Chương 22: Ngủ Lại
Lúc hai người đi trên đường, Ngô Đông Nghiên vẫn không muốn được anh nắm tay. Cô nhớ đến lúc học lớp 10, hai người cũng vì nắm tay mà bị người quen bắt gặp, sau đó sự việc mới bại lộ.
Thế nhưng Cao Du Giai cầm tay cô không buông, nghiêm mặt nói:” Chúng ta không phải vị thành niên, còn nửa năm nữa là tốt nghiệp đại học, em còn lo lắng cái gì? Nếu thật sự có người nhìn thấy thì càng tốt, dù sao anh cũng định tết năm sau sẽ đến nhà em.”
Ngô Đông Nghiên hơi gấp:” Tết năm sau anh sang nhà em?”
” Lúc ấy sẽ lấy thân phận con rể đi gặp ba mẹ vợ.”
” Thế nhưng… có phải sớm quá không?”
” Sao lại sớm? Khi đó chũng ta đều đã đi làm, gặp ba mẹ hai bên là chuyện sớm muộn. Sau khi được đồng ý, chúng ta gặp mặt mới có thể dễ dàng.”
” Như vậy không sai, nhưng nếu … nếu như ba mẹ anh không thích em thì sao?” Nói đến điều này, Ngô Đông Nghiê bắt đầu lo lắng. Vạn nhất ba mẹ anh không đồng ý thì làm sao bây giờ.
Hai tay Cao Du Giai nắm vai của cô, để cô đối mặt với anh, nói từng câu từng chữ:” Người anh thích là em, người anh muốn kết hôn cũng là em. Vậy nên phải tin tưởng anh, những chuyện này để anh xử lý, em chỉ cần an tâm làm vị hôn thê của anh, chờ anh cưới em. Với lại em vừa ngoan vừa đáng yêu, sao ba mẹ anh có thể không thích? Cho nên đừng lo lắng, được không?”
Đối diện với ánh nhìn chăm chú của anh, Ngô Đông Nghiên theo bản năng gật đầu. Vậy thì… tin tưởng anh đi.
Không thể không nói hôm nay Cao Du Giai chuẩn bị rất chu đáo. Toàn bộ tiến trình về cơ bản đều giống như Ngô Đông Nghiên mong đợi.
Sau khi Ngô Đông Nghiên biết được gia thế nhà anh thì tâm trạng cũng bị ảnh hưởng, nhưng cũng vì anh mà thoải mái không ít. Cuối cùng khi ăn xong bữa tối dưới ánh nến lung linh chỉ còn lại sự vui vẻ và cảm động.
Lúc xem phim Cao Du Giai còn mua bắp rang bơ và đồ uống. Dường như anh có thể nhìn thấu suy nghĩ, biết được cô mong chờ điều gì.
Cơm tối ăn chính là cơm tây. Lần đầu tiên ăn ở phòng ăn cao cấp như vậy, Ngô Đông Nghiên cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng nhờ Cao Du Giai hướng dẫn nên cô đã thanh tĩnh lại, thả lỏng hưởng thụ mỹ thực.
(Mỹ thực: Thức ăn ngon)
Cuối cùng là quà tặng. Lúc nhận được quà, trong lòng Ngô Đông Nghiên không thể bình tĩnh. luôn cảm thấy hôm nay quá tốn kém.
Mở hộp quà ra là một chiếc điện thoại màu trắng, Ngô Đông Nghiên cầm trong tay nhìn Cao Du Giai:” Tại sao lại tặng em điện thoại? Cái lần trước vẫn dùng được, quá lãng phí.”
Cao Du Giai nghe cô nói như vậy liền vui mừng bất đắc dĩ. Cô có thể suy nghĩ cho anh khiến anh rất vui. Nhưng anh càng hi vọng cô có thể yên tâm nhận quà mình đưa.
” Em xác định điện thoại kia vẫn dùng tốt sao? Lúc trước loa bị hỏng, đôi khi anh gọi em cũng không nghe thấy, mà nó đã dùng được hơn ba năm.”
Hơn ba năm? Hình như thời gian sử dụng đúng là ba năm, nhưng từ trước đến nay Ngô Đông Nghiên đối với sản phẩm điện tử đều không chạy theo xu hướng, có thể sử dụng là được. Mà dùng đã quen, đối với đồ vật cô đều có cảm tình. Lúc cô còn muốn nói gì, Cao Du Giai đã cầm điện thoại cũ của cô, lấy sim ra lắp vào điện thoại mới mua.
