Chương 22: Chương 11.2 (kết)

Nhưng có người lại không muốn chờ. Sau khi Vương phi Trần thị chờ đợi ba tháng, không thể kiềm chế được mà bước vào Vương phủ một lần nữa.
“Hiện giờ Thế tử hôn mê bất tỉnh, mà dù sao Phụng Vương phủ cũng phải có người quản lý, ta đành chịu cực khổ một chút, trở lại giúp Thế tử.”


Thấy bà ta không mời mà tới,còn nói những lời như vậy, sắc mặt Dung Tri Hạ trầm xuống, lên tiếng đuổi người đi, “Không ai mời bà trở lại! Người đâu, đưa Vương phi ra ngoài!”


Trần thị bất mãn gầm lên, “Láo xược! Ta chính là Vương phi của Phụng Vương phủ, ngươi dám vô lễ với ta như vậy sao? Chẳng qua nể tình Mặc Lan, ta không thèm so đo với ngươi. Nếu lần sau còn dám không phân biệt tôn ti như vậy nữa, ta nhất định sẽ phạt ngươi thật nặng.”


Tiếp theo bà ta không khách khí sai khiến hạ nhân Phụng Vương phủ, “Người đâu, đưa Thụy nhi về viện của hắn nghỉ ngơi!”


Dung Tri Hạ ngăn bà ta lại, không để cho bà ta đi vào, “Bà cùng Mặc Thụy đã bị phụ vương đưa ra khỏi Vương phủ, nếu không có lệnh của phụ vương, không được quay về. Bà dám cãi lại lệnh của phụ vương hay sao?”


“Bậy giờ Mặc Lan đã thành kẻ vô dụng, so với Thụy nhi của ta còn không bằng. Thụy nhi chẳng qua chỉ bị liệt, nhưng vẫn có thể ăn có thể nói. Mặc Lan lại giống như một khúc gỗ, đừng nói là trò chuyện, ngay cả động đậy một cái cũng không thể. Thế tử vị này, Mặc Lan còn có thể đảm đương được hay sao? Sớm muộn gì Vương gia cũng sẽ tấu thỉnh Hoàng thượng đoạt lại Thế tử vị của hắn, đổi thành phong tước cho Thụy nhi của ta. Đến lúc đó chính ngươi và Mặc Lan sẽ bị đuổi ra ngoài. Ta khuyên ngươi nên thức thời một chút, đừng ngăn cản ta nữa, nếu không đến lúc đó cũng đừng trách ta không lưu tình.”


available on google playdownload on app store


Dù sao lúc trước hai phe cũng đã sớm trở mặt, giờ phút này Trần thị cũng không còn lo ngại nữa, lời nói ra khỏi miệng toàn là những câu châm chọc.
Thế tử vị cùng Phụng Vương phủ đều là của Mặc Lan, Dung Tri Hạ không cho phép bất cứ kẻ nào cướp đi, nàng quả quyết chắn trước mặt Trần thị.


“Thế tử là vì đi diệt giặc cỏ mà bị thương, hắn có công lao với triều đình xã tắc, ngay cả Hoàng thượng cũng nhớ đến công lao của Thế tử, mỗi ngày đều phái Thái y tới châm cứu chữa trị cho Thế tử. Bà lại dám cả gan liều lĩnh mở miệng vũ nhục Thế tử. Chúng ta cùng nhau vào cung đi tìm Hoàng thượng phân xử, xem liệu Hoàng thượng có đoạt phong hào của Thế tử để phong cho Mặc Thụy hay không?”


Nghe vậy, Trần thị chột dạ dừng lại một chút, ngay sau đó muốn mở miệng bác bỏ, liền nghe thấy giọng nói của Phụng Vương truyền đến --- ---- “Đủ rồi!”


Trần thị quay đầu lại, vừa nhìn thấy trượng phu, vẻ mặt liền vui mừng, lập tức tố cáo với ông, “Vương gia, ngài tới thật đúng lúc, mới vừa rồi ngài có nghe thấy Thế tử phi nói gì hay không? Nàng thật sự là cả gan làm loạn, con mắt không có tôn ti…”


Bà ta còn chưa nói xong, đã bị Phụng Vương quát, “Ngươi câm miệng!”
Ông ngồi trên xe lăn gỗ, sắc mặt lạnh lẽo âm trầm, nhìn sang Dung Tri Hạ, “Đây là chuyện trong phủ chúng ta, không cần phải đến tai Hoàng thượng.”


