Chương 8: Kết Thúc Yêu Sớm
Kể từ khi từ tiệc nướng trở về, mỗi lần Cao Du Giai ngồi cùng Ngô Đông Nghiên, hai người luôn lặng lẽ nắm tay ở dưới bàn, nhưng mỗi lần Cao Du Giai đều chú ý trường hợp.
Hiện tại đã học được một học kỳ. Mọi người đang thảo luận về việc phân ban. Du Du chọn ban xã hội. Ngô Đông Nghiên cũng dứt khoát chọn ban xã hội, Khoa học tự nhiên luôn là điểm yếu của cô.
Lúc Ngô Đông Nghiên nói với Cao Du Giai về chuyện chọn ban, cô hỏi: “Anh chọn ban tự nhiên hay xã hội?”
“Ân … anh luôn muốn chọn khoa học tự nhiên, nhưng nếu anh học luật thì ban xã hội phổ biến hơn, nên hiện tại còn chưa xác định.” Cao Du Giai đã sớm nghĩ về sau sẽ trở thành một luật sư.
“A! Anh đã nghĩ đến về sau sẽ làm luật sư! Em hiện tại còn chưa nghĩ đến, nhưng không thể học khoa học tự nhiên, toán học làm cho em đủ phiền.” Thực sự ghen tị với những người tài năng và thông minh.
“Vậy em cứ từ từ suy nghĩ, hy vọng về sau chúng ta có thể học cùng trường đại học và cùng nhau tốt nghiệp.” Lúc Cao Du Giai nói lời này anh thực sự nghiêm túc. kỳ thực anh cũng muốn nói sau tốt nghiệp và có việc làm ổn định sẽ cưới cô..
Nói đến việc này, Ngô Đông Nghiên nằm bò xuống bàn nói một cách yếu ớt: “Sao có thể … thành tích của chúng ta cách nhiều như vậy, sao có thể vào cùng trường đại học được.”
“Anh sẽ làm hết sức giúp em học bổ túc. Nếu không thể học cùng một trường đại học, chúng ta có thể học trong cùng một thành phố.”
Cao Du Giai thấy cô vẫn không nói, liền quay mặt cô lại đối diện nói, “Cho nên, em nhất định phải nỗ lực.”
“Được …” Thật lâu sau mới nghe thấy cô nhỏ giọng trả lời.
Cảm thấy chính mình nói hơi trầm trọng, anh đưa tay chạm vào đầu cô nói: “Không sao đâu! Vẫn còn hai năm nữa, đều có thể tiến bộ.”
“Vậy … nếu chúng ta không học cùng một trường đại học, hay thậm chí là một thành phố …” Cô bỗng nhiên khẩn trương kéo áo choàng của anh hỏi.
Cuối cùng cũng thông suốt. Hóa ra cô cũng sẽ lo lắng nếu hai người tách biệt hai nơi. Cao Du Giai cảm thấy trái tim mình dịu lại, ngữ khí càng nhẹ nhàng hơn: “Hiện tại giao thông phát triển, ngay cả như vậy, anh cũng sẽ thường xuyên đi thăm em, còn có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè! Sau khi tốt nghiệp, chúng ta có thể trở lại thành phố A làm việc, đến lúc đó chúng ta sẽ ở bên nhau. “
Thấy vẻ mặt cô vẫn còn lo lắng, anh thì thầm: “Hay là … em lo lắng anh sẽ không nhắn tin cho em?”
“Mới, mới không có việc này!” Tâm sự bị nhìn thấu, không khỏi đỏ mặt. Cô xác thật sẽ lo lắng vì một người tốt như anh, có rất nhiều cô gái sẽ thích. Du Du cũng nói có vài nữ sinh trong lớp đã gửi thư tình cho anh.
Khi cô vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ, đột nhiên hơi thở nam tính ập đến, anh cúi đầu hôn cô. Đây là lần thứ ba bọn họ hôn môi, nhưng anh cảm thấy lần này không giống, có lẽ vì cảm thấy tình cảm của cô sâu sắc hơn. Hai người ngày càng gần gũi.
Cuối cùng anh ở trên môi cô nỉ non: “Cô bé ngốc! Anh chỉ thích một mình em.”
____________________
Sau khi kết thúc kỳ thi cuối kỳ, năm nhất cao trung kết thúc. Tháng 9 sẽ tiến hành phân ban, sẽ là một khởi đầu mới.
Ngô Đông Nghiên làm tốt trong kỳ thi cuối kỳ và xếp thứ 7 trong lớp, vì vậy không có áp lực về việc học kỳ sau phân ban, khẳng định có thể được phân tới lớp trọng điểm.
