Chương 9: Nghi vấn
Tôi vẫn đang nghi vấn về người đang đứng trước mặt mình, có thật là người đó không. Nếu không thì tại sao trên đời lại có một người giống y đúc em ấy như vậy? Não tôi chưa kịp hoạt động thì đã bị người kia vực dậy:
- Nè, anh kia làm gì nhìn tôi như trời trồng vậy?
Hồn mây tôi liền nhập lại vào xác và tiếp tục nghe người kia nói:
- Chúng ta mau bàn về chuyện kí hợp đồng, tôi khá bận nên làm càng nhanh càng tốt.
Trong buổi họp, tôi không tài nào rời mắt khỏi em ấy. Vẫn là đôi mắt hai mí to tròn, thân hình gầy guộc nhưng đã có phần trưởng thành hơn, khuôn mặt với cái cằm nhọn rất quen thuộc nhưng hình như có gì đó khác khác ở khuôn mặt...rốt cuộc đây là ai? Có phải Dương Dương không?
Đầu óc tôi hiện tại rối bời, nhất thời suy nghĩ cái gì cũng không thông chỉ biết ngắm nhìn người con trai đó nói chuyện mà đặt nghi vấn.
Buổi họp đã kết thúc, công ty chúng tôi bắt đầu tiễn đồng nghiệp nhưng vì...tôi rất nhớ khuôn mặt đó không muốn xa nó thêm một giây nào nữa. Đã 2 năm rồi, đêm nào tôi cũng nhớ đến em ấy bèn tìm cớ hợp tác để rủ công ty đi nhậu:
- Cậu Jackson này, hôm nay là buổi làm việc đầu tiên của chúng ta, ít nhiều gì cũng phải đi giao lưu một chút chứ! Tôi biết một nhà hàng rất ngon chúng ta hãy tới đó ăn rồi uống vài chén được không?
Người kia vội đáp lại, nhưng khí chất vẫn lạnh lùng:
- Tôi rất bận, xin lỗi!
Nhưng sau đó người quản lí đã chạy lên thuyết phục cậu ấy đi ăn:
- Thưa giám đốc, đi ăn cũng là tạo nên mối quan hệ tốt giữa hai bên. Tối nay chúng ta cũng không có nhiều việc, tôi nghĩ chúng ta nên đi đi để cho nhân viên công ty mình được xả stress nữa ạ!
Mặt cậu ấy sầm lại nhưng cũng chấp nhận, tôi vui mừng khôn siết:
- Vậy chúng ta đi thôi!
- Thật phiền phức, anh mau dẫn chúng tôi đi.
•
•
Tới buổi tiệc ai cũng quẩy đến nỗi say không biết trời đất gì, Jackson cũng nằm trong số đó. Đến khi tiệc tàn, ai cũng ra về hết bỏ lại vị giám đốc say khước của mình nằm dưới sàn nhà lạnh. Tôi định ra về nhưng chợt nhớ là mình để quên gì đó liền đi vào trong bế cậu ấy lên xe chở về nhà. Dù sao cũng đã hết cách rồi mà, chứ không phải tôi lợi dụng đâu!
Về đến nhà, tôi nhẹ nhàng đặt cậu ấy xuống giường. Tôi lấy khăn lau người cho cậu ấy nhưng thiết nghĩ: " Không cởi áo ra sao mà lau người được chứ!". Nghĩ tới đó tôi liền chầm chậm cởi áo cậu ấy ra nhưng lại nhận ra rằng cần phải thay bộ quần áo mới mà nếu muốn thay thì phải...cởi sạch rồi...tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi nên đừng trách tôi. Tay nhanh hơn não cởi hết đồ người đang mất ý thức kia, cởi xong tôi mới thấy làn da của cậu ấy thật trắng, cặp đùi thì như con gái nhưng điều tôi để ý nhất chính là đôi môi ửng hồng đang dụ dỗ con quái vật bên trong tôi trổi dậy. Không kiềm chế được tôi liền áp môi lên hôn, đây là lần đầu tôi hôn con trai cảm giác nó thật ngộ nhưng vẫn thật khích thích. Cái người ở dưới tôi đột ngột mở mắt làm tôi giật mình lui ra. Jackson tỉnh dậy trong tình trạng không có gì khoác thân liền hoang mang la lớn:
- Gì đây, tôi đang ở đâu, sao tôi lại không mặc đồ? Anh đã làm gì tôi?
- Bình tĩnh...tại...tại cậu say nên tôi giúp thôi mà!
- Haizzz...tôi muốn vào nhà vệ sinh.
Tôi chưa kịp chỉ thì cậu ta đã bước xuống giường chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Điều lạ ở đây là phòng tôi có 3 phòng lận, 2 phòng kho và 1 nhà vệ sinn lần nào khách đến đây cũng dễ bị nhầm nhà vệ sinh nhưng lí nào cậu ấy lại một mạch chạy đi mà không cần tôi chỉ...chẳng lẽ...
----- Trong nhà vệ sinh -----
Tiếng chuông điện thoại reo lên, tôi vội bắt máy. Đầu dây bên kia nói bằng giọng lo lắng:
- Tiểu Dương sao giờ này chưa về? Tên đó làm gì con à hay hắn đã nghi ngờ con?
- Không ba ạ? Tên ấy vẫn chưa nhận ra con đâu, ba yên tâm. Lần này, con sẽ cho anh ta hối hận vì dám bỏ rơi con. Hạ Dương Dương của hai năm trước đã ch.ết rồi.