Chương 78: Bộ tộc Hạo Nguyệt (1)

Mấy ngày kế tiếp Sở Mặc cũng không ra ngoài, luôn luôn chuyên tâm tu luyện.
Nơi này thật ra lại yên tĩnh, những hỗn loạn trên thảo nguyên dường như không hề lây dính tới nơi này, cũng không có ai tới quấy rầy hắn.


Mấy đêm hôm nay Sở Mặc đều tìm thời cơ lặng lẽ chuồn êm ra ngoài, dùng Thí Thiên thi triển vài lần đao pháp mà mình tu luyện, phát hiện uy lực so với trước kia lớn hơn gấp nhiều lần.Nếu là lại gặp phải đối thủ cỡ Triệu Phàm, cho dù chống lại chính diện, hắn cũng có thể một đao... chém đôi đối phương thật dễ dàng!


Sẽ không lại khổ sở như lần trước vậy!
Mấy ngày sau, đến ngày phải đi dự tiệc, Na Y, công chúa Bảo Liên cùng với tiểu vương tử Liệt Ca, đều sớm ăn mặc chỉnh tề, ngồi lên một chiếc xe ngựa xa hoa đã được chuẩn bị sẵn.


Sở Mặc cũng giống như các kỵ binh Vương Đình khác, thay lễ phục xong nhìn ra cũng có vẻ rạng rỡ tinh thần hơn hẳn.Trong một đội ngũ dài thật dài, Sở Mặc cưỡi ngựa ngay gần xe ngựa của Na Y, mặc quần áo cưỡi ngựa, cưỡi trên lưng một con ngựa đen cao lớn. Thân hình tuy có chút gầy gò mảnh khảnh, không cường tráng như người trưởng thành, nhưng cũng rất oai hùng hiên ngang.


Na Y ở trong xe, nương theo khoảng trống từ bức màn che của xe ngựa, thi thoảng lại nhìn trộm Sở Mặc, trong ánh mắt còn mang theo một chút si mê.
Bên cạnh nàng, công chúa Bảo Liên mặc một bộ quần áo sặc sỡ lóa mắt nhẹ giọng hỏi:


- Thích hắn?Hai gò má Na Y ửng hồng, hơi xấu hổ nhưng khẽ gật đầu. Tuy nhiên sau đó lại hơi mất mát nhẹ giọng nói:
- Nhưng hình như hắn không thích ta.
- Sao có thể? Cháu gái ta xinh đẹp như vậy, lại còn là nữ vương tương lai của thảo nguyên, làm gì có ai mà không thích? Trừ khi hắn bị mù!


available on google playdownload on app store


Công chúa Bảo Liên nói:
- Theo ta thấy không phải là hắn không thích ngươi, mà là hắn còn quá nhỏ... vốn dĩ chưa hiểu gì về chuyện này!
- Hắn sao có thể không hiểu? Hắn thông minh như vậy, là ngườicó trí tuệ nhất trong số những người ta đã từng gặp đấy!
Na Y hơi hờn dỗi nói.


- Khúc khích... xem ra cháu gái bảo bối của ta... nữ vương tương lại của thảo nguyên, thật sự rơi vào lưới tình rồi.
Công chúa Bảo Liên cười rộ lên một cách duyên dáng, sau đó nói:


- Cô nói cho ngươi nghe, cô là người từng trải, bé trai dù có thông minh trí tuệ đến đâu nhưng về phương diện này thì chậm chạp hơn con gái nhiều!


- Nhớ lấy, cháu gái bảo bối của ta, nếu thích... thì phải theo đuổi! Tuyệt đối đừng bỏ lỡ, rồi sau đó lại đi hối hận.- Thiếu niên mười ba mười bốn tuổi... cũng không coi như còn nhỏ, binh lính trên thảo nguyên tầm tuổi này cũng có nhiều người đính hôn rồi, đợi đến mười lăm mười sáu là có thể cưới vợ sinh con rồi!


Na Y mặt đỏ bừng bừng nhìn cô, nhỏ giọng nói:
- Cô còn nói ta, năm đó vì sao chính ngươi lại...
Sắc mặt của công chúa Bảo Liên hơi thay đổi.
Na Y nhẹ giọng nói:
- Xin lỗi, cô, Na Y đã nói lời không nên nói rồi.Công chúa Bảo Liên lắc đầu, cầm tay Na Y:


- Cô không trách ngươi, năm đó... cô làm vậy cũng chỉ là vì bất đắc dĩ. Con người của phụ vương ngươi rất tốt, nhưng tính tình rất mềm yếu, lại quá mức nhân từ.


Thực ra năm đó, rất nhiều lần có cơ hội, chỉ cần thực thi các hành động mạnh mẽ quyết đoán thì toàn bộ thảo nguyên đã bị thu phục rồi. Hắn lại cứ muốn dùng biện pháp lung lạc... Hừ, trên thảo nguyên này kẻ mạnh làm vua! Ngươi chỉ dùng miệng thì có ích lợi gì? Ngươi càng mềm yếu, càng khiến kẻ khác cho rằng ngươi dễ bắt nạt mà thôi!


