Chương 4
Bầu trời tuyết trắng mênh mang là cảnh vật duy nhất có thể nhìn thấy, mà một chiếc xe ngựa, một gã phu xe vốn được Hàn Tề sắp xếp để chở nhóm bạn cùng trang bị lên Trường Bạch Sơn săn thú, nhưng lúc trở về, hắn đã bơ đám bạn đó, mà thêm vào hai thành viên khác.
Một là cô nhóc lần đầu tiên xuống núi, hưng phấn chạy ra ngoài ngồi cùng phu xe nói đông nói tây Tiệp Nhi, hai là nam tử sắc mặt bình thản như nước ngồi trong xe ngựa Diệp Hoa.
Từ khi bị ép lên xe xuống núi tới nay, Diệp Hoa không mở miệng nói một câu nào, chỉ ngồi một bên, đánh mắt nhìn ra cửa sổ. Không biết hiện y đang nghĩ gì? Hàn Tề thắc mắc, nhìn về phía y.
“Ngươi đang giận?”
Trạng thái im lặng không người đáp kéo dài ước chừng khoảng một khắc dài, Hàn Tề mới nghe tiếng thở dài nho nhỏ phát ra từ môi y, cuối cùng cũng có phản ứng?
“Ta có thể giận cái gì đây?” Diệp Hoa mỉm cười nhìn hắn, lạnh nhạt, không mang chút tình cảm nào. “Hiếm khi Tiệp Nhi và ngươi có chung một ý tưởng, dù cho là đen tối. Nhưng để làm được điều đó, ngươi hẳn phải tốn không ít thời gian, nếu không đứa trẻ đó cũng không kiên trì lôi kéo đến vậy. Có vẻ như ngươi đã nhận ra ta rất quan tâm đến nó.” Dẫu y có viện ra lý do khi xuống núi sẽ kích động sự căm giận của thôn dân, hai người bọn họ cũng sẽ đồng thanh bảo tuyệt đối có cách giải quyết, khiến y không còn lý do nào để thoái thác chuyến đi này. Hàn Tề thậm chí còn lựa chọn khởi hành vào ban đêm để tránh đi ánh mắt người dân.
“Ta là thương nhân.” Đơn giản bốn chữ, ám chỉ mặt gian trá của mình.
“Ngươi nhất định là một ‘đại’ thương nhân.”
“Ta đơn giản chỉ cố ý nhấn mạnh vào ba chữ Ngạo Long Lâu mà thôi, dù sao ở phương Bắc này vẫn mang đủ sức ảnh hưởng.” Hàn Tề nói vòng vo hồi lâu, cuối cùng vẫn là vì địa vị của Ngạo Long Lâu.
“Xem ra ngươi cũng không phải là vật trong ao.” Diệp Hoa nhấp một ngụm rượu, để hương rượu lan vào trong cơ thể, xóa đi bớt khó chịu của đường xá lắc lư, một mặt còn phải chú ý không để cho Hàn Tề nhìn ra, y không muốn bị hắn thật xem mình là cô gái yếu đuối mà đối đãi. “Mà là rồng trong mây.”
“Không thoải mái thì cũng đừng ẩn nhẫn, Diệp Hoa.” Hàn Tề không có nghe điều y nói, ngược lại một câu thôi đã nhìn thấu khó chịu y ẩn giấu. “Ngươi một mực không chịu quay đầu lại nhìn ta, có phải vì giấu đi sắc mặt tái nhợt của mình không?”
“Đừng nói mò, ta vẫn rất ổn.” Diệp Hoa vừa nói vừa ngẩng đầu tính uống thêm một hớp nữa.
Đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên xóc nảy lên, lắc lư thật mạnh, khiến Diệp Hoa đánh rơi bình ngọc trong tay, hơn nữa do không có điểm bám nên ngồi không vững mà ngã xuống.
Dù sao nền xe cũng có lót vải mềm nên cũng không đến nỗi nào, Diệp Hoa ngay cả bật thốt lên theo bản năng cũng lười làm, cứ thế để mặc cho ngã.
Ngược lại khi Hàn Tề nhìn thấy thì vội chạy ra đỡ, ngay trước khi y kịp chạm xuống nền xe thì kéo về phía mình, khí tức hỗn loạn như thể gặp phải chuyện chấn kinh lắm.