“Đúng thế, đây là chuyện của Vương phủ chúng ta, sao có thể để đến tai Hoàng thượng chứ?” Trần thị phụ họa.
Lo lắng bởi vì Mặc Lan bị hôn mê bất tỉnh, Phụng Vương sẽ che chở cho Vuowg phi và Mặc Thụy, Dung Tri Hạ bất bình muốn mở miệng giải thích, “Phụ vương, là do bà ấy muốn….”


Phụng Vương giơ tay lên cắt đứt lời nói của nàng, cũng đưa cho nàng một ánh mắt ý bảo an tâm đừng nóng vội, lúc này mới nhìn về phía Trần thị, chậm rãi nói, “Bổn vương sẽ tấu thỉnh Hoàng thượng tước đoạt hàm cấp Vương phi của ngươi, để từ nay về sau ngươi không cần phải nhớ nhung Thế tử vị cùng Phụng Vương phủ nữa.”


Trần thị nghe nửa câu đầu của hắn, cảm thấy đắc ý muốn nhếch miệng bật cười, nhưng sau khi nghe xong nửa câu cuối, nhất thời cảm thấy như bị sét đánh, kinh hãi đến mức khuôn mặt cũng vặn vẹo.


“Cái gì? Vương gia, ngài không thể làm như vậy, thiếp thân hầu hạ ngài nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao. Tại sao ngài có thể ác tâm như vậy?”


“Chỉ bằng việc ngươi từng muốn hại ch.ết Mặc Lan, cũng đã đủ để tước đoạt hàm cấp Vương phi của ngươi rồi. Trước kia bổn vương nhớ đến nhiều năm vợ chồng, không muốn truy cứu thêm, nhưng không ngờ ngươi vẫn chưa ch.ết dã tâm, chạy về đây muốn tranh giành Thế tử vị. Ngươi quả thật khiến bổn vương lạnh thấu tâm.”


Phụng Vương đau lòng phẫn nộ khiển trách. Vốn dĩ ông còn nhớ đến chút tình cảm vợ chồng với bà ta, nhưng sự việc bà ta gây ra hôm nay, đã khiến ông hoàn toàn thất vọng về bà ta.
“Vương gia, thiếp thân, thiếp thân làm tất cả mọi chuyện đều là vì Thụy nhi…”


Phụng Vương không muốn gặp lại bà ta, giận tái mặt nói, “Bổn vương tuyệt đối không cho phép tên hỗn trướng này trở thành Thế tử, người đâu, sau này nếu mẹ con bọn hắn dám bước vào Phụng Vương phủ một bước, thì đánh đuổi ra ngoài cho ta, sống ch.ết miễn bàn.”


Phụng Vương vừa ra lệnh, mẹ con Trần thị liền bị hạ nhân lôi ra ngoài, dọc đường đi vẫn có thể nghe thấy tiếng mắng chửi không cam lòng của Trần thị.


Phụng Vương mệt mỏi thở dài, sắc mặt nặng nề, nhìn Dung Tri Hạ, “Con yên tâm đi, chỉ cần Mặc Lan một ngày còn sống, thì hắn chính là Thế tử Phụng Vương phủ.”
“Đa ta phụ vương.” Hốc mắt Dung Tri Hạ nóng lên, cúi người cảm tạ ông.


Vì muốn thay Mặc Lan bảo vệ Phụng Vương phủ, Dung Tri Hạ bắt đầu để tâm học tập trong coi mọi chuyện trong Vương phủ, muốn toàn bộ Vương phủ phải ngay ngắn trật tự, hạ nhân an phận, giống như lúc Mặc Lan còn mạnh khỏe.


Chưa tới bốn tháng đã truyền đến tin tức tốt, phụ tử Vệ quốc Đại tướng quân Dung Tu Đình đánh bại Lỗ Kim quốc, tiêu diệt hơn mười vạn quân địch, bắt sống hơn tám vạn tù binh, khiến Lỗ Kim quốc phải dâng hàng thư cầu hòa.


Phụ tử Dung gia khải hoàn trở về, Hoàng thượng đích thân ra cửa thành nghênh đón.
Sau khi về Hoàng cung tiếp nhận thiết yến ăn mừng của Hoàng đế, phụ tử Dung Tu Đình lập tức chạy tới Phụng Vương phủ.


