Chương 5: Lặng Lẽ Động Tâm
Ngô Đông Nghiên không ngờ Cao Du Giai nói ‘đến lúc đó’ sẽ nhanh đến vậy, chỉ hai ngày sau.
Tối hôm đó, cô dắt Tiểu Ngư xuống lầu đi dạo. Cô thực sự rất thích nha đầu Tiểu Ngư này. Đôi mắt cô bé to đen thuần khiết. Cô bé cũng thích bám lấy cô, thường chạy đến nhà bên cạnh tìm cô.
Quấn lấy cô nói muốn xuống lầu đi chơi, còn ồn ào muốn đi sân bóng xem anh trai chơi bóng. Ngô Đông Nghiên phải dẫn cô đến sân vận động.
Sáng sớm nay Cao Du Giai nói với cha mẹ anh tới nhà ông nội chơi, tối mới trở về, rồi tự mình bắt xe buýt đến Trường Thành.
Có bảy tám tòa nhà trong khu nhà ở của công nhân viên chức. Nhà của ông nội anh ở phía trước, trong khi nhà của Ngô Đông Nghiên ở cuối cùng, bởi vì giá nhà phía sau rẻ hơn một chút. Anh cũng ngượng ngùng không dám hỏi ông, sợ ông lại hỏi đông hỏi tây.
Do đó, Khi Cao Du Giai đến nhà ông nội, sau khi ăn cơm trưa xong anh ở trên ban công và nhìn chằm chằm vào ngã rẽ. Cả một buổi chiều qua đi, anh vẫn không nhìn thấy bóng dáng cô.
Tại sao nha đầu này lại không ra khỏi cửa?
Cho đến sau khi ăn cơm chiều, mẹ anh gọi hỏi khi nào anh về nhà. Đang trả lời điện thoại trên ban công, anh thấy Ngô Đông Nghiên nắm tay cô bé lần trước hướng ngã rẽ đi ra ngoài, vội vàng nói với mẹ rằng tối nay trở về sau. Sau đó, anh cúp điện thoại và chạy xuống cầu thang.
Đương nhiên là Ngô Đông Nghiên không biết, cho nên thấy Cao Du Giai xuất hiện cô giật mình.
“Sao cậu lại ở đây?” Ngô Đông Nghiên ngây người nhìn anh.
“Không phải anh nói nhà của ông nội anh ở đây sao. Anh đến thăm ông nội, chẳng lẽ em không nhớ?” Cao Du Giai nhìn thấy cô tâm tình cực kỳ vui sướng.
“Ách … tôi cho rằng cậu nói dối”, lúc này cô cảm thấy hơi ngượng ngùng, lúc trước cho rằng anh nói dối, không ngờ là thật.
Cao Du Giai nghe cô nói như vậy, bật cười: “Nói dối có gì tốt a! Anh …”
Tiểu Ngư không muốn bị phớt lờ, ngắt lời Cao Du Giai: “Chị Đông Nghiên, anh trai này là ai vậy? Chúng ta không đến sân bóng à?”
“ừ, anh trai này là … bạn cùng lớp của chị, tới đây, gọi là anh.” Người bạn lớp bên cạnh cũng là bạn.
“Anh ơi, anh tên là gì?”
“Anh tên Cao Du Giai.”
“A! Tên của anh có một chữ cá! Tên em cũng có một chữ cá, em có thể gọi anh là anh Tiểu Ngư được không?” Tiểu Ngư cho rằng tên của họ đều có một chữ ‘cá’, hảo cảm với Cao Du Giai lập tức tăng lên.
” Tiểu Ngư, Du của anh trai không phải là cá của Tiểu Ngư, đó là hai từ khác nhau.” Lời giải thích kiên nhẫn của Ngô Đông Nhiên dường như là vô ích.
Cao Du Giai nhìn tiểu Ngư cái hiểu cái không, nói với Ngô Đông Nghiên: ” Tùy em ấy đi! Em có giải thích như thế nào cô bé cũng chưa chắc hiểu đâu!”
