Chương 31: Tin dữ
Cảnh Thiều đặt người trong lòng lên giường, cảm nhận được hắn đang run rẩy, liền hôn hôn hai má hắn an ủi, đưa tay buông màn giường xuống. Cảnh Thiều nhớ rõ lời Tiêu Viễn nói, khung cảnh tối một chút có thể giúp nam thê bớt căng thẳng và xấu hổ.
Trong giường bỗng chốc tối đi, Mộ Hàm Chương chầm chậm mở mắt ra, rồi lại nhắm lại ngay, nhưng thân thể đã không còn căng cứng như trước nữa. Một bàn tay ấm áp tháo mũ quan trên đầu hắn xuống, nhẹ nhàng luồn vào mái tóc đen vuốt ve, nụ hôn dịu dàng như nước rơi trên trán, trượt xuống mũi, tìm đến môi. Yêu thương chạm vào, thăm dò dần trở thành ʍút̼ nhẹ, gặm cắn.
Cảnh Thiều nhận thấy người trong lòng thở hơi gấp, khẽ cong người lên, dựa vào chút ánh sáng mờ mờ chỉ thấy được vạt áo người bên dưới xộc xệch, tóc đen xõa tung, khuôn mặt tuấn tú màu hồng nhạt thở dốc, đẹp đến không gì sánh được.
Áo lót trắng như tuyết bị kéo ra, khuôn ngực trắng như ngọc lộ ra, cổ áo vẫn vắt lại trên cánh tay, nửa kín nửa hở, lại càng thêm vẻ ma mị. Cảnh Thiều nhìn cảnh đẹp trước mắt, cảm giác miệng khô khốc, hạ thấp người ngậm lấy hạt đậu nhỏ.
“Ưm…” Mộ Hàm Chương giật mình nức nở một tiếng, rồi lập tức mím chặt môi.
Cảnh Thiều nhìn Vương phi đang xấu hổ nhà mình một cái, cúi đầu tiếp tục thưởng thức hạt đậu nhỏ đã bị mình ức hϊế͙p͙ thành đỏ bừng, đồng thời đưa tay véo khẽ bên kia, vân vê, xoa nắn, từ từ mạnh tay hơn.
“Ư… Ưm…” Mộ Hàm Chương run run, không thể không mở to mắt, nhìn lên màn giường cố phân tán lực chú ý, không để mình phát ra âm thanh xấu hổ như vậy nữa, chỉ tiếc dường như người phía trên nhận ra ý đồ của hắn, càng ra sức bắt nạt hai tiểu tử đáng thương kia, thậm chí còn cắn nhẹ nó kéo lên.
“A… Đừng…” Mộ Hàm Chương định tay lên định đẩy hắn ra, nhưng lại bị nắm lại đè xuống trên đỉnh đầu.
Từ ngực Cảnh Thiều hôn dần lên cằm Mộ Hàm Chương, cắn cắn vành tai đáng yêu lại mê hoặc, một tay đè bàn tay đang định phản kháng lại, một tay vuốt ve phần bụng dưới mềm mại, nhẹ nhàng vẽ tròn, uốn lượn, rồi sau đó bàn tay với lớp chai mỏng uyển chuyển như rắn luồn vào trong chiếc khố lụa mềm.
“Ư…” Mộ Hàm Chương né né người, nhưng không làm sao tránh được bàn tay linh hoạt kia, mệnh căn bị hắn nắm chặt, lập tức mất hết sức phản kháng, chỉ còn biết ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn người đang ức hϊế͙p͙ mình.
Cảnh Thiều thấy Vương phi nhà mình nhìn mình tội nghiệp như vậy lập tức mềm lòng, buông tay hắn ra, cúi xuống hôn lên đôi môi đã bị cắn đỏ bừng, bảo hắn ôm cổ mình, hai tay nhanh chóng tháo lớp khố xuống, mò tìm trên đầu giường một lúc, cầm một chiếc hộp bạch ngọc điêu khắc tinh xảo lên.