Cuối cùng, bịch một tiếng, thứ rơi xuống là bình rượu lúc nào cùng kè kè bên người của Diệp Hoa, toàn bộ rượu coi như là đãi lớp nệm vậy.
“Rượu của ta…” Diệp Hoa tiếc nuối nói, chẳng hề để tâm người phía sau vừa hết hồn chạy tới cứu mình khỏi thảm cảnh.
Nghĩ cũng phải, người đằng sau thì vẫn còn đó không chạy đi đâu được, nhưng đó là bình rượu hoa quế duy nhất hắn đem xuống từ Trường Bạch Sơn, được ủ bằng hoa quế mới hái mà Tiệp Nhi mua được dưới chân núi, cùng với tuyết thủy đặc chế mà thành. Là phôi rượu cự phẩm đó nha.
“Ngươi!” Dạo một vòng dưới địa ngục rồi mới trở lại nhân gian, Hàn Tề sợ tới không nói ra lời, còn y thì chỉ quan tâm tới rượu của mình mà thôi. “Rượu làm sao lại quan trọng bằng thân thể mình được, thế mà ngươi chỉ lo cho rượu?!”
“Ta sẽ không bị thương, nhưng rượu đổ rồi không lấy lại được, trừ phi ngươi để cho ta trở về.”
“Mơ đi!” Thuyết phục tên nhóc Tiệp Nhi khó chịu kia đã khó, đến giờ có thể kéo y cùng xuống núi lý nào lại để trở về. Trước lừa xuống núi, sau lại nghĩ biện pháp thuyết phục y ở lại Ngạo Long Lâu, kế hoạch của hắn đã vạch ra đâu đó đàng hoàng rồi, sao có thể chỉ vì một bình rượu mà đổ sông đổ biển chứ!
“Hàn Tề.” Phát giác hắn cố chấp y hệt hài đồng, Diệp Hoa cười cười bất đắc dĩ, quay đầu nói. “Ngươi cho rằng như thế thì có thể…” Y quay đầu, không giữ được khoảng cách của hai người, đôi môi đang đóng mở vô tình chạm vào gò má của Hàn Tề khi hắn nhướn lên kiểm tr.a xem y có bị thương hay không. Thoáng chống cả hai cứng đờ người, rồi một thì quay đầu, một thì nghiêng người sang hướng khác.
Biến cố bất ngờ khiến Hàn Tề ngốc lăng, đôi mắt kinh ngạc như nhau nhìn vào đối phương, tựa như một loại chú định vĩnh viễn trói buộc mặc cho bản thân có mong muốn gì đi chăng nữa, đen nhánh cùng vàng nâu tương phản, hai người ngạc nhiên, song phương thác nhiên.
Từ lúc mới quen tới giờ, hắn vẫn chưa có cơ hội cẩn thận nhìn mắt Diệp Hoa, không biết có phải do y cố ý né tránh, hay là từ đầu hắn đã không cho đó là chuyện trọng yếu gì. Hôm nay cơ hội ngoài ý muốn khiến hắn nhìn đôi mắt vàng nâu đó thật gần, đến nỗi thấy được cả hình ảnh phản chiếu của bản thân, Hàn Tề mới biết mình đã bỏ qua cho biết bao nhiêu cơ hội đọc suy nghĩ của y qua đôi mắt này.
Hiện nó đang vì đường xá lắc lư mà nổi tia máu, vậy mà còn dám nói không sao!
“Ngươi rõ ràng không thoải mái, lại còn cố nhịn không chịu nói ra, rõ ràng không xem ta là bạn mà.” Từ ngốc lăng tỉnh hồn lại, Hàn Tề ngay lập tức trách cứ y. “Nếu không quen đi xe ngựa lắc lư chóng mặt thì hãy nói ra. Ta sẽ nghĩ biện pháp.”
“Không sao cả.” Thất thần hồi lâu mới trở lại nhân giới, Diệp Hoa lắc đầu ngăn lại bất mãn của hắn. “Sẽ tốt ngay thôi.” Không rõ là bởi không để ý hay là cố tình, nhưng cả hai đều không hề đề cập tới việc vừa xảy, tựa hồ như nó chưa từng tồn tại.
