Chương 93
“Vậy, Can Chi quả này có kỳ hiệu gì?
“Can Chi quả nhất đế song chu, nhất thư nhất hùng, nghe nói nữ tử ăn có thể trăm năm không già đi, người mắc bệnh nặng ăn vào có thể khỏi hẳn, người luyện võ ăn sẽ gia tăng công lực tương đương một giáp.”
“Công lực tăng một giáp, công lực dài ra thêm sáu mươi năm cũng coi như không quá thần kỳ đi? Dù thế nào cũng phải dài ra mấy trăm năm a!” Tiểu thuyết võ hiệp không phải đều viết như vậy sao? Hàn Lượng không khỏi thổn thức.
“Nào có chuyện tiện nghi như vậy, một năm đổi một năm thực công bình, thế gian này vốn không có chuyện gì tự nhiên mà đến.” Lục Đỉnh Nguyên cười.
“Tự nhiên mà đến?” Những lời này đột nhiên đánh thức Hàn Lượng. Đúng vậy, hắn cũng chưa từng cho rằng có bất kì thứ gì có thể vô duyên vô cớ mà đến, như vậy một thân công lực này của hắn là từ đâu mà đến? Lục Đỉnh Nguyên đã phải trả cái giá gì đổi lấy một thân công lực vô duyên vô cớ mà đến này của hắn?
“Nai Con, ngươi cùng ta nói thật, ngươi rốt cuộc……” Hàn Lượng đột ngột nhích người đến, tốc độ như tia chớp, mà ngay cả Lục Đỉnh Nguyên cũng không thể tránh thoát, bị bàn tay vừa duỗi ra của hắn đặt trên mạch môn.
“……” Hàn Lượng thả nhẹ hơi thở, để thân thủ trong vô ý thức dò tìm mạch tượng Lục Đỉnh Nguyên, nội lực của y trống trải nông cạn, còn lại trong cơ thể không nhiều, rốt cục tìm lại được thanh âm, cố gắng đem câu vừa rồi chưa kịp nói nói ra khỏi miệng,“Ngươi rốt cuộc còn lại mấy thành công lực?”
“Tổng cộng cũng khoảng ba thành đi!” Lục Đỉnh Nguyên cũng không tránh, chính là cười. Thế nhưng đó là nếu về sau y chữa thương tốt hoàn toàn, mà hiện tại, y làm sao có thể nói với Hàn Lượng, kỳ thật trong cơ thể y lúc này, ngay cả một phần công lực cũng không còn đủ?
“Ba thành?” Dù cho chỉ là như thế, cũng đã đủ khiến cho Hàn Lượng đau lòng đến mức biểu lộ lên khuôn mặt liên tục đổi màu.
“Yên tâm đi, trong Cung này của ta cái khác thì không có, chính là tiên đan linh dược thì thật nhiều, Tiểu Hà Tử tốt xấu gì cũng được xưng là danh y, đảm bảo không được bao lâu là có thể điều trị trở lại.” Trái lại, người không còn bao nhiêu nội lực là Lục Đỉnh Nguyên lại đi an ủi Hàn Lượng.
“Đi, chúng ta mau mau đi tìm Tiểu Hà Tử đi.” Hàn Lượng cũng không vô nghĩa, kéo Lục Đỉnh Nguyên muốn đi.
“Lượng, ngươi thần công mới thành lập tất nhiên là *** thần chấn hưng, nhưng mà đối với người mệt mỏi cả đêm là ta, có chút quá sức.” Lục Đỉnh Nguyên thật sự là mệt mỏi, cũng không ngại nói sự thật với Hàn Lượng, ngẫu nhiên vài lần có thể cho y làm nũng một chút, cảm giác này cũng không tệ.
“A…… Là ta sơ sót.” Hàn Lượng dừng lại bước chân, sửa hướng đi vào phòng trong,“Đi, đi, ngủ ngủ.” (nói thiệt t vẫn chưa tưởng tượng ra đc cấu trúc cái thạch thất này)
Lục Đỉnh Nguyên một đường đạm đạm cười, trước đó khi Hàn Lượng đưa y tiến vào gian giường trong phòng, nguyên bản y còn muốn thực hiện vài mưu kế nho nhỏ, đem tình sự mà tối hôm trước chưa kịp làm xong tiếp tục làm hết, nào biết y làm mất công lực lại thay Hàn Lượng hộ pháp một đêm, vừa chạm vào gối đầu liền nặng nề ngủ, đương nhiên không thể thực hiện.
Hàn Lượng nhìn gương mặt Lục Đỉnh Nguyên mệt mỏi ngủ, tất nhiên là đau lòng đến tột đỉnh, hơn nữa thần công mới thành lập, chỉ cảm thấy chưa từng thần thanh khí sảng như vậy bao giờ, làm sao còn tâm tư suy nghĩ bậy bạ? Yên lặng thủ bên cạnh Lục Đỉnh Nguyên một ngày một đêm. Đợi cho hai người ra được bên ngoài mật thất, đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Trở ra mật thất, Hàn Lượng nhớ đến thân thể suy kiệt của Lục Đỉnh Nguyên, người hắn tìm đầu tiên chính là Tiểu Hà Tử. Tiểu Hà Tử cùng Hạ Thiên không biết sao lại xen lẫn trong một chỗ, ánh mắt sưng đỏ hiển nhiên là còn tại vì chuyện Lục Đỉnh Nguyên quỳ xuống mà sinh khí với Hàn Lượng, Hạ Thiên ở một bên hống trước lừa sau mới đem Tiểu Hà Tử đưa được đến trước mặt bọn họ.
Ai ngờ tay vừa mới chạm được vào mạch của Lục Đỉnh Nguyên, hắn “Oa” một tiếng liền khóc, tiến lên muốn đánh cho Hàn Lượng một trận thật mạnh tay. Tuy nói công phu Tiểu Hà Tử không xuất chúng gì, nhưng rốt cuộc cũng vẫn là người luyện công, xuống tay cũng không lưu tình, nếu đổi lại là Hàn Lượng trước kia, ngay cả mạng chỉ sợ cũng để lại, nhưng mà lúc này lại chỉ cảm thấy Tiểu Hà Tử giống con mèo nhỏ ở trên người hắn mà gãi ngứa nhẹ nhàng.
Lúc này ngay cả Hạ Thiên cũng xem đến choáng váng, chưa từng thấy qua Tiểu Hà Tử kích động mất khống chế như vậy lần nào, trong nhất thời cũng đã quên ngăn cản.