Sau đó Cao Du Giai đặt chiếc điện thoại của mình trên bàn, một trắng một đen giống nhau. Anh nhìn Ngô Đông Nghiên nói:” Điện thoại tình nhân, anh không thể dùng một mình được.”
Anh đã nói như vậy, Ngô Đông Nghiên nghĩ nếu mình cự tuyệt sẽ rất khó xử. Cô cầm điện thoại trong tay cười nói:” Cảm ơn.”
Cao Du Giai thở dài nhẹ nhõm. Càng ngày anh càng hiểu rõ, vị hôn thê của anh bên ngoài ngoan ngoãn dịu dàng, nhưng bên trong cũng có những nguyên tấc nhất định.
Cao Du Giai cầm điện thoại trên bàn bỏ vào túi, đưa Ngô Đông Nghiên ra khỏi nhà hàng.
________________
Mới 8 giờ, vẫn còn sớm. Cao Du Giai quay sang người bên cạnh nói:” Còn muốn đi đâu không?”
” Ừ… chúng ta đi đến bờ sông bên cạnh đại học G tản bộ nhé, để bụng bớt no.”
” Bờ sông cạnh đại học G? Em nhất định muốn đi?” Sắc mặt Cao Du Giai kỳ quái nhìn cô.
” Ừ, em muốn qua đó, đi mà, đi nhé!” Ngô Đông Nghiên nhìn sắc mặt anh hơi kỳ là, cho là anh không muốn đi. Cô lung lay cánh tay anh, hai mắt sáng lấp lánh.
Cao Du Giai nhìn ánh mắt mong đợi của cô, hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu, thôi đi vậy… Cô nũng nịu với anh, nhưng mà, đến lúc đó nếu hối hận cũng đừng trách anh. Nghĩ vậy Cao Du Giai nở một nụ cười xấu xa.
Thấy anh gật đầu, Ngô Đông Nghiên lập tức cười lên. Lúc trước Du Du nói với cô, bờ sông bên cạnh đại học G rất nhiều cặp đôi yêu nhau, có thể nói là thánh địa hẹn hò của thành phố A. Khi hẹn hò nhất định phải đến đó 1 lần.
Nhưng khi đến bờ sông đó, trong lòng Ngô Đông Nghiên thầm mắng Du Du hàng nghìn lần, cái gì mà thánh địa hẹn hò chứ…
Bên cạnh bờ sông đều có hàng rào, cách một đoạn đều đặt ghế dài, bên trên cỏ là những bụi cây, chỗ trống còn đặt bàn ghế đá. Mặc dù… đúng là rất nhiều cặp tình nhân, nhưng… cặp đôi yêu nhau tản bộ bình thường cũng không có.
Cô nhìn thấy những cặp đôi đang yêu ôm hôn nhau, những động tác nóng bỏng hơn cũng có. Thậm chí Ngô Đông Nghiên còn nghe được những tiếng thở dốc nặng nề, nhiệt độ trên mặt từ khi đến đây chưa từng hạ xuống.
Trong lòng cô rất xấu hổ, là mình đòi đến đây. Cũng không biết Cao Du Giai có hiểu lầm không.
Cô còn nhìn thấy trên ghế ở góc phía trước, một nữ sinh ngồi trên đùi nam sinh nhấp nhô lên xuống, còn nghe được tiếng rên nho nhỏ. Cô xấu hổ chôn mặt trong lồng ngực Cao Du Giai, âm thanh thật nhỏ:” Chúng ta đi thôi…”
Cao Du Giai biết cô ngại ngùng, nhưng anh lại không nhịn được muốn đùa một chút:” Ồ? Không phải em muốn đến đây tản bộ sao? Chúng ta mới đi được mấy phút.”
Anh còn cười! Ngô Đông Nghiên xấu hổ không chịu được, nhỏ giọng giải thích:” Em không biết lại như vậy… Du Du nói với em đây là thánh địa hẹn hò, nhất định phải đến nhìn…”
Đột nhiên cô nhớ tới sắc mặt anh lúc trước không được tự nhiên, Ngô Đông Nghiên chợt hiểu ra:” Có phải ngay từ đầu anh đã biết rồi không?”
