Chương 40

Ngày mười chín tháng tám, cả bầu trời quang đãng, giống như là vì một cặp tình nhân được thành thân với nhau mà vui mừng. Ở trong phòng là một khung cảnh toàn màu đỏ hoan hỉ, Khâu Tiểu Ninh đã sớm thay giá y thật đẹp, đang được Chi Hồng trang điểm, cả người toát lên vẻ đẹp như hoa nở rộ làm cho người ta lóa mắt.


Sau khi đánh má hồng xong, Chi Hồng buông những dụng cụ trang điểm xuống mà ngắm nhìn Khâu Tiểu Ninh, trong lòng thực chấn động, nói: “Tiểu thư, người thật là xinh đẹp, một lát nữa cô gia nhìn thấy chắc chắn bị lóa đến mù mắt.” Tiểu thư đã chịu nhiều cực khổ như vậy, sau này nhất định phải được hạnh phúc! Nàng cũng đã vụng trộm nhìn thấy cô gia tương lai, là một người tuấn tú lịch sự, quả thật chỉ có người như vậy mới có thể xứng đôi với một nữ tử tốt như tiểu thư.


Khâu Tiểu Ninh còn chưa nói gì thì bên ngoài truyền đến một nói trong trẻo: “Tiểu tử ngốc Khâu Minh Thông kia cũng có phúc quá đi chứ.” Nói xong đã thấy một người đi đến phía sau Khâu Tiểu Ninh.


“Thiếu Khanh, ngươi đã đến rồi.” Nhìn thấy người đồng cảnh ngộ với mình kiếp trước, Khâu Tiểu Ninh đứng lên nắm chặt tay nàng ấy.


"Là ta đây, Tiểu Ninh, hôm nay ngươi rất đẹp, nhớ rõ: nhất định phải hạnh phúc!" Nhìn Khâu Tiểu Ninh mặc giá y đỏ thẫm, trong lòng Hàn Thiếu Khanh có chút hâm mộ, kiếp trước không có cơ hội mặc qua đến kiếp này chắc cũng sẽ không được mặc... Nhưng thấy Ninh nhi mặc thì nàng cũng vui vẻ giống như chính bản thân mình mặc.


“Điều đó là đương nhiên, nhưng đừng chỉ nghĩ cho ta mà quên mất chính mình.” Thiếu Khanh chắc chắn không muốn thành thân! Khâu Tiểu Ninh cũng không biết nên khuyên giải nàng ấy như thế nào, có lẽ là duyên kiếp, cũng có thể đến khi Thiếu Khanh gặp được người trong lòng, đến lúc đó gả hay không gả cũng không phải do nàng ấy muốn hay không.


available on google playdownload on app store


Bên ngoài, bà mối gõ cửa, hô: “Phó tiểu thư, người đã trang điểm xong chưa? Chú rể của chúng ta đã sắp đến cửa lớn của Phó phủ rồi.”  Không biết bộ dạng của Phó tiểu thư này như thế nào, cô gia thì tuấn tú lịch sự, hai người phải xứng đôi mới tốt!


"Xin chờ một chút, tiểu thư của ta ra ngoài liền đây." Chi Hồng hành lễ với Hàn Thiếu Khanh rồi mới nói với Khâu Tiểu Ninh: "Tiểu thư, chúng ta đội khăn voan ra ngoài nha! Nếu qua giờ lành thì không tốt.” Nói xong thì Chi Hồng nhanh chóng đi lấy khăn voan được đặt ở trên bàn.