Mộ Hàm Chương vừa nhìn thấy thứ trong tay hắn thì khuôn mặt vốn hồng hồng lập tức đỏ bừng.
Cảnh Thiều cười khẽ, hôn hôn, “Đây là cống phẩm Giang Nam, bao nhiêu tiền cũng không mua được.” Mở hộp ngọc ra, hương cao bên trong lấp lánh trong suốt, hiển nhiên là tốt hơn loại tốt nhất trong Mặc Liên Cư nhiều. Lấy một ít ra ngón tay, đưa đến nơi mình thèm khát đã lâu.
Mộ Hàm Chương cắn môi dưới, nhắm mắt lại, hàng mi dài không khỏi run rẩy.
“Quân Thanh, nhìn ta.” Cảnh Thiều thấy vậy, không đành lòng, tay kia nhẹ nhàng vuốt ve trên môi hắn, cứu vành môi dưới đáng thương ra, “Đừng cắn, cũng đừng nhịn, đau thì nói, được không?”
Mộ Hàm Chương mở mắt ra, nhìn khuôn mặt đẫm mồ hôi của Cảnh Thiều, trong đôi mắt đẹp ấy luôn đầy dịu dàng yêu thương, người này sẽ không làm mình đau. Nỗi sợ trong lòng dần tan đi, thôi không cắn môi, gật nhẹ đầu.
Ngón tay thon dài dính hương cao thanh mát nhẹ nhàng vuốt ve một lúc, đưa vào chầm chậm.
“Ưm…” Mộ Hàm Chương nghiêng đầu qua, siết chặt vỏ nệm. Cảm giác khi đó dị vật xâm nhập không dễ chịu chút nào, cảm giác khó chịu dần dần dịu xuống theo từng động tác của ngón tay kia, nhưng lại có thêm hai ngón đi vào.
“Khó chịu sao?” Mồ hôi trên mặt Cảnh Thiều chảy xuôi theo cằm rơi xuống ngực người bên dưới.
Mộ Hàm Chương gật đầu, rồi lại lắc đầu, cảm giác nóng rực, tê dại, không nói được là có phải khó chịu hay không.
Thấy người bên dưới đã quen được với ba ngón, Cảnh Thiều giỏi mấy cũng không nhịn được nữa, nhấc đôi chân thon dài kia lên, cẩn thận đưa vào.
“A~” Mộ Hàm Chương chỉ khẽ hừ rồi không lên tiếng nữa, siết chặt lớp vỏ nệm, hai bàn tay trơn mềm trắng bệch, thậm chí còn run run, một lúc lâu sau mới thở lại được, ngửa đầu ra sau, nước mắt trượt xuống từ khóe mắt, run rẩy khe khẽ hô đau, “Ưm… Đau… A…”
“Quân Thanh, đừng sợ, thả lỏng.” Cảnh Thiều cũng không dễ chịu gì, không dám nhúc nhích, hôn khẽ lên mắt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng đang cong cứng, đến khi cảm giác đau đớn dịu xuống, mới cử động dần.
“Ư… A…” Mộ Hàm Chương cau chặt mày, đã chuẩn bị sẵn tinh thần chịu dày vò thêm một đêm, không ngờ theo từng động tác chầm chậm của người bên trên, đau đớn tan đi, thay vào đó là cảm giác rất khó nói thành lời, đến khi Cảnh Thiều đụng vào nơi nào đó, cảm giác sung sướng vui vẻ kinh người lập tức ùa đến, khiến tiếng rên rỉ đau đớn thay đổi.
Cảnh Thiều nghe thấy âm thanh tuyệt diệu đó, khẽ cong môi, yên tâm cử động.
“A ha~ A… Ư… Đó… Đừng… A…” Cuối cùng, Mộ Hàm Chương không còn biết mình đang nói gì nữa. Chỉ thấy như đang chìm sâu vào cơn mơ mênh mông, bản thân là con thuyền nhỏ bơ vơ, dập dềnh theo sóng nước, không còn biết tên chi họ gì, không biết đêm nay đêm gì.