Nhìn thấy con rể như hoạt tử nhân * nằm bẹp trên giường không nói một lời, sự vui mừng khi giành được thắng lợi trở về của phụ tử Dung gia cũng lập tức thu lại.
(* - đồ bỏ đi, người vô dụng. Mình thấy để vậy không hay nên dùng Hán Việt.)


Trước đây không lâu cả hai người mới biết được, nếu không phải do Mặc Lan đi trước một bước phát hiện ra quỷ kế của Lỗ Kim quốc, xin ý chỉ tiêu diệt đám giặc cỏ ẩn náu mai phục ở vùng phụ cận lương đạo, duy trì lương đạo thông suốt, thì đại quân nhất định sẽ không có biện pháp đánh thắng được trận này.


“Trận chiến này cha có thể khải hoàn trở về, không thể không có công của Mặc Lan.” Thân là tướng lĩnh, Dung Tu Đình tất nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của lương thảo đối với quân đội, chính vì vậy lại càng cảm tạ sự tương trợ của Mặc Lan.


“Cha và đại ca có thể bình an trở về là tốt rồi.” Trong lòng Dung Tri Hạ vừa vui vừa buồn. Vui vì cha huynh bình an vô sự, buồn vì trượng phu vẫn hôn mê chưa tỉnh. Có lẽ muốn giữ được mạng sống của cha huynh, thì nhất định phải trả giá cao.


Tiếp theo phát hiện vết sẹo trên mặt nàng đã khỏi hẳn, phụ tử Dung Tu Đình rất vui mừng.
“Muội muội, vết thương trên mặt muội đã được chữa khỏi hoàn toàn rồi sao?” Dung Tĩnh kinh ngạc hỏi.
“Phu quân đã thiên tân vạn khổ tìm kiếm dược liệu cho muội.”


Nàng kể sơ lược chuyện đã xảy ra, phụ tử Dung gia không khỏi lại tăng thêm mấy phần cảm kích với Mặc Lan.


Sau khi cha hunh rời đi, Dung Tri Hạ nắm chặt tay Mặc Lan, thủ thỉ gọi mấy tiếng, “Mặc Lan, Mặc Lan, cha ta và đại ca đã bình an trở lại, chàng đã làm được chuyện lúc trước hứa với ta. Chàng mau tỉnh lại đi, mở mắt ra, nhìn ta một chút…Van cầu chàng…Mặc Lan, Mặc Lan , chàng ngủ vẫn chưa đủ hay sao? Cầu xin chàng hãy mau tỉnh lại…”


Thời gian thấm thoắt trôi, lần lượt thay đổi từng mùa. Hoa xuân tàn, thu phong điêu linh, tuyết rơi tung bay, đông qua xuân tới, một năm rồi lại một năm, chớp mắt một cái đã qua bốn năm.


Dung Tri Hạ thấy hôm nay cảnh xuân rất đẹp, sau khi Thái y châm cứu cho Mặc Lan xong, lúc buổi trưa, nàng sai người ôm hắn từ trong nhà ra bên ngoài, đặt trên nhuyễn tháp trong vườn nhỏ, muốn cho hắn tắm nắng.


Nàng xoa bóp thân thể và tứ chi cho hắn, đồng thời kể cho hắn nghe những chuyện mới mẻ đã xảy ra gần đây, “Hai năm trước đại ca có nhi tử, năm nay chị dâu lại sinh cho hắn một nữ nhi, vô cùng xinh đẹp. Đại ca bây giờ có nếp có tẻ mọi sự đủ, tâm tình tốt, thân thể cũng khá hơn nhiều, sáng nay phái người tới nói, ngày mai sẽ đưa chị dâu và đôi nam nữ sang đây thăm chàng.”


Mặc Dục và Phong di nương mặc dù ở cách xa hắn, nhưng vẫn thường xuyên gửi thư thăm hỏi Vương phủ.


