Chương 22
Phù Diệp cảm thấy nhắc tới Phù Thanh hoàn toàn là một sai lầm! Vốn không khí ở cùng ba không dễ dàng được bình thản như vậy, nào ngờ vừa mở miệng thì rất khó trở lại như ban nãy, sắc mặt ba đã lạnh như băng rồi, bây giờ càng thêm khó coi, làm cho Phù Diệp hối hận không thôi. Vẫn trầm mặc đến khi kết thúc bữa cơm, xem ra chú đã làm chuyện gì đó cực kỳ có lỗi với ba, tận đáy lòng Phù Diệp “bi ai” giùm Phù Thanh.
“Mai là cuối tuần, gọi bạn cùng phòng của cậu đến, nói là ba mời ăn cơm.”
Lúc Phù Diệp đang dọn bàn, Phù Kình ngồi trên sô pha xem tài liệu lạnh lùng nói. Phù Diệp “di” một tiếng, kinh ngạc nhìn Phù Kình ngay cả đầu cũng không nâng mà nói ra những lời đó. Ba muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn đe dọa họ? Nhưng lý do này rất quang minh chính đại nha? Phù Diệp chăm chú suy nghĩ, hình ảnh trong đầu đã phát triển đến trình độ hủy thi diệt tích.
“Cậu nói thẳng là được rồi, đừng có ảo tưởng như vậy.” Phù Kình không nghe thấy Phù Diệp nói gì, ngẩng đầu nhìn một cái lập tức hiểu được những ý nghĩ bậy bạ trong đầu Phù Diệp, mở miệng phủ định.
“À…” Phù Diệp đối diện với ánh mắt thâm thúy của Phù Kình, cảm thấy mặt có chút nóng, cậu gãi đầu, thấp giọng đáp. Hy vọng bọn họ sẽ không bị dọa…
“A Cái gì?!”
Ông trời đang bận, không để ý đến lời cầu khẩn của Phù Diệp, nên khi Phù Diệp nói ra lời mời của ba, thì bọn Trần Vũ kinh ngạc đến nỗi sắp làm bay nóc nhà của phòng 402 ký túc xá, người của các phòng khác sớm đã quen với những tiếng la hét này, nên không một ai ra thăm dò.
“Khụ, các cậu không nghe lầm, là thật.” Đối mặt với Trần Vũ sắp xông tới, Phù Diệp ho mấy cái, nhỏ giọng nói.
“Trời ơi!! Thật không dám tin, đời này tớ lại có cơ hội ngồi ăn cùng một người có tiền, Thạch Đầu, cậu nhéo tớ cái nào!” Trần Vũ hưng phấn nói, người nào không biết còn tưởng hắn trúng giải nhất.
“Ăn cơm thôi mà, có cần vui như vậy không? Không ngờ cậu là cái tên thích làm giàu…” Sử Thấu ngoài cười nhưng trong không cười nói, dùng sức nhéo hai má Trần Vũ, khiến Trần Vũ đau đến oa oa kêu.
“Muốn ch.ết hả!! Dùng sức mạnh như vậy! Thịt cũng bị kéo ra!” Trần Vũ xoa nhẹ hai má, nhe răng nhếch miệng hô với Sử Thấu. Thạch Đầu này không biết phát bệnh gì, dám dùng sức lớn như vậy.
“Là cậu yêu cầu tớ, dù sao cũng không phải thịt của tớ, sợ cái gì.” Sử Thấu ngồi bên giường mỉm cười nói.
“Cậu!!” Trần Vũ nhìn “nụ cười ác ma” trên mặt Sử Thấu, tức giận đến nói không nên lời, tâm tình đang tốt đều bị hắn phá hủy.
“Được rồi, các cậu có muốn đi hay không thì cũng đừng ở trước mặt tớ liếc mắt đưa tình như vậy!” Phù Diệp nhìn hai người đang chuẩn bị khai chiến trước mắt, cười nói. Hai người này không biết ngán sao? Cậu thì nhìn đến ngán rồi.
“Đi! Khi nào?” Sử Thấu lập tức đình chiến, quay sang hỏi Phù Diệp. Không ngờ một Phù Diệp như chú thỏ nhỏ cũng sẽ lộ ra nụ cười tà ác như vậy, nhưng lại đi vào tâm linh yếu ớt của hắn.
“Buổi trưa.” Vốn tính toán sẽ nói với họ xong thì xuất phát, nhưng không ngờ phản ứng của họ lại lớn như vậy.
“Chúng ta xuất phát đi.” Lục Thư Thành đề nghị.
Vì thế bốn người sửa soạng một chút rồi ra cửa.
“Nhà hàng xa hoa như vậy, chúng ta có thể vào sao?”
Ngoài nhà hàng được trang trí theo phong cách châu Âu, bốn thiếu niên tràn đầy hơi thở thanh xuân nhưng lại mang vẻ mặt bất an đứng ngoài cửa, đang do dự có nên vào hay không.
“Không phải cậu luôn rất dũng cảm hay sao? Sao đến rồi thì dũng khí của cậu lại không còn nữa?”