“Cũng đúng, bọn tôi phải đi qua sân bóng, cậu đi đâu?”
“Anh phải về nhà. Ngày mai anh sẽ tới. Ngày mai nhớ tới xem anh chơi bóng nhé! không phải muốn cảm ơn sao! Chỉ cần ngồi trò chuyện với anh là được.” Cao Du Giai nhìn bầu trời tối đen. Vẫn là nên quay về. Nếu không sẽ không có xe.
Sau khi tạm biệt Ngô Đông Nghiên, anh trở về nhà ông nội, lấy túi của mình và chào ông, sau đó về nhà.
_______________________________
Sáng hôm sau, Cao Du Giai chào bố mẹ nói anh đến nhà ông nội. Bố mẹ anh tự hỏi đứa trẻ này khi nào thích đến nhà ông nội như vậy? Trước kia mỗi tuần một lần, không phải mới đi hôm qua sao?
Bất quá họ cũng không hỏi nhiều, chỉ nghĩ anh đi tìm Cao Thừa. Tuổi tác giữa hai người chênh lệch không lớn.
Vào 4 giờ chiều hôm ấy, Cao Du Giai ôm bóng rổ cùng Cao Thừa đến sân chơi bóng. Cao Thừa gọi bạn bè và bạn cùng lớp đến đây chơi bóng, lúc này tất cả đều ở đó.
Cao Du Giai cũng đã không chơi một thời gian dài,bây giờ tay ngứa ngáy! Vừa lúc có thể thư giãn gân cốt.
Ngô Đông Nghiên nhìn đồng hồ, đã hơn 4 giờ rồi. Cao Du Giai nói buổi chiều, hẳn là lúc này đi? Đại khái là trước bữa tối.
Do dự một chút, cô đứng dậy đi ra khỏi phòng, nói với ba mẹ xuống nhà đi dạo, ra cửa nghĩ một lúc sau đó gõ cửa nhà bên cạnh.
Khi cánh cửa mở ra, Tiểu Ngư nhìn thấy cô vui vẻ chạy đến, Ngô Đông Nghiên bóp má mềm mại của cô bé nói: “Đi! Chị đưa em xuống nhà chơi.”
Mẹ Tiểu Ngư nhìn cô cười nói: “Con bé này thích bám cháu vì cháu luôn đưa nó đi chơi đó. Anh trai Tiểu Ngư không thích mang cái đuôi nhỏ bên người, thật là làm phiền cháu. “
“Dì ơi, cháu cũng thích Tiểu Ngư bám lấy cháu! Với lại Tiểu Ngư chỉ mới 7 tuổi, sao có thể phiền được ạ.Bọn cháu xuống sân bóng chơi một lúc, cháu sẽ đưa bé trở về trước bữa tối.”
“Ừ! Được rồi!”
Sau khi đến sân bóng, Ngô Đông Nghiên nhìn thấy Cao Du Giai trong nháy mắt. Mùa đông ở thành phố A không lạnh lắm. Anh chỉ mặc một chiếc áo len đen và quần đen.
Đây là lần đầu tiên Ngô Đông Nhiên thấy anh mặc một bộ đồ màu đen. Hóa ra anh mặc màu đen còn đẹp mắt hơn màu trắng, trông thật anh tuấn đĩnh đạc.
Đôi mắt Cao Du Giai vẫn luôn đặt bên ngoài. Khi Ngô Đông Nghiên vừa đến, anh nhìn thấy và vẫy tay với cô.
Cao Thừa thấy hành động của anh, liền hỏi: ” Cháu biết nha đầu kia?” Hình như cũng đang sống ở trường. Anh đang học bên ngoài, kỳ nghỉ mới trở về. Anh sống ở đây không lâu, nhưng thỉnh thoảng ngẫu nhiên gặp qua, đoán cô ấy cũng sống trong đó.
“Vâng, một người bạn ở trường của cháu.”
Tiểu Ngư ở đây cũng nhìn thấy anh, hưng phấn gọi to: “Anh Tiểu Ngư!” giơ đôi tay ngắn lên vẫy vẫy.
