Chương 65: Gặp lại Tiêu Vũ (2)

Không thể không nói, tốc độ chiến mã cao cấp trên thảo nguyên, khi chạy toàn lực tương đối là dọa người.Tiếng gió bên tai gào thét, quét qua mặt có chút đau.


Đại hắc mã một hơi chạy như điên cuồng bảy tám chục dặm, mới giảm tốc độ một chút, toàn thân, không đổ ra bao nhiêu mồ hồi, hơi thở cũng vô cùng ổn định, đúng thật là ngựa quý.
Lúc này đã tiến vào phạm vi bản đồ chỉ, Sở Mặc nhảy xuống ngựa, vỗ vỗ đầu nó, nói:


- Tự tìm nơi ăn cỏ đi, lúc về ta sẽ gọi ngươi!
Cũng không biết có phải nghe hiểu được lời Sở Mặc nói hay không, đại hắc mã thân thiết dùng đầu cọ vào tay Sở Mặc, sau đó vẫy vẫy cáiđuôi chạy đi.


Chỉ còn lại một mình Sở Mặc, tùy tiện đi lại, còn lúc nữa mới đến giờ trăng lên cao, Sở Mặc làm quen với nơi này một chút.
Phía trước có một mảnh rừng không nhỏ, bên trong có rất nhiều cây cối, đều to đến mức mấy người ôm cũng không hết, che khuất cả một mảnh trời.


Tại nơi thảo nguyên sâu thẳm này, đây cũng coi như là một cảnh quan rồi.Đang nghĩ vậy, Sở Mặc đột nhiên cảm thấy có người ở gần đây, vừa quay đầu, nhìn thấy bóng dáng màu lam, đang tiến tới trước mặt mình.
Sở Mặc nao nao, không ngờ có thể gặp lại Kỳ Tiêu Vũ ở nơi này.


Chỉ có điều, trông Kỳ Tiêu Vũ lúc này vô cùng nhếch nhác, chiếc áo màu xanh tưởng như chẳng bao giờ bị nhuốm bẩn kia, lại bị vấy đầy vết máu. Sắc mặt tái nhợt.
- Ngươi bị thương rồi?


available on google playdownload on app store


Sở Mặc cũng không hỏi nàng làm sao có thể tìm được hắn, thấy tình trạng nàng không được tốt, lập tức vội vàng hỏi han.- Hì ngươi đang lo lắng cho ta?
Kỳ Tiêu Vũ bước đi hơi lảo đào, đến trước mặt Sở Mặc, thiếu chút nữa ngã sụp xuống.


Sở Mặc khẩn trương đưa tay đỡ nàng, nhíu mày hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì?
- Không có đánh mấy tên đáng ghét một trận thôi.
Nói xong, Kỳ Tiêu Vũ khẽ nhướng đôi lông mày lá liễu:


- Đúng thật là đáng ghét, vẫn còn đuổi theo! Mau, ngươi mau đỡ ta vào trong rừng đi- Vậy có tác dụng gì sao! Ta ở đây chặn lại giúp ngươi, ngươi mau chạy đi!
Sở Mặc nhìn thoáng qua mảnh rừng kia, tuy rằng diện tích không nhỏ, nhưng đối với những người cảnh giới cao mà nói, thì chẳng tính là gì.


Nhìn Kỳ Tiêu Vũ:
- Mỗi lần ngươi tới tìm ta, đều thoắt đến thoắt đi, mau chạy đi!
- Đừng nói linh tinh nữa
Ngươi mà không đưa ta tới cánh rừng kia, ta mà có ch.ết thật, ngươi cũng không tìm thấy ta đâu!Kỳ Tiêu Vũ vẻ mặt suy yếu nhìn Sở Mặc nhẹ giọng nói:


- Ta mà có khả năng thoắt đến thoắt đi như thế, còn tới đây tìm ngươi không, ngốc!
- Mau lên, mau lên, ta thấy bọn đáng ghét kia sắp tới nơi rồi!
Kỳ Tiêu Vũ sắc mặt tái nhợt, đáng thương nhìn Sở Mặc:


- Bọn đáng ghét, không chỉ cướp tiền của bản cô nương, còn muốn cưỡng đoạt ta nữa Ngươi, ngươi nhẫn tâm nhìn tiểu mỹ nữ thướt tha kiều diễm ta bị bọn họ cướp đi sao? Còn không nhanh lên?


Sở Mặc cắn rang, ôm ngang lưng Kỳ Tiêu Vũ, chạy như điên về cánh rừng kia.Sức chân của Sở Mặc không hề yếu đuối, toàn lực triển khai bộ pháp, như khói nhẹ len vào giữa khu rừng kia.


