Chương 39: Muộn màng
Tôi hô hấp không thông liều mạng mà dãy dụa nhưng quả thật sức mạnh của tên quái vật trước mặt tôi đây làm tôi không thể nào chống cự nổi. Lưỡi hắn mạnh bạo cuốn lấy tôi mà ɭϊếʍƈ ʍút̼ rồi hắn chưa dừng lại mà còn đi dò xét hết khoang miệng tôi không chút lưu tình cho đến khi thoả mãn hắn rời môi tôi đem theo một đường chỉ bạc. Tôi bàng hoàng suy nghĩ không thông rồi Trung Tuấn đẩy tôi xuống sàn của khoang không nói một lời liền xé áo tôi ra, lưỡi nhắm đến hai nhũ hoa đang đỏ hỏn mà điên cuồng cắn xé rồi sau đó cái miệng hung tàn kia di chuyển lên cổ tôi dùng lực hút mạnh. Trung Tuấn bỗng dừng lại có vẻ đã chơi chán nhưng ngược lại, hắn bỏ thắt lưng tôi ra kéo quần tôi xuống ngón tay thô bạo đâm vào làm tôi đau điếng, trán xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh. Một ngón rồi hai ngón, tôi nằm đấy mà chỉ biết rên lên những tiếng ɖâʍ đãng sau đó hình như hắn đụng trúng điểm G nhạy cảm tôi giật bắn người, cái ấy của tôi cũng vì vậy mà cương lên. Ngón tay cứ ra vào mang theo ɖâʍ dịch trào ra và trong một khoảng khắc hắn đã lấy cái thứ đang dựng sừng sững ấy đặt trước cửa huyệt của tôi. Tôi hốt hoảng cầu xin:
- Xin anh, bỏ tôi ra đi. Đây là nơi công cộng đó.
Trung Tuấn hất mái tóc ướt đẫm qua một bên cười nhạo:
- Thì sao? Họ cũng đâu thấy được mà nếu thấy được họ sẽ làm gì? Ngoan đi bảo bối anh sẽ làm em hài lòng.
Nói xong Trung Tuấn mạnh bạo thúc vào, tôi muốn la lên nhưng chợt nhớ nếu mình la thì ngoài kia cũng có thể nghe nên liền lấy tay mình cắn thật chặt. Hắn ra vào một trận mỗi lần thúc đều mang theo dịch trắng chảy ra, tôi cắn chặt tay mình mà cũng không ngăn nỗi những tiếng rên phát ra. Chân bị gập lên tới ngực, hắn vẫn tiếp tục công việc của mình. Tôi đau đớn vặn vẹo cơ thể, mặt nổi gân xanh mà chịu đựng. Khoang vòng xoay cũng theo Trung Tuấn mà di chuyển chút ít, gió lạnh lùa vào cơ thể không một mảnh vải che thân làm tôi rùng mình. Cái côn th*t kia cứ mạnh bạo làm khoái cảm trong tôi dâng lên, không quan tâm đến mọi thứ tôi liền buông tay ra khỏi miệng mà rên sảng khoái, cơ thể tựa hồ như không còn là của tôi. Khoái cảm làm mờ lí trí bây giờ tôi chỉ có thể nằm đấy mà hưởng thụ.
- Sảng khoái chứ?- Trung Tuấn vuốt nhẹ tóc tôi hỏi.
Tôi ngượng ngùng gật đầu, đột nhiên hắn lại bất ngờ mà đâm liên tục làm tôi không chuẩn mà cơ thể muốn suất ra.
- Muốn...bắ..n...
Ngay giây phút ngỡ như đã xuất ra bỗng tay Trung Tuấn nắm chặt chỗ ấy của tôi làm tôi không thể nào bắn được:
- Anh...làm gì vậy? Bỏ...ra
- Chúng ta phải cùng nhau bắn chứ!
Nói rồi lại thêm điên cuồng một trận chỉ vài phút sau tôi và Trung Tuấn cùng nhau xuất ra ngay lúc đó tôi cũng ngất đi.
