhìn nhìn Phó Uyên. Nhưng ngoài dự đoán của Khâu Khải Chính, Phó Uyên cũng không làm gì chỉ từ tốn thắp hương cho Khâu Khải Nếu, nói: "Cảm ơn ngươi, cây cối được trồng bên cạnh rất tốt, chắc hẳn nàng rất thích." Lúc Khải Nếu còn sống thích nhất là hoa hoa thảo thảo. Lúc trước hắn còn mở rộng hoa viên ở phía sau Phó phủ, thầm nghĩ chờ nàng được gả vào cửa, thích loại gì liền trồng loại đó. Nhưng là, cuối cùng hắn không có đợi được một ngày kia.
"Nàng là muội muội của ta, hơn nữa hoa này là do Ninh nhi cùng Thông nhi vì nghĩ đến nàng mà trồng." Khâu Khải Chính cười khổ một cái, mấy năm nay hắn cũng không dám đến nơi này. Tới nơi này, nhớ tới tâm nguyện của muội muội trước khi ch.ết lại cảm thấy thực có lỗi với Phó Uyên. Một nam tử yêu thương muội muội như vậy cuối cùng lại nhận được kết quả như thế này. Muội muội rõ ràng đã ch.ết nhưng hắn cũng không thể nói Phó Uyên biết được.
"Hai hài tử rất hiểu chuyện, chắc chắn mọi chuyện đều sẽ bình an như ý." Phó Uyên vuốt ve mộ bia của Khâu Khải Nếu thản nhiên nói, mộ bia gập ghềnh chỗ hoa khiến cho tay của Phó Uyên có chút đau đớn nhưng hắn một chút đều không cảm nhận được."Khải Chính, có thể để cho ta một mình ngồi cùng Khải Nếu một lát được không?"
"Này..." Khâu Khải đang có chút chần chờ, Phó Uyên có phải vẫn còn luẩn quẩn trong lòng hay không?
"Ngươi yên tâm đi! Ta sẽ không làm chuyện điên rồ, ta đáp ứng giúp đỡ chuyện của ngươi còn chưa có làm xong mà." Hắn biết Khâu Khải Chính đang muốn nói cái gì nhưng trước khi chưa cưới được Khải Nếu, hắn thật sự sẽ không làm mấy chuyện luẩn quẩn như vậy.
Nghe hắn nói vậy Khâu Khải Chính mới rời khỏi, một khi Phó Uyên nói ra lời nói thì hắn nhất định sẽ làm được.
Qua khoảng một canh giờ, Phó Uyên mới cùng Khâu Khải Chính trở lại Khâu gia. Viên thị vừa thấy hai người trở về liền cười nói: "Việc cửa các ngươi thế nào rồi? Ta đều làm cơm xong một hồi lâu, mau ngồi xuống ăn đi! Phó tiên sinh, cơm rau dưa mời ngài dùng đừng chê cười." Nói xong, liền lôi kéo Khâu Tiểu Ninh muốn đi ra khỏi nhà chính.
Phó Uyên ngồi xuống mới nói: "Đều là người trong nhà không cần nhiều quy củ như vậy, cùng ngồi xuống ăn đi!" Mặc dù ở trong phủ nhiều năm không ra ngoài nhưng khí thế trên người vẫn không ít một phần nào. Lời vừa ra khỏi miệng cũng làm cho Viên thị không tự giác là theo lời hắn nói.
Khâu Tiểu Ninh ở bên cạnh nhìn, trong lòng âm thầm tán thưởng, người này xem ra còn có khí thế hơn so với Hàn Thêm đã làm quan nhiều năm. Phó Uyên giống như cảm giác được ánh mắt của Khâu Tiểu Ninh, nhìn nàng cười cười liền nói: "Lại nói tiếp, ta cũng có một nữ nhi cùng tuổi như Ninh nhi vậy, cũng đã đến tuổi thành thân mà còn không tìm được phu gia thích hợp khiến cho người làm cha như ta đau đầu muốn ch.ết." Nha đầu kia quả thật xứng đáng, cũng khó trách Khải Chính đem nàng thương như nữ nhi ruột thịt.
"Nha đầu này làm sao có thể so sánh cùng quý thiên kim, quý thiên kim nếu mà không phải gả cho Vương hầu thì cũng là Tướng phủ." Viên thị liền tiếp lời mà nói.
