Chương 54: Cảnh sắc mùa xuân

Cảnh Thiều ôm chặt người trong ngực, tình cảnh trong ngục kiếp trước kia không ngừng hiện lên trước mắt làm hắn nghĩ mà sợ, hôm nay nếu chệch một bước, Quân Thanh của hắn có thể đã thành quỷ dưới thanh đao kia rồi.


“Vương gia, quân y đã đến.” Hữu Hộ quân kéo quân y đang hoang mang rối loạn tiến vào, sau đó nhìn thấy quân sự tựa vào ngực Vương gia, này, tư thế này nhìn thế nào cũng thấy ái muội!
Tả Hộ quân cũng theo tới, thấy Hữu Hộ quân như bị sét đánh vội dùng tay nhắc hắn một chút.


Mộ Hàm Chương thấy có người vào liền buông tay Cảnh Thiều.
Cảnh Thiều ngẩng đầu nhìn thoáng qua quân y kia, “Còn không mau lại đây!” Vì hoàng tử xuất chinh, Thái y viện đặc biệt điều một người hơi trẻ tuổi theo quân, cho nên y thuật của vị quân y này miễn cưỡng tin được.


“Vâng!” Quân y kia vội tiến tới đặt hòm thuốc sang một bên, nhìn nhìn tình trạng Mộ Hàm Chương, vươn tay kéo vạt áo y.
“Ngươi muốn làm gì!” Cảnh Thiều chộp lấy bàn tay đang hướng phía ngực Vương phi nhà mình mà trừng hai mắt đỏ ngầu.


“Vương...Vương gia, thần...phải cởi áo ra để xem miệng vết thương.” Quân y bị hoảng sợ, bị Thành Vương trừng như vậy làm y sợ đến nói lắp.


Cảnh Thiều nghe được lời ấy liền không vui, sao có thể để người khác nhìn tới thân thể Vương phi nhà mình chứ! Nhưng mà không có cách nào, trị thương quan trọng hơn, hắn hít sâu một hơi tự mình đưa tay tháo vạt áo người nọ xuống.


available on google playdownload on app store


“A...” Máu cùng quần áo đã muốn dính cùng một chỗ, kéo mạnh sẽ làm y đau đớn, Mộ Hàm Chương nhịn không được hít vào một hơi.


Cảnh Thiều lập tức không dám động, cẩn thận gỡ chỗ vải bị nát, xoạt một tiếng xé đi, nhanh chóng lột vạt áo làm lộ ra đầu vai nhiễm đỏ. Một miệng vết thương lớn chừng ba tấc kéo dài từ bả vai uốn lượn đến xương quai xanh, còn không ngừng chảy máu thoạt nhìn có chút dữ tợn.


Quân y bị khí thế của Thành Vương hù dọa, không dám bắt đầu, liền tiến tới nhìn kĩ, “Bẩm Vương gia, may là tránh được kịp lúc, một đao này không thương tổn gân mạch hay nội tạng, chỉ cần thoa thuốc là được.” Trong quân doanh cũng không có dược liệu gì tốt, vả lại cũng chả phải hoàng thân quốc thích gầy yếu gì, hắn cũng sẽ không kê đơn thuốc bổ huyết linh tinh.


Cảnh Thiều nhìn tuấn nhan người trong ngực trắng bệch, thật đau lòng, vết thương lớn như vậy mà mấy ngày nữa còn phải hành quân, trên đường xóc nảy tất nhiên sẽ không nhanh khép miệng.
Quân y thấy Vương gia không tỏ vẻ gì, liền lấy ra một lọ kim sang dược.


“Bảo vệ binh đem nước ấm đến, tất cả ra ngoài.” Cảnh Thiều trực tiếp đoạt lọ thuốc, không cho quân y một cơ hội bôi thuốc nào, phất tay đuổi người.


Đem người trong ngực nhẹ nhàng đặt trên giường, Cảnh Thiều đứng dậy đi lấy đồ đạc liền nhìn đến Tả Hữu Hộ quân như hai cái cọc gỗ đứng đó lập tức lạnh mặt,
“Trong doanh trại hiện đang loạn thành một đoàn, hai người các ngươi còn đứng đây làm gì?”


