Chương 91

“Ngươi……” Hàn Lượng còn muốn nói thêm gì đó, nhưng đột nhiên cảm giác được có một cỗ kình lực từ nơi tay Lục Đỉnh Nguyên tiếp xúc với hắn hướng vào cơ thể, lại nhìn Lục Đỉnh Nguyên sắc mặt trầm ngưng, đột nhiên nghĩ tới tư thế hai người lúc này cực kỳ giống trong phim võ hiệp mà ở hiện đại mình từng xem qua. Chẳng lẽ? Hàn Lượng rất muốn cự tuyệt, nhưng nhớ lại Lục Đỉnh Nguyên vừa mới nói “đừng suy nghĩ lung tung, bằng không tính mạng của ta và ngươi khó đảm bảo được!”, liền không dám tùy tiện làm bậy, chỉ phải hít sâu một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt lại, cố gắng khiến cho bản thân không nghĩ tới chuyện gì cả.


Mãi đến khi Lục Đỉnh Nguyên cảm thấy Hàn Lượng kiềm chế cảm xúc, tâm tình tĩnh lặng, khí lưu thông đến đan điền mới có thể hạ quyết tâm, toàn lực bắt đầu làm.


Lục Đỉnh Nguyên rốt cuộc muốn làm gì? Kỳ thật rất đơn giản, y muốn, chính là cho Hàn Lượng một thân thần công. Nhưng ai cũng biết nói thì dễ làm thì khó, công phu khó luyện, thần công càng khó thành, nào có chuyện dễ dàng như vậy?


Lục Đỉnh Nguyên đầu tiên là dùng nội lực mở rộng củng cố ba mươi sáu đại huyệt cùng bảy mươi hai tiểu huyệt quanh thân Hàn Lượng, lại rót nội lực vào đánh thông hai mạch Nhâm Đốc, chuyện này đã làm hao tổn mấy thành công lực của y. Lại đem một nửa nội lực trong thân mình truyền thẳng sang cho Hàn Lượng, Lục Đỉnh Nguyên có thể cảm giác được mồ hôi tẩm ướt toàn thân, cơ thể mình lung lay sắp đổ. Nhưng mà vẫn chưa xong! Lục Đỉnh Nguyên một tay che lại mắt Hàn Lượng, tránh cho hắn nhìn thấy bộ dáng suy yếu tái nhợt của mình, một tay mở cái hộp ra, lấy một quả đỏ nho nhỏ từ bên trong ra.


“Há mồm.” Lục Đỉnh Nguyên bình tĩnh hạ mệnh lệnh.


Hàn Lượng thực nghe lời. Lục Đỉnh Nguyên đem trái cây đút vào miệng hắn, lại bắt đầu thúc giục nội lực giúp trái cây trong bụng Hàn Lượng phát huy công hiệu. Chờ giúp Hàn Lượng vận công đi qua bảy bảy bốn mươi chín lần đại chu thiên (chu chắc là vòng tuần hoàn còn thiên là gì thì không đoán được, không biết phải dùng cái gì thay thế), công hiệu của trái cây rốt cuộc cũng phát huy toàn bộ, Lục Đỉnh Nguyên cuối cùng kiên trì không được, một ngụm máu tươi phun thẳng ra.


available on google playdownload on app store


Nguyên bản ngồi ngay ngắn tâm tĩnh như mây, mơ hồ hưởng thụ cảm giác huyền diệu trước mắt, Hàn Lượng thình lình nghe bên tai “Phốc” một tiếng phun quen thuộc vang lên, càng quen thuộc hơn là vị huyết *** phiêu tán ra trong không khí, Hàn Lượng vội vàng trợn mắt, đập vào mắt chính là hình ảnh Lục Đỉnh Nguyên miệng phun máu tươi, thân thể nghiêng ngả. “Nai Con!” Hàn Lượng nhào qua bên kia, kéo thân thể đẫm mồ hôi như vừa từ trong nước của Lục Đỉnh Nguyên vào trong lòng. Lục Đỉnh Nguyên sắc mặt trắng bệch, thần sắc ảm đạm, lại sốt ruột giục giúp Hàn Lượng,“Mau, dựa theo phương pháp vừa rồi của ta, tiếp tục vận công chín chín tám mươi mốt lần đại chu thiên, đừng để cho tất cả công sức của ta phải uổng phí.”


“Vậy ngươi làm sao bây giờ?” Hàn Lượng tốt xấu gì cũng từng xem qua mấy bộ phim võ hiệp, cho dù không có thường thức võ học, cũng biết Lục Đỉnh Nguyên đang chịu nội thương.


“Ta sẽ chữa thương mà, ngươi nhanh đi.” Lục Đỉnh Nguyên cau mày, dùng sức đẩy Hàn Lượng, bộ dáng lo lắng đó thậm chí là ngay cả khi chính bản thân y bị thương Hàn Lượng cũng chưa từng nhìn thấy.(đọc chương này thấy thương Tiểu Nguyên quá)


“Hảo, ta sẽ làm, nhưng ngươi nhất định phải chữa thương.”
“Ân.”
Hàn Lượng một lần nữa ngồi vào chỗ của mình bắt đầu vận công, Lục Đỉnh Nguyên thấy Hàn Lượng bắt đầu vận công mới vội vàng hạ quyết tâm, lại ngồi dậy an tĩnh vận công, bắt đầu chữa thương.


Hàn Lượng nhìn Lục Đỉnh Nguyên bắt đầu chuyên tâm chữa thương, mới chân chính khép lại đôi mắt vốn chỉ hơi híp, toàn tâm bắt đầu vận công.


Lúc đầu hành công rất chậm, trong đan điền là một mảnh nóng rực, hình như có một ngọn hỏa diễm đang thiêu đốt hừng hực, sau đó lại theo việc vận công càng ngày càng thuần thục, trong cơ thể hình như có quang hoa lưu chuyển, mảnh nhiệt khí trong đan điền cũng chậm chậm theo quang hoa đó dung nhập vào trong tứ chi bách hải, quang hoa đó cũng càng đi càng nhanh, dần dần tự mình vận chuyển, đợi cho Hàn Lượng đã vận công xong chín chín tám mươi một lần đại chu thiên, mặc dù đã thu công, nhưng cảm thấy trong cơ thể quang hoa như cũ chậm rãi lưu động.


Hàn Lượng thu công rồi mở mắt, thấy Lục Đỉnh Nguyên đã sớm hầu ở một bên, mở to hai mắt trong suốt, mỉm cười nhìn hắn.


“Thương thế của ngươi như thế nào rồi?” Hàn Lượng một tay đem người kéo nhanh vào trong lòng, lại kéo đến mức Lục Đỉnh Nguyên ngao ngao kêu,“Đau đau đau đau đau, Lượng, ngươi nhẹ chút.”


Hàn Lượng bị dọa nhảy dựng, thấy Lục Đỉnh Nguyên sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng rõ ràng không giống nói đùa, vội vàng nghe theo mà buông tay.






Truyện liên quan