Có điều khi Diệp Hoa lách ra khỏi cái ôm của Hàn Tề, tính quay trở về chỗ ngồi thì xe ngựa lại bị xóc một lần nữa, khiến y quay trở về trong ngực hắn.
“T-Thật xin lỗi…” Có là Diệp Hoa cũng chẳng ngăn mình khốn quẫn, cái mặt nạ bình tĩnh được lấy xuống, thay vào đó là gương mặt đỏ ứng, lúng ta lúng túng lên tiếng xin lỗi.
Cái con ngựa ô Hắc Vân kia cố tình chống đối y phải không? Kéo xe cũng không phục nữa.
“Không sao.” Hàn Tề vừa nói vừa điều chỉnh một tư thế thoải mái cho y nằm trong ngực mình.
“H-Hàn Tề.” Nháy mắt đã bị chỉnh thành nằm ngang trong ngực ai đó, Diệp Hoa ngoài kêu tên của hắn ra quả thực chẳng biết phải làm sao nữa. Cái tư thế gần gũi quá mức cần thiết này khiến cho y nhìn rất rõ gương mặt Hàn Tề, cổ họng lên xuống theo từng hơi thở và cả lồng ngực đang phập phồng, khoảng cách này ─ quá gần, quá gần đi. “Buông ta ra.”
“Nếu không làm như vầy, đến khi xe ngựa dừng, mặt của ngươi chắc sẽ nổi u khắp nơi.” Hàn Tề giải thích hành động của mình, gần như chẳng cảm thấy có gì không đúng, ổn định lại tư thế, cẩn thận che chở cho người trong ngực.
“Ta tự biết lo cho bản thân.”
“Không, ngươi không hề.” Chỉ cần y thất thần nghĩ tới điều gì đó thôi là sẽ bỏ mặc bản thân không chú ý tới, đây coi như thói quen thâm căn cố đế rồi, chả trách Tiệp Nhi che chở y đến vậy; vốn ban đầu cho là bảo hộ quá đáng, sau mới thấy thật sự cần phải làm như vậy, bởi y không để bất cứ thứ gì vào trong mắt, bao gồm cả bản thân mình.
“Có không làm thế cũng chả sao, ngươi cũng biết, ta ─”
“Cho dù là thế, bị thương cũng sẽ đau đấy.” Vấn đề này là do Tiệp Nhi lén bảo cho hắn biết, đêm hôm bị bắn vào chân đó, Diệp Hoa bởi vì cơn đau quấy nhiễu không thể ngủ được nên mới ra ngoài uống rượu. Lúc nghe thấy thế, hắn áy náy cực kì, lại càng quyết ý bảo hộ y.
Diệp Hoa ngẩn người. “Là Tiệp Nhi nói?” Ánh mắt chậm rãi hướng về phía sau màn che, chỗ phu xe đang ngồi. “Xem ra cho nó xuống núi là đúng, tiện đem đi bán.” Y cau mày, cũng không nghiêm túc lắm.
“Tiệp Nhi cũng là vì muốn tốt cho ngươi, nó quan tâm tới ngươi nên mới có thể tức giận khi thấy ta tổn thương ngươi.”
“Đứa trẻ ấy tính khí nóng nảy, luôn mạo hiểm làm việc, đến Ngạo Long Lâu rồi còn phiền ngươi bỏ quá cho nó nhiều điều.”
“Nếu có ngươi, chủ nhân này, nó sẽ không dám làm bậy đâu.” Hàn Tề ngay lập tức nhận ra ẩn ý trong câu nói của Diệp Hoa, đáp trả lại theo cách của mình, ngăn không cho y có cơ hội thoái thác.
“Hàn Tề, ngươi thật cố chấp.” Giọng nói của Diệp Hoa tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng chẳng thể thở dài. “Ngươi đều dùng cách này để đạt được điều ngươi muốn?”
“Trừ ngươi ra, có rất ít chuyện có thể khiến ta sử dụng tới cố chấp ở trình độ này.”
“Ta có nên thấy vinh hạnh sâu sắc không?” Diệp Hoa nghiêng người cười một tiếng, nụ cười trong mắt thật thản nhiên, y cũng chống không được mệt mỏi, nghiêng đầu dựa vào ngực hắn.
