Chương 47: Ngoan
Tần Tống ngồi đối diện Lý Vi Nhiên và Tần Tang đang ngồi sánh vai nhau.
Quả là cảnh tượng tàn nhẫn.
Từ đầu đến cuối, Tần Tống không nói lời nào, trên khuôn mặt tuấn tú ngày càng gầy, mang theo sự bi thương không thể nói.
Lý Vi Nhiên càng nói càng cảm thấy mình là người có lỗi, buồn bực châm một điếu thuốc, cũng không để ý Tang Tang có ở đây, cứ yên lặng mà hút.
Tần Tang cầm gạt tàn trên bàn, đưa tới trước mặt anh, nhẹ nhàng cười với anh. Lý Vi Nhiên càng thêm buồn bực vì sự săn sóc của cô lúc này, miễn cưỡng cong khóe miệng lên với cô.
Thấy hai người bọn họ không nói gì, Tần Tống mỉm cười lạnh lùng, nhấn chuông, gọi chai rượu đỏ, một mình từ từ uống.
Thật ra Tần Tang sớm biết sẽ có cảnh tượng như vậy, cho nên cô vẫn chưa lên tiếng. Lý Vi Nhiên thế nào cũng không muốn làm trái tim của Tần Tống thật sự tổn thương, cho nên lại phân tích hợp tình hợp lý, cũng không thể nào trực tiếp động đến chỗ đau, chặt đứt suy nghĩ của Tần Tống. Mà trong tiềm thức của Tần Tống, chắc hẳn biết Lý Vi Nhiên thương yêu anh ta, cho nên, anh ta không hề sợ hãi. Mặc cho hai anh em đấu thế nào, cũng chỉ có thể là bế tắc.
Cô vỗ nhẹ chân Lý Vi Nhiên dưới bàn, Lý Vi Nhiên do dự liếc nhìn cô, dụi tàn thuốc, nói với Tần Tống: “Anh đi ra ngoài một chút.”
Tần Tống hoàn toàn coi anh không hề tồn tại, không thèm ngẩng đầu lên. Lý Vi Nhiên lại lo lắng liếc nhìn Tần Tang, cô gật đầu, ý bảo không sao.
Cửa phòng bao được đóng lại, Tần Tống liền ngẩng đầu nhìn về phía Tần Tang, giọng điệu của anh thậm chí còn mang theo ý cười: “Cô có thể bắt đầu rồi.”
Lúc đầu Tần Tang còn sửng sốt, sau đó lập tức nở nụ cười.
“Tần Tống, anh thật đáng yêu.” Lông mày cô cong cong, nói với Tần Tống với giọng điệu êm ái.
Tần Tống trầm ngâm mỉm cười, uống cạn một ly rượu sạch sẽ trên bàn, rót cho cô ít rượu đỏ, anh nâng cốc lên, cụng ly với cô, “Cảm ơn.”
Tần Tang không hề nghiêm túc, nâng ly uống một hơi cạn sạch.
“Cô khỏi phải dọa tôi sợ, tôi biết tình cảm các người còn cứng hơn vàng.” Tần Tống nhìn cô uống vội, chậm rãi lên tiếng lạnh lùng nói với cô, “Các người tiết kiệm sức lực đi! Tôi không cần vợ chồng hiền đức nhà các người dắt tay tới khuyên bảo, tạo cho mình hình tượng cao cả tới cứu vớt bá tánh như vậy làm gì?”
Tần Tang nâng ly rượu tới phía trước, Tần Tống liếc mắt nhìn cô, vẫn rót thêm cho cô.
“Vậy anh có thể đừng ầm ĩ với anh ấy nữa được không?”
“Tôi không ầm ĩ với anh ta! Rõ ràng là anh ta không tốt!” Tần Tống cau mày, nổi cáu.
“Nếu nói khuyên anh, tôi có rất nhiều rất nhiều câu, nhưng tôi thấy anh cũng đoán được, tôi không phí sức như vậy. Tần Tống, tôi chỉ hỏi anh, anh muốn thế nào?” Tần Tang không nhanh không chậm, nhấp từng ngụm rượu.
Tần Tống nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cô, không khỏi có chút luống cuống trong lòng. Anh quay mặt qua chỗ khác, giận dỗi yên lặng như trẻ con.
“Nếu như bây giờ tôi rời khỏi Vi Nhiên, ở bên anh, vậy anh bằng lòng không ầm ĩ với anh ấy nữa không?”