“Thuộc hạ cáo lui,” Tả Hộ quân lập tức nhận lỗi, kép Hữu Hộ quân ra ngoài.
“Tiểu Tả, ta như thế nào cảm thấy Vương gia cùng quân sư có điều giấu ... Ừ, đúng vậy.” Hữu Hộ quân buồn bực gãi đầu.
Tả Hộ quân liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục kéo hắn đi.


“Ai ai, ngươi sao lại không để ý tới ta?” Hữu Hộ quân vừa đi vừa có ý đồ đạp mông Tả Hộ quân nhưng mà bị kéo tay, chân không với tới.
“Ngươi ở chỗ này nói chuyện Vương gia có thể nghe được.” Tả Hộ quân mặt không đổi sắc đáp.


“A!” Hữu Hộ quân sợ hãi kêu một tiếng, cước bộ nhanh hơn kéo Tả Hộ quân chạy đi.


Cảnh Thiều dùng nước ấm thấm ước một chiếc khăn mềm, cẩn thận lau sạch sẽ xung quanh miệng vết thương, hắn không dùng dược quân y đưa mà là lấy ra một bình nhỏ bằng ngọc. Thuốc này dùng sẽ không làm đau y, rất nhanh có thể cầm máu.


“Ngươi không phải còn có một loại dược của Tây Vực sao? Dùng nó đi.” Mộ Hàm Chương nâng cánh tay phải bị thương, chặn lại động tác của Cảnh Thiều. Chiến sự khẩn trương, tùy thời sẽ nhổ trại, thuốc này mặc dù tốt nhưng miệng vết thương cũng không thể khép lại nhanh hơn, y nhớ rõ ngày tân hôn ấy Cảnh Thiều cho y loại dược trị thương trên môi, có thể nhanh khép miệng vết thương, như vậy sẽ không ảnh hưởng tới việc hành quân.


“Không được!” Cảnh Thiều không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, giặt sạch khăn ấm trong tay, đem thuốc mỡ trong bình ngọc đổ lên đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên vết thương, “Dược kia sẽ làm đau đớn tăng gấp mấy lần, ngươi chịu không nổi đâu.”


Thuốc mỡ mát lạnh tiếp xúc với vết thương, nhất thời chỗ bị đâm kia bớt cảm giác nóng cháy như bị bỏng đi, Mộ Hàm Chương hơi chợp mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Cảnh Thiều cúi người hôn một cái khe khẽ trên mặt y, cố nén chua xót trong mắt thuần thục băng lại miệng vết thương, đắp chăn cho y.


Mộ Hàm Chương nghiêng mặt nhìn thấy đôi mắt tràn đầy đau lòng của Cảnh Thiều, “Ta không sao, ngươi cứ đi đi.”
Cảnh Thiều nắm chặt bàn tay bên ngoài chăn, chậm rãi vuốt ve bàn tay y, không đứng dậy cũng không nói lời nào.


Hắn chưa từng cảm thấy trọng sinh một lần mọi việc đều nắm trong lòng bàn tay, nhưng hiện giờ xảy ra chuyện này, hay là hắn đã quá mức tự phụ gây ra. Lúc này "tam phiên chi tranh" sớm ba năm, rất nhiều việc sẽ không giống, Tây Nam cùng Đông Nam Vương còn tương đối trẻ nên suy nghĩ sẽ có nhiều khác biệt. Giống như cung mã binh hôm nay chính là bí bảo của Đông Nam Vương, đời này lại đem cho Tây Nam Vương dùng xác thực là ngoài dự liệu của hắn.


Cảnh Thiều đem bàn tay kia áp lên má mình, cái gì mà thiên hạ, gì mà ngôi vị hoàng đế, hắn đã sớm không cần, cả đời này, điều hắn chân chính mong muốn chỉ là cùng Quân Thanh ở bên cạnh bảo hộ nhau, nếu mất đi y đời này sống lại còn ý nghĩa gì nữa?