Phó Uyên nhẹ nhíu nhíu mày, phu nhân của Khải Chính vì sao lại nói như thế? Sau khi hắn không ra khỏi phủ, Khâu gia đã xảy ra chuyện gì? Để cho Khải Chính làm quản gia cho nhà khác? Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Phó Uyên cũng chưa quên chính sự, theo lời Viên mà tiếp tục nói: "Cái gì mà Vương hầu hay Tướng phủ, ta chỉ hy vọng nàng được gả cho một người thông minh như Thông nhi vậy." Tuy rằng hắn cũng không có nữ nhi nhưng lời hắn nói là lời thật lòng. Đứa nhỏ Thông nhi này tính tình tuy rằng nhìn như ôn hòa nhưng nếu thực sự yêu một người thì liền nguyện ý chờ đợi dù phải trả giá hết thảy.
Vừa nghe lời này từ Phó Uyên, trong lòng Viên thị liền khai nhạc nở hoa nhưng ngoài mặt chỉ nói khiêm tốn vài câu. Mà Khâu Tiểu Ninh thiếu chút nữa đánh rơi chiếc đũa trong tay, vị Phó thúc này tới đây là vì xem trọng ca ca sao? Nhìn đến Khâu Minh Thông cúi đầu không dấu được ý cười, trong lòng Khâu Tiểu Ninh chợt lạnh, chẳng lẽ ca ca cũng thực vừa ý tiểu thư Phó gia? Vậy nàng đây là cái gì?
Viên thị nhìn đến vẻ mặt Khâu Tiểu Ninh không yên lòng, trong lòng một trận khoái ý, hiện tại nha đầu ch.ết tiệt kia cũng nên biết chính mình không xứng với con của nàng!
Chỉ một chút cơm mà thiếu chút nữa khiến cho Khâu Tiểu Ninh bị nghẹn tử. Nàng không biết ở đâu lại có một Phó thúc tìm tới, còn có một Phó cô nương. Sau khi buông bát thì căn bản cũng không có tâm tư phụ giúp Viên thị thu dọn, đi thẳng về phòng của chính mình. Khâu Minh Thông thấy muội muội như vậy thì có chút nhịn không được, thật muốn chạy lên nói rõ mọi chuyện cùng nàng. Người Phó thúc yêu là cô, cho đến bây giờ còn không thành thân thì làm sao có cái nữ nhi kia chứ? Phó thúc nói như vậy bất quá là vì chuyện của bọn họ mà thôi..
Khâu Minh Thông đang muốn đứng dậy thì bị Khâu Khải Chính ngồi bên cạnh giữ chặt. Khâu Khải Chính lắc đầu với Khâu Minh Thông, dù biết Ninh nhi khẳng định rất khổ sở nhưng để làm cho thê tử tin tưởng thì chỉ có thể làm cho Ninh nhi khổ sở một chút. Khâu Minh Thông cũng nghĩ nghĩ, vì tương lai sau này, hắn nhịn được.
Phó Uyên ăn qua một chút điểm tâm liền đi khỏi, nhưng trước khi đi còn cố ý nói bóng gió với Viên thị về ý nghĩ muốn gả nữ nhi cho Khâu Minh Thông. Viên thị vui mừng đến hỏng rồi, không nhắc đến bản thân Phó Uyên từng là trạng nguyên mà tổ phụ trong nhà cũng từng là đại quan trên triều đình, chưa kể đến đất đai khế ước thuộc hàng Đệ nhất, có thể hù ch.ết người.
Phó Uyên đi rồi, Viên thị liền vui rạo rực hướng Khâu Khải Chính hỏi: "Chủ nhà, ngươi nói có phải vị Phó tiên sinh này muốn đem nữ nhi gả cho Thông nhi của chúng ta? Chúng ta có nên tìm bà mối tốt nhất ở Hoàng thành để tới cửa cầu hôn?" Đến lúc đó nàng nhất định đem Khâu Tiểu Ninh đuổi ra khỏi nhà, tuyệt đối không thể để cho nàng ta làm hỏng đại sự.
"Việc này còn cần xem xét! Bát tự còn chưa có chuẩn bị đâu!" Nhìn thấy thê tử như vậy Khâu Khải Chính thật sự không biết nói cái gì cho phải? Cứ để cho nàng trăm phương nghìn kế nghĩ biện pháp cưới về nữ nhi của Phó Uyên đi! Không biết cưới về rồi mới biết thiên kim Phó gia là Ninh nhi thì có thể bị chọc tức hay không.
(Bát tự (Tứ trụ): năm, tháng, ngày, giờ sinh)
"Có gì mà không chu đáo, ta xem Phó tiên sinh thực vừa lòng Thông nhi nhà chúng ta. Không được, việc này ta phải cân nhắc cẩn thận." Viên thị bất mãn liếc nhìn Khâu Khải Chính rồi liền cúi đầu tính toán kĩ càng vì Khâu Minh Thông.