- Bảo bối ngoan, có lẽ đây là lần cuối anh chạm vào em. Em phải sống tốt và tìm một cô gái hay chàng trai nào hợp với mình mà tiếp tục chặn đường còn lại. Anh yêu em!
Chụt
---- Sáng hôm sau ----
Mở mắt dậy tôi thấy mình đang nằm trong phòng nhìn một vòng thấy Hạ Nhân và ba đang ngồi cạnh giường. Tôi gượng ngồi dậy thì thắt lưng truyền đến một cơn đau nhói khó tả. Ngồi dậy một liền chợt nhớ đến những gì xảy ra ngày hôm qua liền hỏi ba:
- Hôm qua con về bằng cách nào vậy ba?
- Tối qua ba thấy Trung Tuấn cõng con về và chăm sóc cả đêm. Một tiếng trước nó về rồi.
Tôi âm thầm chịu đựng cơn đau trong lòng thầm trách mắng.
- Dương Dương con mau ra sân bay đi.
Tôi nhìn ba nói mà mặt thể hiện sự khó hiểu:
- Tại sao con lại phải ra sân bay?
Mặt ba tôi trầm lại nói:
- Thật ra ba định giấu con nhưng không thể. Dù sao hai đứa cũng từng yêu nhau nên ba không nỡ.
- Rốt cuộc là có chuyện gì vậy ba?
- Trung Tuấn...nó...ra nước ngoài!
Tôi vẫn khó hiểu
- Thì anh ấy chỉ đi công việc hay gì đó thôi mà sao ba nghiêm trọng thế?
- Không, nó ra ngoài định cư có thể không quay lại. Nó định giấu con mà lặng lẽ rời đi nên nó chỉ nói với ba biết.
Tôi sợ hãi định hình lại não bộ với những lời ba vừa nói:
- Ba...ba nói gì? Định cư?
Nghe hai chữ định cư cơ thể tôi liền bật dậy:
- Chuyến bay của Trung Tuấn bay lúc mấy giờ vậy ba?
- 10h
Tôi quay lại nhìn đồng hồ đã 9h30, nếu chạy đến sân bay sớm hơn một chút sẽ kịp. Nghĩ vậy tôi liền tức tốc chạy ra khỏi nhà bắt một chiếc taxi kêu tài xế chạy hết tốc lực đến sân bay.
Xui làm sao khi gần sắp tới thì đường bỗng kẹt cứng, nhìn lại đồng hồ thì chỉ còn 10 phút nữa máy bay sẽ cất cánh. Tôi hoảng sợ gửi tiền cho taxi rồi phóng xuống chạy bộ đến sân bay. Cơ thể mệt mỏi cộng thêm vết thương dưới hạ bộ chưa lành làm tôi khó nhọc chạy đến, người đi đường nhìn tôi với ánh mắt kì lại còn tôi chỉ biết chạy như lết đến sân bay. Cuối cùng bao công sức đã giúp tôi đến được sân bay, tôi tiếp tục chạy nhưng nhìn lại đồng hồ đã là 10h phút. Ngay sau đó tôi liền nghe tiếng nhân viên đọc:
- Chuyến bay E808 đi XX đã cất cánh ( chưa kịp nghĩ nơi đến ^^)
Có lẽ là máy bay của Trung Tuấn, tôi ngồi gục xuống hét to lên. Tôi chưa nghĩ Trung Tuấn sẽ rời xa tôi mãi mãi, tưởng tượng cũng chưa từng dám mà giờ nó đã trở thành sự thật. Người xung quanh nhìn tôi khóc đến gục xuống mà nhìn với khuôn mặt khó hiểu. Hôm nay dù mất mặt cũng phải nói ra hết:
- Trung Tuấn, em yêu anh. Thật sự rất yêu anh. Anh đừng đi nữa, quay về đi chúng ta sẽ bắt đầu lại. Em tha thứ cho anh, tha thứ tất cả. Em yêu anh nhiều lắm....
Giờ nói ra thì đã muộn rồi, Trung Tuấn đã mãi mãi không trở lại.