Chương 55
Liên Thập Cửu thừa nhận, mình là chủ tử không khiến cho cấp dưới bớt lo. Từ khi hắn quen Ninh Sơ Nhị, Chiêu Tài Tiến Bảo quen hắn, cũng chưa bao giờ nhàn rỗi.
Hắn phụ trách thu dọn cục diện rối rắm của Ninh Sơ Nhị, cấp dưới sửa sang lại người hắn muốn thu thập.
Nhưng Liên Tiểu Gia có phẩm chất đặc biệt tốt.
Đó chính là tự cảnh tỉnh.
Nằm ở trên giường lau nước mũi mấy ngày nay, hắn đọc trong Trần Lục: “Thiện dụ văn bớt lo tạp ngôn”, trong sách nói: Lấy nghĩa đối đãi chúng, lấy khoan đối đãi hạ, lấy thứ đối đãi thân, quân tử người*.
*: đại khái nghĩa là nhân nghĩa với mọi người, rộng lượng, khoan dung với cấp dưới, tha thứ cho người là người quân tử.
Cảm thấy mình ngày thường là tiểu nhân, nên học làm quân tử một chút.
Cho nên rất thành thật phối hợp uống thuốc, cẩn thận điều dưỡng không để cấp dưới lo lắng.
Nhưng mà hai ngày trước, hắn lại đọc được “Lễ Ký”, cảm thấy độc học mà vô hữu, tắc ngu dốt mà nông cạn*.
*: chỉ học một mình mà không bạn, không ngu dốt cũng nông cạn.
Nếu muốn thay đổi bản thân, phải kéo theo kẻ chuyên gây chuyện Ninh Sơ Nhị cùng sửa.
Quan trọng nhất chính là, người này, đã ba ngày không xuất hiện trước mặt hắn.
Cách một cánh cửa gỗ khắc hoa, hắn có thể nghe thấy tiếng nàng nhẹ giọng dò hỏi bệnh tình của hắn, uống thuốc mấy lần, có giở tính tình công tử gia hay không.
Liên Thập Cửu lúc ấy đen mặt, nhìn sách trong tay, cảm thấy Ninh Sơ Nhị quá không coi trọng hắn rồi. Hơn nữa, hắn là người tính tình nhỏ mọn như vậy sao? Coi hắn cùng một loại thích làm ra vẻ giống Phong Sầm?
Xoay mặt phân phó Chiêu Tài: “Nếu nàng hỏi lại, chỉ nói không ch.ết được, không cần nàng phải lo lắng.”
Chỉ có thể nói, Liên gia thật sự không làm ra vẻ, chỉ là nam nhân có chút kiêu ngạo thôi.
Kỳ thật Ninh Sơ Nhị bên này, sốt ruột suốt mấy ngày.
Sau lần ở trong sơn động, nàng không dám gặp Liên Thập Cửu. Cho đến lúc nghe nói hắn bị bệnh, mới nghĩ đến ngày ấy sau khi tỉnh lại, trên người nàng bọc áo khoác cùng áo bông của hắn.
Trong lòng tất nhiên là đau lòng, cảm thấy vị gia này lúc không khoe khoang rất có lương tâm.
Tuy nhiên trải qua chuyện đó, dù sao cũng rất khó xử.
Không phải nói hai người ngủ thế nào, đều đã có hài tử ba tuổi, còn làm ra vẻ không làm gì.
Ninh Sơ Nhị chỉ là nghĩ không rõ, hai người hiện giờ có quan hệ gì.
Tuy nàng đã xem đủ loại thoại bản cẩu huyết, cũng không thể tìm được đáp án trong đó.
Nàng có chút mê mang, con đường phía trước còn phác tố mê ly*, nàng lại ở chỗ này tình chàng ý thiếp, lúc trước còn ôm lòng thấy ch.ết không sờn rời bỏ Liên Thập Cửu, giờ lại dao động.
*: mịt mờ.
Nàng thậm chí muốn thử xem, nếu hắn thật sự đã biết ca ca mình muốn tạo phản, sẽ có lựa chọn như thế nào.
Liên Tiểu Gia đang bị bệnh thương hàn, cho nên chuyến đi này đương nhiên phải hoãn lại. Lúc tìm được người, trực tiếp đưa đến huyện Cổ Ý cách núi Long Nham gần nhất.
Đáng tiếc quan lớn nhất huyện này cũng chỉ là quan cửu phẩm, vừa nghe nói người đến là quan to chính tam phẩm trong kinh thành, bị dọa đến phát khóc.
Chưa kể đến phải để Liên Thập Cửu ở nhà mình, còn phải để để mấy đại ca cầm dao phay bị bắt sống ở phòng giam tốt nhất.
Thời điểm Ninh Sơ Nhị ở kinh thành, trừ bỏ khi dễ ngũ quan chính, hiếm khi lấy quan uy áp bức người.
Hiện giờ đến chỗ này rồi, ngay cả con khỉ cũng có thể thành bá vương.