Nghe được lời của Trần Vũ, Sử Thấu nhịn không được phản bác, tuy nói thế nhưng hắn cũng giống với Trần Vũ, từ nhỏ đến giờ chưa từng đến nơi cao quý như vậy, vừa rồi đảo mắt qua những người đang dùng cơm bên trong, đều ăn mặc rất sang trọng cao quý, lại nhìn quần áo trên người mình, có thể vào sao?
“Tiểu Diệp, như vậy… có thể chứ?” Lục Thư Thành hoảng sợ hỏi, thật ra không ăn cũng không sao.
“Ách…” Phù Diệp xấu hổ đến nói không nên lời, thật ra, cậu cũng không ngờ ba sẽ chọn nơi này, xem tình hình, có lẽ ba chưa tới, hại cậu lâm vào quẫn cảnh tiến thối lưỡng nan.
“Vì sao không vào?”
Ngay lúc bọn họ đang do dự, một giọng nói lạnh thấu xương vang lên sau lưng, sắc mặt Phù Diệp biến đổi, nhanh chóng quay đầu lại, những người khác cũng quay theo. Một người đàn ông cao gầy đứng ở đó, vẻ mặt như người ta nợ y mấy triệu vậy, rất thối.
“… Ba…” Phù Diệp cúi đầu, khe khẽ nói.
Mọi người hoảng sợ, khi đó ở trường nhìn thấy Phù Kình từ xa, chỉ biết đó là một người trẻ tuổi, không thể ngờ nhìn gần lại… lạnh như vậy.
“Đều vào đi.” Vừa dứt lời, Phù Kình đã bước vào trước, Phù Diệp bọn họ bốn mặt nhìn nhau, sau đó cũng đi theo.
Quản lí của nhà hàng thấy người đến là Phù Kình, liền không nói một lời dẫn họ ngồi vào chỗ đã được đặt trước, dường như hoàn toàn không thấy quần áo của bọn Phù Diệp, chỉ là đám khách vừa thấy bọn họ thì đều lộ vẻ kinh ngạc, không rõ vì sao những người thoạt nhìn như của hai thế giới lại đi cùng với nhau.
Bọn Trần Vũ như đứng trên lửa ngồi trên than, bước một bước càng cảm thấy bọn họ không hợp nhau, chỉ có Sử Thấu thoạt nhìn bình thường nhất đi đến bàn, rất có “phong độ của một đại tướng” ~
“Cảm ơn các cậu đã chăm sóc tiểu Diệp.” Phù Kình thản nhiên nói, nhưng trên mặt lại không có vẻ cảm ơn.
Phù Diệp vừa nghe y gọi mình như vậy liền kinh ngạc nhìn Phù Kình, trong mắt tràn đầu nghi ngờ. Ba chưa từng gọi cậu như vậy. Nói thế nào đi nữa cũng có cảm giác thụ sủng nhược kinh.
“Ha ha, không có gì, chỉ là giúp đỡ lẫn nhau thôi.” Sử Thấu mỉm cười nói. Trần Vũ cùng Lục Thư Thành vẫn còn trong trạng thái hóa đá.
Sau đó không khí liền rơi vào yên lặng, Phù Diệp chưa từng hy vọng thức ăn nhanh chóng được đưa lên như bây giờ, may mà ông trời cuối cùng cũng chú ý đến cậu. Một lát sau, thức ăn đã được dọn lên. Phù Diệp và bọn Trần Vũ thở ra một hơi, sau đó bắt đầu động thủ!
Trong bữa ăn, Sử Thấu chú ý thấy ánh mắt Phù Kình đều rơi xuống cùng một chỗ, hắn lén liếc nhìn theo, phát hiện đó thế nhưng là Phù Diệp! Tuy rằng ba nhìn con thì không có gì không ổn, nhưng Sử Thấu vẫn cảm thấy ánh mắt của Phù Kình không chỉ đơn thuần như vậy, khiến lòng hắn vô cớ dâng lên cảm giác lạnh lẽo! Mà Phù Diệp thì lại không hề có cảm giác gì ngồi đó ăn cơm, thật đúng là ngu ngốc.
Sau khi ăn xong, đang muốn tách ra, thì Phù Kình là người đầu tiên tươi cười, nói:
“Sau này tiểu Diệp còn nhờ các cậu chăm sóc nhiều.”
Dường như có một trận gió lạnh thổi qua, bọn Trần Vũ không khỏi run rẩy, Sử Thấu cảm giác lời nói của Phù Kình có ẩn chứa cái gì đó nhưng lại không thể đoán ra nó là cái gì.
Phù Diệp nhìn Phù Kình, qua hôm nay, cậu tin ba thật sự đối xử tốt với cậu, cũng đối xử rất tốt với bạn cậu, câu nói không được quá thân với bạn bè lúc trước có lẽ chỉ là tùy tiện nói ra thôi. Nghĩ nghĩ, Phù Diệp mỉm cười.
Phù Kình nhìn nụ cười của Phù Diệp, nơi nào đó ở sâu trong đáy lòng trở nên mềm mại, vẻ mặt như núi băng cũng dịu đi đôi chút.
“Chúng cháu đi trước.”
Lời vừa dứt, Sử Thấu đã kéo Phù Diệp và bọn Trần Vũ đi.