Khâu Tiểu Ninh vỗ nhè nhẹ vào tay Hàn Thiếu Khanh rồi bào Chi Hồng lấy khăn voan đội lên. Giờ khắc này, Khâu Tiểu Ninh thấy mình như đang nằm mơ, nàng cư nhiên có thể gả cho ca ca.
~~~pct~~~


Phó Uyên không có con nối dòng nào khác, nữ nhi duy nhất thành thân thì tất nhiên đồ cưới không phải nói nữa, Phó Uyên tự mình tới phòng Khâu Tiểu Ninh, dắt nàng đi thắp hương cho tổ tiên, đây chính là đãi ngộ mà rất nhiều người không có được. Lạy tổ tiên xong Phó Uyên mới đến chính sảnh để nhận lạy bái biệt của Khâu Tiểu Ninh. Sau khi đi lễ nạp thái, Khâu Tiểu Ninh nói: “Nghĩa phụ, Ninh nhi cảm ơn người, nếu không nhờ người thì Ninh nhi thật không biết lấy thân phận gì mà gả cho hắn, đến sẽ mang đến nhiều phiền toái cho hắn.” Ân tình của nghĩa phụ nàng sẽ mãi mãi nhớ trong lòng.


“Mau đứng lên đi! Nghĩa phụ hy vọng con hạnh phúc." Nhìn thấy đứa cháu lớn này có thể lấy được một cô gái tốt, nàng ấy chắc là cũng vui vẻ! Hắn gặp được Ninh nhi cũng chưa lâu nhưng tính cách đứa nhỏ này thuần lương chí hiếu, là một người tương xứng với Thông nhi.


Cứ như vậy, Khâu Tiểu Ninh lên kiệu hoa, khi Chi Hồng giúp đỡ nàng lên kiệu thì cũng đúng lúc nhìn thấy giầy của Khâu Minh Thông khiến cho tim của nàng đập như sấm. Ca ca, hắn có khỏe không? Thời gian này có nhớ nàng không? Thu hồi tâm tư, mặt của Khâu Tiểu Ninh đỏ lên.


Không bao lâu sau đội ngũ đón dâu đã tới Khâu gia, Viên thị thấy Phó gia đưa tới đồ cưới thì cười đến không ngậm miệng lại được. Nếu so sánh với bánh bao thì nhét hơn mười cái cũng không có vấn đề gì. Phó gia thực hào phóng, nữ nhi dù dài, ngắn, xấu, đẹp gì cũng không sao; những thứ đó có thể mài ra ăn được sao?


Đội ngũ nhanh chóng đến cửa lớn của Khâu gia, Khâu Minh Thông xoay người xuống ngựa, có chút khẩn trương đến trước cửa kiệu. Theo lời bà mối chỉ thị mà ở trên cửa kiệu nhẹ nhàng đá đá, sau đó bà mối đặt một đầu của dải lụa kết màu đỏ vào trong tay Khâu Minh Thông, một đầu còn lại đưa vào tay Khâu Tiểu Ninh mới vừa xuống kiệu. Khâu Minh Thông không dấu được vẻ mặt vui mừng, nhìn thấy ở một đầu lụa khác chính là Khâu Tiểu Ninh, rốt cuộc cũng an lòng, Ninh nhi chính là thê tử của Khâu Minh Thông hắn.


~~~pct~~~
Sau khi bái đường, Khâu Minh Thông dắt Khâu Tiểu Ninh vào hỉ phòng để cho nàng ngồi ở đầu giường. Lấy chút điểm tâm đặt vào trong tay Khâu Tiểu Ninh, nói nhỏ: "Ninh nhi, ca ca phải đi ra ngoài kính rượu với khách, ngươi ăn điểm tâm trước, ta sẽ mau mau trở lại." Nói xong còn xoa xoa khăn voan hồng của Khâu Tiểu Ninh.


Động tác này làm cho tim của Khâu Tiểu Ninh muốn ngừng đập, chỉ nói thầm ca ca thật đáng giận, cư nhiên lại xem nàng như tiểu hài tử. Hừ, tiểu hài tử thì tiểu hài tử, không cần để ý đến hắn nữa.


Trời tối, Khâu Minh Thông liền trở về phòng, bất quá hắn cũng không có đi đến bên Khâu Tiểu Ninh mà là đi đến phòng bếp, nấu nước đổ vào dục dũng (thùng tắm). Sau khi nấu đủ nước ấm, Khâu Minh Thông mới đi đến bên cạnh Khâu Tiểu Ninh, mở khăn voan đội đầu của nàng.


Nhìn thấy Khâu Tiểu Ninh hoàn toàn khác so với trước kia, hắn thật ngẩn ngơ nhìn chắm chắm Khâu Tiểu Ninh. Giờ khắc này hắn mới ý thức được, Ninh nhi của hắn thật sự trưởng thành rồi, đã trở thành thê tử của hắn. Khâu Tiểu Ninh bị hắn nhìn đến đỏ mặt, trừng mắt nhìn hắn một cai rồi nói: “Nên uống rượu hợp cẩn rồi.” Bộ dáng ngơ ngẩn này của ca ca rất hiếm gặp.