- Khi đó, thế lực của Hạo Nguyệt trưởng lão bắt đầu lớn mạnh rồi,hơn nữa xu thế càng ngày càng không gì cản nổi.
- Nếu cứ để y tiếp tục phát triển, sợ rằng chỉ mấy năm nữa trên thảo nguyên sẽ xảy ra một trận đại chiến.


- Lúc ấy, ta khuyên phụ vương ngươi lấy cớ xuất binh bắt luôn Hạo Nguyệt trưởng lão lại... cho dù không giết hắn cũng phải đem hắn giam lỏng!
- Nhưng phụ vương của ngươi...lại bác bỏ.


- Phía tên khốn kiếp Hạo Nguyệt trưởng lão hẳn là đánh hơi đượcchút tin tức gì, liền chỉ dẫn theo hai gã hộ vệ, chạy tới Vương Đình để cầu hôn!
Trên mặt công chúa Bảo Liên lộ ra vẻ phẫn hận:


- Phụ vương ngươi liền cảm thấy Hạo Nguyệt trưởng lão là người quang minh lỗi lạc, vốn không có lòng tạo phản, nếu không, sao dám chỉ mang theo hai hộ vệ đến cầu hôn? Hơn nữa, trước giờ phụ vương ngươi vẫn không đồng ý quan hệ giữa ta và Bàng tiên sinh, nhất thời hồ đồ, đồng ý việc hôn nhân này.


Na Y dịu dàng nói:
- Đây là lỗi của phụ vương ta, làm cô cô chịu khổ nhiều năm nhưvậy...
- Thực ra phụ vương ngươi cũng không hẳn là sai.
Công chúa Bảo Liên nói:


- Ít nhất sau khi ta tới đây, lão già khốn kiếp kia cũng biết điều rất nhiều, không dám phát triển thế lực của bộ tộc Hạo Nguyệt một cách quang minh chính đại nữa. Nếu không chỉ sợ chốn thảo nguyên xinh đẹp này đã sớm bị ngọn lửa chiến tranh phá hoại rồi.
Na Y sùng bái nhìn cô cô mình, nói:


- Cô thật lợi hại! Chịu thiệt thòi lớn như vậy, còn có thể thản nhiênđối mặt, nếu là ta nhất định sẽ không làm được như vậy.
- Ngươi sẽ làm được!
Công chúa Bảo Liên nghiêm túc nói:
- Cô nhất định sẽ biến ngươi thành viên ngọc quý lộng lẫy nhất trên thảo nguyên này!


Chỗ ở của công chúa Bảo Liên cách nơi Hạo Nguyệt trưởng lão ước chừng hơn một trăm hai mươi lý. Xuất phát từ buổi sáng, đến xế chiều gần hoàng hôn mới tới nơi.


Nhìn số lều bạt mọc lên thành từng mảng lớn như nấm sau mưa, SởMặc rốt cuộc có cảm giác đã chân chính đặt chân tới thảo nguyên.


Phía đội ngũ Hạo Nguyệt trưởng lão phái ra tiếp đón đợi ở khoảng cách xa hơn mười dặm, sau khi đón được liền nhập thành một đoàn, lũ lũ lượt lượt chạy về hướng bộ tộc Hạo Nguyệt.


Từ rất xa, Hạo Nguyệt trưởng lão cùng ba người con trai Hạo Nguyệt Cách Mộc, Hạo Nguyệt Cách Văn, Hạo Nguyệt Cách Thủy cùng một đám người thủ lĩnh cấp cao đứng chờ ở đó.


Xe ngựa chậm rãi dừng lại, khi công chúa Bảo Liên trong trang phục trang sức lộng lẫy xuống xe, ngay cả Hạo Nguyệt trưởng lão trên mặtcũng hiện ra một chút mê mẩn.
Nhớ mang máng rằng, công chúa Bảo Liên chỉ mới mặc trang phục như vậy một lần là vào lúc mới gả tới.


- Hôm nay là sao vậy? Chẳng nhẽ là vì muốn ta ủng hộ cháu gái nàng... ngồi lên ngai vàng của Vương Đình kia hay sao?


Hạo Nguyệt trưởng lão từ xa xa nhìn thoáng qua công chúa Bảo Liên, trên khuôn mặt mang theo một nụ cười ôn hòa, nhưng trong lòng lại lạnh như băng: Đáng tiếc, một tuyệt sắc giai nhân như vậy, ta lại không có phúc hưởng thụ! Bởi vì vị trí kia... ta cũng muốn ngồi lên thửmột lần xem sao!


Hạo Nguyệt Cách Mộc, Hạo Nguyệt Cách Văn và Hạo Nguyệt Cách Thủy bên người Hạo Nguyệt trưởng lão khi nhìn thấy công chúa Bảo Liên trong mắt cũng lộ ra vẻ si mê.






Truyện liên quan