Cao Du Giai cười, gật đầu thừa nhận.
Ngô Đông Nghiên trợn tròn mắt nhìn anh:” Vậy mà anh không nói, còn đưa em đến đây.” Anh có ý đồ xấu, là tên lưu manh. Biết rõ ràng còn đưa cô đến để nhìn cô khó xử.
” Là em yêu cầu. Hôm nay sinh nhật nên anh muốn thỏa mãn nguyện vọng của em.” Cao Du Giai cúi đầu cười.
Đúng là cô đề nghị, nhưng mà… Nếu như cô biết là cảnh tượng này tuyệt đối sẽ không tới. Trong lòng Ngô Đông Nghiên lại thầm mắng Du Du một ngàn lần, nhỏ giọng phản bác:” Nếu như em biết thì chắc chắn sẽ không tới.”
“Nhập gia tùy tục.” Cao Du Giai thấy nếu đã tới thì dù sao cũng phải dung nhập với không khí nơi này một chút.
( Nhập gia tùy tục: sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy, đã đến rồi thì nên ở lại)
Ngô Đông Nghiên còn chưa kịp phản ứng lời anh nói có ý gì thì Cao Du Giai đã cúi đầu hôn lên môi cô, đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào, hôn cô nhiệt liệt, cẩn thận mà triền miên…
Cho đến khi cảm giác người trong lòng mình dần dần xụi lơ, Cao Du Giai mới kết thúc nụ hôn này, cúi người bế Ngô Đông Nghiên đi ra.
Ngô Đông Nghiên vừa bị hôn đến chóng mặt chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một chút người đã nằm trong ngực anh. Sau khi phản ứng lại cô hơi giãy giụa:” Thả em xuống, nơi này… rất nhiều người.”
” Bọn họ công việc bề bộn, không rảnh nhìn chúng ta.”
“…” Ngô Đông Nghiên hiểu được ý tứ trong lời anh, càng xấu hổ hơn, đành phải vùi mặt vào ngực anh trầm mặc.
Xe dừng bên cạnh bờ sông. Cao Du Giai một mực ôm Ngô Đông Nghiên lên xe, thắt dây an toàn cho cô, nhìn khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng liền nói:” Lần sau lại đến chứ?”
” Không đến, cũng không đến đây nữa.”
” Ừ… Chúng ta về nhà thôi.”
” Vầng.”
_________________
Có lẽ do không khí trong xe quá ấm, sau khi lên xe Ngô Đông Nghiên bắt đầu buồn ngủ. Cao Du Giai thấy người bên cạnh đã ngủ mất, tự động lái xe chậm lại một chút để cô ngủ an ổn hơn.
( an ổn: an toàn, bình ổn)
Cũng không biết qua bao lâu, nghe được âm thanh cửa xe mở, cô mới mơ màng tỉnh lại.
Cao Du Giai mở cửa tay lái phụ ra, vừa định ôm cô xuống xe thì thấy cô ngái ngủ mông lung nhìn, sắc mặt vì hơi ấm trong xe mà đỏ lên, mắt ngơ ngác nhìn anh. Dường như cô còn chưa hiểu mình đang ở đâu, Cao Du Giai bị bộ dáng đáng yêu này chọc cười.
Cổ Ngô Đông Nghiên chuyển động nhìn xung quanh:” Đến lúc nào vậy? Sao không gọi em dậy?”
” Vừa đến, nhìn em ngủ ngon như vậy không nỡ gọi. Ban đầu định ôm em đi vào, không nghĩ tới em lại tỉnh.”
” … Em tự đi, bị người khác nhìn thấy không tốt.” Ngô Đông Nghiên thấy anh giả vờ muốn ôm mình, vội vàng nhảy xuống xe.
Nhìn Ngô Đông Nghiên đi phía trước, lúc này Cao Du Giai mới mở cửa xe sau ra, ôm một hộp bánh sinh nhật cùng một bó hoa hông đi phía sau.
Bóng đêm yên tĩnh, gió bấc thổi hơi mạnh, trên đường không gặp qua một bóng người. Ngô Đông Nghiên lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, rất nhanh đã 11 giờ, không trách lại yên tĩnh như vậy. Nhưng trong lòng Ngô Đông Nghiện lại không thấy sợ hãi, bởi vì cô biết Cao Du Giai vẫn đi phía sau.