- Tốt rồi, tốt rồi, ở đây. Người để ta trên cành cây kia, sau đó, mau chóng quay về chỗ cũ, bọn chúng có hỏi ngươi, ta đi về đâu, ngươi liền nói ta ở giữa khu rừng này!
Kỳ Tiêu Vũ chỉ vào cây năm sáu người trưởng thành mới ôm hết nói.


- Cứ thể để ngươi ở đây? Ngươi chắc chắn? Còn nữa, ngươi bảo ta ra ngoài bán đứng ngươi là ý gì?
Sở Mặc nhăn mày, hỏi Kỳ Tiêu Vũ trong lồng ngực mình.- Ai da, bán đứng cái gì mà bán đứng?


- Thần thông của bản cô nương thì đồ ngốc như ngươi làm sao hiểu được? Mau, mau, để ta xuống cây kia. Chắc chắn ta sẽ không có chuyện gì đâu!
Kỳ Tiêu Vũ nhìn Sở Mặc nói:
- Ngươi cứ nói với bọn chúng như thế, bọn chúng sẽ không làm khó ngươi, tìm không thấy ta, bọn chúng khác bỏ đi.


- Được, ta sẽ để ngươi ở đây nhưng, ta sẽ không nói như vậy!
Sở Mặc có chút tức giận đế Kỳ Tiêu Vũ trên cây đại thụ, xoay ngườibỏ đi.
- Ta không làm những chuyện bán đứng bạn bè!
Đôi mắt Kỳ Tiêu Vũ thoáng qua một tia cảm động, lẩm bẩm nói;


- Đã nói là ta sẽ không sao đâu mà!
Nói những lời này, thân ảnh của Kỳ Tiêu Vũ, hoàn toàn dung nhập vào với cây đại thụ che trời
Sau đấy, không thấy chút gì nữa.


Sở Mặc đúng là vẫn có chút không yên lòng, không nhịn được mà quay đầu thoáng nhìn lại, tuy nhiên, ở dưới gốc đại thụ kia, đã không còn một bóng người nào.


Sở Mặc trừng to mắt nhìn thật lâu, cái gì cũng không thấy, cảm thấy có chút khó tin mà dụi dụi con mắt, trong lòng thầm nghĩ: Thực có thể sao?


Sau đó, nhanh chân rời đi, giờ phút này hắn chỉ muốn cố gắng nhanh chóng rời xa khu rừng kia.Một lát sau, ở chân trời, có bốn đạo thân ảnh nhanh chóng xẹt qua, mặc dù bọn họ không có bay ở trên trời nhưng lại lướt nhanh qua đám cây cỏ mà đi về phía trước!


Tuy rằng Sở Mặc cũng có thể làm được như thế, nhưng lại phải tiêu hao một lượng nguyên lực rất lớn. Trừ khi có việc quan trọng, nếu không Sở Mặc chắc chắn sẽ không cam lòng lãng phí một lượng nguyên lực thật lớn đâu.


Mà những người kia bộ dáng đều thực là thoải mái, hoặc nói là họ có một cảnh giới không tầm thường…. Hoặc là trên người mang theo một lượng nguyên thạch thật lớn, hoàn toàn không cần phải quan tâm đếnviệc tiêu hao thể lực.


Sở Mặc hơi hơi nhíu lại ánh mắt, trong lòng thầm nghĩ: Có lẽ là so với ta cảnh giới cao hơn một chút….
Khi hắn phát hiện ra đối phương, đồng thời đối phương cũng phát hiện ra hắn.


Từ trong bốn người kia đi ra một người, trong chớp mắt liền đi đến trước mặt Sở Mặc. Không nói chuyện, chỉ có điều ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn hắn. Trên người y tản mát ra một luồng khí tức cường đại, giống như một con thú hung mãnh, huyết khí vô cùng tràntrề.


Đây là một người trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi, trên người mặc một bộ quần áo màu xanh, đầu đội mũ kim quan, mi thanh mục tú, con ngươi giống như ánh sao, tướng mạo vô cùng anh tuấn. Ánh mắt nhìn Sở Mặc vô cùng xem thường. Ánh mắt này, xem Sở Mặc không khác gì một con kiến.


Sở Mặc trừng to đôi mắt, vẻ mặt vô tội nhìn nam tử trẻ tuổi này, giống như một đứa nhỏ ngây thơ bị làm cho hoảng sợ.


- Tiểu tử, ngươi có gặp qua một thiếu nữ mặc váy xanh không?Người trẻ tuổi giọng nói có chút lạnh, tuy nhiên có thể nhìn ra được rằng hắn đã cố gắng làm dịu đi thần thái, khiến cho âm thanh nhẹ nhàng hơn. Đồng thời còn nhìn chằm chằm vào mắt của Sở Mặc.


Người có thể nói dối, nhưng ánh mắt…lại rất khó nói dối người khác!
Sở Mặc lắc đầu, vẻ mặt vô cùng mờ mịt:
- Không có nhìn thấy, các ngươi là ai?






Truyện liên quan