“Còn có, lúc trước ta đã nói với chàng, ba năm trước ta gả Cúc Nhi ra ngoài, hôm qua nàng trở về thăm ta, cũng đã có bầu năm tháng rồi đó.” Xoa bóp toàn thân giúp Mặc Lan xong, nàng nhận lấy tấm chăn mỏng tỳ nữ đưa tới, đắp lên người hắn, nắm tay hắn áp lên gò má bên trái đã khôi phục như lúc ban đầu của nàng, vẻ mặt yếu ớt nói, “Đã bốn năm rồi, chàng không cảm thấy mình đã ngủ quá lâu hay sao? Sao chàng vẫn chưa chịu tỉnh lại? Chàng không muốn ngắm diện mạo bây giờ của ta hay sao? Đại ca và Cúc Nhi đã có hài tử cả rồi, nếu chàng không tỉnh lại, đến khi ta già rồi sao còn có thể sinh đứa bé của chúng ta được chứ? Mặc Lan, đừng ngủ nữa, tỉnh dậy đi được không….”


Bốn năm qua, không biết nàng đã cầu xin gọi hắn mấy ngàn mấy vạn lần, nhưng từ đầu đến cuối hắn chỉ trầm mặc không trả lời một câu, nàng nhắm mắt lại, lệ từ khóe mắt chảy xuống, một giọt nước mắt rơi vào lòng bàn tay hắn, bỗng nhiên, tay hắn hơi động đậy.


Dung Tri Hạ vẫn chưa phát hiện ra, đợi sau khi tâm tình thoáng bình phục, nàng chậm rãi mở mắt ra, nheo mắt nhìn Mặc Lan. Nàng không dám tin kinh ngạc nhìn đôi mắt đã đóng chặt bốn năm kia, không biết đã mở to từ lúc nào, giờ phút này đang lẳng lặng nhìn chằm chằm nàng.


Môi nàng run rẩy, vui mừng không sao nói nên lời, “Mặc…Lan…Chàng…Cuối cùng chàng cũng đã tỉnh!”
“Thật xin lỗi…” Bốn năm không mở miệng nói chuyện, khiến giọng Mặc Lan khàn đục, hắn nhìn chăm chú vào tròng mắt màu nâu nhạt của nàng, ánh mắt tràn đầy sự thương tiếc.


Bốn năm qua, mặc dù hắn không cử động được, cũng không thể mở mắt ra được, nhưng hắn vẫn có thể nghe được những lời nàng nói với hắn.


Hắn nghe thấy nàng không ngừng gọi tên hắn, tiếng gọi tràn đầy nhớ nhung kia khiến hắn đau lòng vô cùng, nhưng hắn lại không thể nào đáp lại nàng, thân thể hắn hoàn toàn không nghe theo sự sai khiến của hắn, ngay cả chống mí mắt lên cũng không làm được.


Hắn không ngừng cầu xin trời xanh, để cho hắn được khôi phục tri giác, hắn không muốn khiến nàng phải bi thương như vậy nữa. Cũng không biết có phải hắn thành tâm cầu khẩn khiến trời xanh cảm động hay không, mà ngay lúc vừa rồi, thân thể hắn thế nhưng đã khôi phục tri giác. Xa cách bốn năm, cuối cùng hắn đã được gặp lại nàng.


Rốt cuộc cũng chờ được đến lúc hắn tỉnh lại, Dung Tri Hạ mừng rỡ như điên, ngã vào trong ngực hắn khóc to.


“Mặc Lan, Mặc Lan, cuối cùng chàng cũng tỉnh lại, cuối cùng chàng cũng tỉnh lại.” Nàng ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn hắn, dường như muốn xác nhận gì đó, nàng bưng mặt hắn lên, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, khi nàng nhìn thấy mình trong mắt hắn, nàng vừa khóc lại vừa cười nói:


“Chàng thật sự đã tỉnh, thật sự đã tỉnh!”
Hắn đưa tay lên, gắng sức vuốt ve gương mặt nàng, bốn năm không tự mình hoạt động thân thể, tứ chi hắn cứng ngắc không thuận tiện, nhưng nhờ có nàng hàng ngày xoa bóp cho hắn, mới khiến cho bắp thịt của hắn không bị teo đi.


Dung Tri Hạ hít hít mũi, ôm hắn thật chặt, kích động gọi tên hắn không ngừng, “Mặc Lan, Mặc Lan, Mặc Lan, chàng có biết rằng ta rất nhớ chàng hay không…?”