Tranh luận với Hàn Tề là một hành động rất vô bổ, một người ở ẩn lại đòi đấu võ miệng với một thương nhân? Đi chung đường với hắn đã đủ mệt rồi, cự cãi chỉ tổ mệt thêm.
“Nếu mệt thì nhắm mắt nghỉ ngơi đi.” Bàn tay to lớn quan tâm vuốt ve mái tóc đen óng như lụa, năm tháng dài ẩn cư trên núi khiến nó bị bỏ mặc không cắt xén, kết quả là mái tóc của y dài hơn nam nhân bình thường, thậm chí so với nữ nhân còn muốn dài hơn, đủ để phủ quá lưng. Từng lọn tóc đen nhánh mềm mại như tơ chảy qua những kẽ tay hắn, dịu dàng, nhu thuận khiến người yêu thích không muốn buông tay. Thật khó hình dung đây lại là tóc của nam nhân, không thô cứng như của hắn mà êm ái, mượt mà hơn cả nữ nhân. Từng chút, từng chút nghịch ngợm, mùi trúc nhàn nhạt thấm vào tâm can, đủ để quên mất phàm trần tục sự. “Chớ coi ta như nữ nhân, Hàn Tề.” Diệp Hoa nghiêm mặt nói.
Hàn Tề siết chặt cánh tay không cho y giãy tránh, một là lo y sẽ lại ngã nữa, hai là vì biết xe ngựa lắc lư khiến y khó chịu nên cố tình để y ngồi yên ổn trong lòng mình, bản thân hắn thì chịu mọi lắc lư đó, tránh cho y cảm thấy buồn nôn.
“Thật không thể hiểu nổi ngươi đang nghĩ cái gì!” Diệp Hoa cuối cùng cũng từ bỏ việc giãy tránh, thở dài than nhẹ. “Hai đại nam nhân ôm nhau ngồi kiểu này còn mặt mũi nào nữa? Nếu truyền ra bên ngoài, e là sẽ hủy hoại sạch sẽ thanh danh Ngạo Long Lâu của ngươi cho xem.”
“Nếu thích thì cứ hủy đi.” Hàn Tề tỏ vẻ chẳng quan tâm đến. “Giống như ngươi sống một đời vân đạm phong khinh chẳng phải rất tốt hay sao? Chiều ngắm mặt trời tối ngắm trăng, ngồi uống thanh trà nằm thưởng phôi, cuộc đời một chuyến đầy niềm vui.”
“Đó gọi là cô độc, giống như sương tuyết trên Trường Bạch Sơn vậy, cô không người hỏi, độc không người biết, chỉ có ─” Dường như nhận thấy bản thân nói quá nhiều, trong ánh mắt chăm chú của đôi con ngươi đen láy, Diệp Hoa nhắm mắt vờ ngủ, không lâu sau đã chìm vào giấc mộng.
“Cô độc?” Hàn Tề nhìn chăm chú người vừa mới vô tình nói lỡ ra suy nghĩ nội tâm, lẩm nhẩm lập đi lập lại hai chữ này. Chưa từng hưởng qua mùi vị hai chữ nà, hắn không rõ mình may mắn hay bất hạnh nữa.
Cuộc sống vô lo vô nghĩ, thân không ràng buộc của Diệp Hoa chính là thứ hắn hướng tới. Ngạo Long Lâu là thương đoàn lớn nhất phương bắc, tương xứng với danh tiếng của nó chính là tránh nhiệm nặng nề hơn đá tảng, nhưng lại chẳng cách nào chối từ, đồng thời vẫn hướng ánh nhìn khao khát vào cuộc sống tự do, không ràng buộc.
Đối nghịch với thái độ thường ngày kết giao bằng hữu tùy duyên tùy tính, gần như là bắt ép Diệp Hoa đồng ý với mình, có lẽ một phần xuất phát từ việc bị vùi lấp trong hồng trần, hãm quá sâu vào cuộc sống của thường nhân nên khao khoát gặp được thiên nhân tuyệt trần ly thế, những mong có thể rửa sạch một thân trách nhiệm của mình.
Hắn vui mừng khi Diệp Hoa đồng ý cùng đến Ngạo Long Lâu, nhưng chẳng rõ y đi là bởi thật sự nguyện ý, hay là bị bức bách không thể không đi.