Nghe Khâu Tiểu Ninh gọi, Khâu Minh Thông mới lấy lại tinh thần: “Được, vi phu nghe theo lời của nương tử, ta sẽ lấy rượu, ngươi đừng giận dỗi ta.” Khâu Minh Thông vừa nói vừa rót hai ly rượu, một ly đặt vào trong tay Khâu Tiểu Ninh rồi đặt tay giao nhau mà uống.


Thần trí của Khâu Tiểu Ninh bị người vi phu Khâu Minh Thông làm chấn động đến chín tầng mây, Khâu Minh Thông phải gọi vài lần mới hồi phục tinh thần. Uống rượu hợp cẩn xong, Khâu Tiểu Ninh liền nhào vào lòng Khâu Minh Thông mà khóc, nói: “Ca ca, ngươi có biết ta sắp bị hù ch.ết hay không. Vì sao không nói cho ta biết ngay từ đầu, ô ô…” Nếu không phải đã gặp nghĩa phụ trước đó thì nàng thực sự nghĩ sẽ không còn được gặp đại ca nữa.


“Ninh nhi, thực xin lỗi, ca ca sai rồi, ngươi đừng khóc, ngươi đánh ta đi…” Ôm Khâu Tiểu Ninh vào lòng vỗ vỗ nhẹ nhàng trên lưng, Ninh nhi mà khóc thì hắn còn khổ sở hơn nàng.


"Lần sau không được như vậy nữa." Sau khi khóc một lát thì Khâu Tiểu Ninh mới rầu rĩ nói một câu, Khâu Minh Thông vội vàng gật đầu: "Được, tốt..." Nếu Ninh nhi lại khóc nữa hắn sẽ đau lòng đến hỏng mất, đáng lẽ hôm nay là ngày vui mừng của bọn họ mà.


"Đừng khóc, nếu khóc nữa thì tân phòng của chúng ta sẽ bị biến thành biển lớn mất." Khâu Minh Thông cười cười, dùng tay nhè nhẹ lau khô nước mắt trên mặt Khâu Tiểu Ninh rồi mới nói: "Ninh nhi, một ngày nay đã mệt mỏi rồi, đi tắm rồi ngủ thoải mái một chút."


"Được." Khâu Tiểu Ninh đỏ mặt gật gật đầu, cầm quần áo đi được vài bước lại quay đầu nói: "Không được nhìn lén." Nói xong mới đi nhanh vào phòng trong. Khâu Minh Thông ngây người một lát mới phục hồi tinh thần lại, dở khóc dở cười, nếu hắn muốn, hắn hoàn toàn có thể xem quang minh chính đại! 


Khâu Tiểu Ninh tắm rửa xong, đẹp giống như một đóa phù dung mới nở dưới sương. Khiến cho Khâu Minh Thông phải cố gắng khống dục vọng đang dâng lên, hắn sợ chính mình nhất thời xúc động dọa Ninh nhi sợ, không thể xúc động được, hắn còn nhiều thời gian!


Thấy bộ dạng Khâu Minh Thông lại ngơ ngốc, Khâu Tiểu Ninh cười cười nằm trên giường, đắp chăn ngủ. Khâu Minh Thông tắm rửa xong, đem nước đổ sạch sẽ, khi trở lại bên giường thì Khâu Tiểu Ninh đang ngủ. Khâu Minh Thông xốc lên tấm chăn hỉ đỏ thẫm, nằm thẳng bên người Khâu Tiểu Ninh, nhìn nhìn gương mặt say ngủ của nàng rồi mỉm cười.


Trong phòng thắp hai cây đèn cầy hỉ màu đỏ, chiếu sáng toàn bộ căn phòng. Khâu Tiểu Ninh khẽ mở mắt ra, vươn tay sờ sờ lên mặt Khâu Minh Thông, cảm giác được độ ấm trên mặt hắn thì mới nở một nụ cười an tâm. Nàng không phải đang nằm mơ, ca ca thực sự đã trở thành phu quân của nàng, về sau cả đời của nàng sẽ ở cùng ca ca, loại cảm giác này thực kì diệu. trong lòng ấm áp như được cái gì đó lấp đầy.


Ai ngờ nàng vừa thu tay lại thì Khâu Minh Thông liền ôm lấy nàng, cười nói: "Ninh nhi, ta nghĩ ngươi đang ngủ, nếu như không ngủ thì chúng ta có phải cũng nên động phòng hoa chúc rồi không." Nói xong còn cố ý hôn hôn lên vành tai của  Khâu Tiểu Ninh. Khâu Tiểu Ninh đỏ mặt xấu hổ, cũng không biết nên nói gì cho tốt nữa, nếu không nói lời nào thì chỉ có thể để Khâu Minh Thông muốn làm gì thì làm.