Tần Tống hừ lạnh khinh bỉ.
“Không muốn có phải không? Như vậy làm sao bây giờ? Quay ngược thời gian ư?” Tần Tang cười yếu ớt, “Tần Tống, nếu như có thể quay ngược, như vậy đêm đó, tôi sẽ không tới quán bar kia.”
“Vậy rất đáng tiếc, để tránh tôi, cũng phải bỏ lỡ cả Anh Năm của tôi.” Tần Tống cười nhạt.
Tần Tang lại cười rất ấm áp, ấm áp tới mức khiến trái tim Tần Tống rung động mãnh liệt, “Không đâu. Tôi sẽ không cho phép mình vuột mất anh ấy.” Giọng của cô chắc chắn.
Tấn Tống nghe vậy tim như bị dao cắt, sa sầm mặt, nhấc chai rượu đỏ nốc thẳng vào miệng. Tần Tang không đợi anh trổ tài anh hùng, cười anh bị sặc, “Tần Tống, anh thật sự vẫn là một đứa trẻ.”
“Tần Tang! Cô đừng quá đáng!” Rượu vào càng sầu thêm, ánh mắt nhỏ của Tần Tống lại đùng đùng nổi giận bốc hỏa.
“Anh nghĩ rằng tôi không nhìn ra ư, anh cản trở tôi ở bên Vi Nhiên như vậy, không chỉ là vì tôi chứ? Nếu như người này không phải là Lý Vi Nhiên, anh cũng chỉ thở dài một tiếng tự nhận là không may mắn phải không? Tấn Tống, anh chính là đứa trẻ nhìn không vừa mắt thứ mà anh họ anh yêu thích. Thứ anh không vừa mắt, chính là tôi, người chen chân với mối quan hệ thân thiết của hai người.” Tần Tang đổ thêm dầu vào lửa.
Người đàn ông bá đạo kia, đêm qua lúc đưa cô quay về chỗ của Tang Tang, hình như nói sáng nay muốn uống sữa đậu nành hay là bột yến mạch nhỉ?
“Tiểu Ly?” Sở Hạo Nhiên nhìn cô ngây ngốc sững sờ, nhẹ giọng gọi cô một tiếng.
“Anh không có việc gì vậy tôi đi đây. Lần sau đừng gạt tôi nữa, tốt ghét nhất là bị gạt!” Tiểu Ly hoàn hồn trở lại, hơi bực bội nói, chuẩn bị rời đi. Bữa sáng của Trần Ngộ Bạch vẫn còn xách trên tay, nếu như bị nguội, anh ta lại trừng mắt lạnh lùng với mình.
Sở Hạo Nhiên muốn nói gì đó lại thôi, vươn tay lên không, lại yếu ớt buông xuống. Rất có mùi vị bi thương khi nam diễn viên chịu bó tay với nữ chính trong phim thần tượng. An Tiểu Ly thấy vậy, tâm hồn nhỏ bé bị phim Hàn Quốc tàn phá triệt để đó, nhất thời “bụp” một phát hơi nhộn nhạo.
“Anh biết anh không tốt. Thế nhưng em không hề sai ư? Lúc đó em im hơi lặng tiếng rời khỏi như vậy, ngay cả một cuộc điện thoại chia tay cũng không có, em có quan tâm tới tâm trạng của anh không?” Sở Hạo Nhiên sắp khóc, giọng nói thê lương thảm thiết, dần dần mang đến cho An Tiểu Ly hiệu quả diễn xuất phim trường, “Tiểu Ly, cứ coi như khi đó chúng ta đều không hiểu chuyện, có được hay không?”
Điều mãn nguyện nhất trong đời người, lại là khoảng thời gian hết sức lông bông thời trẻ trâu. Coi như lúc đó chưa học được cách quý trọng nên chúng ta phạm phải sai lầm. Coi như lúc đó là một trò chơi nhỏ có tên là bỏ lỡ trên con đường đời non nớt. Coi như chôn xuống một vết tích cho cuộc trùng phùng hôm nay. Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, có được không?
An Tiểu Ly cay mũi. Cô vừa an ủi trái tim khẽ rung động của mình, vừa dẹp loạn cảm giác tội lỗi không biết nổi lên từ đâu.