Nghĩ đến điều này, ánh mắt liền chuyển xuống dung nhân nhu mỹ đang ngủ say, trong lòng có chút hối hận.
Một người phàm như hắn có phải đã khao khát một thứ quá sức?
***
Oa oa oa!
Từ trên xe ngựa nhìn về phía đám đông đen nghịt phía trước, trời ơi, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hội chợ đông đúc, nháo nhiệt như vậy đó.
“Oa oa! Thật là nhiều người! Công tử, hội chợ này phải nói đông đúc hơn nhiều so với hội chợ bên dưới Trường Bạch Sơn đó.” Quả nhiên khác biệt, xuống núi rồi mới biết, có rất nhiều thứ nàng chưa từng thấy qua đấy. “Oa! Người kia đang nuốt kiếm ư?! Thật là lợi hại!”
Hàn Tề vén rèm thò đầu ra, vốn tính ngăn Tiệp Nhi oang oang cái giọng để Diệp Hoa ngủ yên, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của nàng thì lại thôi, thay vào đó hỏi. “Từ trước đến nay ngươi chưa từng đến hội chợ?”
“Dĩ nhiên là có.” Tiệp Nhi tức giận hừ mũi với hắn. “Chỉ là chưa từng thấy cái nào lớn như vậy thôi.” Cố ý phải không? Cố ý ám chỉ nàng chưa từng va chạm xã hội?
“Vậy ─” Hàn Tề quay đầu, dùng ánh mắt dò xét nhìn người vẫn đang ngủ say, sau đó nói. “Diệp Hoa thì sao?”
“Công tử nhà ta chưa bao giờ xuống núi cả.” Tiệp Nhi trả lời. “Xuống núi mua đồ gì đó đều là việc của ta. Thế nào? Có ý kiến gì sao?!”
Chưa bao giờ xuống núi? Hàn Tề ngạc nhiên, rồi lại vì câu trả lời của Tiệp Nhi mà đau lòng.
Là bởi vì quá yêu sông núi u tĩnh nên không nỡ rời đi, hay là bởi những nguyên nhân khác mà giam cầm bản thân ngày này qua tháng nọ trên đỉnh núi? Hai loại xúc cảm, một là thản nhiên, một là lặng yên.
Diệp Hoa sẽ thuộc loại nào?
“Này, Hàn Tề! Sao tự dưng ngơ mặt ra thế?”
Hàn Tề không đáp, quay vào trong xe, đưa tay vỗ nhẹ Diệp Hoa.
“Ưm.” Mơ màng bị ai đó vỗ vai, Diệp Hoa cố gắng mở mắt ra, bộ dáng lúc tỉnh giấc khiến Hàn Tề vi lăng. “Hàn Tề?”
“Dậy đi thôi.” Nghe y gọi tên, Hàn Tề lấy lại tinh thần, kéo tay y dậy. “Đến trấn Mai Lâm rồi.”
“Trấn Mai Lâm?” Mới tỉnh giấc đầu óc còn lơ mơ nên hỏi lại. “Ngạo Long Lâu là ở trấn Mai Lâm?”
“Ở đây đang có hội chợ, xuống xem một chút không?”
Hội chợ? Xem?
Trong nháy mắt, Diệp Hoa tỉnh táo ngay lập tức, rút tay về.
“Diệp Hoa?”
“Nếu ngươi có thứ cần mua thì cứ đi đi, ta… ta sẽ chờ trong xe.” Rũ mắt xuống, Diệp Hoa lảng tránh nói. “Nếu được, mong ngươi dẫn Tiệp Nhi theo cùng, nó rất thích những hội chợ náo nhiệt như vậy, không giống ta…” Hội chợ đối với y vĩnh viễn chỉ có những ký ức bị khinh miệt, ngoài ra chẳng có gì khác.
Dù cho đã từng có một đoạn thời gian, nơi hội chợ nho nhỏ dưới chân núi, có những người dịu dàng mỉm cười với y, tôn kính y như thần linh.
“Diệp Hoa?”
“Ngươi và Tiệp Nhi cứ đi đi, ta ở chỗ này chờ.”