"Tùy ngươi." Khâu Khải Chính thản nhiên nói hai chữ liền trở về phòng.
Mà Khâu Minh Thông lúc này đang đứng trước cửa phòng Khâu Tiểu Ninh nhưng vẫn không đẩy cửa đi vào, cha nói đúng, nhẫn nại nhất thời mới có thể có nhất thế, cả đời bên nhau.
Vừa vào trong phòng, Khâu Tiểu Ninh cũng không khóc, chỉ cảm thấy tâm loạn như ma. Nàng cảm thấy chính mình quá ngốc, làm sao ngây thơ nghĩ có thể gả cho ca ca được chứ? Trước vì nương không nói, mà tương lai sau này mọi người sẽ nhìn ca ca như thế nào? Người khác thấy thế nào nàng nàng quả thật không quan trọng nhưng ca ca hắn có thể không để tâm sao? Hiện tại nàng nên làm sao mới là tốt nhất? Nhìn ca ca cưới nữ tử khác làm vợ? Nàng làm không được! Trong đầu đột nhiên hiện lên một cái ý tưởng, nàng có thể trốn ở một nơi mà lẳng lặng nhìn ca ca cũng tốt lắm rồi. Như vậy, nàng không cần để ý lời ra tiếng vào của thế nhân mà cũng có thể nhìn thấy ca ca. Hơn nữa, nàng còn có thể nữ giả nam trang đi nơi nơi, nói không chừng còn có thể tìm được cha mẹ thân sinh của chính mình.
Thu thập một ít bạc cùng vài bộ quần áo, Khâu Tiểu Ninh chuẩn bị thừa dịp buổi tối rời khỏi nhà. Từ bây giờ đến lúc đó, Khâu Tiểu Ninh cố gắng biểu hiện thực bình tĩnh, không khóc cũng không nháo nhưng thỉnh thoảng trong mắt lại toát ra thương tâm cùng khổ sở.
Khâu Minh Thông luôn nhìn theo nàng mà đau lòng, Ninh nhi chưa từng buồn như vậy… Khâu Khải Chính thở dài ở trong lòng, chỉ cảm thấy nha đầu kia bình thường trí tuệ hơn người nhưng gặp được chuyện tình liên quan đến Thông nhi thì cũng rối loạn?
Ngược lại, Viên thị nhìn Khâu Tiểu Ninh như vậy, cảm thấy thực vui vẻ vì Thông nhi cũng không có đi an ủi tiện nha đầu kia. Ngẫm lại cẩn thận cũng đúng, chưa nói tới việc Khâu Tiểu Ninh là bé gái mồ côi, tuy rằng bộ dạng có chút đẹp nhưng cũng không có được tài cán gì, làm sao có thể so sánh cùng thiên kim tiểu thư được tỉ mỉ dạy dỗ. Dẫn Khâu Tiểu Ninh cùng đi ra ngoài thì sẽ mất mặt nhưng dẫn theo thiên kim tiểu thư đi ra ngoài thì chính là trên mặt có dát vàng. Chỉ cần có chút trí tuệ thì ai cũng sẽ chọn thiên kim tiểu thư, mà đầu óc của Thông nhi thông minh như vậy thì làm sao có thể bỏ qua thiên kim tiểu thư mà chọn Khâu Tiểu Ninh được chứ?
"Ninh nhi, ngươi nên ăn nhiều đồ ăn một chút, dưỡng cho mập mạp để đến lúc đó tiểu thư nhà Phó tiên sinh thấy ngươi cũng cao hứng." Viên thị làm bộ như yêu thương gắp thức ăn cho Khâu Tiểu Ninh nhưng lời nói lại làm cho Khâu Tiểu Ninh khó chịu vạn phần.
"Cảm ơn nương." Nói câu cảm tạ xong Khâu Tiểu Ninh liền cúi đầu ăn những món ăn mà Viên thị gắp cho nàng. Nàng đã quyết định ly khai, vì sao nương còn muốn khiến cho nàng đau khổ?