Môi của Khâu Minh Thông hôn lên môi của Khâu Tiểu Ninh, không ngừng truy đuổi chơi đùa. Đến khi Khâu Tiểu Ninh sắp thở không nổi thì Khâu Minh Thông mới buông ra một chút, một sợi chỉ bạc theo môi hai người mà dây đưa không dứt. 


Trong lòng Khâu Minh Thông ngứa như có cái móng vuốt nhỏ khẽ cào, nhẹ nhàng nói: "Ninh nhi, thê tử ngốc của ta, ta thề trên danh nghĩa của thiên địa, cuộc đời này đã định không phụ ngươi." Hắn thích một người, đó là cả đời.


Mỉm cười, vòng tay phía sau lưng Khâu Minh Thông, ôm hắn chặt hơn chút nữa: "Tử hằng, phu quân ngốc của ta, Ninh nhi thề trên danh nghĩa của thiên địa, kiếp này chỉ yêu một mình ngươi." Không chỉ kiếp này, ngay cả kiếp trước nàng cũng chỉ yêu một mình ca ca.


Hai người nhìn nhau, cười. Một hồi lâu, Khâu Minh Thông nói: "Ninh nhi, ngươi có nguyện ý hay không?"


Khâu Tiểu Ninh đỏ mặt gật gật đầu, Khâu Minh Thông thấy vậy mới cúi đầu, hôn lên gương mặt, mắt, mày, mũi, môi, cổ trắng nõn của Khâu Tiểu Ninh. Đầu tiên là mềm nhẹ, sau đó động tác càng lúc càng khuếch trương. Làm cho Khâu Tiểu Ninh trúc trắc vặn vẹo theo hắn, Khâu Tiểu Ninh chỉ cảm thấy ca ca nóng quá, nàng cũng thật nóng, hai người bọn họ giống như sắp bốc cháy cùng nhau.


Hai người cởi bỏ quần áo, Khâu Minh Thông chạm vào đồi núi phấn hồng anh đào, nhẹ nhàng ɭϊếʍƈ duyện. Cảm giác này khiến chi toàn thân Khâu Tiểu Ninh trở nên vô lực, làm cho nàng sợ hãi nhưng lại luyến tiếc buông ra, chỉ có thể ôm chặt lấy Khâu Minh Thông, giống như đang bắt lấy cây gỗ giữa dòng nước bồng bềnh. 


Cả căn phòng nhuốm màu hồng, nến đỏ chiếu sáng, màn trướng đỏ thẫm lay động, chỉ nghe thấy thanh âm ngâm nhẹ, lộ vẻ khởi lệ phong tình. Qua một lúc lâu, Khâu Minh Thông mới dừng lại được, xoay người ôm lấy Khâu Tiểu Ninh vào ngực, vuốt lên mái tóc dày mượt mà mỏng manh sợi tóc: “Ninh nhi, ngươi có mệt không?” Đây chỉ mới là lần thứ hai của Ninh nhi, hình như hắn làm hơi mạnh một chút. 


Quả thật Khâu Tiểu Ninh thực mệt nhưng nàng làm sao có thể nói ra, chỉ có thể cắn môi lắc lắc đầu, Khâu Minh Thông nhẹ nhàng ôm nàng đặt lên gối đầu: “Ninh nhi, ngươi ngủ đi, mọi chuyện còn lại để ta làm.” Khâu Tiểu Ninh nhìn hắn mà ngoan ngoãn gật đầu.


Khâu Minh Thông lấy nước, sau khi tự mình lau qua thân thể cho Khâu Tiểu Ninh, đang chuẩn bị ngủ. Lại nhìn đến mảnh vải trắng đầu giường, Khâu Minh Thông liền cầm lên rồi đi đến bên cạnh bàn trang điểm của Khâu Tiểu Ninh, lấy một cây trâm cài đâm nhẹ vào cổ tay, dùng vải trắng lau một chút huyết trên tay. Làm xong hết mới lên giường, hắn sẽ không để bất cứ ai có cơ hội nghi ngờ Ninh nhi. 


~~~pct~~~
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: “ngao ngao... Thấy được thịt mạt... Ô mặt...
Không cho bình, ăn suy sụp các ngươi...”






Truyện liên quan