Mặc Lan nghe được giọng nói nức nở của nàng mang theo sự vui mừng, tâm hắn vừa cảm thấy mềm mại vừa cảm thấy xót xa, hắn khàn giọng thương tiếc dỗ dành, “Ta biết, ta biết, thật xin lỗi, nàng cực khổ rồi…”


Nàng nắm tay hắn áp vào má mình, lệ quang trong mắt nàng trút xuống, thâm tình nói, “Chàng xem, mặt của ta là dùng thảo dược chàng hái về mà chữa khỏi.”
“Ta thấy rồi, nương tử thật xinh đẹp.” Tình cảm nồng nàn trong mắt hắn gần như muốn trào ra, giọng nói khàn khàn tràn đầy vui sướng.


Mặc dù bốn năm này hắn không thể cử động thân thể, nhưng khi nhìn thấy gương mặt nàng đã được khôi phục như lúc ban đầu, hắn cảm thấy hết thảy đều đáng giá.


Bốn năm ở gần nhau, tâm của bọn họ đã gắn kết chặt chẽ vào cùng một chỗ. Sau này bất luận là phong sương tuyết mưa, cũng không thể tách rời bọn họ, bọn họ sẽ tay trong tay đi đến hết đường đời, au đó kiếp sau sẽ còn gặp lại, nối tiếp tình duyên.
_Toàn Thư Hoàn_
Hương Di nói về “Trọng Sinh”


Mấy năm qua, đề tài trọng sinh cùng chuyển kiếp vẫn kéo dài không ngớt, bất kể bối cảnh câu chuyện là gì, cũng có thể liên quan đến trọng sinh và chuyển kiếp, hoặc là trộn lẫn với nhau, tức là trong câu chuyện vừa có trọng sinh vừa có chuyển kiếp.


Có lúc trong câu chuyện không chỉ có một người trọng sinh hoặc chuyển kiếp, mà thậm chí cả hai người hoặc hơn thế cùng trọng sinh và chuyển kiếp.


Cuốn trước của A Di chỉ có mình nữ chính trọng sinh, mà cuốn này lại là câu chuyện về hai người cùng trọng sinh, nam nữ nhân vật chính đều bị người hại ch.ết, sau đó được sống lại.


Lúc viết hai bản này, ta vẫn rất muốn thử viết câu chuyện sau khi sống lại sẽ phụ lòng tr.a nam, nhưng bởi vì nam chính kiếp trước mặc dù là tr.a nam*, nhưng cũng là tr.a nam đáng có được tình yêu, vậy nên không tìm được lý do đổi lại bọn họ.
(* - kiểu nhân vật nam cặn bã)


Trước kia đã từng hỏi mấy người bạn, nếu có thể trọng sinh, bọn họ có muốn trọng sinh hay không, mấy người đó đều gật đầu, hơn nữa nói muốn vào một khoảng thời gian đặc biệt, bởi vì trong thời gian đó, xảy ra chút chuyện khiến bọn họ hối hận hoặc tiếc nuối.


Có lẽ cùng bởi vì mọi người có nhiều hoặc chút ít tiếc nuối và bất mãn trong cuộc sống, nên mới thích đọc đề tài về trọng sinh và chuyển kiếp. Lúc đọc truyện, sẽ đi theo nhân vật chính cùng nhau chuyển kiếp, cùng nhau trọng sinh, cùng nhau thay đổi điều đáng tiếc, cùng nhau tạo ra nhân sinh mới, sau khi đọc xong, tâm tình cũng cảm thấy thanh thản.


Cuối cùng, để cho mọi người buông lỏng tâm tình một chút, làm một trắc nghiệm nhỏ, cái này là do một người bạn quen trên mạng đã gửi cho ta----
Ngươi cảm thấy khi anh ấy mặc T – shirt màu gì hoặc kiểu dáng gì, sẽ khiến ngươi không thể nào chịu được?
A: Họa tiết hoa nhỏ lấp lánh.


B: Màu đỏ thẫm hoặc màu da cam.
C: Họa tiết hoạt hình rất đáng yêu.
D: Rất cá tính và không theo trào lưu.
Đây là đang trắc nghiệm về kiểu đối tượng mà ngươi ghét nhất
Chọn A: Ngươi không thể nào chấp nhận được người thích khoác lác, không nói lời thật.


Chọn B: Ngươi không thể nào chấp nhận được người vụng về, biểu hiện giả dối.
Chọn C: Ngươi không thể nào chấp nhận được người ích kỷ và tư lợi.
Chọn D: Ngươi không thể nào chấp nhận được người đã từng phản bội ngươi.
__END__






Truyện liên quan