Khi trăng lên giữa bầu trời, Ninh Sơ Nhị mặc quan phục thêu hình chim cút, nghênh ngang vào đại lao huyện Cổ Ý.
Mới vừa bước vào đại viện huyện nha, liền có người cúi đầu khom lưng hành lễ.
“Nha, đây không phải Ninh gia sao? Ngài sao có thời gian đến đây? Sao không nói với tôn nhi một tiếng, để ta đi đón tiếp ngài.”
Người trước mặt này tên Lưu Minh, là quan sai huyện Cổ Ý, là người cực xảo quyệt, mồm mép lém lỉnh có thể dỗ người, mới ở nơi này mấy ngày, mà đã hù Phong Sầm khó hầu hạ đến sửng sốt.
Ninh Sơ Nhị cười tủm tỉm đã vào chân hắn.
“Hầu nhãi con nhà người quản hơi rộng rồi đấy, ông đấy đến chỗ nào còn phải thông báo cho ngươi? Đại nhân nhà các ngươi đâu?”
Lưu Minh vừa nghe, vui vẻ.
“Đại nhân nhà của chúng ta a, còn không biết đang nằm trong chăn của di nương nào đâu. Đại nhân nếu có việc, tiểu nhân cũng có thể nghe ngài sai phái.”
Ninh Sơ Nhị đương nhiên biết, nàng cố tình chọn lúc không có Lư huyện lệnh mà đến, bằng không không phải đên một chuyến tay không.
Trên mặt chỉ giả vờ thản nhiên, bắt chéo chân ngồi trên ghế đá.
“Việc này sợ là ngươi không làm được chủ, bản quan đến thẩm vấn phạm nhân, ngươi biết nhốt ở đâu sao?”
Lưu Minh nghe xong ngây ra một lúc, chợt cợt nhả nói.
“Nhưng đám người này, lúc Liên gia đưa người đến đã phân phó, không cho người thăm. Huống hồ không phải đã nói vụ án về kinh mới tr.a sao? Sao đột nhiên Liên gia đột nhiên lại thay chủ ý?”
Cũng không phải kẻ ngốc.
Ninh Sơ Nhị dùng tay phủi bụi đất trên giày hai cái rồi đứng lên, giơ tay đập vào ót Lưu Minh.
“Chả trách ngươi lăn lộn nhiều năm như vậy cũng không kiếm được chức bộ đầu, chuyện phía trên phân phó xuống dưới, có ý là phía trên phân phó xuống dưới. Nhưng chúng ta làm cấp dưới, không thể không nghiền ngẫm. Ta hỏi ngươi, Liên đại nhân hiện nay nhiễm bệnh thương hàn nằm trên giường bệnh?”
“Vâng, đúng vậy.”
“Thời gian về kinh báo cáo công tác có phải bị trì hoãn hay không?”
“Đúng...”
“Nếu sau khi hồi kinh, Thánh Thượng nghe nói Liên đại nhân chậm trễ mấy chục thiên, mà vụ án mấy tên thổ phỉ sơn tặc cũng chưa thẩm xong, có phải sẽ giáng tội với hắn hay không?”
Lưu Minh gật đầu thật mạnh.
“Đây không phải đúng rồi sao?!”
Mu bàn tay phải Ninh sơ nhị đập thật mạnh vào lòng tay trái.
“Ta lúc này đến giúp Liên đại nhân thẩm án, sau khi hắn hồi kinh cũng bớt chút phiền toái. Chỉ là mấy tên tiểu tặc, cần gì pgair hưng sư động chúng đến lão nhân gia hắn. Cho nên nói...”
Nàng thấm thía vỗ vỗ bả vai Lưu Minh.
“Có đôi khi nịnh nọt cũng cần phải chú ý phương pháp, làm mịt mờ thì gọi là tình đồng liêu, làm thô tục không phải là nịnh nọt sao?”
Lưu Minh ngơ ngẩn nghe Ninh Sơ Nhị lừa dối một hồi, cả người phảng phất giống như thể hồ quán đỉnh*.
*: Nghĩa bóng là Phật Giáo truyền thụ trí tuệ, khiến người ta hoàn toàn giác ngộ, ví von như nghe xong ý kiến uyên bác cao siêu khiến cho ta nhận được gợi ý rất lớn.
Thô tục, nịnh nọt, không đủ mịt mờ, đây không phải đang nói hắn sao?
Hiện giờ một vị tiền bối bày ở trước mặt mình, lại gần giống mình, ông trời giống như lấy sét đánh hắn.
Vì thế, cúi đầu, rũ mắt, đi vài bước đến gần Ninh Sơ Nhị.
“Liên gia, tiểu nhân cũng không biết đám người này bị đưa đi đâu vậy, nhưng nếu ngài muốn nhìn, tiểu nhân nhất định không nói hai lời để ngài đi tìm. Nhưng nếu bên trên trách tội xuống...”
Ninh Sơ Nhị cà lơ phất phơ nhướng mày.