Đối mặt với mối tình đầu với hiệu quả cực kỳ thâm tình chân thành như vậy, xem mò đâu ra người nào không cay mũi! An Tiểu Ly âm thầm hò hét, trước mắt lại hiện lên khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị nào đó. Ặc . . . Rốt cuộc anh ấy nói muốn uống sữa đậu nành hay là bột yến mạch nhỉ?
“Tiểu Ly, nguyên nhân em do dự, là Trần Ngộ Bạch phải không?” Sở Hạo Nhiên bỗng nhiên hỏi cô một câu chấn động.
“. . . Ai bảo thế!” An Tiểu Ly phủ nhận, “Anh ta còn lâu mới có sức ảnh hưởng như vậy!”
Cô nói chắc như đinh đóng cột như chẳng hề quan tâm, Sở Hạo Nhiên ngẩng phắt đầu lên nở nụ cười tỏa sáng. Căn phòng tràn ngập hương nắng, thời gian dường như dần dần trở về những năm tháng ngọt ngào của họ.
. . .
Việc đầu tiên Tiểu Ly làm sau khi trở lại công ty chính là rót bột yến mạch từ bình giữ ấm ra, lén lút khẽ chạy tới phòng trà nước đun nóng, sau đó không nhanh không chậm gõ cửa phòng làm việc của Trần Ngộ Bạch.
Không có ai trả lời.
Tiểu Ly cho rằng anh lại dỗi, tự mở cửa ra đi vào. Anh thật sự là không có trong phòng, nhìn đống văn kiện đĩa CD lật giở trên bàn, chắc là anh đi họp rồi.
CD?!
An Tiểu Ly ngừng thở, tiện tay buông đồ xuống, lục lọi trên bàn Trần Ngộ Bạch. Quả nhiên, giác quan thứ sáu của phụ nữ là chuẩn xác nhất, một chiếc đĩa CD có ký hiệu biểu tượng của hệ máy tính trường cô, lặng yên nằm trong một đống CD phát triển hệ thống công ty lòe loẹt.
Trên mặt đĩa có viết chữ “An” khéo léo lả lướt bằng nét chữ mạnh mẽ của Trần Ngộ Bạch.
Chắc chắn là nó! An Tiểu Ly kích động, tìm được rồi!
Cô vén áo lên, bỏ đĩa vào trong lưng quần, hưng phấn nhảy chân sáo về phía cửa. Thế nhưng tay còn chưa chạm tới chốt cửa, thì cửa đã mở ra.
Trần Ngộ Bạch thấy cô đỏ mặt há hốc miệng ngây ngốc đứng ở đó, vậy mà chẳng hỏi gì cả, chỉ mỉm cười, “Hội nghị khẩn cấp, anh chưa kịp báo cho em.” Anh lướt qua cô đi vào trong, tùy tiện dọn dẹp đồ trên bàn, ngồi xuống, mệt mỏi xoa đầu. Thấy Tiểu Ly yên lặng không nhúc nhích, anh ngẩng đầu lên, mỉm cười ấm áp với cô, “Sao lại ngây ra như vậy? Không ngủ ngon à? Ừm —— Chiều này cho em nghỉ, nghỉ ngơi cho tốt đi, có được không?”
Giọng điệu của anh tự nhiên, nụ cười dịu dàng. Trên lưng Tiểu Ly lại tuôn ra từng cơn ớn lạnh, không có gì đáng sợ hơn kẻ đen tối tỏ vẻ rạng rỡ —— Anh ta, muốn làm gì?
CD bên hông dường như phát xạ từng luồng hơi nóng, Tiểu Ly thẳng lưng không được tự nhiên, “Vâng —— vậy em ra ngoài đây.”
“Ừm.” Trần Ngộ Bạch mỉm cười gật đầu, “Đến chỗ anh nghỉ ngơi. Thuận tiện dọn nhà cho anh luôn.”
Thế nhưng lúc này Tiểu Ly lại không hề có bất cứ lời phàn nàn nào cả, so với dáng điệu dịu dàng vừa nãy của anh, cô quen với Trần Ngộ Bạch như vậy hơn.
Trên cánh cửa đóng lại sau khi cô ra ngoài, Trần Ngộ Bạch nhìn chằm chằm thật lâu về phía cô biến mất, ánh mắt xa xăm lạnh lùng kiên nghị.
An Tiểu Ly, anh cũng muốn học theo em. Thế nhưng, em thật sự rất không ngoan.