Cao Du Giai đi theo cô lên lầu. Sau khi Ngô Đông Nghiên mở cửa liền quay người nói với anh:” Em đến rồi. Anh mau về nhà đi.”
” Còn chưa cắt bánh sinh nhật, sao anh có thể về được?”
” Bánh sinh nhật? Anh mua lúc nào…” Lúc này cô mới phát hiện trên tay anh cầm một hộp bánh sinh nhật được bọc gói tinh xảo, sau lưng còn giấu một bó hoa hồng kiều diễm.
Ngô Đông Nghiên kinh hỉ mười phần nhìn đồ trên tay anh. Hôm nay vừa đi xem phim, vừa ăn cơm Tây, cô đã rất thỏa mãn. Không nghĩ tới anh còn chuẩn bị cho mình cả bánh sinh nhật, cô mừng rỡ:” Anh mua bánh sinh nhật lúc nào thế?”
” Đã đặt trước rồi. Lúc anh đi lấy em ngủ thiếp đi, nên không nói cho em.”
” Vậy chúng ta vào nhà cắt bánh.” Ngô Đông Nghiên còn đang đắm chìm trong sự kinh hỉ này, cao hứng kéo Cao Du Giai vào nhà.
Vào nhà, đèn cũng chưa kịp mở, Ngô Đông Nghiên đã bị kéo vào một cái ôm ấm áp. Trong bóng đêm, Cao Du Giai chuẩn xác tìm môi của cô.
Ngô Đông Nghiên vừa đón nhận nụ hôn của anh, vừa nghĩ: hình như anh rất thích hôn cô, luôn chờ có cơ hội liền muốn hôn…
Sau khi nụ hôn kết thúc, Ngô Đông Nghiên nghe anh nhẹ nhàng nói bên tai:” Bà xã, sinh nhật vui vẻ!’
Ngô Đông Nghiên đưa tay ôm lấy eo anh, gương mặt cọ xát trước ngực Cao Du Giai, thể hiện sự cảm ơn.
Cao Du Giai đưa tay lên tường tìm công tắc bật đen, sau đó kéo Ngô Đông Nghiên đến bên bàn cắt bánh sinh nhật.
Ngọn nến mờ nhạt lung linh chiếu vào mặt Ngô Đông Nghiên lúc cầu nguyện, làm nổi bật thêm khuôn mặt ôn nhu động lòng người. Cao Du Giai vội vàng lấy điện thoại ra lưu giữ khoảnh khắc này.
Ngô Đông Nghiên cầu nguyện rất chân thành. Sau khi nói ra nguyện vọng trong lòng của mình mới thổi nến.
Cao Du Giai cúi đầu nhìn di động của mình. Trong ảnh là hình cô nhắm mắt, tay chắp trước ngực, khóe miệng cong cong. Anh cảm thấy sao tấm ảnh lại đẹp như thế, liền đặt thành ảnh nền điện thoại. Bà xã đẹp như vậy, phải xem thường xuyên mới thỏa mãn.
Ngô Đông Nghiên nhìn anh cúi đầu xem điện thoại liền đi đến. Lúc này cô mới biết dáng vẻ mình cầu nguyện ban nãy đã bị anhc hụp lại, còn đặt làm màn hình:” Anh, nếu để ba mẹ anh nhìn thấy thì sao?”
” Nhìn thì nhìn, anh đã 22 tuổi, nói chuyện yêu đương là rất bình thường.”
” Vậy nếu bọn họ hỏi…”
” Hỏi thì nói là con dâu của bọn họ thôi, nhưng bình thường ba mẹ không xem điện thoại của anh.”
“… Vậy thì tốt rồi.” Ngô Đông Nghiên thở phào.
” Đến đây, cắt bánh sinh nhật.”
Sau khi hai người cắt bánh sinh nhật xong lại dính nhau trên ghế sopha. Cuối cùng Ngô Đông Nghiên nhìn đồng hồ, nhanh như vậy đã 12 giờ.
” Muộn rồi, anh mau về nhà đi.” Ngô Đông Nghiên nói xong liền đưa điện thoại đến trước mặt anh, để anh nhìn thời gian.
” Bà xã, anh không nói đêm nay sẽ về nhà.” Cao Du Giai cười xấu xa.