Du Du còn cười cô tình yêu và việc học đều bội thu. Mặc dù lúc ấy cảm thấy ngượng ngùng, nhưng xác thật là như thế. Ban đầu, cô lo lắng rằng yêu sẽ ảnh hưởng đến việc học.Nhưng thực tế, Cao Du Giai đã giúp cô rất nhiều.
Có lẽ vì muốn theo kịp anh, Ngô Đông Nghiên càng nghiêm túc hơn trong học tập.
Sau lễ bế giảng, kỳ nghỉ hè dài mở ra. Cao Du Giai nói với cô hai ngày nữa sẽ đến nhà ông nội, gặp nhau tại sân bóng lúc 4 giờ chiều.
Chỉ hai ngày sau, anh đợi trên sân cho đến 7 giờ tối cũng không thấy bóng dáng cô. Lúc đó, anh nghĩ cô có thể đã quên mất, hoặc có gì đó nên không đến, cuối cùng chỉ có thể thất vọng trở về.
Ngày hôm sau anh ở trên ban công cứ nhìn vào ngã rẽ nhưng không thấy cô. Ngày thứ ba, thứ tư, một tuần qua đi đều không thấy cô, anh gấp đến không chịu được, bắt đầu lo lắng liệu cô có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không? Nếu không, tại sao lâu như vậy không thấy cô đi ra ngoài!
Sau đó anh bắt đầu nhìn lên các cửa sổ phía trên tòa nhà nơi cô sống. Anh không biết cô sống ở đâu. Anh không hỏi cô. Anh luôn nghĩ rằng nhà cô ở đây và cả hai đã hẹn nhau, khẳng định có thể gặp mặt, hiện tại hoàn toàn không biết tìm cô ở đâu.
Khi Cao Thừa thấy bộ dạng anh như thế, ép hỏi mấy ngày, cuối cùng tiểu tử này cũng nói cho anh biết, ban đầu còn khá bất ngờ. tiểu tử này bình thường bộ dáng nghiêm túc, không ngờ còn học người khác yêu sớm.
Bất quá, nhìn cháu trai của mình mấy ngày nay bộ dáng mất hồn mất vía, dù sao cũng phải giúp nó.
Cũng không biết Cao Thừa lấy tin tức từ đâu. Ngay khi anh đến ngày hôm sau, Cao Thừa nói với anh không có chuyện gì xảy ra với Ngô Đông Nghiên, cô chỉ đến nhà bà ngoại cùng với bố mẹ.
Mặc dù cô đi mà không nói một lời nào với mình, nhưng anh lại cảm thấy nhẹ nhõm sau khi biết cô không xảy ra vệc gì ngoài ý muốn.
Kỳ thật Cao Du Giai không biết, lúc Ngô Đông Nghiên đi rất muốn nói với anh. Tuy cô biết số điện thoại của mẹ anh, nhưng chưa kịp gọi trộm cho anh, ngày nghỉ hè đầu tiên đã bị ba mẹ đưa đến nhà bà ngoại.
Cao Du Giai không biết khi nào cô trở lại, nhưng anh đoán chắc là không quá lâu. Rốt cuộc thì nhà cô ấy ở đây. Cô đi thăm bà ngoại, nhiều nhất là mười ngày nữa sẽ trở lại.
Vì vậy, cách hai, ba ngày anh lại đến bên này. Ba mẹ anh kỳ quái tại sao đứa trẻ này gần đây đều đi sớm, về muộn. Anh chỉ nói dối là mấy người bạn rủ ra ngoài chơi bóng giao hữu.
Chỉ là mười ngày trôi qua, anh chỉ thấy mẹ của Ngô Đông Nghiên và một người đàn ông trung niên đi qua ngã rẽ ở tầng dưới nhà của ông. Có vẻ như là cha cô. Một nửa thời gian kỳ nghỉ hè trôi qua, Cao Du Giai chỉ thỉnh thoảng nhìn thấy cha mẹ của Ngô Đông Nghiên, nhưng vẫn không gặp nha đầu kia.
Anh cũng nhờ Cao Thừa bình thường để ý giúp, nhưng … cho đến khi kết thúc kỳ nghỉ hè, anh vẫn chưa gặp được cô!
Hôm nay là tiết tự học buổi tối ngày 31 tháng 8, ngày mai trường sẽ bắt đầu khai giảng. Tối nay chủ yếu là tìm lớp mới, sau đó họp và phát sách mới …
Cao Du Giai nhìn thấy trong danh sách lớp Ngô Đông Nghiên học lớp hai (11), học lớp bên cạnh. Mặc dù anh đã ủ rũ suốt một mùa hè nhưng vẫn giả vờ đi ngang qua đó, ở trong lớp học mới ồn ào nhìn thấy cô ngồi an tĩnh, trong lòng mới buông xuống.