Nửa đêm, Khâu Tiểu Ninh từ giường đứng lên, cầm lấy túi đồ đã sớm thu thập xong mà lẳng lặng ly khai Khâu gia. Đi giữa đêm tối khiến Khâu Tiểu Ninh thật sợ hãi nhưng vẫn miễn cưỡng chính mình tiếp tục bước đi. Ai ngờ nàng vừa mới rời khỏi Khâu gia không bao lâu thì không biết từ đâu xuất hiện vài người, Khâu Tiểu Ninh chỉ ngửi được một trận sương khói thì liền ngã xuống. Trước khi té xỉu Khâu Tiểu Ninh còn nghĩ thầm không ổn, những người này tới đây làm gì? Nàng muốn quát to một tiếng để đánh thức những nhà láng giềng…
Khâu Tiểu Ninh vừa tỉnh lại liền nhìn thấy một gian phòng hoa lệ. Một tay sờ sờ đầu có chút choáng váng, một tay kia vừa chạm tới tấm chăn trên giường thì lập tức sợ tới mức nhanh chóng rụt tay lại, cũng quên mất cảm giác choáng váng. Tấm chăn này là tơ lụa giá trị xa xỉ, nàng rốt cuộc đang ở đâu? Tại sao lại xa hoa như vậy? Có phải nàng đã bị đạo tặc giết ch.ết, thật ra hiện tại nàng đang ở địa ngục?
Lúc Khâu Tiểu Ninh còn đang suy nghĩ miên man thì nha hoàn bưng một ít đồ ăn vào, vừa thấy nàng tỉnh liền cúi thấp người hướng nàng nói: “Tiểu thư, người đã tỉnh, lão gia có dặn dò nô tỳ chuẩn bị quần áo, người mau mau thay cùng nô tỳ rồi ra chính sảnh gặp lão gia!” Tiểu thư thực sự là có phúc khí, đã qua nhiều năm như vậy vẫn được lão gia tìm đưa về. Nếu cứ như vậy thì gia nghiệp sau này chính là của một mình nàng.
“Cô nương, ngươi có phải là nhận nhầm người rồi hay không? Ta không phải là tiểu thư.” Nàng cũng từng làm qua nô tỳ, bây giờ lại để nô tỳ hầu hạ nàng sao? Lúc nhìn thấy nha hoàn, Khâu Tiểu Ninh cũng đã tự an ủi mình, nàng còn sống, nàng chưa ch.ết.
“Tiểu thư, trong phòng chỉ có người cùng nô tỳ, làm sao có thể nhận nhầm người được? Tiểu thư vẫn nên mau mau thay quần áo, đừng làm nô tỳ khó xử!” Tiểu nha hoàn nói xong, gấp đến nỗi sắp khóc lên.
Khâu Tiểu Ninh nhíu mày thấy bộ dáng sắp khóc của tiểu nha hoàn chỉ đành thỏa hiệp gật đầu: “Được, vậy phiền ngươi ra ngoài trước một chút, ta thay quần áo xong liền gọi ngươi vào trang điểm được chứ?” Mặc kệ đây là chỗ nào, cũng chỉ mong thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, chuyện gì đến cũng đến, cứ bình tĩnh mà đối mặt thôi.
“Vâng, nô tỳ lui xuống trước, phòng trong đã chuẩn bị sẵn nước ấm, người cũng có thể tắm một chút.” Tiểu thư tính tình thực tốt, không giống như những thiên kim tiểu thư tính tình kiêu ngạo không ai bì nổi.
Khâu Tiểu Ninh nhìn nhìn những bộ hoa phục một chút rồi thở dài tiến vào gian phòng tắm. Nàng thực sự không nghĩ ra chủ tử trong phủ đang xảy ra chuyện gì? Tại sao lại vô duyên cô cớ bắt nàng về phủ, còn nói cái gì mà tiểu thư trong phủ? Chẳng lẽ chủ tử trong phủ này là cha mẹ thân sinh của nàng? Không, không phải, vì mặc dù nàng không lo lắng chủ nhân nơi này sẽ hại nàng nhưng cũng không cảm nhận được một chút ý muốn thân cận nào từ nơi này.
Mặc quần áo xong, gọi tiểu nha hoàn vào vì nàng trang điểm. Nhìn vào gương đồng một nữ tử có chút quá mức mỹ mạo, Khâu Tiểu Ninh ngẩn ngơ, người trong gương là nàng sao? Tiểu nha hoàn nhìn kiệt tác của chính mình, nói: “Tiểu thư, người thật xinh đẹp, là người đẹp nhất mà nô tỳ từng gặp qua.”
Khâu Tiểu Ninh từ trong những suy nghĩ của bản thân mà lấy lại tinh thần: “Đúng rồi, chẳng phải ngươi muốn đưa ta đi gặp lão gia sao?”
Tiểu nha hoàn gật gật đầu nói: “Người xem, nô tỳ đã quên mất việc này, tiểu thư, mời theo nô tỳ.”