“Ta muốn ngươi cùng đi.” Hàn Tề không chịu buông tha, vẫn tiếp tục kéo tay y.
“Hàn Tề, đôi mắt ta sẽ khiến người khác sợ hãi.” Hội chợ đông người như vậy, dẫu y cố tình hạ thấp tầm mắt thì vẫn không thể đảm bảo sẽ không có người để ý tới màu mắt của y. “Ta không muốn gây chuyện.”
“Có ta ở đây, sẽ không có việc gì đâu.”
Diệp Hoa lắc đầu, cự tuyệt lời mời cố chấp của Hàn Tề.
“Nếu ta có cách khiến mọi người không chú ý tới đôi mắt của ngươi, ngươi sẽ cùng ta đi xem hội chợ chứ?”
“Ta ─”
“Đợi ở đây, ta lập tức trở lại.” Không chờ Diệp Hoa trả lời, Hàn Tề nhảy một phát xuống xe, phóng vào trong hội chợ đông đúc.
Một lúc sau, xà ngang trên xe khẽ rung lên, Hàn Tề khom người chui vào, khác biệt duy nhất là trên tay hắn có thêm một cái mũ đính lụa đen.
“Hàn Tề?”
Diệp Hoa ngẩng đầu thắc mắc nhìn Hàn Tề, lại bị hắn chụp mũ sa lên đầu, để lớp lụa đen che chín dung mạo như thiên nhân.
“Xuống xe đi.” Hắn xuống trước, sau đó đưa tay ra.
Cách một lớp lụa mỏng, Diệp Hoa nhìn về phía kẻ cố chấp kia, im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài chịu thua. “Ngươi luôn đối đãi với bằng hữu một cách cương quyết như vậy ư?”
“Chỉ với ngươi thôi.” Đón được cánh tay y đưa ra, Hàn Tề cười tươi. “Ngươi luôn có thể bức ra sự cố chấp ta muốn giấu.”
“Ta có nên vì thế mà cảm thấy vinh hạnh không?”
“Cứ tự nhiên.” Cẩn thận đỡ Diệp Hoa xuống xe, nhưng vì mới tỉnh giấc nên đôi chân không vững, lảo đảo ngã vào trong ngực Hàn Tề.
“Xin lỗi.” Diệp Hoa thối lui, đứng vững hai chân.
“Không sao.” Bước lên một bước, Hàn Tề dứt khoát đưa tay vòng quanh người y, bảo hộ.
“Hàn Tề.” Dẫu có ẩn cư quanh năm nơi núi rừng, Diệp Hoa vẫn biết hai người nam nhân mà làm như vầy sẽ lôi kéo bao nhiêu ánh mắt soi nói, thế nên y lui về. “Ta tự đi được, không cần ngươi phải đỡ.”
Hàn Tề làm như không nghe thấy, tiến lên theo bước chân y lui về, cố ý bảo hộ bên cạnh.
“Hàn Tề, ta ít nhiều gì cũng là nam, không phải cô nương yểu điệu vô lực.” Đây không biết là lần thứ mấy y phải nói những câu này. Y thật yếu đuối đến mức đó sao? Khiến Hàn Tề một bước cũng không dám rời, hộ ở bên người. “Ta không muốn gây thêm phiền toái cho ngươi.”
“Không phiền toái.” Hàn Tề ra lệnh cho phu xe tới bờ đê chờ, cũng chẳng kịp kêu Tiệp Nhi, nàng đã sớm chui vào trong đám người ngó đông nhòm tây, không biết chạy đến chốn nào rồi.
Diệp Hoa cuối cùng cũng chỉ biết thuận theo sự cố chấp của hắn, nhưng trong lòng lại một mảng ấm áp. Hàn Tề dường như hiểu sự không muốn của y đối với những nơi đông người, thế nên sự bảo hộ của hắn như một tấm cách ngăn y với trần thế, giúp y bình yên đi ở trên đường, không va chạm, chen chúc với ai.
Hội chợ này thật là lớn! Trong ký ức của y, hội chợ náo nhiệt như vầy phảng phất như thể chuyện của kiếp trước, một mảnh ghép nhỏ trong khoảng thời gian hắn sống bên mẹ… Nghĩ nghĩ nghĩ, bất giác những ký ức đau buồn lại trỗi dậy, dung nhan sau lớp màn đen dần âm u đi.