Không thể phủ nhận, kỳ nghỉ hè gần hai tháng này, anh … rất nhớ cô, rất nhiều.
Cuối cùng, anh vẫn chọn ban xã hội. Anh muốn tạo cho cô một kinh hỉ, vẫn luôn không nói với cô cả hai đều học ban xã hội, có thể sẽ học cùng một lớp, tương lai sẽ có thể vào cùng một trường đại học.
Thực may mắn, Du Du và Ngô Đông Nghiên cùng được phân vào một lớp, còn có Tao Tao, người bạn cùng phòng có mối quan rất tốt với cô, cũng học cùng lớp. Học kỳ mới bắt đầu, Du Du và Ngô Đông Nghiên vẫn ngồi cùng một bàn.
Ngô Đông Nghiên nói với Du Du về quyết định của cô. Du Du rất kinh ngạc, nhưng sau khi nghe cô nói về kỳ nghỉ hè này, chỉ còn sự đồng cảm.
Nhưng Du Du không nói ủng hộ hay phản đối. Cô cảm thấy việc khiến cho đối phương thích mình là rất khó, không giống như … tình yêu bí mật của cô. Đối phương còn chưa biết tâm ý của mình, liền cứ như vậy mà úa tàn.
_________________________
Sau buổi tối tự học, mọi người đều vội vã đi ra khỏi lớp, Ngô Đông Nghiên đợi cho đến khi mọi người ra về gần hết, mới cùng Đào Đào từ từ đi ra ngoài. Hai người đều ở ký túc xá, nên đối với việc tan học vội vàng ra về đều không có khái niệm.
Mới ra khỏi cửa đã thấy bóng dáng quen thuộc. Vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm vào nhau. Anh mỉm cười với cô. Ngô Đông Nghiên chỉ vội vàng nhìn thoáng qua rồi cúi đầu, kéo Tao Tao đi ngang qua anh.
Nụ cười trên mặt Cao Du Giai lập tức cứng lại, đây là có chuyện gì?
Anh đang muốn chất vấn cô tại sao kỳ nghỉ lễ không có tin tức, nhưng vừa nhìn thấy cô, khống chế không được mà mừng như điên, không khỏi nở nụ cười.
Nhưng tình huống hiện tại là thế nào, tại sao cô đối với anh lại coi như không thấy?
Cầm tờ giấy trong tay, anh vội vàng đuổi theo nhét nó vào tay cô, đây là số điện thoại di động của anh.
Một tuần trước khi khai giảng, anh cùng Chu Chiếm đi mua điện thoại di động, ngày hôm sau không nhịn được cũng mua một cái. Lúc ấy không có nhiều học sinh trung học có điện thoại di động. May mắn là anh có rất nhiều tiền tiêu vặt. Ba mẹ anh không bao giờ quan tâm đến tiền mừng tuổi năm mới, là anh giữ nó, vì vậy mua một chiếc điện thoại di động vẫn còn dư dả.
Tao Tao thấy cô nhìn vào tờ giấy bộ dáng sững sờ, không nhịn được an ủi: “Đừng nghĩ nhiều, nếu đã quyết định, với cả không phù hợp với tuổi của chúng ta, quyết định của cậu là đúng, tớ ủng hộ! “
Sau đó, trên đường về nhà, Cao Du Giai vẫn luôn nghĩ có phải anh đã làm sai điều gì không? Sau đó cô tức giận, cho nên suốt mùa hè đều trốn ở nông thôn không gặp anh?
Nghĩ tới nghĩ lui đều không ra nguyên cớ, vì vậy chỉ có thể cầm điện thoại chờ.
Gần 11 giờ, điện thoại cuối cùng cũng reo lên, anh lập tức nhấc máy: “Ngô Đông Nghiên em rốt cuộc làm sao? Một kỳ nghĩ hè không thấy người, hôm nay vừa thấy cũng không cho sắc mặt tốt …”
Anh còn muốn nói gì đó, liền nghe được cô nói, “Em … em có chuyện muốn nói với anh.”
Lúc này Cao Du Giai đang ở trong phòng, ba me anh đã ngủ, màn đêm yên tĩnh. Anh nghe được tiếng Ngô Đông Nghiên trong điện thoại truyền đến, không giống như mọi ngày ôn nhu điềm đạm, cũng không có vui sướng vì đã lâu không nói chuyện, nhịp tim bỗng khẩn trương đập nhanh. Anh cảm giác có chuyện không tốt sắp xảy ra.
” Em nghĩ…, chúng ta vẫn nên tách ra đi. Chúng ta còn quá nhỏ, căn bản là không nên yêu đương,…”
“Em nói cái gì?” Cao Du Giai tức giận ngắt lời, cô rốt cuộc có biết chính mình đang nói gì hay không?