Ôm chặt người đã ngủ say trong lòng, Cảnh Thiều thỏa mãn khẽ cười, rốt cuộc người này cũng hoàn toàn là của mình rồi, thứ ấm áp thuần khiết nhất với hắn, bây giờ đã được hắn ôm chặt trong lòng, không ai cướp đi được nữa.
Có lẽ là khi vừa tỉnh lại, chỉ là do cảm giác áy náy và thương tiếc từ đời trước, nghĩ phải đối xử tốt với hắn, cũng vì những kí ức từ kiếp trước, vô thức muốn níu chặt lấy ngọn cỏ cứu mạng duy nhất làm hắn cảm thấy an toàn lẫn ấm áp. Nhưng bây giờ, ở chung mấy hôm nay, từng cái nhăn mày từng nụ cười của hắn đều bắt lấy ánh mắt mình, bóng lưng ôn hòa kiên nhẫn đó đã dần dần đi từ ánh mắt vào sâu trong lòng. Khi kết hợp làm một với hắn, chỉ cảm giác được thế gian này không còn gì hạnh phúc hơn nữa.
Có câu nói, phù dung trướng noãn độ xuân tiêu, tòng thử Vương gia bất tảo triều.
Mộ Hàm Chương mở mắt đúng giờ như thường lệ, không khỏi nhíu mày, thân thể mệt mỏi như cả đêm không ngủ, eo mông cũng cực kì nhức mỏi, không khỏi rên khẽ. Chăm chú nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua, đôi mắt mơ màng lập tức tỉnh táo lại, hai gò má thanh tú lập tức đỏ hồng.
Không biết phải đối diện với người đang ôm chặt mình sau lưng thế nào, Mộ Hàm Chương nhắm mắt lại, quyết định ngủ tiếp, chờ lâu thật lâu cũng không thấy có dấu hiệu người kia tỉnh giấc, sợ hắn trễ giờ lên triều, buộc phải dùng khuỷu tay đụng đụng người đang ngủ say sưa.
“Ừm… Quân Thanh…” Cảnh Thiều kêu hừ hừ, ôm ôm người ta vào lòng, dụi dụi vào mái tóc mềm mượt, sau đó tiếp tục ngáy khẽ.
“Vương gia, đến lúc thức dậy rồi.” Đa Phúc đứng bên ngoài chờ một lúc lâu vẫn không thấy không tiếng động gì trong phòng, đành phải gõ cửa.
“Hừm… Hôm nay không đi…” Cảnh Thiều bị đánh thức rất không vui.
“Gần đây trong triều không thái bình, đừng lười biếng.” Mộ Hàm Chương hết cách, đành kéo cánh tay ôm trên vai mình xuống, xoay sang đẩy đẩy hắn.
Cảnh Thiều uể oải mở mắt, thấy được khuôn mặt tuấn tú thoáng vẻ mệt mỏi, khẽ nhíu mày của Vương phi nhà mình. Ngây người vài giây rồi môi dần cong lên, ôm người ta vào lòng hôn lên đôi môi hơi sưng một cái, “Ta lên triều, ngươi ngủ thêm chút nữa.”
Mộ Hàm Chương thấy miệng hắn có xu thế sắp toét tới mang tai, nhịn không được lườm một cái.
Cảnh Thiều hôn lên cái má giận phồng phồng một cái nữa rồi mới cười híp mắt xuống giường mặc áo. Trước khi đi không quên chỉnh lại chăn người trên giường, buông màn giường xuống rồi mới bịn rịn ra ngoài.
“Hôm nay tâm trạng Vương gia thật không tệ.” Gặp Tiêu Viễn trước cửa cung, vì dáng vẻ vui tươi hớn hở của Cảnh Thiều thật sự quá chói mắt, Tiêu thị lang không nhịn được phải hỏi một câu.