Cao Du Giai khóe miệng nâng lên vẫy tay với cô.
Cao Thừa không nhịn được trêu ghẹo: “Ồ … Chú ở đây mà còn không quen biết mọi người bằng mày a!”
“Chú tuổi đã lớn, cách bọn cháu cả một thế hệ a.”
“Đi đi!”
Giọng của họ không lớn. Ngô Đông Nghiên ở ngoài sân cũng không nghe rõ họ nói gì, tiếng Tiểu Ngư ríu rít vang lên bên tai.
Tiểu gia hỏa này dường như rất phấn khích.
______________________
Sau khi Cao Du Giai nhìn thấy Ngô Đông Nghiên, ngay lập tức muốn xuất hiện trước mặt cô. Anh liên tục ném bóng vào rổ mấy lần, mỗi lần đều vào.
Trong khi Ngô Đông nghiên đang trả lời mấy vấn đề kỳ quái của Tiểu Ngư, đôi mắt vẫn nhìn theo Cao Du Giai, nhìn anh chạy, nhảy lên và ném bóng vào rổ.
Một số thứ dường như đang lặng lẽ thay đổi, giống như lúc này, cô muốn biết ngày mai anh có tới không, cô thực sự chờ mong ngày mai có thể gặp anh. Anh lớn lên rất đẹp trai, còn là người tốt, thành tích học tập lại xuất sắc. Người ưu tú như anh thực sự đã viết cho cô một bức thư và tỏ tình với cô. Đột nhiên cảm thấy chuyện như vậy thật không chân thực. Cô thậm chí hoài còn nghi có phải anh đã làm điều đó không. Rốt cuộc, sau lần đó anh không bao giờ nhắc lại chuyện kia nữa.
Nghĩ như vậy, cô thấy không vui.
Giơ tay nhìn đồng hồ, 5:40, mùa đông trời nhanh tối, lúc này trời cũng đã tối. Cô đứng dậy nhặt tờ báo lót bên dưới, chuẩn bị trở về.
Kể từ lần làm bẩn quần áo tại sân bóng, cô có thói quen nếu đến sân bóng sẽ mang theo hai tờ báo.
Cảm thấy xấu hổ khi nhớ lại sự việc lần trước, không biết là áo của ai, khi thấy máu đỏ trên đó … không biết tức giận hay chửi thề, hay không biết tại sao trên áo lại có máu …
Vừa mới đi không xa, cô nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau, dường như là chạy đến.
“Này! Ngô Đông Nghiên, tại sao không nói tạm biệt đã rời đi?” Cao Du Giai đã đuổi kịp, dừng trước mặt cô thở phì phò, hơi thở không ổn định.
Mặt anh vẫn đỏ ửng sau khi chơi thể thao, ướt đẫm mồ hôi.
Có rất nhiều người ở đó, chẳng lẽ cô không biết xấu hổ mà chào hỏi, chẳng lẽ muốn cô hét lên: Cao Du Giai, tôi về trước đây? Cảm giác thật kỳ quái!
“Gần 6 giờ rồi. Tôi muốn đưa Tiểu Ngư về chuẩn bị ăn bữa tối, trẻ con không thể đói.” Ngô Đông Nghiên quay đầu lại nhìn, thấy không có ai, có lẽ anh từ trên sân bóng chạy đến.
“Chị Đông Nghiên, em không đói! Buổi chiều em đã ăn một chiếc bánh to, thật to.” Tiểu Ngư đột nhiên nói, còn khua tay múa chân để vẽ kích thước của chiếc bánh.
Tiểu Ngư không nhận thấy lúc này cô bé không thể nói chuyện sao?
“Ừm, được rồi! Em quay về trước đi, ngày mai gặp!”
“Ừ … ngày mai gặp.” Có nghĩa là ngày mai anh vẫn sẽ đến?
Sau khi nhận được đáp án vừa lòng, anh xoay người chạy về phía sân bóng.
Sáng hôm sau, Ngô Đông Nghiên bị mẹ gọi dậy. Sau khi ăn trưa xong đã bị mẹ kéo ra phố nói muốn mua đồ tết, mua gì đó để trở về quê tết ông bà hai ngày sau.