“Em nói chúng ta chia tay đi.” Ngữ khí vẫn bình tĩnh như cũ.
“Được rồi! Tốt! Ngô Đông Nghiên!”
Ngô Đông Nghiên nghe âm thanh trong điện thoại truyền đến ” tút tút …”, ngây người nhìn vào chỗ thu âm thanh của điện thoại đến phát ngốc, cuối cùng buông điện thoại ra, nằm xuống giường nghĩ: Cứ như vậy đi!
Mặc dù Ngô Đông Nghiên đã đưa ra quyết định này trong gần hai tháng, hơn nữa đã đáp ứng với ba mẹ sẽ cắt đứt mối quan hệ này, vốn dĩ cho rằng mình sẽ không quá khổ sở, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được trốn ở trong chăn khóc.
Mối tình đầu cứ như vậy kết thúc, đã nói cùng nhau vào đại học, cùng nhau ở lại thành phố A đi làm, đều không có về sau đi. Anh ấy vừa rồi khẳng định rất tức giận. Họ thậm chí ngay cả bạn bè cũng không thể làm.
Khi trở về nhà sau kỳ nghỉ hè, cô cảm thấy không khí trong nhà thật kỳ lạ. Ba mẹ cô vẻ mặt không vui. Ban đầu cô còn tưởng rằng họ cãi nhau, vừa định nói với họ là cô đã tiến bộ rất nhiều trong kỳ thi này, làm cho họ vui mừng chuyển sự chú ý sang mình, ba cô liền mở miệng.
Hóa ra sự việc đã bại lộ. Khi cô đi ăn thịt nướng BBQ lần trước, người chị em tốt của mẹ cô đã nhìn thấy cô nắm tay một nam sinh, do dự một thời gian dài, cô ấy cảm thấy vẫn nên nói cho bố mẹ cô. Lúc ấy cô đang chuẩn bị thi cuối kỳ, vì kỳ sau là phân ban nên ba mẹ cô nhịn xuống không nói gì.
Suy nghĩ một hồi, hai người đều không nhịn được, mặc kệ con gái là không thể được. Cô còn nhỏ, nếu đi sai đường sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của cô sau này! Họ chỉ có một đứa con gái, nhất định phải được bảo vệ tốt.
Cho nên ngày hôm sau, ba mẹ đưa cô trở về nhà bà ngoại ở quê, yêu cầu cô yên tĩnh suy nghĩ, kỳ thực, chính là muốn cô nghĩ về việc chia tay.
Không chỉ vậy, cô đắm mình trong nước bọt của cha mẹ suốt kỳ nghỉ, đặc biệt là trong nửa đầu của kỳ nghỉ, hai người ở lại nhà bà ngoại một thời gian, mỗi ngày đều mang những điều tồi tệ của việc yêu sớm lặp đi lặp lại rất nhiều lần, mỗi lần thời gian đều không dưới nửa giờ, còn không cho phép dùng điện thoại.
Cuối cùng, sau khi cô hứa sẽ cắt đứt mọi thứ, lúc này mới an tĩnh một chút, nhưng thỉnh thoảng sẽ nhắc nhở cô.
Cô dần bình tĩnh lại sau khi khóc thút thít.
Lúc này Cao Du Giai cảm thấy mình sắp phát điên. Trong đêm ngắn ngủi này, anh cảm thấy đau khổ, mừng như điên, mong chờ, sốc, tức giận và cuối cùng là buồn sâu sắc.
Anh gắt gao nắm chặt điện thoại, những ngón tay của anh vì dùng quá sức mà gân xanh lộ ra, chỉ có tia đỏ hằn trong mắt tiết lộ tâm trạng của anh lúc này.
Anh … rất khổ sở, khổ sở đến nỗi kiềm chế rơi nước mắt.
Ngày mai … Ngày mai chính là ngày kỷ niệm nửa năm hai người bên nhau. Anh cũng đã chuẩn bị quà cho cô. Anh không biết làm thế nào mà qua một kỳ nghỉ, hai người liền nháo đến nỗi chia tay.
Anh thậm chí còn không hỏi cô tại sao muốn chia tay, giọng cô kiên quyết và điềm tĩnh như vậy, anh cảm thấy sốc và tức giận, nhất thời xúc động cúp điện thoại.
Anh liền giữ lại không hỏi, nhưng nếu anh hỏi thì như thế nào?
Gắt gao cầm điện thoại trên tay, điện thoại di động mà anh mua để liên lạc với cô dường như vô dụng.
Anh suy sụp đem điện thoại ném vào góc.
Suốt đêm, trong tâm trí Cao Du Giai chỉ có âm thanh kiên định và điềm tĩnh của Ngô Đông Nghiên, cái âm thanh kia nói với anh bọn họ đã chia tay.