“Diệp Hoa!”
Tiếng gọi đột ngột của Hàn Tề như sợi dây cứu sinh giữa biển sầu khổ âm u, kéo y về phía ánh sáng, tỉnh hồn ngẩng đầu, một đôi mắt đen lo lắng đang nhìn mình.
“Không thoải mái sao?”
“Không có.” Hơi ấm dịu dàng làm tan đi lớp băng sầu khổ phủ kín toàn thân, Diệp Hoa yếu ớt mỉm cười.
Hàn Tề không ngừng tự trách và xót xa ân hận, tức giận với bản thân vì đã khiến y thấy khó chịu. “Là lỗi của ta, biết rõ ngươi không thích những chỗ đông người, vậy mà vẫn cố chấp lôi ngươi tới hội chợ, là ─”
Diệp Hoa kéo vạt áo hắn, vén lớp lụa che để cho hắn nhìn thấy gương mặt tươi cười của mình. “Ta không sao, chẳng qua là thiếu rượu khô họng, khô miệng mà thôi.”
“Diệp Hoa…” Nụ cười yếu ớt nhưng tuyệt đẹp khiến Hàn Tề sững sờ.
“Đi tìm quán rượu nào đó mua có được không?” Cố gắng kìm nén cảm giác khó chịu khi ở trong đám người hỗn loạn, Diệp Hoa kéo ống tay hắn thúc giục.
Mà tâm tư Hàn Tề toàn bộ đều đặt trên người Diệp Hoa thì làm sao không nhận ra đằng sau lớp lụa đen kia gương mặt đã trở nên tái nhợt đến mức nào. Hắn không nói một lời liền bế ngang y lên, mặc kệ ánh mắt dòm ngó của mọi người ở trên đường,
“H-Hàn Tề.” Diệp Hoa không kịp chuẩn bị gì, chỉ biết hết hồn tóm vội lấy cổ hắn, thắc mắc vì sao người nào đó luôn bá đạo chẳng nói một lời liền ôm lấy y.
“Đừng lừa ta.” Hàn Tề ghé sát tai y nói nhỏ. “Trong người không thoải mái thì cứ nói ra, chớ để ta lo lắng. Không cần bận tâm sẽ đem đến phiền toái cho ta, ta lúc nào cũng cung kính chờ ngươi mang đến thêm phiền.” Chẳng cảm giác lời của mình có hàm nghĩa đặc biệt nào, hắn chỉ biết, những lời đó đều là những lời thật tâm thật ý của hắn.
Nhưng Diệp Hoa nghe thấy lại thấy vô cùng áy náy. “Hàn Tề, ngươi ─”
“Chúng ta đi tìm rượu ngon.” Hàn Tề cắt ngang lời y nói, một bước đạp đã nhảy lên mái ngôi nhà cao nhất nơi đây, khiến không ít người đi đường trầm trồ thán phục.
Diệp Hoa một lần nữa lại lâm vào tình trạng quẫn bách, nếu không phải trên đầu đang đội mũ sa, không ai nhìn thấy mặt, ắt hắn y đã sớm đem mặt mình vùi vào trong ngực hắn trốn tránh rồi.
Người này có thú vui là thu hút tầm mắt của những người chung quanh phải không? Nếu không thì vì sao nhất cử nhất động của hắn đều tùy hứng của bản thân, mặc cảm tưởng của người khác?
“Ngươi tính tìm đường bằng cách này?” Nhảy lên mái nhà người ta?
“Nhìn từ trên cao xuống dễ thấy mục tiêu hơn.” Đôi mắt đen quan sát đường phố bên dưới, phát hiện một quán rượu mới khai trương cách đấy mấy con phố. “Tìm được rồi, chúng ta…” Đang nói, ánh mắt quay về với người bên cạnh, đôi con ngươi vàng nâu đang nhìn mình, trong chiếc gương đồng kia đang phản chiếu hình ảnh của bản thân, dung nhan mỹ lệ vẫn nở nụ cười yếu ớt lạnh nhạt như cũ.
Bốn mắt đưa nhìn, quên đi nhân thế, chỉ còn thế giới của riêng mình, quấn quýt hồi lâu, hồi lâu…