Bàn tay mềm mại bỗng nắm chặt tay mình, Cảnh Thiều phục hồi tinh thần ngẩng đầu nhìn y.


Mộ Hàm Chương nhìn Cảnh Thiều uể oải như vậy thật giống con thú nhỏ bị thương, giãy giụa thế nào cũng không chịu buông tay vật trong lòng, không khỏi có chút đau lòng, nhẹ giọng nói, “Ngươi giúp ta tìm Tiểu Hoàng tới đây đi, vừa rồi rối loạn như vậy, sợ nó đi lạc.”


Cảnh Thiều miễn cưỡng cười gật gật đầu, đứng dậy ra ngoài tìm tiểu lão hổ. Quân Thanh căn bản không biết, y dùng đôi môi không có chút huyết sắc nào cười rộ lên làm người đau lòng bao nhiêu.


Mất cả nửa ngày mới tìm được hổ nhỏ trốn trong khe hở giữa mấy cái thùng, Cảnh Thiều ghét bỏ lắc lắc nhúm lông trong tay, quẳng nó cho tiểu binh đem đi tắm rửa, chính mình thì đi xử lý sự vụ trong doanh.


Cảnh Thiều cẩn thận xem xét quần áo cùng vũ khí của những thi thể kỵ binh kia, xác định đây là người của Đông Nam Vương. Thừa dịp đại quân ở ngoài tập kích doanh địa thì có thể lý giải, nhưng vì sao phải nhằm vào một quân sư nho nhỏ có chút tài năng, điểm này thập phần khó hiểu.


“Một người sống cũng không lưu lại được sao?” Cảnh Thiều nhíu mày.


“Những cung mã binh đó rất hung dữ, căn bản không giữ lại được.” Hữu Hộ quân nhớ tới một đao kia mà lòng còn sợ hãi, cái loại đấu pháp liều ch.ết này, đem cả yếu điểm lộ ra chỉ để giết người, hắn vẫn là lần đầu nhìn thấy.


“Cẩn thận sửa chữa doanh trướng, bên ngoài dựng thêm một tần công sự phòng ngự, ban đêm phải có tuần phòng.” Cảnh Thiều tiếp nhận thống kê thương vong Tả Hộ quân đưa lên, xua tay cho hai người lui xuống.
Vệ binh vào dâng tiểu lão hổ đã hong khô lên, Cảnh Thiều xách Tiểu Hoàng quay lại vương trướng.


Người trên giường vẫn đang ngủ, ráng chiều xuyên qua rèm che chiếu vào trên khuôn mặt y còn chút tái nhợt, có lẽ miệng vết thương lại đau, Mộ Hàm Chương ngủ cũng không an ổn, hơi hơi nhíu mày.
“Oa ô ô!” Tiểu lão hổ bị gây sức ép nửa ngày, nhìn thấy chủ nhân nhà mình liền hưng phấn gọi.


“Suỵt...” Cảnh Thiều lên tiếng vỗ đầu hổ nhỏ bảo nó đừng làm ồn, nhưng mà nhúm lông trong tay căn bản nghe không hiểu, giãy dụa muốn phi tới trên giường. Người trên giường chậm rãi mở mắt, nhìn tới nhìn lui hai vị này mà không nhịn được cười, chậm rãi ngồi dậy.


“Đừng lộn xộn!” Cảnh Thiều bước tới trước đỡ lấy y, tiểu lão hổ thuận thế nhảy lên giường lăn một vòng trên chăn, nhảy lên đùi Mộ Hàm Chương nằm cào chăn.
Không bao lâu tiểu binh đưa cơm đã bưng hai chén mì tiến vào, “Quân sư, mì đã nấu xong.”


“Nghĩ sao lại nấu mì hả?” Cảnh Thiều nhướng mày, hắn nhớ rõ Quân Thanh thích ăn cơm không thích mì. Một chén mì đưa đến, Mộ Hàm Chương muốn đón lấy lại bị hắn đoạt mất, “Ta uy ngươi.”