“Đương nhiên không thể thiếu chỗ tốt của ngươi, bộ khoái này, cũng đến lúc cần thay đổi.”
Kết quả là, giải quyết dứt khoát, Ninh Sơ Nhị chỉ dựa vào cái miệng lừa dối, kiếm được một tiểu đệ thề sống ch.ết bán mạng.
Bất luận quá trình phức tạp hay không phức tạp, nhưng đi vào chỗ này cũng thực sự rất mất mặt.
Ninh Sơ Nhị trừng mắt nhìn con chó vừa đi qua trước mặt, nói với Lưu Minh.
“Ngươi tốt xấu gì cũng nên tìm cái lỗ chó tử tế một chút?”
Một thân quần áo bò qua chỗ này, còn có thể mặc được sao?
Lưu Minh vẻ mặt đau khổ nói.
“Đại nhân, lúc này đừng chú ý đến những thứ này, chốc nữa chó mẹ trở lại, có muốn chui người ta cũng không cho.”
Chà, còn có ‘người’ chiếm cửa lớn.
Ninh Sơ Nhị tháo mũ ô sa trên đầu xuống, tùy tay ném qua tường, hai tay cởi quan bào ném nốt qua.
Nói thật, người này làm nam nhân lâu rồi, một chút cũng không giống nữ nhân.
Lưu Minh trước bò qua trước, đợi một lúc mới nói câu.
“Đại nhân, an toàn.”
Trong lòng nàng còn đang cân nhắc, người này cũng có thể rèn luyện, ít nhất còn biết đi trước dò đường.
Nhị cô nương mặc dù phải chui lỗ chó, nhưng tâm tình vẫn không tồi. Cảm thấy cả đời người này, dựa miệng ăn cơm so với dựa sức ăn cơm hữu dụng hơn nhiều, không cần bạc mua bán, ai cũng nguyện ý làm.
Nhưng chờ đến lúc đứng thẳng eo, đối diện một đống cây đuốc sáng chói lọi rực rỡ cùng với bạc Liên Thập Cửu đặt trong tay Lưu Minh.
Nàng cảm thấy, trên đời này, quả nhiên thứ đáng tin cậy nhất vẫn là bạc.
“Ninh, Ninh gia. Ngài đừng tức giận, kỳ thật những đạo lý ngày hôm nay ngài nói đó, tiểu nhân thật sự rất hưởng thụ. Chỉ tiếc Liên gia sớm đã nói với tiểu, đó là...”
Ninh Sơ Nhị giơ tay làm thủ thế im tiếng.
Liên Thập Cửu có bao nhiêu thiếu đạo đức, nàng so bất kỳ kẻ nào đều rõ ràng hơn.
Ánh lửa lay động, Liên đại nhân một thân áo choàng chồn màu bạc, mặc cẩm y màu trắng thêu hoa văn vũ tiên, thần sắc thản nhiên dựa nghiêng người trên ghế dài thưởng thức đồ trong tay, thấy nàng nhìn qua, cũng chỉ nghiêng đầu liếc mắt một cái.
“Chơi đủ chưa?”
Hắn biết người này chưa từ bỏ ý định, lúc này còn muốn lừa gạt. Nghĩ hắn bị bệnh, thì cũng không còn dùng được nữa.
Liên Tiểu Gia bên này khí tức không thuận, Ninh Sơ Nhị cũng không tốt hơn.
Đến mức này sao?
Không đi thăm chàng, chàng tiếp đón người ta bò lỗ chó, còn lôi kéo Chiêu Tài Tiến Bảo đến xem náo nhiệt.
Sắc mặt kia cũng không đẹp hơn.
“Liên gia không phải cũng chơi rất tận hứng sao?”
Lưu Minh ở giữa không biết hai người cãi nhau bằng giọng quan, càng đứng càng cảm thấy không đúng, vừa nhìn thấy Liên Thập Cửu xua tay, lập tức như được đại xá, xoay người chạy mất.
Trong lòng còn đang nói thầm, đại quan kinh thành đại quan không giống quan lại địa phương chúng ta, mỗi người đều có bộ dạng riêng.
Người không liên quan đã đi sạch sẽ, Ninh Sơ Nhị nhận lấy khăn trong tay Chiêu Tài lau mặt qua loa.
“Ta chỉ tò mò muốn nhìn mấy tên cướp kia, không có ý gì khác.”
Liên Thập Cửu cũng không thèm nhìn nàng, chỉ nhìn chằm chằm đồ vật trong tay.
“Nhìn xong thì thế nào, nàng biết là ta, có một số việc muốn nói với bọn họ, không bằng để nàng nói với ta thì tốt hơn.”
Bảo nàng nói cái gì?
Nói đại ca nàng tạo phản, không biết việc này có thể thành hay không, hỏi hắn có muốn đi theo chịu ch.ết hay không?
Toàn tộc Liên gia, nàng có thể làm ra loại chuyện khiến người ta đoạn tử tuyệt tôn sao?