“Tiêu thị lang!” Cảnh Thiều thấy Tiêu Viễn, liền túm hắn lại, “Thật không biết phải cảm tạ ngươi thế nào, thế này đi, ngày mai, ta mời ngươi uống rượu!”
“Nói vậy, Vương gia đã được thỏa nguyện rồi?” Tiên Viễn nhìn khuôn mặt đắc ý của Cảnh Thiều, đột nhiên thấy gai mắt.
“May mà có mấy chiêu của ngươi, thật sự quá linh nghiệm!” Cảnh Thiều cười hà hà, dùng khuỷu tay đụng đụng Tiêu thị lang.”
“Đương nhiên, nghe lời thần không thể sai được!” Tiêu Viễn cười gượng, “Nhưng mà, tình hình mấy hôm nay, Vương gia đừng mang khuôn mặt đó vào triều thì tốt hơn.”
Cảnh Thiều nghe vậy, chợt nhớ ra, đại hoàng huynh của mình còn đang không rõ sống ch.ết, không thể cười vào triều, vội cảm tạ Tiêu Viễn nhắc nhở, chuyển sang trạng thái nghiêm trọng dẫn đầu vào triều.
Tiêu Viễn phiền muộn nhìn bóng lưng của Cảnh Thiều, thở dài, lúc nào đó nương tử nhà mình cũng ngoan như Thành Vương phi thì tốt rồi. Len lén xoa xoa cái eo đau, Tiêu thị lang bất mãn kêu hừ hừ, hôm nay bắt mặc màu xanh lá mạ coi như tính rẻ rồi, lẽ ra phải bắt mặc vàng óng!
Mộ Hàm Chương ngủ một giấc bỏ cả điểm tâm, Vương gia đã dặn không được quấy rầy Vương phi, hạ nhân trong Đông Uyển không ai dám vào gọi. Đa Phúc nhăn nhíu mặt như cái bánh bao ứng phó với các quản sự đến báo cáo, xử lý chuyện trong phủ thay Vương phi đang ngủ say.
Đồng thời, trong ngày hôm đó, kế Hoàng hậu chính thức bắt đầu tuyển chính phi cho tứ hoàng tử, bảo các phu nhân công hầu có con gái chưa gả lần lượt dâng thẻ bài vào cung. Nói là xem hoa, thật là xem nhau.
Căn cứ vào câu thấy ai đầu tiên nhớ kĩ người đó nhất, Bắc Uy Hầu phu nhân là người đầu tiên dâng thẻ bài, ngay trong ngày hôm đó đã dẫn nữ nhi vào cung. Cũng tích cực như vậy là Mậu Quốc Công phu nhân. Không biết kế hậu suy tính thế nào, lại bảo hai nhà vào cùng lúc.
Cảnh Thiều hạ triều định về nhà, nhưng bị phụ hoàng gọi vào ngự thư phòng, tham khảo địa hình Điền Tàng, cục diện Tây Nam một lúc lâu.
“Nghe nói con phái hai cảnh vệ đi theo Cảnh Sâm.” Hoành Chính đổi đề tài, đột nhiên nhắc đến nhị hoàng tử đang đến điều tr.a Tây Nam.
Cảnh Thiều đang chán ngán đột nhiên sững người, hạ mắt nói: “Con thấy bên cạnh nhị hoàng huynh không có ai dùng được, liền đưa hai thị vệ thân thủ tốt đến cho huynh ấy mượn.”
Hoành Chính Đế thâm sâu nhìn hắn một cái, chầm chậm nói: “May mà thân thủ tốt, khi về phải trọng thưởng.”
Con ngươi Cảnh Thiều co lại, ngẩng phắt đầu lên, “Phụ hoàng, nhị hoàng huynh, chẳng lẽ đã gặp chuyện gì rồi?”
..
_Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu, tòng thử Vương gia bất tảo triều: màn phù dung ấm áp đêm xuân, từ đó Vương gia không lên triều