Mộ Hàm Chương lập tức đỏ mặt, “Vết thương trên vai cũng không có gì đáng ngại.” Y đã hai mươi rồi, sao có thể để người ta uy ăn chứ!


“Không được!” Thấy khuôn mặt trắng bệch rốt cục có chút huyết sắc, tâm tình Cảnh Thiều cũng tốt hơn, cười cười gắp một đũa mì nóng hổi đưa đến bên môi y “Mau ăn lúc còn nóng.”


Mộ Hàm Chương hết cách phải há mồm cắn một miếng, sau đó mở mắt trừng trừng nhìn Cảnh Thiều ăn hết nửa còn lại.
“Vương...Vương gia...” Mộ Hàm Chương ngơ ngác nhìn hắn.


Cảnh Thiều vui vẻ nhìn Vương phi nhà mình đang ngây người liền cọ cọ một chút, sau đó tiếp tục ngươi một miếng ta một miếng mà một chén mì ăn đến sáng lạn. Tuy rằng mì chỉ là dùng rau xanh, Cảnh Thiều lại cảm thấy đây là chén mì ngon nhất hắn từng ăn.


Tiểu lão hổ trong ngực thấy hai người ăn liền bám vào cánh tay Cảnh Thiều đứng lên, đem cái đầu nhỏ tới trong bát. Cảnh Thiều nhét một sợi mì vào miệng hổ, hổ nhỏ nhai một chút liền ghét bỏ mà phun ra.


Màn đêm buông xuống, bởi hỗn loạn hôm nay mà quân doanh chưa an tĩnh hoàn toàn lại, nơi nơi còn bận rộn không ngừng.
Mộ Hàm Chương nằm trong ngực Cảnh Thiều, miệng vết thương đau đớn làm y nhíu mi căn bản không ngủ được, liền chậm rãi ngồi dậy.


“Quân Thanh, làm sao vậy?” Trong ngực trống trải, Cảnh Thiều lập tức giật mình tỉnh lại, nhìn tới người còn ở bên cạnh mới nhẹ nhàng thở ra, cũng ngồi dậy.
“Ngủ không được, chúng ta ra bờ sông một chút đi.” Mộ Hàm Chương nói xong xuống giường mặc quần áo, còn đem ngọc tiêu kia đeo bên hông.


Cảnh Thiều trố mắt một lát, sợ y đụng tới miệng vết thương vội đi qua giúp y khoác áo ngoài. Tuy không biết Vương phi nhà mình vì sao nửa đêm lại muốn tới bờ sông hứng gió, nhưng chính mình trong đầu cũng loạn lên không ngủ được, cũng nên ra ngoài một chút.


Doanh địa dựng ở ven sông, phía sau là một con sông nhỏ, ánh trăng rơi nhợt nhạt trong nước, có thể nhìn rõ đá cuội ở đáy sông.
Hai người nắm tay đi dọc bờ sông một lát Mộ Hàm Chương đã toát mồ hôi, không thể không ngồi xuống một tảng đá nghỉ ngơi.


Cảnh Thiều sờ sờ trán y, “Đừng đi nữa, ngồi một lúc ta ôm ngươi trở về.”
Mộ Hàm Chương ngẩng đầu cười nói, “Ngươi có biết hôm nay là ngày gì không?”
“Ngày gì?” Cảnh Thiều ngẩn người, ngẩng đầu nhìn trăng tàn trên cao, nghĩ không ra hôm nay là ngày gì.


Mộ Hàm Chương lại cười không nói mà lấy ngọc tiêu bên hông ra, “Ta thổi cho ngươi nghe một khúc.”
-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu kịch trường trong truyền thuyết a:
Hữu Hộ quân: Tiểu Tả, Vương gia cùng quân sư quá nửa đêm ra bờ sông làm gì a?
Tả Hộ quân: Thổi tiêu.
Hữu Hộ quân:!!!






Truyện liên quan