Vì vậy, suốt buổi chiều hôm đó, Cao Du Giai không gặp cô, nha đầu này thực sự không có ra ngoài? Tại sao lại quên hỏi số nhà cô ấy!
Thời điểm ảo não, anh thấy cô và một phụ nữ trung niên bước vào ngã rẽ, trong tay cầm rất nhiều đồ, trông giống như đồ tết năm mới. Ồ! Đúng rồi, cô nói sinh nhật của cô trước tết vài ngày, hẳn là sắp tới rồi đi? Đợi lát nữa gặp cô hỏi một chút..
Khi Ngô Đông Nghiên trở về nhà đã là 5 giờ, đi dạo mấy giờ chân bị đau, nhưng cô không quên Cao Du Giai nói ngày mai gặp, vì vậy nghỉ ngơi vài phút, liền đến nhà bên cạnh mượn Tiểu Ngư.
Chỉ là không nghĩ đến vừa đến ngã rẽ liền nhìn thấy Cao Du Giai dáng người cao lớn đứng dựa vào tường, khiến cô có cảm giác anh đang đợi cô.
Tiểu Ngư vừa nhìn thấy anh liền đi đến ôm lấy đùi anh gọi anh Tiểu Ngư. Cao Du Giai duỗi tay ra sờ đầu cô.
Không nghĩ cô đến nhanh như vậy, anh chỉ chờ mười phút, anh bắt đầu hỏi, “Sinh nhật của em sắp tới à?”
“ừ, ngày mốt.”
“Ồ, anh có quà cho em. Hai ngày sau em có thể đến sân bóng đợi anh không? Nhà em có điện thoại không?”
“À! Tôi và ba mẹ ngày mai sẽ đến nhà bà ngoại ở quê. Nhà tôi không có điện thoại. Ba mẹ tôi sử dụng điện thoại di động, nên … không cần tặng quà.”
“Về quê?” Không phải là sẽ không được gặp cô ấy sao? Còn không có điện thoại! Nghĩ đến điều này Cao Du Giai cau mày.
“ừ …” Ngô Đông Nghiên thấp giọng nói.
“Vậy được rồi, hẹn gặp em tại sân bóng lúc 3 giờ chiều mai.” Rồi anh vẫy tay với Tiểu Ngư và xoay người đi lên lầu.
Sau đó, Ngô Đông Nghiên đưa Tiểu Ngư đi dạo quanh trường và trở về.
______________________
Hôm sau lúc 2:30 chiều, Ngô Đông Nghiên đi xuống cầu thang. Tiểu Ngư đi dạo phố với mẹ, vì vậy chỉ có một mình cô.
Nghĩ như vậy không khỏi có chút khẩn trương, cảm giác hơi kỳ quái,giống như hẹn hò vậy.
Đến sân bóng, chỉ có hai ba người đang chơi trên sân. Cao Du Giai tới sớm hơn cô, nhìn cô đi đến.
“Trước tiên chúc em sinh nhật vui vẻ.” Cao Du Giai đưa cho cô một hộp quà nhỏ.
Ngô Đông Nghiên do dự không biết có nên nhận không, cũng không duỗi tay ra nhận, nhưng bàn tay mảnh khảnh không có ý thu lại, cô chỉ có thể đưa tay ra nhận lấy: “Cảm ơn!”
Cô lo lắng nhìn xung quanh, sợ bị giáo viên của trường nhìn thấy. Cô đã sống ở đây được nửa năm. Ngoại trừ một số giáo viên không dạy cô trước đây, đa số giáo viên đều biết cô.
Cao Du Giai nhìn thấy cũng biết cô sợ điều gì. Anh cũng không muốn bị người lớn biết, vậy nên nói anh đi chơi bóng.
Ngô Đông Nghiên liền chạy về nhà.
(Tác giả có một điều muốn nói: họ sẽ thiết lập mối quan hệ yêu đương trong chương tiếp theo ~ (≧ ▽ ≦) / ~